[Dịch]Cuộc Sống Hạnh Phúc

Chương 22 : Chương 22




Hồi lâu sau, Hoắc Minh San vẫn không nghe thấy tiếng anh trai đáp lại, không biết anh đang làm gì. Chuyện quan trọng như vậy, có khi nào anh trai lại không để ý?

"Anh?" Không đợi được nữa, cô thử gọi một tiếng.

"Nhớ kĩ, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được để Hạ An An đi, anh lập tức tới ngay."

Hoắc Minh San còn chưa kịp nói "Được" thì anh đã cúp máy. Hoắc Minh San cất điện thoại xong liền vội vàng đi tới trước rèm cửa sổ, chằm chằm nhìn Hạ An An dưới lầu. Chỉ cần cô có hành động khác lạ, Hoắc Minh San sẽ lập tức xuống ngăn cản.

Sau khi Hoắc Minh San rời đi, Bạch Tập Thần tỏ ý muốn cùng Hạ An An đến quán trà gần đó nói chuyện, Hạ An An liền từ chối. Bạch Tập Thần lại mời cô lên xe, cô cũng tiếp tục từ chối.

Ánh nắng gay gắt, đứng trước cửa vũ đoàn Phi Thiên mà nói chuyện quả thật rất khó chịu. Dù vậy, Hạ An An vẫn lạnh lùng cự tuyệt lời mời của Bạch Tập Thần.

"Nói đi, có việc gì?"

Bạch Tập Thần cười cười, không lên tiếng. Hạ An An một tay che nắng trên đầu, nắng đến mức khiến mu bàn tay cô bỏng rát. Cô cảm thấy có chút khó chịu, nói: "Bây giờ trời rất nắng. Nếu anh có gì muốn nói thì nhanh đi. Còn không thì, tôi vào đây."

Dứt lời, Hạ An An liền xoay người rời đi. Sắc mặt Bạch Tập Thần trầm xuống, vội vàng nắm cổ tay cô. Hạ An An không nghĩ ngợi, lùi về sau tránh tay anh ta, sắc mặt cô càng thêm lạnh lùng.

Bạch Tập Thần mang theo vẻ bị sốc, thở dài một hơi: "An An, dù sao chúng ta cũng từng yêu nhau, sao em phải lạnh lùng vô tình với anh như vậy?"

Lạnh lùng vô tình sao? Nhớ lại lúc cô mới bị tai nạn, cả người bị quấn như xác ướp, thì người bạn trai yêu dấu lại nhẫn tâm thông báo rằng đang quen Khương Hiểu Kỳ. Hắn vốn dĩ không hề có chút thương xót, hay lo lắng đối với cô, mà chỉ muốn mau chóng thoát khỏi phiền toái chính là cô khi ấy.

Như vậy, ai mới là người lạnh lùng vô tình?

Hạ An An im lặng không đáp. Bị ánh mắt lạnh lẽo của cô nhìn chằm chằm, Bạch Tập Thần bắt đầu cảm thấy bất an.

Hít sâu vài hơi, lấy lại dũng khí của bản thân, Bạch Tập Thần dè chừng hỏi: "An An, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?"

Ánh mắt Hạ An An hiện lên tia châm biếm: "Sao?"

Cô đang chờ anh ta nói xong.

"An An, gần đây anh mới biết được chuyện giữa em và Hoắc Minh Hiên. Em không phải là cam tâm tình nguyện gả cho hắn có phải không? Lúc đầu là hắn làm chuyện đó với em ... Vậy nên em mới không còn cách nào khác mà phải lấy hắn, em và hắn vốn không hạnh phúc. Vậy nên, anh hy vọng em có thể cho anh thêm cơ hội nữa, cùng anh rời khỏi đây đi."

Khóe miệng Hạ An An nhếch lên, có vẻ cười nhưng không cười thinh lặng nhìn anh ta. Bạch Tập Thần thấy thái độ của cô như vậy, lại càng thêm khẩn trương.

