Thực ra, vẫn là Tử Tình không hiểu biết nếp sống của Đại Phong Quốc này lắm, tiền triều là thiên hạ của người Mông Cổ, người Mông Cổ giữ giang sơn bốn trăm năm, nếp sống của người Hán, thật đúng là thay đổi không ít, nữ tử, nhất là nữ tử phương Bắc, nhiễm vài phần tính hào khí tùy tiện của nữ nhân Mông Cổ, không giống Tống triều, nhất là Nam Tống, chịu ảnh hưởng của Trình Chu lý học (link), địa vị của nữ tử tương đối thấp, cửa chính không ra cổng trong không bước. Cho nên, nữ tử nhà đại hộ cũng sẽ thường xuyên ra ngoài đi dạo, thỉnh thoảng cũng sẽ mời mấy người bạn khăn tay ra ngoài tụ tập nhỏ.
Đại nãi nãi Văn gia này chính là mang theo con mình ra ngoài đi dạo, sắp đến Tết, trên đường phố ở Kinh Thành tất nhiên là náo nhiệt phi phàm, tiểu hài tử há có thể không muốn ra ngoài chơi ?
Văn đại nãi nãi này nhìn Tử Tình, cười như không cười, nói: "Lâm nãi nãi quả nhiên tính tình tốt, mới vào kinh mấy tháng, mấy công tử đại thế gia ở Kinh Thành này lại có thể thành khách quen của Lâm gia các ngươi. Vào Văn phủ chúng ta một chuyến,Triệu di nương người yêu thích trong lòng lão phu nhân lại có thể bị Tam gia vắng vẻ mấy tháng, biết được là Triệu di nãi nãi đắc tội Lâm nãi nãi, không biết chuyện còn tưởng rằng là Triệu di nãi nãi đắc tội Văn tam gia chúng ta."
Mấy năm nay Thẩm thị cùng Phó phu nhân và Tần phu nhân Hạ thái thái qua lại vài năm, cũng học được chút đoán ý qua lời nói và nét mặt, mi cao mắt thấp, ở một bên nghe xong lời nói này, cảm thấy rất không vui, nói: "Tính tình của nữ nhi nhà ta có được hay không, không liên quan đến vị nãi nãi này nhỉ? Vị nãi nãi này nếu không vui, cũng có thể mang đứa nhỏ Văn gia ngươi về, còn có, di nương của Văn phủ các ngươi chịu vắng vẻ, tự có nguyên nhân nàng chịu vắng vẻ, lại có liên quan gì đến nữ nhi ta đâu?"
"Vị thái thái này, ta hình như là đang khen nữ nhi nhà ngươi đi? Chẳng lẽ vị thái thái này không có nghe ra?" Văn đại nãi nãi nhìn thoáng qua Thẩm thị, cười nói.
Tiểu Dực nói: "Tăng phu nhân đã sớm là ngũ phẩm cáo mệnh phu nhân, không phải là thái thái gì."
Văn đại nãi nãi nghe xong nhìn xem Thẩm thị. Tựa hồ không tin tưởng lắm.
Tử Tình cười nói: "Văn đại nãi nãi thật hăng hái, ta nghe không giống như là khen ta, mà như là muốn ra mặt thay Triệu di nãi nãi, Tử Tình không biết. Thì ra Văn đại nãi nãi lại có thể giao hảo cùng Triệu di nãi nãi. Ta và Triệu di nương cũng chỉ là gặp mặt một lần, đắc tội là vạn vạn lần không dám, tục ngữ nói. Không nhìn mặt Tăng cũng phải nhìn mặt Phật, dầu gì tướng công nhà ta cũng là đi ra từ Văn gia, Văn gia không đến làm khó hạng thăng đấu tiểu dân(*) như chúng ta, chúng ta nên đốt hương lớn rồi, nào còn dám đi đắc tội quý nhân Văn gia?"
(*)Thăng đấu tiểu dân: Thăng đấu ví dụ cho số lượng nhỏ, thăng đấu tiểu nhân chỉ những gia đình ăn bữa nào mua bữa nấy, không có lương thực dư thừa. Thăng đấu tiểu dân chỉ những người dân bình thường.
Lời nói của Tử Tình, Văn đại nãi nãi nghe xong hết sức tức giận, Tử Tình ám chỉ một chủ tử như nàng ta giao hảo cùng với một nô tài. Chẳng phải là hạ thấp nàng? Tử Tình tự nhận Lâm Khang Bình là đi ra từ Văn gia, đó là để bản thân vô cùng thấp, nhưng là làm cho nàng ta nhất thời không nói được câu nào đáp lại.
