[Dịch]Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 180 : Đi xa




Sáng sớm, Tử Tình đóng gói quần áo, phân phó nha hoàn thu dọn các vật trang trí, Lâm Khang Bình mang theo gã sai vặt đi kiểm tra và tu sửa xe ngựa. Sau đó dẫn Vương Thiết Sơn đi An Châu bán những hoạn kê hơn 4 cân, mua về một ít quả vỏ cứng ít nước và điểm tâm.

Chờ Lâm Khang Bình trở về, Tử Tình đã bận vẻn vẹn một buổi sáng, mệt đến nỗi kêu đau thắt lưng, lung tung ăn chút gì đó, hai người đi lão phòng trước, chào từ biệt lão gia tử cùng Điền thị, cũng đưa quà. Một nhà Chu thị cùng nhà Thu Ngọc đều ở đó, Lâm Khang Bình cho lão gia tử cùng Điền thị một người một phong bì một lượng, Điền thị nhìn thấy bạc, tươi cười trên mặt chân thành rất nhiều, lôi kéo Khang Bình dặn dò nhiều, đáng tiếc, Lâm Khang Bình cười không thật lòng lắm.

Chu thị tự nhiên thấy, mắt nóng, nói: "Cha, nương, Tử Tình đưa quà tặng ngày lễ, còn tặng một lượng bạc, năm nay nương tiêu dùng có thể rộng rãi chút, theo ta thì các tôn tử cháu gái đều có tiền đồ, một người một lượng, cha mẹ một năm tiêu dùng cũng đủ rồi, tội gì còn đến xin chúng ta, không bằng sang năm chúng ta chỉ cho lương thực là được, tốt xấu gì cũng phải tiết kiệm cho Tử Toàn."

Lâm Khang Bình nghe lời này, vội đứng lên, nói: "Ông bà, chúng ta còn chưa dọn nhiều đồ, không ngồi đây lâu, chúng ta cáo từ trước."

Lão gia tử trừng mắt nhìn Chu thị, đứng lên, Tử Tình bọn họ đã đi tới cửa, Thu Ngọc hô một câu: "Tử Tình, mua cho tiểu cô nhiều đồ trang sức xinh đẹp cùng ít vật nhỏ khác, mua nhiều một ít, tiểu cô thích lắm."

Tử Tình lung tung lên tiếng, từ lão phòng ra ngoài, hai người trở về nhà mẹ đẻ của Tử Tình, Tử Tình nói chuyện ươm giống dưa hấu cho Thẩm thị. Thẩm thị mấy ngày nay bận đại hôn của Tử Tình, lại đến chuyện Trần thị dưỡng thai, đầu óc choáng váng, mọi việc mừng năm mới đều giao cho dâu cả Lưu thị quản lý. Hiện thời nghe nói Tử Tình phải đi, vành mắt đỏ lên, dù sao Tử Tình lớn như vậy, còn chưa có rời xa nàng, trừ lần đó Tử Tình đi cùng Tử Phúc đến Xương Châu thi.

Thẩm thị kéo tayTử Tình, dặn dò kĩ càng, một đường phải cẩn thận, không được mệt nhọc, đến phía bắc, lại sợ Tử Tình không thích ứng được khí hậu rét lạnh và đồ ăn ở đấy, lại lo lắng Tử Tình và người Lâm gia khó ở chung...

Tăng Thụy Tường mặc dù không nói nhiều giống Thẩm thị, nhưng Tử Tình cũng biết trong lòng hắn rất quyến luyến, tiến lên ôm lấy hai người, an ủi nói: "Cha, nương, các ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố chính mình. Với lại mọi việc còn có Khang Bình. Chờ đến tiết thanh minh, hai ba tháng sau, chúng ta sẽ trở lại. Chờ đại ca đến kinh thành, có lẽ chúng ta có thể gặp mặt nhau đấy."

"Hai mươi lăm hai mươi sáu tháng giêng chúng ta có thể vào kinh, lúc đó ngươi đến nhà chơi là được, Khang Bình biết chỗ." Tử Phúc nói cũng rất quyến luyến, ngàn dặm bôn ba trở về nhà, không vài ngày lại phải chia lìa.

Trần thị lấy chút điểm tâm cho Tử Tình, nói: "Tốt xấu gì cũng là tâm ý của nhị tẩu, ngon hay không cũng nhận lấy. Là ta tự làm, yên tâm."

"Tỷ, ngươi đi rồi, trong nhà sẽ không náo nhiệt nữa, ngươi phải sớm về đấy? Còn nữa, tỷ phu, ngươi có thể cho tiền mừng tuổi trước không? Năm nay các ngươi thành thân, nên phải chủ động đấy." Tử Hỉ nói, làm mọi người cười to.

"Tiểu tứ, ngươi không phải lo cho tỷ ngươi, mà lo tỷ phu ngươi không cho bạc nhỉ?" Lưu thị nghe xong cười nói, trong lòng còn ôm Vĩnh Liên nho nhỏ.

"Còn muốn tiền mừng tuổi à, đêm tân hôn náo động phòng, ngươi làm ta thảm hại nhất, không bàn nữa." Tử Tình nói.