Anh ta thở dài, nói tiếp: "Anh biết em đang trách anh, trách anh lúc đầu đã làm sai với em. Nhưng em có từng nghĩ, nếu lúc đầu em không chọn đồng ý với đề nghị của bạn mà theo anh cùng thuê phòng ở thì anh có tức giận hay không? Lúc đó anh còn trẻ, nên mới nông nổi như vậy. Khi Khương Hiểu Kỳ đến tìm anh, tuy đúng là anh không thể kiềm chế nhưng đó là do anh say rồi. An An, em có thể tha thứ cho anh không? Anh biết anh sai, mấy năm nay ở nước ngoài anh đều nhớ mong em. Vì em mà anh chưa từng quen ai khác cả. Mãi đến lúc gặp lại em, anh mới biết điều anh thật sự cần là gì."

Nghe Bạch Tập Thần nói xong, Hạ An An cảm thấy kinh sợ không thôi.

Cô còn nhớ rõ, ở đời trước, khi chỉ còn cách cuộc thi khiêu vũ mấy tháng, Bạch Tập Thần có đến tìm cô, nói vừa thuê một phòng đôi, cô có thể luyện tập khiêu vũ ở đó. Hạ An An lúc ấy liền cự tuyệt anh ta, cô không muốn ở chung với người yêu quá sớm như vậy.

Nhưng mà, Bạch Tập Thần nói Khương Hiểu Kỳ đến tìm, thật sự khiến cho cô kinh ngạc.

Ở đời khác, vì muốn tập trung chuẩn bị cho cuộc thi, nên cô không có sức mà quan tâm hỏi về vấn đề này. Vì vậy, mãi đến khi bị phản bội, cô mới tỉnh ngộ. Thì ra, bọn họ đã sớm qua lại với nhau. Đến đời này, cô suy đoán, có rất nhiều sự việc đã thay đổi. Hẳn là chuyện Bạch Tập Thần quan hệ mờ ám với Khương Hiểu Kỳ bị Hạ An An đời này phát hiện, nên bọn họ mới chia tay. Sau đó, cô ấy mới bằng lòng lấy Hoắc Minh Hiên. Chỉ có điều, cô không thể lý giải được, tại sao Bạch Tập Thần và Khương Hiểu Kỳ lúc này lại không còn quan hệ gì nữa?

Nhưng mặc kệ thế nào, cô cũng không rảnh mà suy nghĩ đến quan hệ giữa anh ta và Khương Hiểu Kỳ.

Nghe xong những lời kia, Hạ An An cũng chẳng có cảm giác gì mấy. Cô chợt nghĩ đến câu nói, thứ không thuộc về mình, sớm muộn cũng không phải là của mình.

Chuyện Bạch Tập Thần phản bội cô, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Dù không có Hoắc Minh Hiên, cô cũng tuyệt đối không tha thứ cho kẻ đã phản bội mình đến hai lần là Bạch Tập Thần.

"Tôi không theo anh đâu. Nếu anh đã nói xong, vậy tôi đi trước đây."

Cô lạnh lùng nhìn anh ta, không thể hiện chút cảm xúc, tựa như còn vô tình hơn khi nhìn một người xa lạ.

Bạch Tập Thần vội bước lên ngăn cô lại, sắc mặt lo lắng, giọng nói cũng trở nên khẩn trương: "An An, em đừng giận anh nữa được không? Anh biết em vốn không hề yêu anh ta!"

Đối với suy nghĩ tự cho mình là đúng của Bạch Tập Thần, Hạ An An chỉ cười cười: "Bạch Tập Thần, anh cũng không yêu tôi, sao anh biết tôi không yêu anh ấy? Đúng, tôi thừa nhận. Lúc đầu gả cho anh ấy, là tôi không còn cách nào khác. Tôi cũng từng hận anh ấy, nhưng anh biết đấy, trái tim con người không phải gỗ đá. Đối với người luôn thinh lặng nỗ lực vì mình nhiều năm, tôi làm sao lại không hề có cảm giác với anh ấy? Chưa kể, tôi và anh còn có chung một đứa con. Anh ấy là chồng tôi, so với bất kì ai khác, anh ấy cũng đều có tư cách có được tình yêu của tôi hơn."

Bạch Tập Thần trưng vẻ mặt không tin nhìn cô. Ánh mắt của cô thản nhiên, sắc mặt nghiêm túc, rõ ràng không phải vì giận dỗi mà nói những lời này với anh ta.

