Trời đã sáng, Lí Hãn mới từ trong phòng đi ra, thấy La Trì còn canh ngoài cửa, nói: "Lần này, ngươi cũng coi như lập được một công, chuyện ưu sầu mấy ngày nay, lúc này, cũng giải quyết được một việc."
"Tạ chủ tử khích lệ. Chẳng qua là, rốt cuộc là việc nào?" La Trì tò mò hỏi.
"Như vậy, bây giờ ngươi phái người đi Tăng gia ở Kinh Thành, chính là Tăng Tử Hỉ Thám Hoa lang kia, cái người bây giờ ở Hộ bộ đó, đi đưa tin, hãy nói tỷ tỷ hắn bị thương, bảo tỷ phu hắn tới đón người."
"Chủ tử, ngươi suy nghĩ kỹ rồi?" La Trì nghe xong vui vẻ, vội hỏi. Đang phát sầu khuyên chủ tử buông tay như thế nào đây, dù sao thân phận của chủ tử nay khác với xưa, không nghĩ tới tự chủ tử nghĩ thông suốt, La Trì thật đúng là thở phào nhẹ nhõm.
Lí Hãn liếc xéo La Trì, hỏi: "Ngươi coi trẫm thành loại người nào?"
"Chủ tử, ta sai rồi. Bây giờ phái người đi thông báo cho hắn luôn." La Trì nói xong lập tức muốn đi.
"Trở về, việc này, cũng là ngươi ra mặt mới tốt." Lí Hãn nói xong thấp giọng dặn dò vài câu với La Trì, La Trì đầu tiên là khiếp sợ, sau là bất ngờ và vui mừng, sau đó gật đầu không thôi, xoay người rời đi.
Bỗng nhiên, có thị vệ đến nói cho La Trì, nói là tiểu hài tử kia tỉnh rồi, đang khóc tìm chủ tử hắn.
La Trì nghe xong cười nói: "Đúng là bớt việc."
La Trì từ trong miệng Tiểu Mạch đã biết Lâm Khang Bình ở Lâm trang, cùng với vị trí đại khái của Lâm trang, liền phân phó hai thị vệ đi tìm người.
Nói Lâm Khang Bình ở Lâm gia, cũng là cơ hồ một đêm không ngủ, cứ cảm thấy tâm thần khó yên, trời vừa sáng, đã thức dậy, nghĩ vẫn là tự mình đi Kinh Thành xác nhận một lần Tử Tình có bình an hay không.
Lâm Khang Bình là cưỡi con lừa đi, mặc dù thức dậy sớm, nhưng tốc độ của con lừa tất nhiên chậm hơn xe ngựa rất nhiều. Chờ Lâm Khang Bình vào thành, một đường cũng không gặp Lâm Hưng hoặc Tiểu Mạch đi ra, liền có chút cảm giác không tốt lắm.
Mà một canh giờ trước, có hai thị vệ vào Lâm gia tìm Lâm Khang Bình. Biết được Lâm Khang Bình đã vào thành, để lại lời nhắn, rồi đi trở về.
Đợi Lâm Khang Bình vào nhà. Lúc biết được Tử Tình một đêm chưa về, thân thể tựa như bị kéo ra, có trong nháy mắt đó, cơ hồ không có ý thức. Giờ khắc này, Lâm Khang Bình mới triệt để cảm nhận được cái gì là tâm hoảng ý loạn, cái gì là hoang mang lo sợ, cái gì là hối tiếc không kịp. Sống hơn ba mươi năm, từ trước tới nay không khó qua giống như giờ khắc này, phảng phất ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm trái tim mình.
"Chủ tử, có phải đã xảy ra chuyện hay không?" Tiểu Phấn hỏi.
"Phụ thân, bế bế." Thanh âm của Yên Nhiên làm cho Lâm Khang Bình hồi hồn. Bế Yên Nhiên hôn một cái, giao cho Tiểu Phấn, nói với Tiểu Phấn: "Trông đứa nhỏ cho tốt, chờ ta trở lại hẵng nói."
