Mấy ngày sau, cha Lưu Lộ Lưu Chính Thanh đến.
Thấy ông thông gia từ xa đến, tất nhiên Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân nhiệt tình chiêu đãi.
Lưu Chính Thanh uống với Chu Quốc Cường mấy chén rượu rồi nói ra mục đích đến lần này.
Hóa ra vì chuyện của Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ.
Lưu Chính Thanh quét đường phố: “Tôi không ngại nói thật với anh chị, Lý Thiên Vũ là cháu trai ruột bên ngoại của tôi, từ nhỏ đã thân thiết với tôi. Cấp hai cấp ba thằng bé ở nhà tôi sáu năm, với Lưu Lộ như anh em ruột. Hôm nay tôi tới chính là muốn trao đổi với anh chị, để phụ huynh hai gia đình gặp mặt. Chuyện lớn cả đời của hai đứa vẫn cần đến các trưởng bối bàn bạc.”
Nhắc tới đề tài này, Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân đều có chút trở tay không kịp.
Không ai ngờ tới, hôm nay Lưu Chính Thanh đến làm “Thuyết khách”.
Ở nông thôn vẫn giữ phong tục này. Con trai con gái lập gia đình sẽ tìm thuyết khách tương đương với bà mối, qua lại nói vun vào giữa hai bên, làm trung gian truyền lời. Thuyết khách sẽ nói ra những lời hai bên không tiện mặt đối mặt nói trực tiếp. Ví dụ như, nếu đính hôn, lễ ăn hỏi, nhà gái có đề xuất điều kiện gì vân vân.
Chu Quốc Cường suy nghĩ một lúc rồi nói: “Việc này anh để chúng tôi suy nghĩ kĩ hãy bàn, dù sao Tiểu Vân nhà tôi còn đang đi học, một năm nữa mới tốt nghiệp. Lúc này đã bàn tới hình như quá sớm. Có chuyện cũng phải đợi sau tốt nghiệp hãy tính!”
Xem như uyển chuyển từ chối. Có gả con gái cũng không thể nhanh như vậy! Chu Tiểu Vân vẫn tính là sinh viên!
Lưu Chính Thanh cười nói: “Bây giờ Tiểu Vân nhà anh chị không phải đang học nghiên cứu sinh à? Kết hôn trong thời gian học vẫn được phép. Nếu anh chị cảm thấy hơi sớm, vậy tạm để việc này xuống. Tôi không có ý gì khác, tôi cũng coi như trưởng bối của Lý Thiên Vũ, tôi đại diện cho cha mẹ thằng bé đến thể hiện thành ý với anh chị. Tiểu Vân là cô gái tốt, có đốt đèn lồng cũng khó tìm, tôi và ba mẹ Thiên Vũ đều rất thích con bé. Chỉ là muốn chọn thời gian gặp mặt anh chị, làm quen một chút, đừng để sau này đối diện đụng phải cũng không biết đối phương là ai. Anh thấy đúng không!”
Lưu Chính Thanh không hổ là làm cán bộ bao nhiêu năm, nói từ đầu đến cuối rất lôgic. Sao Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân có thể nói lại ông. Hai người nghĩ thầm mọi người đều nói chỉ gặp mặt, vậy gặp đi!
Chọn ngày tốt, Lưu Chính Thanh lái xe đến đón Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân. Lưu Lộ đi theo sau, luôn miệng gọi “Ba” “Mẹ”, khiến hai ông bà mừng rỡ, cười toe toét.
Đến nhà Lưu Lộ, cha mẹ Lý Thiên Vũ đã chờ sẵn. Mấy người tụ tập ăn bữa cơm. Do có Lưu Chính Thanh chu toàn, bầu không khí coi như hòa hợp.
Sau khi Triệu Ngọc Trân và Chu Quốc Cường trở về nhà, hai người ngồi xuống mặt đối mặt bàn chuyện Chu Tiểu Vân – Lý Thiên Vũ.
Chu Quốc Cường uống nhiều rượu, mặt đỏ rực: “Ngọc Trân, anh thấy cha mẹ Lý Thiên Vũ đều là dân quê rất thật thà, nhân hậu. Chắc sau này Tiểu Vân nhà ta gả qua đó không phải chịu khổ.”
Bị Triệu Ngọc Trân lườm: “Anh nói hay nhỉ, con gái mình là sinh viên đại học, còn là nghiên cứu sinh. Lý Thiên Vũ cũng là thành phần tri thức! Chẳng lẽ hai đứa nó còn về cái huyện nhỏ nông thôn nghèo này để sống chắc? Theo em nghĩ, sau này hãy để hai đứa sinh sống ở thành phố N, dù trở về cũng phải mua nhà trong thị trấn!”
Lời Thẩm Hoa Phượng nói hôm trước cũng vang lên trong đầu bà. Triệu Ngọc Trân không thể không thừa nhận, mặc dù Thẩm Hoa Phượng nói hơi quá một chút, nhưng đúng là lời nói thật.
