Chu Tiểu Vân ở lại nhà Lý Thiên Vũ hai ngày.
Cô thấy không tiện nếu trước mặt người nhà Lý Thiên Vũ mà ngủ cùng phòng với anh, vì thế chen chúc ngủ chung với Lý Hân.
Lý Thiên Vũ không hài lòng lẩm bẩm nói: “Hai chúng ta đã cầm giấy hôn thú, là vợ chồng. Sao không thể ngủ cùng một chỗ! “
Chu Tiểu Vân lườm anh một cái, sau đó đi vào phòng Lý Hân. Lý Hân rất hoan nghênh chị dâu. Tuổi Lý Hân tương đương Nhị Nha, khá hiếu kỳ với sự vật mới mẻ. Cô thảo luận với Chu Tiểu Vân về tiểu thuyết mạng đâu ra đấy, xem ra cô cũng là một fan thực thụ.
Chu Tiểu Vân rất hứng thú, hàn huyên với cô mấy câu.
Lý Hân chỉ biết Chu Tiểu Vân viết tiểu thuyết online, không nghĩ tới cô chính là tác giả Chu Hàm hiện đang rất nổi tiếng.
Miệng Lý Hân há to, thật lâu không thể khép lại: “Chị dâu, bút danh của chị chính là Chu Hàm?”
Chu Tiểu Vân cười, gật đầu.
Cuối cùng Lý Hân kịp phản ứng, năn nỉ cô tặng cho cô ấy mấy quyển tiểu thuyết đã xuất bản đồng thời ký tên luôn. Tất nhiên Chu Tiểu Vân đồng ý, nói sau này sẽ gửi qua bưu điện cho cô mấy quyển.
Sau đó, Chu Tiểu Vân nếm trải cảm giác đau khổ khi bị cô út quấn quít không buông. Lý Hân không ngừng truy hỏi cái này cái kia, vô cùng tò mò với sự nghiệp sáng tác của Chu Tiểu Vân. Ban đầu, Chu Tiểu Vân còn hỏi gì đáp nấy, về sau cô bắt đầu nhức đầu.
Nếu là em gái nhà mình, cô sớm đã lạnh mặt, không để ý đến. Nhưng đây là em gái Lý Thiên Vũ, cô út – em chồng tương lai, đành phải ứng phó mấy câu. Ai, sớm biết thế đã không thừa nhận mình là Chu Hàm.
Ngày thứ hai, Lý Thiên Vũ thấy tinh thần Chu Tiểu Vân có chút uể oải, không phấn chấn thì lấy làm lạ: “Tiểu Vân, em ngủ không quen giường à!”
Chu Tiểu Vân thấy Lý Hân không ở bên cạnh mới dám nói nhỏ: “Em gái anh biết em viết tiểu thuyết, một mực hỏi bút danh của em. Em nói cho em ấy biết, kết quả bị em ấy quấn quýt nói chuyện cả đêm.”
Thảo nào, dưới viền mắt cô có vết thâm nhàn nhạt! Lý Thiên Vũ đau lòng lắm: “Đừng để ý đến con nhóc điên rồ đó, bình thường nó cực kì thích đọc tiểu thuyết. Nếu ai nhắc tới đề tài này, nó có thể nói cả ngày không dứt.”
Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ thở dài: “Em không thể không biết xấu hổ bỏ mặc em ấy, em ấy là em ruột anh, em gái chồng em mà!”
Vừa nói xong, Lý Hân đi đến. Chu Tiểu Vân vội vã ra hiệu anh đừng nói gì, nếu cô than thở mà bị Lý Hân nghe thấy thì không tốt lắm.
Lý Hân thân thiết khoác tay Chu Tiểu Vân: “Chị dâu, nói chuyện với em đi!” Chu Tiểu Vân lại bị Lý Hân kéo đi.
Buổi trưa Lý Thiên Vũ vất vả lắm mới “giải cứu” được cô.
Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ dạo một vòng quanh thôn. Kỳ thực, nông thôn đều na ná như nhau. Cảnh sắc không khác lắm, mấy năm nay cuộc sống của các gia đình dần tốt hơn, gần như nhà nào cũng xây nhà tầng.
Lý Thiên Vũ nắm tay cô đi trên đường làng, cực kì đắc ý khi chào hỏi họ hàng thân thích, bạn bè, hàng xóm.
Mỗi khi có anh chàng ồn ào: “Lý Thiên Vũ, bạn gái cậu thật xinh đẹp!” Anh lại cười đắc ý.
Chu Tiểu Vân chọc chọc anh, nói: “Anh đừng khoa trương như vậy được không.” Làm như tổng thống đi diễu hành ấy.
Lý Thiên Vũ cười hì hì nói: “Sợ cái gì, anh chẳng ngại đám đó đỏ mắt! Anh muốn cho tất cả mọi người thấy, Lý Thiên Vũ này có vợ đẹp.”
Hai người đang nói đùa, chợt nghe thấy một giọng nói: “Thiên Vũ!”
Lý Thiên Vũ quay đầu, vui mừng gọi: “Tiểu Cố!”
Chu Tiểu Vân cũng quay lại, a, không phải Cố Xuân Lai thì là ai?