"Tỷ phu, ngươi nói một câu đi, ta mà không nể ngươi thì tội gì phải suy nghĩ nhiều cách như vậy, còn trò chơi chân chính ta còn chưa làm đâu, tỷ phu, câu ‘bạch đầu giai lão’ được không? Ta nghĩ nát óc mới ra được, cam kia ngọt không? Đường ngọt hay không ngọt, tỷ ta ngọt hay không ngọt?"

"Được, ngọt, có thể không ngọt sao?" Lâm Khang Bình vội đáp ứng, chờ câu cuối cùng muốn sửa lại đã không kịp, trong tiếng cười vang của mọi người, ngay cả Lâm Khang Bình cũng đỏ mặt. Tử Tình đã sớm đuổi theo đánh Tử Hỉ.

"Trời trời, đã thành thân rồi mà không biết dịu dàng à, tỷ phu, nhanh kéo nàng lại, nếu không nàng xây xước chỗ nào, ngươi đừng đau lòng đấy." Tử Hỉ reo lên.

"Tiểu tứ thối tha, ngươi chờ đấy, tiền mừng tuổi cho tiểu tam hết, ngươi chờ xem." Tử Tình không đánh Tử Hỉ được cái nào, cố ý nói.

"Tiểu tứ yên tâm, tam ca ta rất thoải mái, chắc chắn sẽ chia cho ngươi một phần. Về phần chia bao nhiêu thì chưa biết." Tử Lộc nói.

"Trong nhà không có Tình nhi, thật đúng là hơi buồn, ngươi xem, ngày hôm qua trong nhà không có tiếng cười như hôm nay, theo ta thì Tình nhi cứ ở đấy đến hết tết, rồi xuất phát cùng chúng ta luôn." Tử Phúc cảm thán.

"Được rồi, nói lý ra thì Tình nhi cũng nên đi một chuyến này, dù sao cũng là người nhà Khang Bình, cũng nuôi Khang Bình vài năm. Các ngươi nhất định không được lỗ mãng đấy." Tăng Thụy Tường nói với Tử Tình.

Lâm Khang Bình và Tử Tình vội đáp ứng, một phen làm ầm ĩ, hòa tan một chút nỗi buồn ly biệt, Lâm Khang Bình cho Tử Thọ, Tử Hỉ, Tử Vũ cùng Vĩnh Liên mỗi người hai lượng, Tử Hỉ vội khen Lâm Khang Bình một chút, cũng cười nhạp Tử Phúc, Tử Lộc: "Đại ca, nhị ca, thấy rõ chưa, các ngươi phải lấy tỷ phu làm gương, đừng nghĩ lấy vài đồng đã đuổi chúng ta đi."

Trước khi đi, Tử Tình lấy một bộ đệm chăn nhỏ và ít cam ở nhà mẹ đẻ, cùng với mấy quần áo vải bông cũ thường mặc, hai người ở lại Tăng gia ăn cơm chiều, vì sáng sớm mai phải đi, sau khi ăn xong, Thẩm thị liền bảo bọn họ về nhà.

Mười lăm tháng chạp, sáng sớm, Tử Tình còn buồn ngủ, Lâm Khang Bình đã mặc đồ xong, đem mọi thứ chuyển lên xe ngựa, mới kêu Tử Tình rời giường, thay quần áo cũ, rửa mặt, ăn điểm tâm, Lâm Khang Bình dẫn Tử Tình lên xe ngựa, gã sai vặt Lâm An đánh xe, Lâm Phúc ở nhà trông nhà, hai nha hoàn Tử Tình cũng không mang theo, cẩn thận dặn dò một phen, cả nhà Vương Thiết Sơn cũng chuyển đến Tình viên ở. Lâm Khang Bình cho bọn hắn ở phòng dành cho khác, Tiểu Thanh cùng Tiểu Lam chuyển đến phía tây nhà giữa, trông nhà.

Thùng xe ngựa không nhỏ, đáng tiếc là chất không ít hành lý, Tử Tình nằm nghiêng để ngủ. Trừ bỏ lò lửa, Lâm Khang Bình còn chuẩn bị cho nàng một cái lò bằng đồng, đường kính chỉ tầm 10 cm, hai năm trước mua từ kinh thành về cho Tử Tình mua, ôm trong tay rất tiện, nhưng Tử Tình cũng không thường dùng. Lần này, Lâm Khang Bình suy nghĩ thay nàng.

Ngay từ đầu, Tử Tình còn đắm chìm trong hưng phấn, dù sao hai đời mình còn chưa có đi phương bắc, cho nên không cảm thấy vất vả, nhưng nửa ngày thời gian trôi qua, Tử Tình bắt đầu ngồi không yên, ngoài xe cũng không có phong cảnh gì đẹp, đều là một vạt khô căn, ngẫu nhiên mới nhìn thấy ít vạt cỏ xanh, thật nhàm chán.