"Còn nữa, tôi bây giờ là phụ nữ đã có chồng. Hy vọng anh sau này đừng bao giờ quay lại quấy rầy tôi nữa. Nếu không còn gì, tôi xin phép đi trước."

Bỏ lại những lời này, Hạ An An xoay người đi. Bạch Tập Thần sững sờ nhìn theo bóng lưng cô, hoàn toàn ngây dại.

Tựa như bị một cái chùy to gõ một cái, anh ta cứ đứng ngây người ở đó, một hồi lâu vẫn chưa thể tỉnh táo lại.

Tuyệt vọng như thủy triều trào dâng, anh đau khổ lẩm nhẩm câu nói của cô trong đầu. Cô đã yêu người khác, anh đã hoàn toàn mất cô thật rồi.

Sau khi Hạ An An trở lại phòng làm việc, đã thấy Hoắc Minh San ngồi trước bàn nghiêm túc xử lý công việc. Thấy cô bước đến, Hoắc Minh San chỉ nói một câu không mặn không nhạt: "Anh ta đi rồi sao?"

"Ừ." Đáp gọn một tiếng, Hạ An An bỏ giỏ xách xuống, chuẩn bị đi thay quần áo khiêu vũ.

"Rầm!"

Tiếng cửa đẩy ra thật lớn khiến Hạ An An và Hoắc Minh San giật nảy mình. Cả hai cùng quay đầu nhìn lại, thấy người đang đứng đó thì đều lắp bắp sợ hãi.

Hoắc Minh San lập tức nghĩ rằng mình đang bị ảo giác. Dù anh cô có nói sẽ qua ngay, nhưng từ Lam Diệu tới đây cũng không gần, làm sao mà mới chỉ vài phút anh đã đến rồi? Anh là dùng cánh bay hay sao?

"Minh ... Minh Hiên?" Hạ An An không thể tin được nhìn anh. Thấy sắc mặt của anh không tốt, cả người đằng đằng sát khí, cô cứ ngỡ đã xảy ra chuyện gì.

"Minh San, em ra ngoài trước đi."

Thấy cô còn bình yên đứng đây, sợ hãi và lo lắng dọc đường đi của Hoắc Minh Hiên đã tan biến hơn một nửa. Có điều, giọng nói của anh vì đến quá vội nên vẫn còn có vẻ khẩn trương.

"Dạ được." Hoắc Minh San ngoan ngoãn lên tiếng, lập tức bước ra ngoài. Khi ra ngoài, cô còn không quên khép cửa phòng giúp họ.

Hạ An An bị Hoắc Minh Hiên dọa đến hết hồn. Sắc mặt của anh u ám, cả người gồng chặt, quanh thân phát ra khí lạnh ngùn ngụt.

Nhìn bộ dạng này của anh, Hạ An An bất giác cũng khẩn trương theo: "Sao vậy Minh Hiên? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Môi mỏng của anh mím chặt như lưỡi dao, yết hầu giật giật. Hít sâu mấy hơi điều chỉnh trạng thái của mình rồi sửa lại quần áo đã lộn xộn vì chạy nhanh, mặc dù lúc này trong lòng đang ào ạt trào dâng cảm giác khó chịu, nhưng anh vẫn duy trì vẻ tao nhã và kiêu ngạo, vờ như chỉ thuận miệng hỏi cô: "Anh ta tới tìm em à?"

"?" Hạ An An suy nghĩ một chút thì biết ngay anh đang ám chỉ ai, trong lòng thầm rủa Hoắc Minh San nhiều chuyện. Dù vậy, giữ vẻ thản nhiên, cô đáp: "Ừ, anh ta có tới nói chuyện với em một chút."

Nắm tay của anh vô thức xiết chặt, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không chút khác thường: "Nói gì?"

Lông mày Hạ An An hơi nhíu lại, anh khẩn trương vội vàng chạy tới đây không phải vì chuyện này đó chứ? Cơ mà nhìn vẻ lạnh lùng của anh thì không giống lắm. Đảo mắt vài vòng, vì để chứng minh suy đoán của mình, khóe miệng Hạ An An thoáng xuất hiện một nụ cười tinh quái, ra vẻ trịnh trọng, cô lên tiếng: "Anh ta nói muốn dẫn em đi."