Lâm Khang Bình nói xong, dắt ngựa trong nhà ra cửa, chạy thẳng đến ngoài thành, xem xét ở chỗ con dốc hôm qua Tử Tình lật xe kia, bởi vì hắn suy tính Tử Tình ở trước khi mưa nhỏ, cũng cũng chỉ có thể đi đến gần đây. Hơn nữa, phụ cận chỗ này, cũng chỉ con dốc này là nguy hiểm nhất rồi, Lâm Khang Bình quả nhiên nhìn ra dấu vết lật xe, đang muốn xuống núi điều tra nghe ngóng, Lâm Khang Tường cưỡi con lừa tìm đến.
"Tam đệ. Sao ngươi lại ở đây? Mau, có người truyền tin cho chúng ta, nói là có việc gấp, bảo ngươi cần phải trước khi trời tối chạy tới nhà hắn, nhà hắn có bảo bối ngươi muốn nhất." Lâm Khang Tường nói.
Lâm Khang Bình vừa nghe chỗ đó, là cách đây không xa, nghĩ tới Tử Tình, thế nhưng đối phương vậy mà biết Tử Tình là bảo bối quý giá nhất của hắn, xem ra, cũng không phải người bình thường, lại nói, người bình thường cũng sẽ không thể lấy phương thức này truyền tin như vậy.
Lâm Khang Bình một mình chạy tới trang viện, lúc thị vệ đi thông báo, Lâm Khang Bình đánh giá một chút trang viện này, một cái cửa lớn tầm thường, không có hoành phi không có tên, lại canh phòng nghiêm ngặt, bốn phía không có nhà nào, tường vây nhìn không tới tận cùng, khắp nơi lộ ra thần bí, tim Lâm Khang Bình “thùng thùng” nhảy dựng lên.
La Trì biết Lâm Khang Bình đã đến, dặn thị vệ sau một khắc đồng hồ dẫn hắn tới phòng khách nhỏ ở thiên sảnh, La Trì nói xong vội vàng đi thông báo cho Lí Hãn.
Lúc Lâm Khang Bình đi vào, La Trì đang ngồi ở trên ghế tựa phòng khách dùng trà, Lâm Khang Bình cảm thấy La Trì có chút quen mặt, hắn trước kia đi theo sau Văn Tam đã từng gặp vài lần, chỉ là nhất thời không nghĩ ra là công tử nhà ai.
Chẳng qua, Lâm Khang Bình lúc này cũng chẳng quan tâm cái khác, ôm quyền gửi lời cảm tạ, cúi đầu hành một đại lễ, nói: "Đa tạ công tử trượng nghĩa cứu giúp chuyết kinh, tại hạ vô cùng cảm kích, không biết tình hình chuyết kinh như thế nào, có thể cho tại hạ nhìn qua một cái trước hay không?"
"Kỳ quái, ta có nói cứu nương tử nhà ngươi sao? Ta chỉ nói qua, nhà ta có bảo bối của ngươi, hay là, bảo bối của ngươi chính là nương tử ngươi? Nương tử ngươi bao nhiêu tuổi? Trông có xinh đẹp hay không?" La Trì chờ Lâm Khang Bình hành lễ xong mới chậm rãi mở miệng nói.
Lâm Khang Bình nghe xong cả kinh, nhìn La Trì, nói: "Chẳng lẽ không phải là chuyết kinh? Nương tử ta năm nay hai mươi bảy, lúc đó mặc tang phục."
"Xúi quẩy, ta có thể cứu một nữ nhân già như vậy sao? Lại còn mặc tang phục? Ngươi cho là bản đại gia là người không có thưởng thức như thế à?" La Trì chỉ vào cái mũi của mình hỏi.
Lâm Khang Bình nghe xong nói: "Thực xin lỗi, quấy rầy rồi." Sau đó xoay người đi luôn.