Lâm Khang Bình đành phải ôm nàng, lấy cho nàng ít nho nhãn cam, chậm rãi bóc vỏ, đút cho nàng, hai người ngươi tới ta đi, ăn xong hoa quả, liền ăn môi đối phương, độ ấm trong xe cao lên, nhất là Lâm Khang Bình, không kiềm chế nỗi, một tay ôm lấy Tử Tình, tay kia thì đã vói vào trong quần áo Tử Tình, cởi quần lót của Tử Tình ra, ôm Tử Tình ngồi lên trên người hắn, Tử Tình làm gì có sức lực bằng Lâm Khang Bình, lại không dám dùng sức cự tuyệt, sợ động tĩnh quá lớn làm Lâm An nghe được, cho nên, chỉ có thể để người kia xâm lược.

Xe ngựa xóc nảy lại cổ vũ hai người, Tử Tình vì không để mình rên thành tiếng, chỉ có thể cắn bả vai Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình gắt gao ôm lấy Tử Tình, hận không thể đem nàng ôm vào trong xương máu mình, hai người tận hứng (vui vẻ xong xuôi, hề hề), Tử Tình cũng mệt mỏi không chịu nổi, lau chùi sơ qua, liền nằm ngủ trong lòng Lâm Khang Bình.

Trời sắp tối, đã qua Xương Châu, Lâm Khang Bình tìm một nhà trọ ngoài thành Xương Châu, vì cố gắng không để Lâm Khang Bình chậm trễ thời gian nhiều (bởi vì cửa thành đóng vào 10 giờ tối và mở vào 5 giờ sáng), ra khỏi Xương Châu thành mới tìm chỗ ở, Tử Tình vừa mệt vừa đói, lung tung ăn cơm xong, rửa mặt liền ngủ.

Dọc theo đường đi, Lâm Khang Bình luôn ôm lấy Tử Tình, thử đủ mọi kiểu, Tử Tình lo gã sai vặt Lâm An bên ngoài nghe thấy động tĩnh, xấu hổ, lại không dám dùng sức đẩy hắn, sợ làm ra động tĩnh lớn hơn nữa.

Lâm Khang Bình cắn tai Tử Tình nói: "Tình nhi, ta là vì tốt cho ngươi thôi, ngươi xem, mỗi lần làm xong ngươi đều ngủ một giấc, tỉnh lại thì chúng ta có thể nghỉ trọ rồi. Như vậy thì ngươi không thấy mệt mỏi lắm. Buổi tối, ngươi cũng có thể ngủ an ổn. Ngươi yên tâm, hắn có biết cũng coi như không biết, huống chi, chúng ta cũng không kêu ra tiếng, ngươi xem, bờ vai của ta đều bị ngươi cắn thành dạng gì rồi. Tình nhi à, ngươi chiều ta đi mà, nếu không ta giữ chút tinh lực để buổi tối ép buộc ngươi nhá?"

Tử Tình lập tức đỏ mặt, kiều mị như hoa, sóng mắt trong suốt như nước, Lâm Khang Bình nơi nào còn có thể kìm nén được nữa? ôm lại, cắn mút, hôn đến nỗi toàn thân Tử Tình đều xụi lơ vô lực, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Càng đi về phía bắc, trời càng lạnh, băng thiên tuyết địa (băng tuyết nhiều), đường càng khó đi, cũng may Lâm Khang Bình hay ra ngoài, kinh nghiệm tương đối nhiều, chuẩn bị thỏa đáng, rốt cục chiều hôm đó chạy tới lão gia (nhà cũ) của Lâm Khang Bình, là một thôn nhỏ xa xôi ngoài kinh thành, Lâm Khang Bình là gần hương tình khiếp (chỉ những người đi xa quê hương lâu ngày không có tin tức gì, đến khi quay về, càng đến gần quê hương thì càng sợ, sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra với quê mình), Tử Tình là nàng dâu mới về gặp người nhà chồng, hai người ở ngoài thôn nói một hồi, bảo Lâm An về kinh thành trước, nói mười bốn tháng giêng hẵng vào thôn.

Hai người vẫn mặc một bộ quần áo áo bông cũ, bởi vì lạnh, bên ngoài còn mang áo da dê. Dọc theo đường đi, Tử Tình trừ chỉ đeo vòng ngọc bà ngoại cho và một trâm cài bằng bạc đơn giản, chưa mang trang sức gì thêm. Tử Tình nghĩ nghĩ, mở gói đồ, chọn một đôi vòng tay bằng bạc, nhìn có vẻ rất được, muốn đưa làm lễ gặp mặt, trực tiếp đeo vào tay, khi nào thấy thì cởi ra tặng luôn, rất tiện lợi, đây là điều Tử Tình thấy trong TV.

"Ngươi xem ta giống nàng dâu nhà nông không, xấu hay không?"

Lâm Khang Bình cười cười, tiến lên giúp đỡ Tử Tình sửa sang lại tóc, nói: "Không xấu, nàng dâu của ta lúc nào cũng xinh đẹp, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chịu ủy khuất. Nếu bọn họ làm chúng ta khó xử, chúng ta lập tức rời đi, trực tiếp trở lại kinh thành ăn tết."

Tử Tình nghe xong trong lòng ấm áp, đặt tay lên bàn tay lo lớn của Lâm Khang Bình, an tâm theo hắn đi về phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.