Ngày kế, một giấc ngủ đến lúc tỉnh mới dậy, không ai gọi cả, Lâm Khang Bình vẫn ôm nàng, thấy nàng tỉnh, sủng nịch hôn nàng, Tử Tình đột nhiên hỏi: "Không phải Văn Tam nói là cho chúng ta một quà tặng lớn à? Tặng gì vậy?"
"Còn tưởng rằng ngươi quên chứ, quà rất lớn. Một cửa hiệu mặt tiền (ý là nằm ở nơi phồn hoa đông đúc) ở kinh thành." Nói xong chỉ thấy Lâm Khang Bình xốc đệm chăn lên, lấy một hộp nhỏ tự ngăn kéo ở đầu giường, đưa cho Tử Tình, "Đây là toàn bộ của cải của chúng ta."
Tử Tình mở ra, có khế đất Tình viên, có hai cửa hàng ở An Châu, ruộng nước một trăm mẫu, hai cửa hàng và một căn nhà ở kinh thành, ngân phiếu hai ngàn sáu trăm lượng.
Tử Tình lấy từ bàn trang điểm một cái hộp, nói: "Nơi này còn có một phần nữa." Khế đất Chanh viên, ruộng nước một trăm mẫu, 4 cửa hàng ở An Châu, trong đó hai cửa hàng bán mạt chược, ngân phiếu hai ngàn lượng, còn có vốn riêng của Tử Tình, cùng với số tiền còn thừa sau khi xây Tình viên cùng tiền thu vào của chanh viên tổng cộng ba trăm lượng, còn có Tử Phúc, Tử Lộc cho áp đáy hòm hai trăm lượng, Tử Tình đem tất cả bỏ vào một chỗ, cười nói: "Đây mới là toàn bộ của cải của chúng ta. Ta là một tiểu phú bà rồi."
Cộng cả tài sản cố định, của cải hơn một vạn lượng, một năm tiền thuê cùng thu vào khác cũng có thể hơn một ngàn lượng, kiếp sống sâu gạo mà mình chờ mong đã bắt đầu.
"Đúng vậy, đều đều là của Tình nhi, đều là dùng một ngàn lượng bạc của Tình nhi mà lập nghiệp, mà ta cũng là của ngươi, không biết Tình nhi có vừa lòng không? Ngươi là một đại phú bà đấy." Nói xong, Lâm Khang Bình liền ôm lấy Tử Tình, hôn thật sâu, vợ chồng lại vành tai và tóc mai chạm vào nhau thật lâu, cũng không biết nói cái gì, giờ phút này, mặc dù không làm gì hơn, cũng không nói gì, nhưng trong lòng ngọt ngào.
Chờ hai người đều mặc đồ xong, Tử Tình thu dọn đệm chăn mới phát hiện. quyển sách Thẩm thị cho ở dưới gối của Lâm Khang Bình, khó trách cảm giác không giống, còn tưởng rằng hắn không học cũng hiểu, Tử Tình vụng trộm nở nụ cười. Lúc ra ngoài, Tử Tình nhìn thoáng qua đồng hồ, phát hiện đã mười một giờ.
Ăn xong cơm trưa, Lâm Khang Bình nắm tay Tử Tình, nói muốn dẫn Tử Tình dạo Tình viên, "Nơi này, về sau chính là nhà của ngươi, ngươi chính là nữ chủ nhân nơi này. Ngươi luôn luôn la hét muốn nhìn mà, hôm nay ta sẽ dẫn ngươi tham quan."
Tử Tình đứng lại, nhìn Lâm Khang Bình: "Thật ra, với ta mà nói, chỗ nào có ngươi mới là nhà của ta. "
Tử Tình nói, đổi lấy một nụ hôn sâu của Lâm Khang Bình: "Ừ, ta cũng vậy, nơi nào có ngươi ở thì nhà ngay tại nơi ấy."
Tử Tình lo lắng hạ nhân trong nhà nhìn thấy. Vội đẩy Lâm Khang Bình ra, có chút tức giận: "Không phải đi dạo quanh nhà sao, không sợ bọn nha hoàn thấy thì chê cười à."
"Đấy, không ngươi muốn quyến rũ ta sao? Ngươi không biết, trước kia ngươi cứ dùng cặp mắt trong veo như nước, vụt sáng nhìn ta, ta đã muốn ôm ngươi âu yếm, mà ta sợ làm ngươi sợ, chỉ có thể dùng sức chịu đựng. Thật vất vả đợi đến lúc thành thân, ngươi vẫn không để ta vui vẻ, lúc này ta không làm theo lời ngươi đâu. Không bằng chúng ta về phòng trước, khi nào đi dạo nhà mà chẳng được? Nơi này ta là chủ tử, ai dám chê cười ta? Ngươi yên tâm đi, bọn họ đều đi làm việc cả rồi." Lâm Khang Bình mặt dày vuốt ve mặt Tử Tình, dụ dỗ.