Với điều kiện con gái mình tìm người trong sạch thế nào chẳng được? Đương nhiên Lý Thiên Vũ rất tốt, chỉ chưa rõ điều kiện gia đình…
Chu Quốc Cường bật cười nói: “Đó là chuyện của bọn nhỏ, anh bảo này, cứ kệ túi nó. Em đừng can dự mù quáng, đừng như chị dâu sát vách. Tiểu Hà yêu đương, chị ấy làm ầm ĩ đến, làm ầm ĩ đi, cuối cùng chẳng phải vẫn thuận theo ý Tiểu Hà. Con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta làm cha mẹ chỉ đưa ra ý kiến tham khảo thôi.”
Từ điểm này, có thể nhận ra sự khác biệt giữa Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân, đây cũng là điểm khác nhau giữa phần lớn đàn ông và phụ nữ.
Đàn ông ấy à, lòng dạ rộng lớn, nếu suy nghĩ sẽ cân nhắc tổng thể. Phụ nữ, luôn thích truy cứu việc nhỏ không đáng kể, để ý này để ý kia. Thật ra, yêu đương kết hôn vốn là chuyện của con cái, chỉ cần con thích là được rồi.
Tuy nói ngay từ đầu Chu Quốc Cường có chút phê bình kín đáo với Lý Thiên Vũ, nhưng đó chỉ là phản ứng đầu tiên của bất cứ người làm cha nào. E rằng dù chàng trai đó tốt đến mấy, ông cũng nhìn không vừa mắt. Ông cảm thấy anh ta cướp mất con gái yêu của mình.
Nhưng Chu Quốc Cường ngầm quan sát Lý Thiên Vũ hai lần, bắt đầu có cảm tình với anh chàng này.
Triệu Ngọc Trân nghe Chu Quốc Cường nói mà ngượng ngùng: “Em cũng suy nghĩ cho con gái thôi! Nếu đã ra khỏi nông thôn, hà tất phải trở về đây sống.”
Làm cha mẹ ai không muốn con gái có cuộc sống tốt đẹp về sau? Nói một nghìn, nói một vạn, cũng là suy nghĩ vì đứa nhỏ a!
Chu Quốc Cường đánh nhịp nói: “Dù sao Lý Thiên Vũ coi như không tệ, chuyện hai đứa nó cứ từ từ rồi tính! Muốn kết hôn bây giờ thì không được!” Ít nhất phải chờ Chu Tiểu Vân tốt nghiệp.
Triệu Ngọc Trân cười, không nói gì nữa.
Lý Thiên Vũ nhận được điện thoại cậu gọi tới. Nghe tin cậu đi làm mai cho mình, anh ngạc nhiên, há hốc miệng.
Này… Quá bất ngờ a!
Có điều là bất ngờ kiểu này anh thích! Ha ha ha!
Lý Thiên Vũ vui mừng hớn hở đợi xe bus, có xe là chen lên ngay.
Chu Tiểu Vân nấu cơm xong, đang bê thức ăn để trên bàn, thấy Lý Thiên Vũ trở về cười nói: “Hôm nay anh về thật đúng lúc, cơm em làm xong rồi!”
Lý Thiên Vũ cười hì hì nói: “Anh có một việc muốn nói với em!”
Thấy bộ dáng Lý Thiên Vũ thần thần bí bí, Chu Tiểu Vân hứng thú: “Chuyện gì? Anh lại được tăng lương à?” Hiếm khi thấy anh vui vẻ như vậy.
Lý Thiên Vũ kể chuyện cậu đi làm mối cho cô nghe.
Chu Tiểu Vân nghe cha mẹ cô đã gặp mặt và ăn bữa cơm với cha mẹ Lý Thiên Vũ, hai mắt mở to. Cô lẩm bẩm: “Chuyện lớn như vậy sao không bàn với em trước?”
Lý Thiên Vũ vô tội nói: “Chuyện này anh cũng không biết trước, là cậu bàn với bố mẹ anh đến nhà em. Sau này, ba mẹ em đến nhà cậu ăn cơm, hai bên gặp nhau ở đấy.”
Tiến triển rất thần tốc.
Chu Tiểu Vân ngẩn ngơ nửa ngày: “Lý Thiên Vũ, cậu anh đối với anh quá tốt.” Cậu chạy trước chạy sau bận tâm lao lực, không phải vì suy nghĩ cho Lý Thiên Vũ à?
Trong lòng Lý Thiên Vũ vẫn rất cảm động: “Đúng vậy, về sau anh nhất định phải hiếu thuận với cậu!”
Hơn nữa, đối với hai người, đó cũng là một tin tức tốt. Phụ huynh hai nhà đã gặp nhau có ý nghĩa gì? Đương nhiên đều ngầm đồng ý cho hai người lui tới. Nói cách khác, hai người có thể quang minh chính đại gặp nhau, lấy kết hôn làm tiền đề!
Lý Thiên Vũ không vui mừng không được, dịch dịch lại gần Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, em xem, cha mẹ đều đồng ý chuyện hai đứa mình, chúng mình…”
Câu tiếp theo chưa nói hết, hóa thành hành động.
Lý Thiên Vũ biến thật cực nhanh, là sắc quỷ, nhào vào người cô bị Chu Tiểu Vân cười đẩy ra: “Đừng làm bậy, ăn cơm đi!”
Lý Thiên Vũ cười ha ha, kéo ghế ngồi xuống ăn cơm.