Nha hoàn bên cạnh thấy chủ tử mình khó xử, vừa định dạy bảo Tử Tình vài câu, bị mấy đứa nhỏ bên cạnh Tử Tình dọa sững lại. Mặc dù không biết Tiểu Dực, nhưng La Hạo Viêm cùng thiếu gia nhà mình có thể không biết sao?
Tử Tình cũng không phải người được lý không buông tha người, thấy Văn đại nãi nãi có vài phần xấu hổ, bèn nói: "Ngượng ngùng, Văn đại nãi nãi, cả nhà chúng ta còn muốn đi nơi khác xem thử, sẽ không quấy rầy nhã hứng của đại nãi nãi nữa."
Từ cửa hàng bạc đi ra, Tử Tình có chút hứng thú rã rời, mỗi lần ra ngoài đều có thể gặp phải chuyện không thoải mái. Xem ra, thật đúng là nhân phẩm của mình vấn đề, khắp Kinh Thành này, Tử Tình cũng không quen biết bao nhiêu người, xác suất này, thật đúng là có chút lớn.
Trái lại mấy tiểu hài tử. Vẫn hưng phấn rất cao đi theo Tử Tình, giúp Tử Tình tư vấn đồ muốn mua, cuối cùng, chọn trúng một đôi bình lớn tai cá Thanh Hoa hoa văn cành mẫu đơn quấn của tiền triều, bởi vì Tử Tình không có mang đồ sứ từ phương Nam tới đây, vì thế đồ sứ trang trí trong nhà thật đúng là không đến hai kiện, lần này, mượn ánh sáng của Tử Hỉ, ra ngoài chọn một đôi, tốn của Tử Hỉ hai trăm lượng bạc.
Đã ra ngoài rồi, Tử Tình liền nghĩ tới mua chút lễ vật cho ba đứa nhỏ này, dù sao, lễ Tết mấy người bọn họ đưa, Tử Tình còn chưa có xem, cũng chưa trả lễ đâu.
La Hạo Viêm nghe nói Tử Tình muốn mua đồ cho bọn họ, liền nhảy nhót hỏi: "Cô cô, ta có thể tự chọn không?"
"Đương nhiên không thành vấn đề, ngươi thích cái gì, cô cô tặng ngươi, nhưng mà, mua xong rồi, các ngươi ai về nhà nấy, hôm nay cô cô muốn ở bên người trong nhà." Tử Tình nói.
Văn Tinh Vực nhìn thử Tử Tình, nhìn thử Tiểu Dực, Tiểu Dực nói: "Cô cô, không bằng ngươi tặng ta một khối đá, nhờ Tử Thọ cữu cữu khắc thành con dấu cho ta, cô cô nghĩ danh hào cho ta."
Tử Tình đáp ứng, La Hạo Viêm nói: "Cô cô, ta cũng muốn con dấu như thế, danh hào của ta tự mình lấy, ừm, ta gọi là, gọi là, "
Tử Tình thấy bộ dáng rối rắm của hắn, bèn nói: "Không bằng hãy gọi là Ngọc Diện Tiểu Phi Hiệp."
Lời này trúng ngay tình kết anh hùng của La Hạo Viêm, mừng đến vội gật đầu trả lời, "Đúng đúng, chính là Ngọc Diện Tiểu Phi Hiệp."
Tử Tình thấy Văn Tinh Vực mở to đôi mắt đen nhìn mình, bèn nói: "Ngươi gọi là Ngọc Diện Tiểu Đạt Ma, văn võ song toàn, thiếu niên tuấn mỹ."
Văn Tinh Vực nghe xong cười nói: “Cứ theo ý cô cô, thế còn Tiểu Dực?"
Tử Tình ngẫm nghĩ, nói: "Vậy gọi là Ngọc Diện. . ."
Tử Tình còn chưa có nghĩ ra được, Tiểu Dực nói: "Cô cô, ta có, trở về tự ta nói cho Tử Thọ cữu cữu."
Lưu thị thấy cười nói: "Không nghĩ tới muội muội dỗ đứa nhỏ cũng là có thủ đoạn, lúc này trái lại tìm không ít việc cho Tam đệ, Tam đệ, nói trước nhé, Đại tỷ ngươi nếu không trả tiền, ngươi sẽ không khắc cho."
Tử Thọ nhìn nhìn Tử Tình, nói: "Tỷ ta còn có thể để ta chịu thiệt ta hay sao?"