Tử Tình hất tay Lâm Khang Bình ra, cười nói: "Không được, ngươi mà không kiềm chế thì cẩn thận ta không cho ngươi lên giương ba ngày." Nói xong Tử Tình bỏ chạy mở.
Lâm Khang Bình nhấc chân đuổi theo Tử Tình, cầm lấy tay nàng, cùng nàng đi bộ trong sân, gian thứ nhất nhà giữa là 7 phòng, ở giữa là phòng khách, tầm bốn mươi thước vuông, rường cột chạm trổ, hai bên đều có ghế bành lớn, phía trên còn treo một bộ tranh vẽ non nước, trên bàn đặt một cái đồng hồ phương tây, một đôi bình hoa màu xanh, còn có một gương đồng nhỏ, dưới bàn là một cặp bình hoa lớn để cắm chổi, phía đông gian thứ nhất là phòng ở, là phòng ngủ cùng phòng tắm, phía tây cũng như thế. Sương phòng có gian, đông sương phòng là phòng tắm, phòng bếp cùng nhà ăn ở tây sương phòng.
Hai bên có tam gian, một bên ở cho hai nha đầu ở, bên kia làm nhà kho chất ít đồ.
Tử Tình ở gian thứ hai, giống nhà giữa, 7 phòng, chẳng qua phòng ở nhỏ hơn chút, trước phòng đều có một hành lang nhỏ, con đường trong viện có lót đá cuội, ở giữa có một cái ao nhỏ, mặt nước là một tầng băng mỏng, trong suốt thấy đáy, đáy ao cũng lót đá cuội, bên trong có trồng mấy chục loại cây. Phía đông có hai gốc quế, dưới gốc quế là một cái xích đu, trước xích đu là một bộ bàn ghế bằng đá, phía tây có hai cây cam... (chết mất, tả cảnh khó khăn quá, ta giơ tay đầu hàng, mong các nàng thông cảm cho dân ngu văn vẽ)
Lâm Khang Bình kéo Tử Tình quay lại, ra cổng viện, trước mắt là một hồ nước lớn, , trong ao còn có không ít cánh hoa rụng, ở giữa là một cái đảo nhỏ, giữa lớp cây cối có một đình nhỏ và căn phòng.
Lâm Khang Bình nắm tay Tử Tình đi lên cầu nổi bằng trúc, đến đảo nhỏ, bốn phía đều trồng hoa mai, có nụ hoa, trong đình có một bộ bàn ghế đá, trong phòng có 2 gian, hai phòng đều dùng gỗ làm ra, mặt tường được điêu khắc, phòng trong có đồ trang trí bằng đồ sứ, có phòng tắm nữa. Tử Tình rất thích, nói: "Mùa hè mà ở nơi này thì rất mát mẻ, mệt mỏi thì nghỉ tạm ở đây, chỉ sợ nhiều muỗi."
"Tình nhi yên tâm, hoa cỏ trên đảo đều có mùi thơm lạ lùng, chuyên môn để phòng muỗi, ta thật vất vả mới tìm được từ ngọn núi. Còn nữa, chờ hoa mai nở, ngươi thích thì chúng ta có thể ở đây. Mùa hè thì nơi đây có nước và hoa cỏ nở, ta sẽ cùng ngươi ngắm sao đêm. Cho nên nơi đây mùa đông nghe thấy ngửi mùi mai, mùa hè xem hoa nở."
Từ nhỏ đảo xuống dưới, dọc theo con đường đá cuội, phía bắc hồ nước là một rừng đào, bây giờ chỉ là nhánh cây khô cằn, trong rừng đào có mấy gian phòng bằng cỏ tranh, phía tây là một mảnh đất trồng rau, phía đông là một mảnh rừng trúc, có một căn nhà và sân, cửa viện có viết hai chữ "Trúc uyển", Lâm Khang Bình thấy Tử Tình có chút mệt mỏi, liền nói: "Chúng ta về thôi, khi nào lại dạo, dù sao đây là nhà của mình, thích đến khi nào thì đến."
Hai người trở lại phòng, Lâm Khang Bình gọi hai gã sai vặt cùng hai nha hoàn tới, bái kiến Tử Tình, Tiểu Thanh thì Tử Tình đã gặp qua, Tiểu Lam tuổi xấp xỉ với Tiểu Thanh, thoạt nhìn trầm ổn hơn, cũng mặc áo bông đỏ, áo trong màu xanh, thiếu vài phần xinh đẹp hoạt bát của Tiểu Thanh, nhưng mặt mày cũng coi như thanh tú, nhìn tương đối tin cậy, Tử Tình vừa thấy đã thích. Về phần hai gã sai vặt, vừa thấy cũng là người tương đối lanh lợi, Tử Tình thưởng bọn họ một người một ngân lượng, nói vài câu rồi cho bọn họ đi.
