Khi tỉnh lại, Chu Tiểu Vân có chút hoảng hốt, không biết mình đang ở đâu.
Bên dưới chăn, cô và Lý Thiên Vũ không còn mảnh vải, cô bị anh ôm chặt trong lòng.
Chóp mũi ngửi thấy mùi nồng đậm từ cơ thể anh. Sự thân mật không hề ngăn cách này khiến cô thiếu chút nữa rơi lệ. Phụ nữ là loài động vật mâu thuẫn, phức tạp, lúc này có cảm giác hạnh phúc vì thuộc về người mình yêu, lại có sự thổn thức vì mất đi trinh tiết, tư vị gì cũng có!
Chu Tiểu Vân lẳng lặng nằm trong lòng Lý Thiên Vũ, mệt mỏi, đến mắt cũng lười động.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, vẩy xuống giường. Dưới ánh nắng, anh ngủ say, cực kì đẹp trai. Cô nhìn anh, vươn một ngón tay chậm rãi lướt trên gương mặt anh. Lông mày đen dày, hai mắt nhắm chặt, mũi cao thẳng, môi hồng hào… Xem ra, Lý Thiên Vũ rất mệt, tiếng ngáy rất nhỏ từ mũi vẫn chưa dừng, không có dấu hiệu tỉnh giấc.
Cô nhớ lại tối hôm qua mặt đỏ lên, khó trách bây giờ anh còn ngủ…
Cầm lấy di động cạnh giường, liếc nhìn sắp tám giờ. Cô gọi điện cho Cố Cầm, lần đầu tiên nói dối giáo viên: “Hôm nay em hơi mệt, em muốn ở nhà nghỉ ngơi.” Ở đầu kia, Cố Cầm dặn cô giữ gìn sức khỏe rồi cúp điện thoại.
Chu Tiểu Vân vừa để điện thoại xuống thì phát hiện Lý Thiên Vũ đã tỉnh.
Lý Thiên Vũ dán miệng lại gần: “Chào buổi sáng!”
Chu Tiểu Vân cười tránh: “Chưa đánh răng rửa mặt mà!”
Lý Thiên Vũ mặc kệ, giữ chặt Tiểu Vân hôn mãnh liệt. Bàn tay to thuận tiện vói vào trong chăn làm cô rên rỉ. Khi anh định tiến thêm một bước, cô mở miệng trước: “Đừng, anh còn phải đi làm mà!” Giờ chưa dậy sẽ muộn mất.
Lý Thiên Vũ lầu bầu: “Hôm nay anh không muốn đi làm.” Sau đó, anh lục túi quần, lấy điện thoại gọi đến công ty xin nghỉ: “Vâng, là quản lý ạ? Em là Lý Thiên Vũ, hôm nay em bị sốt, muốn xin anh nghỉ một ngày đi bệnh viện.”
Không biết bên kia nói gì đó, sau đó Lý Thiên Vũ cúp điện thoại. Vì anh nhoài ra lấy điện thoại, nửa cơ thể trần trụi, cứ thế lộ ra ngoài chăn, nếu nhìn theo xuống phía dưới sẽ nhìn thấy hết.
Chu Tiểu Vân quay mặt đi, Lý Thiên Vũ thấy thế cười nói: “Anh đã là người của em, em còn xấu hổ à? Nào, tập thể dục buổi sáng thôi.”
Cô bị anh làm kiệt sức, cả người toàn mồ hôi, hữu khí vô lực nói: “Anh đừng hăng hái thế chứ! Em mệt chết đi được, mắt không muốn mở nữa.”
Lý Thiên Vũ cũng thở hổn hển: “Anh luyện đồng tử công bao năm, giờ đương nhiên lợi hại.”
Chu Tiểu Vân bị chọc cười, đồng tử công cái gì, toàn nói bậy.
Lý Thiên Vũ phủ chăn thật kín, ôm Chu Tiểu Vân nói: “Dù sao hôm nay chúng ta không đi đâu cả, chỉ nằm trên giường. Tiếp tục ngủ!”
Chu Tiểu Vân lập tức mở to mắt nhìn: “Còn ngủ á? Em không còn sức đâu.”
Lý Thiên Vũ cười ha ha: “Em nghĩ đi đâu vậy, giờ anh cũng chẳng còn sức nữa. Chỉ đơn thuần ngủ thôi, nếu em muốn cũng phải đợi anh nghỉ ngơi xong, sẽ… Ai u!” Lưng bị cô cấu một cái.
Anh vuốt tóc cô: “Được rồi, không nói nữa, ngủ đi!”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, lần thứ hai ngủ thật say.
Chờ tỉnh lại lần nữa, đã gần đến buổi trưa. Chu Tiểu Vân mở mắt, phát hiện bên cạnh trống trơn, không biết Lý Thiên Vũ dậy lúc nào.
