[Dịch]Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 176 : Tử tình đại hôn (1)




Lưu thị cũng cười nói: "Lúc đó ta hồi hộp đến nỗi ngủ không được ăn không vô, ta thấy ngươi lại khác hoàn toàn, vừa ngủ vừa ăn. Ta chưa thấy tân nương nào như ngươi cả! Đệ muội, ngươi thì sao?"

"Còn không giống nhau à, cả đêm không ngủ được, sáng sớm đã bị gọi dậy, làm gì được ăn cơm, chỉ sợ mình làm ra lỗi, cũng lạ ha, sao lúc đó mình không biết đói nhỉ?" Trần thị nói.

Vừa khéo Tử Hỉ tiến vào, nghe thấy lời này, nói: "Ỷ của ta cầm tinh con heo, có nghỉ gì đâu, hết ăn lại ngủ."

Tử Tình định nhảy lên véo hắn, Thẩm thị mắng: "Lại quậy phá à, không nhìn xem lúc này là lúc nào, sắp thành thân rồi mà còn tinh nghịch, lát nữa quần áo bị vò nát, xem ngươi ra ngoài thế nào?"

Lúc này, có mấy người nữ quyến họ hàng tiến vào, Tử Tình chỉ có thể ngồi ngay ngắn lại. Các nàng đứng trước mặt Tử Tình, đàm luận giá y cùng phượng quan hà bí của Tử Tình, còn có mấy người sờ sờ. Điền thị cùng Xuân Ngọc, còn có Tử Bình cũng theo vào, Tử Tình nhìn thoáng qua, vành mắt Tử Bình còn hơi đỏ, cúi đầu không biết nghĩ cái gì, Xuân Ngọc lại luôn luôn nhìn Tử Tình, xem mũ phượng mà ngẩn người, Tử Tình tự nhiên không biết, Xuân Ngọc vừa nghe nói mũ phượng trị giá chục lượng bạc, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, một cái mũ phượng là chục lượng, còn có trang sức vật liệu may mặc, đủ cả nhà mình sống tốt mấy chục năm.

Thời gian tới, Tử Tình nghe thấy bên ngoài có người ồn ào "Đến…đến rồi…", pháo vang lên, Thẩm thị tự mình mang mũ phượng cho Tử Tình, sửa khăn quàng vai lại, đội khăn uyên ương nghịch nước lên, liền đi ra ngoài, Tử Hỉ kéo Tử Thọ nhanh chóng đóng cửa phòng của Tử Tình lại.

Người đón dâu uống nước trà, đây là thời điểm chú rể muốn gặp tân nương. Tử Hỉ cùng Tử Thọ thủ ở cửa phòng, mặt cười gian dối, tính xem có thể lấy bao nhiều hồng bao, "Tỷ phu, ha ha, chúng ta rốt cục cũng đợi đến ngày này, ngươi cho tiền đi, khi nào vừa lòng chúng ta mới mở cửa, chậm trễ canh giờ cũng đừng trách bọn ta không nói trước cho ngươi biết."

Chu thị vừa thấy, đẩy Tử Toàn ra, thừa dịp hỗn loạn muốn một vài cái hồng bao (phong bì lì xì), nói: "Nhanh đi tìm hai ca ca của ngươi, tỷ tỷ ngươi sẽ cưới,bảo tỷ phu ngươi là muốn hai cái hồng bao."

Thu Ngọc thấy cũng đẩy Mộc Mộc ra, bởi vì nói lý ra thì tiểu hài tử nhà gái chưa kết hôn đều nhận được hồng bao, nhưng lúc đưa thân đến nhà trai mới cho. Rất ít người giống Tử Hỉ, Tử Hỉ cũng chỉ muốn bày trò cho vui, không ngờ bị các nàng chui chỗ trống. Nhưng nghĩ là hôm nay ngày vui, dù sao cũng tốn không bao nhiêu, liền không để ý. Ngược lại kéo Tử Toàn cùng Mộc Mộc một phen.

Xuân Ngọc sốt ruột, mấy đứa con nhà nàng đều lớn, luôn luôn ở ngoài xem náo nhiệt, làm gì nghĩ tới chuyện này, không khỏi ảo não vạn phần, chỉ phải bảo Hoa Quế đi.

Lúc này, Tử bình cũng đem Huy Huy đưa lên trước, Tử Hỉ vừa thấy, hỏi: "Đều đến đây à? Tiểu Văn đâu?" Nói xong tiếp đón vài đứa nhỏ của nhà khác cùng đến, nói: "Tử Quân, Tử Tân, còn có các ngươi nữa, đều đến đây đi, hôm nay là ngày vui, đến đến đến, mọi người cứ nói theo ta, ta kêu tiếng ‘tỷ phu’, các ngươi sẽ nói ‘lấy hồng bao ra’, nhớ kỹ chưa?"

Bọn nhỏ vừa nghe, nào có bé nào không thích náo nhiệt đâu, huống chi còn có hồng bao, đều vây lại.

"Tỷ phu, bên ta có thật nhiều người đấy, ngươi có đủ hồng bao không? Không đủ thì nhanh về nhà chuẩn bị đi." Tử Thọ hô.

"Tiểu quỷ, ta biết các ngươi không làm chuyện tốt gì mà, ta làm một rổ hồng bao rồi." Nói xong, quả thực nghe hắn hô: "Lâm An, lấy rổ ra."

Bên này Tử Hỉ kêu, "Tỷ phu" . Mười mấy đứa nhỏ trước sau hô: "Lấy hồng bao ra." Lộn xộn vô cùng.