"Vẫn là lời này nói rất hay, ý tứ là để cho Tình nhi xem thử cho, nhất định còn thích hợp hơn yêu cầu của mình, xong rồi hắn còn để lại thanh danh tốt, sao ta không phát hiện Tiểu Tam ngươi học thông minh lanh lợi như vậy rồi?" Tử Phúc cười nói.
"Ta căn bản là không có ý tứ gì, ngươi lại cứ một mực suy nghĩ nhiều, không phải là muốn gây xích mích giữa ta và tỷ tỷ sao?" Tử Thọ cho Tử Phúc một cái liếc mắt xem thường, bị Tử Phúc tàn hại một trận.
Tử Tình chọn cho ba đứa nhỏ ba khối đá Thọ Sơn từ một tấc đến hai tấc vuông, màu sắc giống như nhựa thông, Tiểu Dực lại nhất định đòi thêm một khối, Tử Tình cũng không biết có ý gì, nhưng vẫn là theo hắn.
Cuối cùng cũng đuổi ba đứa nhỏ đi rồi, Tử Tình cùng Thẩm thị bọn họ vào cửa hàng bạc, nghĩ thầm mua mấy món trang sức nữa cho Thẩm thị, Kinh Thành này tất nhiên không thể so với nông thôn An Châu, quá mức tùy ý người không biết còn tưởng rằng là trong nhà không lấy ra nổi, sinh lòng khinh thị.
Mua xong trang sức, Phó thị nói: "Không bằng lại mua áo da cho nương, các phu nhân ở Kinh Thành này đều xem trọng mặc hàng da."
Lưu thị cười nói: "Đúng vậy, đệ muội không nói, ta còn quên mất, quần áo da này ta mua cho nương, các ngươi đều hiếu kính rồi, dâu cả như ta còn chưa có tặng nương cái gì đâu?"
Cuối cùng dạo qua một vòng, Lưu thị mua một chiếc áo choàng lông cáo bạc cho Thẩm thị, mua áo dài lông cáo đen cho Tăng Thụy Tường, hai loại này, cũng tốn của Lưu thị một trăm lượng bạc, Thẩm thị thấy đau lòng không thôi.
Mấy người Trần thị thấy, cũng đều tự mua vài thứ cho Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, Trần thị là hai chiếc áo ngoài cộc tay lông chồn tía cho Thẩm thị và Tăng Thụy Tường, những thứ khác có quần áo có trang sức còn có tranh chữ Tăng Thụy Tường thích.
Tử Tình mặc dù chưa từng đi nước Anh, chẳng qua, tiểu thuyết cũng là xem không ít, khí hậu bên kia ẩm ướt âm u lạnh lẽo, bèn cũng chuẩn bị hai bộ quần áo da dày cho Lâm Khang Bình và Tử Hỉ.
Một cái Tết Âm lịch này, tuy rằng là ở nơi đất khách quê người, nhưng mà, dầu gì Tăng gia coi như là đại đoàn viên, cho nên, vui mừng nồng đậm phủ lên, nỗi nhớ quê nhàn nhạt kia liền có một chút không đáng nói đến rồi.
Nếu nói Tết âm lịch này có cái gì khác với trước đây mà nói, đó là ngày Đại niên ba mươi, Thẩm thị nhận được thánh chỉ, là Thánh thượng khen ngợi Thẩm thị dạy con có cách, ôn lương cung kiệm, thưởng Thẩm thị ngọc như ý một thanh, biểu lễ mười sáu đoan, những thứ khác có đống hoa Cung chế (làm ra cho người trong cung dùng), quả tử bao nhiêu, cùng với một bàn tiệc rượu Ngự chế (làm ra cho Hoàng đế dùng).
Đồ mặc dù không quý trọng, suy cho cùng là một phen tâm ý của Thánh thượng, có thể ở đêm trừ tịch nghĩ đến Tăng gia, toàn bộ Kinh Thành cũng không có mấy nhà, cũng là vinh quang chưa bao giờ có, trên trên dưới dưới Tăng gia đều vui vẻ ra mặt, chỉ có Tử Tình và Lâm Khang Bình nghĩ tới một tòa mỏ của mình, mới đổi được một bàn tiệc rượu, Hoàng đế này cũng thật tiết kiệm chi li.
Tâm tư của Lâm Khang Bình càng nặng, Hoàng đế này đối với Tăng gia và Lâm gia quá mức quan tâm rồi, hắn sẽ không tự chủ được nghĩ đến có phải Hoàng đế này còn có tâm gì với Tử Tình hay không? Nhưng là, nếu Hoàng đế này không chăm sóc Tăng gia và Lâm gia, Lâm Khang Bình lại lo lắng Tăng gia có thể bởi vậy mà gặp họa hay không.