"Này, ngươi quay lại, ta đây có bảo bối ngươi muốn, sao ngươi không hỏi một tiếng là cái gì, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, lại muốn đi ngay, ngươi cũng quá không để ý chuyện Đại gia ta làm rồi, ta cũng nói cho ngươi, đại gia ta một khi tức giận, hậu quả cũng là rất nghiêm trọng đó."
Lâm Khang Bình nói: "Thực xin lỗi, La công tử, bây giờ ta muốn đi tìm thê tử ta, bảo bối gì ta cũng không có hứng thú."
Lâm Khang Bình nhìn thần thái và giọng điệu nói chuyện của La Trì, giống La Hạo Viêm như đúc, cuối cùng nhớ tới, đây là La Đại công tử tiếng tăm lừng lẫy ở Kinh Thành năm đó.
"Ồ, ngươi biết ta? Ta hình như không báo danh hào nhỉ? Chẳng lẽ tên tuổi của bản đại gia ta đã như sấm bên tai rồi?" La Trì đứng lên hỏi.
Lâm Khang Bình không muốn cùng hắn dây dưa tiếp nữa, liền đi ra ngoài, La Trì gọi: "Đứng lại, ta dám cam đoan, hôm nay ngươi nếu đi ra khỏi cánh cửa này, ngươi sẽ hối hận cả đời, bảo bối này, ngươi nếu không cần, cũng là có người muốn."
Lâm Khang Bình nghe xong quay người lại, vội vàng hỏi: "La đại gia, phiền toái ngươi có thể cho ta một cái thống khoái hay không, có phải chuyết kinh ở trong tay ngươi hay không?"
"Ngươi nói cho ta trước, ngươi làm sao mà biết ta là ai?" La Trì không chút hoang mang truy hỏi.
"Ta đã từng là gã sai vặt bên người Văn Tam thiếu gia, từng gặp đại gia vài lần, vừa mới bắt đầu không nhớ ra, sau lại, thấy ngươi nói chuyện thần thái rất giống với thiếu gia nhà ngươi, lúc này mới nghĩ tới."
"Nhi tử ta, làm sao ngươi có thể có cơ hội gặp nhi tử ta?"
"Mùa hè năm ngoái La thiếu gia cùng Văn thiếu gia ở nhà ta một tháng, tất nhiên biết." Lâm Khang Bình sở dĩ nói ra những chuyện này, chẳng qua là muốn để cho La Trì nể phần đã từng giúp hắn ta nuôi nhi tử một tháng, cho Lâm Khang Bình một cái thống khoái.
"Thì ra cô cô hắn nói, là nương tử nhà ngươi? Ngươi nói thử, nước trôi qua miếu Long Vương, dạo qua một vòng, lại vẫn là người trong nhà, lúc này dễ nói rồi, nghe nói nhà ngươi có một nữ nhi, vì nàng, Văn gia lại có thể còn cùng. . ." La Trì còn chưa nói xong, trong phòng phía sau cửa đột nhiên giống như là có cái gì gõ xuống vách tường.
La Trì bỗng nhiên ý thức được mình đã lạc đề, vội nghiêm mặt nói: "Đã là người quen, ta cũng sẽ không quanh co lòng vòng với ngươi nữa, ta nói thẳng thôi, hôm qua đi ngang qua, ta đúng là cứu một nữ tử, cũng quả thật là mặc một thân đồ tang, chẳng qua, có phải nương tử nhà ngươi hay không, ta cũng không biết."
"Đa tạ La gia, nhất định là chuyết kinh. Nàng sao rồi? Ta có thể nhìn nàng một chút trước hay không?" Lâm Khang Bình sau khi vái dài tạ ơn hỏi.
"Ngươi trước hết không cần gấp gáp tạ ơn, nàng cũng rất tốt. Cứu người ấy à, ngươi nói một chút, cũng không thể để Đại gia ta ra tay một lần không công, có phải hay không? Ân cứu mạng, ngươi chuẩn bị báo đáp ta thế nào đây? Ta là chân tiểu nhân, cho tới bây giờ không làm mua bán lỗ vốn." La Trì phất phất quạt xếp trong tay, quạt mấy cái.