Trán anh lập tức nhăn lại, hai bàn tay vì nắm quá chặt mà nổi gân xanh. Dù vậy, gương mặt anh vẫn vững vàng như núi Thái Sơn: "Em đồng ý?"

Hạ An An cố tình trưng vẻ khó xử: "Em ...

Nhìn thái độ áy náy của cô, anh chỉ cảm thấy như có một quả bom vừa phát nổ trong đầu. Bao nhiêu bình tĩnh, bao nhiêu tao nhã, bao nhiêu cao quý, đều bị nổ đến tan nát không còn dấu vết.

Cuối cùng, anh không thể kiềm được cảm xúc, giận dữ hét lên: "Hạ An An, em nghe kĩ đây, tôi sẽ không ly hôn! Dù em nói gì tôi cũng sẽ không ly hôn! Dù em cầu xin thế nào tôi cũng sẽ không ly hôn!"

Tia giận dữ hằn trên gương mặt, hai mắt anh hồng lên, gân xanh trên trán nổi cuồn cuộn. Bộ dạng này của anh thật sự đáng sợ, nhưng không biết vì sao, Hạ An An nhìn vẻ mặt trái ngược hoàn toàn với sự bình tĩnh ban nãy của anh thì chỉ muốn cười. Hơn nữa, cô còn có chút giận dỗi vì câu anh vừa nói, có ai bảo là muốn ly hôn với anh sao?

Hạ An An cuối cùng cũng nhịn không được mà phì cười, lên tiếng: "Em không đồng ý. Em nói anh ta sau này đừng tới tìm em nữa. À mà, em nói muốn ly hôn với anh khi nào? Anh khẩn trương như vậy để làm gì?"

"..." Cơ thể anh lập tức đông cứng, vẻ phẫn nộ trên gương mặt cũng liền biến mất.

Hạ An An nhìn mồ hôi theo đường cong tuyệt đẹp trên mặt anh rơi xuống, vội vàng lấy khăn tay bước tới lau cho anh: "Anh vội vàng đến đây là để hỏi em chuyện này sao?"

Cơ thể cứng đờ của anh vẫn bất động, dịu dàng nhìn cô đang lau mồ hôi cho mình, cất giọng khô cằn đáp: "Không phải!"

Hạ An An liếc mắt một cái: "Vậy thì là vì chuyện gì?"

"Tôi có việc phải đến đây xử lý, chỉ tình cờ qua hỏi hỏi ... hỏi thăm em một chút." Âm thanh của anh đã phần nào hồi phục vẻ lãnh đạm.

Hạ An An chầm chậm bĩu môi: "Vậy được, nếu đã hỏi thăm xong, bây giờ anh phải về rồi đúng không?"

Anh vẫn bất động, do dự hồi lâu mới vờ như không quan tâm, hỏi: "Em thật sự từ chối anh ta?"

"Vâng." Hạ An An lên tiếng.

Khóe miệng anh thoáng cong lên nhưng nhanh chóng che giấu, nói: "Tôi về đây, em làm việc tốt nhé." Dứt lời, anh lập tức bình tĩnh không nhanh không chậm xoay người đi.

Hạ An An nhìn bóng lưng ngẩng đầu ưỡn ngực đắc ý của anh, bĩu môi một cái: "Tính cách của anh thật sự là kỳ quặc mà!"

Sau khi lên xe, Hoắc Minh Hiên không vội lái đi mà ngẩn ngơ ngồi trên ghế, thân thể bất động, ánh mắt mơ màng về nơi xa xăm.

Mãi đến khi khóe miệng chậm rãi tạo thành đường cong, đợi đường cong ngày càng lớn, anh mới dựa vào ghế, ngốc ngếch nhìn mui xe mỉm cười.

Cô ấy đã từ chối Bạch Tập Thần, cô ấy sẽ không theo hắn, sẽ không rời bỏ mình.