Từ xưa tới nay phúc họa theo cùng, Lâm Khang Bình cũng là không yên tâm, hận không thể mang Tử Tình đi cùng. Lâm Khang Bình đoán rằng, Tiểu Dực này tám phần là nhi tử của Hoàng đế, bởi vì Lí Hãn cùng La gia Văn gia đều qua lại rất gần, hắn liên tưởng đến ba đứa Tiểu Dực và Văn Tinh Vực La Hạo Viêm, không khác Lí Hãn, Văn Tam, La Trì năm đó bao nhiêu.
Lâm Khang Bình sở dĩ không nói suy đoán này cho Tử Tình, thứ nhất là không muốn để Tử Tình đa nghi, thứ hai là hi vọng lỡ như Tử Tình hoặc Tăng gia có chuyện gì, Lí Hãn có thể nể phần Tiểu Dực, bỏ qua cho Tăng gia và Lâm gia.
Mười sáu tháng giêng, Lâm Khang Bình cùng mấy vị đại quản sự trao đổi một ngày ở thư phòng, Vương Tài là tổng quản sự, phụ trách tiền thuê cửa hàng và thôn trang các nơi cùng với tiền thu cửa hàng nhà mình, Vương Hỉ, phụ trách các mục mua sắm trong cung, mỗi tháng đưa sổ sách cho Tử Tình một lần; Lâm Hưng, phụ trách cải tạo quy hoạch trang viên, bạc lấy từ trong tay Tử Tình, cũng là mỗi tháng báo sổ một lần. A Thổ và A Thủy, đều tự phụ trách kinh doanh xuất khẩu và nhập khẩu của Lâm gia.
Công việc sắp xếp xong xuôi, Lâm Khang Bình cũng không ra ngoài nữa, mỗi ngày chỉ ở bên Tử Tình ở bên người nhà, yên lặng chờ đợi điều động của Hoàng gia.
Hai mươi tháng giêng, nha môn mở ấn làm việc, sau khi Tử Hỉ từ nha môn trở về, báo cho biết Lâm Khang Bình, chuẩn bị vào mồng hai tháng hai ngày Long Sĩ Đầu(*) xuất phát đi phủ Tùng Giang trước, từ phủ Tùng Giang khởi hành, trừ mười danh quan viên Hộ bộ và Công bộ đi theo ra, còn có ba mươi danh học sinh ưu tú chọn lựa ra từ Quốc Tử Giám.
(*)Lễ Long Sĩ Đầu: tên khác: lễ Xuân Long, lễ Xuân Hoa, một trong ngày lễ dân gian truyền thống Trịnh Châu. Dân gian truyền rằng vào thời kỳ Võ Tắc Thiên cầm quyền, bởi vì đắc tội Ngọc Hoàng đại đế mà bị phạt ba năm không có mưa, nhân gian sông ngòi kênh rạch khô kiệt, cây khô mầm chết, mọi người khó có thể sinh nhai. Long Vương ty quản Thiên hà không đành lòng, vào ngày mùng hai tháng hai âm lịch tự mình là mưa cho nhân gian, cho nên bị trách phạt. Mọi người dùng hoa ngô, đậu xào chín kính dâng Long Vương, báo đáp ơn cứu mạng kia, vì vậy cảm tạ Ngọc Hoàng đại đế, cho phép Long vương tiếp tục làm mưa xuống cho nhân gian.
Thẩm thị nghe được tin tức này, lôi kéo tay Tử Hỉ, rơi nước mắt, mấy ngàn câu muốn nói, cũng là nói không nên lời, ngay cả cơm nước cũng không màng. Tử Tình cũng vậy, ôm Lâm Khang Bình không nỡ buông tay, ngay cả buổi tối ngủ, cũng không thể an ổn, thường thường sờ sờ, người bên cạnh kia còn ở đây?
Cho dù Tử Tình có nhiều không nỡ hơn nữa, cũng không ngăn cản được bước chân của thời gian, ngày mồng hai tháng chớp mắt đã đến. Tử Tình và Lâm Khang Bình cơ hồ một đêm không ngủ, trời sắp sáng, Tử Tình bị ép buộc đến kiệt sức, bị Lâm Khang Bình bón chút nước, ngủ mê man, vừa ngủ một giấc, đã là buổi trưa, Lâm Khang Bình đã sớm ra khỏi thành rồi.
Tử Tình ảo não một trận, trong lòng Lâm Khang Bình còn không biết thất vọng với mình bao nhiêu đâu, loại thời điểm này, bản thân lại có thể ngủ.