[Dịch]Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 192 : Tình viên có khách đến chơi (1)




Tử Tình đứng ở một bên, nhìn Tử Phúc, vui sướng không thôi, cũng cảm khái một trận. Mới vài năm, tiểu nam hài ngày xưa bề ngoài khiêm tốn, nội tâm quật cường, một lòng muốn trở nên nổi bật, thay đổi vận mệnh cả nhà rốt cục trở thành một gốc đại thụ, một gốc đại thụ có thể cho người dựa vào.

"Nghĩ cái gì vậy? Tình nhi, đại ca trở về sao không vui hả? Hay thành thân rồi, có người thương rồi không cần đại ca nữa? Đại ca sẽ rất đau lòng đấy." Tử Phúc xoa xoa tóc Tử Tình, Tử Tình cảm giác ngày xưa đã trở lại.

"Nương xem kìa, đại ca chỉ biết khi dễ ta, nói cái gì chứ? Ta không ghét bỏ hắn có đại tẩu thì quên muội muội ta, hắn lại còn trả đũa?" Tử Tình sờ sờ tóc mình, trừng mắt nhìn Tử Phúc.

Tử Phúc lên sẽ nắm véo mặt nàng, Tử Tình tránh, Thẩm thị vội nói: "Phúc nhi đừng quậy muội muội, bây giờ nàng không phải chỉ có một người đâu."

Tử Phúc nghe xong sửng sốt, bỗng nhiên tiến lên ôm lấy Tử Tình, nói: "Mới có vài năm, tiểu nha đầu mới ngày nào còn chạy theo sau ta khi ta được nghỉ học giờ đã sắp làm nương, Tình nhi nhà của ta thật sự đã trưởng thành, đại ca cám ơn ngươi, cám ơn ngươi vì đã làm tất cả. Trong lòng Đại ca rất rõ, nếu không có ngươi, chúng ta sẽ không có ngày hôm nay. Con đường của Đại ca cũng không thuận lợi thế này."

Lời nói này làm mọi người ê ẩm, Lưu thị cùng Trần thị cũng không rõ ràng chuyện trước kia, cho nên cảm xúc không sâu sắc, nhưng đều biết trượng phu của mình rất yêu thương vị muội muội này.

"Đại ca, ta chẳng làm gì cả, chỉ trùng hợp mà thôi, chủ yếu là đại ca, người mới cố gắng rất rất nhiều, không phải ngươi hỏi ta vừa rồi nghĩ gì sao? Ta đang nghĩ, đại ca thật sự trưởng thành, thành một gốc đại thụ. Một gốc đại thụ có thể che chở cho cả nhà."

Tử Tình làm mọi người càng là ẩm, Tử Tình tựa đầu vào bờ vai Tử Phúc, Thẩm thị lau nước mắt nói: "Ngày vui mà hai huynh đệ con lại nói những lời này, không muốn để chúng ta vui hả."

Tăng Thụy Tường nói: "Được rồi, những lời này trở về rồi nói sau, đi lão phòng trước. Ông bà ngươi còn ngóng trông kìa."

Cả nhà cùng đi, Tử Tình cũng đi theo, Tiểu Thanh thì không rời Tử Tình. Đến lão phòng, Lão gia tử cùng Điền thị thấy Tử Phúc, lại cảm than một phen, Chu thị dắt Tử Toàn đứng một bên, vẻ mặt hâm mộ.

Chu thị ê ẩm nói: "Trước kia luôn luôn nói đệ muội mạng tốt, không những vậy, bọn nhỏ một đám đều có tiền đồ, Tử Tình lại gả cho người tốt như vậy. Thật sự là ‘đồng nhân bất đồng mệnh’ (cùng là người là khác mệnh). Tử toàn, đây là đại ca của ngươi, về sau phải thân cận nhiều với đại ca, đại ca sẽ làm đại quan, tương lai còn muốn dựa vào đại ca để giúp đỡ ngươi đấy."

"Đại tẩu nói gì vậy? Ai mà không sống khổ trước chứ? Tử Toàn còn nhỏ, từ từ dạy là được." Thẩm thị nhàn nhạt nói.

"Giống nhau sao được? Không phải trước khi ở riêng, đệ muội sinh hết đứa này đến đứa khác. Ta quanh năm suốt tháng mệt chết mệt sống nuôi lớn con người khác, khó khăn lắm mới ở riêng, cho rằng có thể sống yên ổn vài năm, ai ngờ ông trời không mở mắt, đầu tiên là Tử Bình, tiếp đó là Tử Hà, chuyện nào chuyện nấy ép chúng ta không thở nổi, làm gì xuôi gió xuôi nước như đệ muội, bạc cũng kiếm được, đứa nhỏ cũng thành thân. Ta chính là mạng chịu khổ chịu tội. So sánh không được với ngươi." Chu thị ai thán.