Anh dùng ngón cái và ngón trỏ đè khóe mắt, đề phòng bản thân không kiềm chế được vui sướng mà rơi lệ.

Người vốn không dễ dàng nói cười, Hoắc Minh Hiên, trước sau đều bình tĩnh như băng tuyết, Hoắc Minh Hiên, vui buồn không hiện ra mặt, Hoắc Minh Hiên. Thật không ngờ, có ngày anh lại có thể cười vui sướng như vậy. Thật không ngờ, thì ra, anh không phải người lạnh lùng như anh vẫn nghĩ.

Có điều, vui thì vui, nhưng chuyện tình đầu của vợ đến tìm, anh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua. Vốn dĩ, anh cũng không tính sẽ so đo chuyện này, chỉ cần anh ta chịu an phận một chút là được rồi. Không ngờ, tên ấy lại dám đến cửa tìm vợ anh, đúng là muốn đâm đầu vào chỗ chết mà.

Hoắc Minh Hiên cầm di động gọi một cuộc điện thoại, giao phó công việc xong mới khởi động xe hướng về phía công ty Lam Diệu.

Mười phút sau, tất cả nhân viên công ty Lam Diệu đều vì một bức ảnh được tag trên Facebook mà nổ tung.

Trên bức ảnh là một gia đình ba người, hai vợ chồng và một cậu bé con. Ba người cùng nằm trên một chiếc giường lộng lẫy, người vợ ôm con, còn người chồng ôm vợ, thật sự ấm áp không sao tả xiết.

Người vợ và con trai rõ ràng còn đang ngủ say, bức ảnh chắc chắn là do người chồng chụp.

Nếu là người khác, thì đây cũng chỉ là một bức selfie bình thường. Bạn bè khắp nơi đều hay khoe ảnh vợ, con. Có điều, quan trọng là ...

Người chụp bức ảnh này là người cả vạn năm mới xuất hiện trên Facebook một lần, là người chưa từng thêm một người bạn nào, tổng giám đốc Hoắc Minh Hiên của công ty Lam Diệu. Chưa hết, đáng sợ hơn là ...

Thì ra anh đại cao quý lạnh lùng của họ, hóa ra còn có lúc tự tay chụp những bức ảnh thế này!

Trên ảnh còn được ghi chú: "Tôi, vợ và con trai."

Phía dưới bức ảnh, lập tức xuất hiện vô số bình luận.

Thật to béo: Hoắc lão đại, thì ra anh bị tâm thần phân liệt!

Lãng tử Đường Lão Áp: Hoắc lão đại, dòng trạng thái đầu tiên của anh thật mạnh mẽ nha!

Kỹ thuật viên không có mùa xuân: Hoắc lão đại, giờ em mới phát hiện thì ra anh quả thật là người địa cầu đấy nhé!

Tôi là cái đuôi nhỏ của boss: Có nhầm không đây, thực sự trạng thái này do Hoắc lão đại viết? A a a, ai đó mau nói cho tôi biết đây không phải là anh đi!

Con mèo mặt to không mặc quần lót: "Ui cha cha, chị dâu thật đẹp nha. Dáng người chị thiệt quá đỉnh. Meo meo meo, lúc này tôi chỉ ước gì mình là Thiên Dục!

Hoắc Minh Hiên trả lời Con mèo mặt to không mặc quần lót: Trừ lương một tháng.

Con mèo mặt to không mặc quần lót: A a a, Hoắc lão đại trả lời tôi. Nhiều năm như vậy, cuối cùng anh cũng trả lời. Ha ha ha...

Hoắc Minh Hiên trả lời Con mèo mặt to không mặc quần lót: Trừ lương hai tháng.

Con mèo mặt to không mặc quần lót trả lời Hoắc Minh Hiên: Lão đại, em sai rồi! Em sai rồi! Em sẽ xóa bình luận, em chân thành xin lỗi anh. Dù em chẳng biết mình sai chỗ nào nhưng mà em chân thành xin lỗi anh.

Hoắc Minh Hiên trả lời Con mèo mặt to không mặc quần lót: Trừ lương nửa năm.

Con mèo mặt to không mặc quần lót trả lời Hoắc Minh Hiên: ~~o(>_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.