“Thiên Vũ!” Cô gọi một tiếng, phát hiện không có ai trả lời.
Chẳng lẽ anh ấy ra ngoài? Chu Tiểu Vân đoán, cô định dậy mặc quần áo.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Lý Thiên Vũ cầm hộp cơm vào: “Em tỉnh rồi! Vừa nãy anh thấy em đang ngủ nên không đánh thức em. Anh ra ngoài mua bữa trưa về. Em đói bụng thì dậy ăn đi!”
Chu Tiểu Vân gật đầu: “Ừm, em đói quá rồi!” Việc kia rất tốn sức, bụng cô đói meo.
Vừa ngồi dậy, cô nhướn mày.
Lý Thiên Vũ lập tức vào nhà vệ sinh xả chậu nước ấm, thuận tiện cầm theo khăn mặt mới. “Em đừng động, để anh lau hộ em.”
Anh thả khăn mặt vào nước ấm, vò mấy cái, sau đó định lau bên dưới cho cô.
Mặt Chu Tiểu Vân đỏ bừng, giật khăn: “Để em tự làm!”
Lý Thiên Vũ không nói, cướp khăn mặt về: “Sợ cái gì, chúng ta làm đã làm rồi, em là người phụ nữ của anh. Cần gì xấu hổ.”
Chu Tiểu Vân đành phải tiếp nhận sự phục vụ của anh. Được khăn mặt lau qua, đúng là nhẹ nhàng, thoải mái hơn không ít.
Sau đó là mặc quần áo, Lý Thiên Vũ ầm ĩ đòi giúp, kết quả chẳng giúp được, chỉ ăn không ít đậu hủ.
Chu Tiểu Vân vừa đứng trên mặt đất đã cảm thấy không được tự nhiên.
Lý Thiên Vũ ân cần hỏi han: “Thế nào, có phải không thoải mái không? Còn đau không?”
Chu Tiểu Vân liếc anh một cái: “Anh còn không biết xấu hổ mở miệng hỏi, anh biết em đau, anh còn…” Hết lần này đến lần khác, không sợ cô ăn không tiêu.
Lý Thiên Vũ lập tức nhận sai: “Sau này tuyệt đối sẽ không như vậy.” Đấy là đương nhiên, sau này không đau như lần đầu tiên.
Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ ngồi xuống ăn bữa trưa đơn giản. Cơm hộp mua gần đó, bên trong có hai ba cọng rau cộng thêm một cái đùi gà, hương vị tàm tạm. Dù sao lúc này bụng biểu tình ầm ĩ, ăn cái gì cũng ngon. Chỉ chốc lát sau, hộp cơm bị ăn hết sạch.
Lý Thiên Vũ lấy thuốc tránh thai từ trong túi tiền: “Tối hôm qua anh không chuẩn bị, không áp dụng biện pháp tránh thai. Nếu em sợ giờ mang thai thì sau khi ăn uống thuốc này, nghe nói càng uống sớm, hiệu quả tránh thai càng tốt.”
Chu Tiểu Vân kinh ngạc nhìn Lý Thiên Vũ, không ngờ anh còn đi mua cái này.
“Anh…” Chẳng lẽ không hi vọng em mang thai sao?
Thấy cô kinh ngạc, Lý Thiên Vũ cười giải thích: “Anh rất muốn em mang thai, giống như Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan có kết tinh tình yêu của hai người. Thế nhưng, hiện tại với em còn quá sớm! Nên đợi em tốt nghiệp, sau này hai ta chính thức kết hôn! Hơn nữa, tối hôm qua anh uống rượu, nếu muốn có em bé phải kiêng rượu để em bé khỏe mạnh. Điều này anh biết.”
Chu Tiểu Vân không nói gì cầm thuốc uống. Trong lòng cô rất cảm động trước tâm tư tinh tế của Lý Thiên Vũ. Đàn ông có thể suy nghĩ đến mức độ này thật sự quá hiếm.
Vừa định khen Lý Thiên Vũ mấy câu, đã thấy anh không đứng đắn lấy ra một hộp áo mưa: “Yên tâm, anh đã mua áo mưa, nếu em muốn anh sẽ dùng cái này.”
Chu Tiểu Vân quýnh lên, đấm anh mấy cái. Lý Thiên Vũ cười ha ha, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô mãnh liệt..
Buổi chiều hai người không đi đâu, ở nhà nằm trên giường cả buổi chiều. Toàn thân Chu Tiểu Vân đau nhức, nghĩ thầm miệt mài quá độ không phải là một thói quen tốt. Có điều, lúc này cô không có tâm tư dạy “chồng”, để sau này hãy nói.