Thẩm thị nghe xong cười cười, ngược lại nhìn xem chỗ Tăng Thụy Tường, lão gia tử cùng Tăng Thụy Tường đang thương lượng mười hai tháng tư tế tổ mời rượu, Tử Tình nghe Tăng Thụy Tường nói chắc có lẽ người ở huyện nha châu nha đều sẽ tới, người thân cũng phải mời trước.

Đang nói đến đó, Điền thị hỏi Tử Tình: "Tử Tình, Lâm con rể ở nhà không? Tại sao không gặp hắn? Bảo hắn đi đón nhà nhị cô ngươi đi. Mưa vài tháng, sức khỏe của nhị cô ngươi lại yếu nữa rồi, chỉ sợ năm nay hoa mầu không thu hoạch được gì. Vừa vặn, nương Tử Phúc làm rượu, tiếp lại ở vài ngày để bồi bổ. Nhưng bây giờ mình ta nuôi 1 người đã vất vả, không có dư tiền bạc gì."

"Bà, Khang Bình đi rồi, để Lâm An đi đón cũng được, hắn biết đường." Tử Tình nói, đối với Hạ Ngọc, Tử Tình vẫn có vài phần thương hại, tình tình giống Tăng Thụy Tường, nghe nói, năm ngoại chúc thọ lão gia tử, nàng ở lâu mấy ngày, ngược lại trợ cấp Điền thị một ít, sau này, chắc cũng là biết trong nhà gian nan, nên không thường xuyên đến ở, lại nhờ người gửi đồ về nhà mẹ đẻ, còn tiện thể cho Thẩm thị một hai con vịt.

"Vậy đi đường vòng qua An Châu đón Tử Bình đi, đỡ mất mấy đồng của nàng." Chu thị nghe xong vội nói.

"Đại nương, bây giờ không đi An Châu, trực tiếp có đường nhỏ đi qua mà, đại tỷ muốn đến cũng rất tiện, ngồi xe lừa cũng không hết tam văn tiền. Lát nữa ta còn có chút đồ trang sức nhỏ lấy từ kinh thành đến cho nàng, từ khi trở về không gặp được nàng, nghe nói nàng mang thai vài tháng." Tử Tình nói.

"Tại cuộc sống khó khăn, tốt xấu gì thì tỷ phu kia của ngươi cũng biết sợ, biết ra ngoài tìm việc làm, nhưng một ngày cũng kiếm không được mấy văn tiền, bên này chúng ta cũng gian nan, còn muốn nuôi ông bà ngươi, bằng không, còn có thể tiết kiệm một hai lượng bạc tiếp tế nàng một chút. Haizz, nói đến nói đi vẫn là do kiếm được quá ít, được bên này thì mất bên kia. Không giống ngươi, ra ngoài còn có nha hoàn hầu hạ." Chu thị thở dài.

Thẩm thị cùng Tử Tình đều không tiếp lời, năm đầu tiên còn đỡ, năm nay là năm thứ hai, Chu thị oán giận càng ngày càng nhiều, chắc Điền thị cũng không sống tốt được, Tử Tình nghe Thẩm thị nói qua, hình như năm trước, trong tay Điền thị còn có ít bạc năm kia còn thừa, cả nhà Xuân Ngọc ở lại một thời gian lúc lão gia tử chúc thọ, năm nay thì không được, mùng hai Tăng Thụy Khánh chuẩn bị một ngày cơm, mùng ba đến nhà Hạ Ngọc, mùng năm đã đuổi nhà Xuân Ngọc đi, cũng không nghe thấy chuyện cho nhà đó thứ gì.

Mọi người còn nói ít chuyện, Tăng Thụy Tường dẫn cả nhà cáo từ. Về nhà, Thẩm thị nói với Lưu thị cùng Trần thị: "Còn mấy ngày nữa là đến ngày 12, các ngươi cùng nhau thương lượng làm một thực đơn, liệt kê những thứ cần chọn mua, ta sẽ kiểm tra lại."

Lưu thị cùng Trần thị vội đáp ứng, vào thư phòng.

Hôm sau trời đầy mây, Thẩm thị dẫn Trần thị cùng Lâm An đi An Châu mua đồ, Tử Phúc cùng Lưu thị ở nhà tiếp khách, Lưu thị đã mang thai bốn năm tháng, thay một bộ quần áo rộng rãi, không nhìn cẩn thận thì không biết. Tử Tình chỉ huy bốn nha đầu thu dọn nhà cửa, quét dọn vệ sinh, buổi chiều có nắng, Tử Tình vội để bọn nha đầu đem đệm chăn lấy ra phơi.

Tử Tình cười nói: "Đại ca, người vừa trở về đã mang theo ánh mặt trời, ngươi là mặt trời đấy."