Cố Xuân Lai vẫn bộ dáng như cũ, cà lơ phất phơ, nói chuyện rất tùy ý: “Tôi đang nghĩ ai dẫn mỹ nữ đi khoe khắp thôn, hóa ra là cậu! Về khi nào thế?”
Lý Thiên Vũ cười, chào hỏi Cố Xuân Lai. Dù sao trước đây họ từng là bạn thân, dù rất lâu không gặp, vẫn thân thiết, quen thuộc.
Cố Xuân Lai đưa điếu thuốc cho Lý Thiên Vũ: “Hút một điếu!”
Lý Thiên Vũ lắc lắc đầu, cười nói: “Tớ không hút thuốc lá, cậu hút đi!”
Cố Xuân Lai cười trêu: “Sinh viên đúng là có tố chất, không hút thuốc. Tôi thì không được! Một ngày không hút thuốc, sống không nổi.” Nói xong, châm thuốc, rít một hơi.
Chu Tiểu Vân một mực yên lặng, không lên tiếng. Kiếp trước, người đàn ông này từng là bạn tốt nhất của Lý Thiên Vũ, ảnh hưởng rất lớn đến anh. Thậm chí, anh còn đối xử với anh ta tốt hơn mình.
Kiếp này, Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai đi trên hai con đường khác nhau. Bây giờ, hai người đứng cạnh nhau, có thể nhìn ra sự khác biệt.
Cố Xuân Lai tùy ý không chịu gò bó, nói chuyện thường nói tục, vừa hút thuốc vừa nhả vòng khói, đứng mà đầu lắc lư, không có hình tượng. Lý Thiên Vũ cao ráo đẹp trai, nho nhã lễ độ, nói năng cẩn thận, tiến thoái có độ, làm cho người ta sinh ra hảo cảm.
Hiển nhiên Cố Xuân Lai cũng cảm thấy mình và Lý Thiên Vũ chênh lệch: “Thiên Vũ, bây giờ cậu đi làm bên ngoài, tiền lương rất cao nhỉ!”
Lý Thiên Vũ ngạc nhiên, mất tự nhiên khi người ta trực tiếp hỏi chuyện tiền lương của mình, đáp mơ hồ: “Cũng không tệ lắm! Chẳng qua, không quá nhiều.”
Cố Xuân Lai liếc nhìn Chu Tiểu Vân mấy lần, đang định trêu đùa mấy câu, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một bóng dáng xa xôi. Kỳ quái, có chút quen mắt, hình như đã gặp nhau ở đâu…
“Cô có phải là Chu Tiểu Vân không?”
Chu Tiểu Vân không ngờ Cố Xuân Lai còn nhớ tên mình: “Thật vinh hạnh, anh còn nhớ tôi.” Đã qua nhiều năm rồi!
Bởi vậy Cố Xuân Lai cực kì bất ngờ, liên tục ngạc nhiên: “Được đấy, Thiên Vũ, theo đuổi được Chu Tiểu Vân rồi.” Anh ta nhớ rõ từ tiểu học Lý Thiên Vũ đã thèm nhỏ dãi con nhà người ta.
Lý Thiên Vũ cười. Trung gian xảy ra rất nhiều rất nhiều việc, hình như không có cách nào kể lại tất cả với Cố Xuân Lai.
Mấy thanh niên cùng thôn đi tới: “Này, Xuân Lai, Thiên Vũ, dù sao ở nhà cũng rảnh, chơi một ván đi!”
Lý Thiên Vũ cười lắc đầu: “Tôi không đi.” Từ lúc đến trường, gần như anh không tiếp xúc với game, căn bản không nảy sinh hứng thú.
Cố Xuân Lai do dự một lúc, nói với anh: “Thiên Vũ, lúc rảnh đến nhà tôi uống rượu nhé.” Sau đó đi chơi game với nhóm thanh niên kia.
Lý Thiên Vũ gật gật đầu: “Được, hai ngày nữa tớ đến tìm cậu.”
Nhìn bóng lưng bạn tốt ngày xưa xa dần, Lý Thiên Vũ bỗng nhiên có chút buồn bã không nói nên lời. Đã từng là bạn rất thân thiết, vì xa cách quá lâu mà dần xa lạ, không biết đó có phải là cái giá người lớn phải trả không?
Chu Tiểu Vân thấy anh buồn, rất không đành lòng
Vốn dĩ, hồi tiểu học Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai chơi rất thân, có điều, lên cấp hai, hai người mỗi người đi một ngả, học hai trường khác nhau. Sau đó, họ càng lúc càng xa.
Về sau, anh học cấp ba, vào đại học, ra ngoài làm việc. Mấy năm nay, anh rất ít gặp Cố Xuân Lai, cùng lắm khi về nhà chạm mặt trò chuyện mấy câu. Quỹ đạo cuộc sống khác biệt triệt để, đề tài chung càng ngày càng ít.
Lý Thiên Vũ thoát khỏi mạch suy nghĩ, cười nói với Chu Tiểu Vân: “Chúng ta về thôi!”
Quá khứ hãy để nó qua đi! Con người luôn phải nhìn về phía trước, có một số người đã định sẵn chỉ có thể đi cùng bạn một đoạn đường.