Hai người trở lại nội viện, Tử Tình tiếp tục chỉnh sửa bài trí của phòng ngủ, lấy một ít đồ cưới không cần thiết bỏ vào nhà kho, một lần nữa trải bộ đệm chăn lên kháng, Lâm Khang Bình trải một tấm da hổ lên tháp quý phi, nói là lần trước thợ săn trong núi vì cảm tạ ân cứu mạng mà tặng hắn.
"Vốn là ta không muốn lấy, nhưng nghĩ đến việc ngươi luôn muốn thêu thùa dưới cửa sổ, mùa đông rất lạnh nên mới nhận. Ngươi yên tâm, ta cho hắn năm mươi lượng bạc, cũng mua không ít da lông khác cùng hoa quả khô chỗ hắn. Đúng rồi, biết ta sắp thành thân, Đại Vệ còn tặng ta hai tấm thảm Ba Tư gì đó, nơi này không có người ngoài tiến vào, chúng ta trải ra, đỡ ngươi xuống đất làm chân lạnh."
Nói xong Lâm Khang Bình từ kho lấythảm trải ra, tầm năm sáu thước vuông, chiếm một nửa phần trống trong phòng, màu chủ đạo là đỏ xanh, ở giữa là đóa hoa lớn, Tử Tình đi lên, cảm giác rất chắc chắn, mềm mại. Đây chính là thảm Ba Tư trong truyền thuyết đấy, Tử Tình rất muốn khiêu vũ trên đấy, đi chân trần xoay vài vòng, vạt váy tung lên, Tử Tình hưng phấn, hai tay ôm eo Lâm Khang Bình, nói: "Khang Bình, ta thật sự thật hạnh phúc, cám ơn ngươi."
Giờ khắc này, Tử Tình thật sự rất hạnh phúc cùng thỏa mãn, đời trước tình cảm bị phản bội, xuyên không đến thế giới khác, tuy rằng lúc đầu chịu khổ, nhưng cha thương nương yêu, vài ca ca cùng đệ đệ thì không cần phải nói, tuy rằng hoàn cảnh nên buộc đính hôn cùng Lâm Khang Bình, nhưng nam nhân này thật sự yêu mình đến tận xương tủy, không lúc nào là không coi mình là nhất cả, đính hôn, ở chung hơn ba năm, làm bản thân cảm nhận được tình yêu ngọt ngào, thành thân, hắn cố gắng rất nhiều, thỏa mãn ảo tưởng cùng hư vinh của nữ nhân, thành thân xong, cũng nâng niu che chở trong lòng bàn tay. Tất cả điều này, nếu ở kiếp trước thì còn khó có được, nhưng Lâm Khang Bình làm được, có hắn, là đủ.
Lâm Khang Bình cúi đầu nhìn mắt Tử Tình, ý cười trong suốt, làn da vô cùng mịn màng, không kềm chế được, hai tay nâng mặt Tử Tình, nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Bảo bối, bây giờ ta sẽ làm ngươi cảm thấy càng hạnh phúc hơn."
Lâm Khang Bình nói xong liền ôm Tử Tình lên kháng, tinh tế hôn môi, dùng răng nhẹ nhàng mà cắn xương quai xanh cùng với da thịt trước ngực của Tử Tình, ngứa ngáy khó nhịn, hôn Tử Tình ý động thần mê (ý là xây xẩm choáng váng trong men tình, hờ hờ), bất tri bất giác liền phối hợp hắn, hai người như cá gặp nước, tận tình hưởng thụ loại cá nước thân mật (cái này thì có nghĩ là việc ABCXYZ), chờ Tử Tình tỉnh táo lại, nhìn quần áo đầy đất, đỏ bừng mặt.
Cơm chiều Lâm Khang Bình bưng đồ lên kháng ăn, cơm xong, hai người thảo luận chuyện ra ngoài, Tử Tình bắt đầu thu dọn một ít đồ chuẩn bị lên đường, vì an toàn, Tử Tình cố ý chỉ mang theo quần áo vải bông mà nhà bình thường hay mặc, trang sức quý trọng không mang theo, tất cả đều đóng gói lại rồi cất đi.
Lâm Khang Bình nói: "Chúng ta nhanh đi sớm, không cần đi nhanh, ngươi cũng không mệt nhọc lắm, chờ mùa xuân chúng ta trở về, ta lại dẫn ngươi du lịch trên đường về. Lần này ra ngoài, không cần mang nhiều ngân phiếu, đến kinh thành, có lợi nhuận của cửa hàng, nếu không có thì còn tiền thuê của một cửa hàng khác."
Tử Tình hỏi rõ, một đêm không nói chuyện.