Tử Phúc nghe xong gõ đầu nàng, nói: "Tình nhi, lời này không thể nói lung tung, phạm vào điều tối kỵ đấy, nhất định phải nhớ kỹ." Tử Tình sờ sờ đầu, than thở một câu.

Mùng mười, nhà Hạ Ngọc đến, ngày mười một, cả nhà Thẩm Kiến Nhân đều đến, Tử Tình đành phải chuyển về Tình viên, dẫn Tử Vũ cùng ở với mình, ngày mười hai, may là thời tiết sáng sủa, trong vườn bày đầy bàn, bạn bè thân thích hầu như đã đến đông đủ, Tử Tình thay một bộ áo váy dài mày đỏ, áo khoác là phỉ thúy gấm vóc, búi tóc vô cùng đơn giản, trước trán có tóc mái, chỉ ở trong phòng cùng nữ quyến.

Thẩm gia biểu tỷ Thẩm Văn Ngọc không đến lúc Tử Tình thành thân, thấy Tử Tình thì đánh giá, nói: "Nhoáng một cái mà đã vài năm không gặp, biểu muội càng ngày càng đẹp, sau khi thành thân, khí thế này vài phần giống thiếu phu nhân nhà giàu."

"Mặc dù không phải thì cũng kém không bao nhiêu, ngươi không thấy lúc biểu muội thành thân đâu, ôi ôi, quần áo cùng trang sức làm mắt ta choáng váng, quần áo còn có chỉ vàng, ngươi chưa thấy qua đâu, còn có mũ phượng mà dượng đặt mua ở kinh thành nữa, chậc chậc, thế mới không uổng làm nữ nhân chứ. Còn nữa, nhà biểu muội thật xinh đẹp, nhìn còn không nhổ mắt ra nỗi." Tử Tình đại biểu tẩu Vương thị nói.

"Suốt ngày nghe nương ta nhắc tới, vườn nhà ngươi lớn thế nào, nhà ngươi đẹp thế nào, lần này phải đến tham quan nhà ngươi mới được, ngươi có để ý không?" Thẩm Văn Ngọc hỏi.

"Đương nhiên, biểu tỷ muốn đi, không dám không nghe theo. Nhưng tuyệt đối không khoa trương như đại biểu tẩu nói. Chẳng qua là một vùng cỏ lau xấu xí, không có ai mua, đến đành phải mua hết, tiện thể cải tạo một phen, mất chút công phu." Tử Tình cười nói.

Vì thế, Tử Tình dẫn theo nữ quyến của Thẩm gia, một bà ngoại, ba cữu nương, mười biểu tẩu, bốn biểu tỷ, cộng thêm đám cháu, chậm rãi đi tới Tình viên.

Vừa vào cổng, chỉ thấy một mảnh hồng hào của hoa sắc vi nở đầy tường viện, Tiểu Thanh một tấc cũng không rời Tử Tình, Tử Tình dẫn bọn hắn nhìn rừng đào, trên cây đã có quả, từ rừng đào chuyển tới rừng trúc, trong rừng trúc, măng mùa xuân đã có không ít, bên trong trúc uyển cũng chưa thu dọn, chỉ có gia cụ đơn giản. Lại đi qua cầu nổi, đến trung tâm đảo, lá sen đã mọc ra nhiều, vịt cùng ngỗng trắng đang chơi đùa trong nước.

Trở lại nhà giữa, vườn hoa trong viện cũng chưa sửa sang tốt, Lâm Khang Bình đã dẫn Lâm An bọn họ đào chút đỗ quyên, còn có không biết lấy từ nơi nào được mấy loại cúc, lúc này cũng đã nở. Tử Tình dẫn bọn hắn ngồi ở ngoài viện một hồi, bọn họ xem xong thư phòng cùng phòng ngủ, cũng thảo luận cách bài trí.

Thẩm Văn Ngọc nói muốn nhìn phòng Tử Tình ở, Tử Tình không thể cự tuyệt, đành phải dẫn bọn hắn vào nội viện, cũng là hoa cúc và hoa hồng đầy viện, còn có hoa lan cùng đỗ quyên, trong ao có cá nhỏ, trên bàn đá còn để điểm tâm mà Tử Tình ăn thừa, xích đu dưới cây hoa quế còn trải một lớp đệm, tiểu hài tử tò mò đều lên đó ngồi chơi.

Tất cả mọi người lại là một mảnh kinh ngạc: "Chắc nhà giàu ở cũng chỉ thế này."

Nội viện đều là sàn gỗ, Tử Tình dẫn đầu, cởi giày ra, thay dép lê, trong phòng có trải thảm Ba Tư, phòng ngủ của Tử Tình còn có một tấm nữa, tên giá gỗ đều trưng bày các loại ngọc thạch đồ sứ, đáng tiếc 8 bình phong Tử Tình mà mới thêu được một bức, trên tháp quý phi còn trải một tấm da hổ, Tử Tình chưa kịp cất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.