"Nên vậy, chẳng qua là ta biết mấy loại đồ bình thường của ta La gia cũng không nhìn vừa mắt, không biết La gia liệu có yêu cầu cụ thể gì hay không, tại hạ cũng tiện cân nhắc mà làm." Lâm Khang Bình vội hỏi, trong bụng chỉ là sốt ruột muốn nhìn Tử Tình một chút mà thôi.
"Dễ bàn, là người hiểu chuyện, ta cũng không làm khó dễ ngươi nữa. Ngươi đã luôn miệng nói, nàng là bảo bối ngươi yêu mến nhất, ta cũng muốn xem xem, nàng ở trong lòng ngươi rốt cuộc có bao nhiêu cân nặng? Ngươi lấy ra thứ đáng giá nhất nhà ngươi đến đổi lại, ngươi thấy có được hay không? Một mạng người, còn có khuê dự của nàng, ngươi phải biết rằng, hôm qua lúc ta cứu nàng, là bị nước mưa xối vào, cả người ướt đẫm. . ." La Trì còn định nói tiếp.
"La gia, ta hiểu được, ngươi không cần nói nữa, sản nghiệp đáng giá nhất nhà ta không có cái nào hơn được thuyền vận ở Việt Thành, ngươi nếu vừa mắt, ngươi cứ lấy đi, trước mắt có ba chiếc thuyền lớn cố định, chuyên môn chạy hải ngoại, làm buôn bán cùng người Tây Dương."
"Mấy cái thuyền nát, ta muốn để làm gì? Vừa nhìn đã biết ngươi không có thành ý.”
"La gia, đây không phải là thuyền nát, mấy cái thuyền này, cũng là tốn của ta sáu vạn lượng bạc đặt làm, lợi nhận ròng một năm, cũng có ba bốn vạn lượng, đối với tại hạ mà nói, đã là gia sản đáng giá nhất rồi." Lâm Khang Bình nói.
"A, thật sự đáng giá như vậy? Còn làm ra tiền như vậy? Ngươi dễ dàng giao nó cho ta như vậy, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa, ngươi xác định sẽ không hối hận? Muốn ta nói, không bằng ngươi cầm số bạc này, tái giá mười người tám người, chẳng phải là càng tuyệt với hơn? Làm sao ngươi lại là loại nam nhân cố chấp này? Thật sự là đánh mất mặt mũi nam nhân chúng ta. Nương tử nhà ngươi cũng đã là loại rau cúc vàng rồi, bên ngoài cô nương trẻ trung xinh đẹp có rất nhiều, ngươi cần gì vì một nữ nhân mà táng gia bại sản?"
La Trì cầm quạt xếp, chỉ vào Lâm Khang Bình vô cùng đau đớn trách cứ một phen, đột nhiên, lại như là bừng tỉnh đại ngộ, dậm chân hỏi: "Hay là, trong tay ngươi còn có sản nghiệp đáng giá hơn, ngươi không có nói thật?"
"La gia, ta thật sự không có sản nghiệp đáng giá nữa, còn có vài cái nông trang, cũng chỉ là hai, ba ngàn lượng bạc mua về, tiền thu cũng không lớn, ngươi khẳng định không vừa mắt. Lại có, chính là một cái xưởng thủy tinh cùng thê cữu kết phường, nói vậy ngươi cũng có nghe thấy, cái đó, cổ phần của ta cũng không nhiều, ngươi nếu muốn, cũng có thể cho ngươi. Làm ra tiền nhất, chính là thuyền vận ở Việt Thành, đã lúc này rồi, ta làm sao còn có thể đùa giỡn với ngươi? Ta cảm kích ngươi còn không kịp nữa là." Lâm Khang Bình cầu xin nói, nói đến sau này, thanh âm đều có chút run run, càng kéo dài, trong lòng càng không chắc.
Từ tiếng động gõ tường vừa rồi xem ra, phòng ở cách vách này còn có một người, sẽ là ai đây? Hắn nhớ tới công tử nhà giàu theo đuổi Tử Tình kia, bỗng nhiên không rét mà run