"Không được, không có chỉnh tề, không có khí thế. Bây giờ thế này, ta gọi tiếng tỷ phu, các ngươi đếm một hai ba, kêu, lấy hồng bao ra." Rồi thanh âm chỉnh tề hơn, làm mọi người cười nghiêng ngã, nói chưa thấy chuyện nào vui đến vậy.

Lâm Khang Bình cho hết hồng bao này đến hồng bao khác, 10 văn một cái, Tử Hỉ sờ sờ hồng bao, tùy tay cho đứa nhỏ bên cạnh, nói: "Tỷ phu, thôi thì ta giải tán bọn nhỏ đi, còn có ta cùng tam ca thôi, canh giờ không còn sớm, giữa trưa tiệc cưới sẽ bắt đầu."

Lâm Khang Bình nghe xong cười nói: "Biết rồi, ngươi yên tâm đi."

Nói xong đem hai tấm ngân phiến 10 lượng bỏ vào hai hồng bao, nói: "Tiểu tứ, ngươi nhận xong rồi thì lui ra, ngươi mà không lui thì coi chừng."

Tử Hỉ sờ sờ, mở ra ngắm nghía, cười hì hì nói: "Thế thì được." Cho Tử Thọ một cái, mới mở cửa ra.

Bọn Chu thị nhìn nhìn hồng bao trong tay Tử Hỉ, hỏi: "Tử Hỉ, sao hồng bao của ngươi khác vậy, nhẹ bổng à, sao lại cho tỷ phu ngươi vào rồi? Phải lấy thêm ít hồng bao nữa đã chứ."

"Ngươi biết cái gì? Người ta cho đó là ngân phiếu, biết đủ đi, tốt xấu gì Tử Toàn cũng cầm được hai cái, 20 văn rồi đấy." Thu Ngọc liếc nàng. Thầm nghĩ: quá tham làm, cái gì cũng không thấy đủ.

"Đại tẩu, Khang Bình đưa cả rổ hồng bao ra rồi mà ngươi còn không muốn để người ta vào cửa à?" Hạ Ngọc hỏi.

"Không được, đều là đệ đệ sao lại cho đứa nhiều đứa ít chứ?" Chu thị có chút bất mãn, nhỏ giọng than thở.

"Có thể giống nhau à? Khang Bình không ngốc, ai xa ai gần mà không biết hả?" Thu Ngọc thấp giọng nói.

Lâm Khang Bình tiến vào liền nắm tay Tử Tình, Tử Tình cảm thấy lòng bàn hắn ẩm ướt, không biết là do khẩn trương hay do nóng .

Lưu thị đi lại đỡ Tử Tình, thấy Lâm Khang Bình nắm chặt tay Tử Tình, cười nói: "Muội phu, ngươi nắm hỉ trù (tấm vải hoặc cây gỗ nhỏ màu đỏ) này đi, còn chưa tới lúc nắm tay muội muội đâu."

Mọi người lại cười vang. Thu Ngọc cười nói: "Khang Bình đúng là thật thà, còn mặt đỏ nữa chứ."

Tử Hỉ cười nói: "Tỷ phu, ta chờ hôm nay đã nhiều năm rồi. Buổi tối mọi người đi náo náo động phòng, tang sự vui vẻ cho tỷ ta nhé, nhớ kỹ không?" Tử Hỉ hướng về phía Tử Quân cùng Tử Tân bọn họ, hô.

"Đương nhiên, ngươi cứ yên tâm đi. Có huynh đệ chúng ta, đêm nay tỷ phu cần phải biểu hiện một phen, bằng không, chúng ta không cho hắn lên giường của tỷ." Tử Quân cười trả lời, bị Tam bà bà cho một chưởng, mắng: "Thằng nhãi con, nói bậy bạ gì hả? Ngươi thì biết được cái gì."

Mọi người cười lớn đi ra ngoài. Tiệc cưới bắt đầu, chỉ để lại Tử Tình ở trong phòng, Trần thị cùng nàng, giờ Mùi chú rể tiếp tân nương, bái biệt cha mẹ.

Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đều mặc một bộ đồ mới, vành mắt hồng hồng, ngồi ngay ngắn ở phòng bên phải. Lão gia tử cùng Điền thị ngồi bên trái, mặc quần áo đỏ thẫm bằng lụa lúc Tử Lộc thành thân, đương nhiên Tử Tình nhìn không thấy.

Tử Tình chỉ có thể cúi đầu mới thấy bồ đoàn (đệm ngồi) trên đất. Cùng Lâm Khang Bình cung kính lạy ba cái cho cha mẹ, cũng lạy ba cái cho lão gia tử cùng Điền thị, đoàn người liền ôm lấy Tử Tình đi từ đường. Trong viện bày đầy đồ cưới của Tử Tình, Tử Tình nghe thấy ba người cậu cùng người đưa đồ cưới nói chuyện, nghe thấy Chu thị cùng Xuân Ngọc vây quanh bình luận.

Tử Tình nghe thấy Xuân Ngọc nói với Điền thị: "Nương, nhị tẩu ta cho Tử Tình đồ cưới tuyệt đối không kém Khang Bình, mẹ ơi, vài năm nay nhị tẩu kiếm được bao nhiêu gia sản, ba đứa nhỏ đứa nào cũng tiêu pha. Chỉ cần lấy một góc thôi cũng đủ để cả nhà chúng ta sống vui vẻ một thời gian."

Lúc này, Lâm Khang Bình cao giọng nói với mọi người trong nhà: "Các vị thân bằng bạn hữu, buổi chiều mời mọi người đến nhà của ta uống rượu mừng, không say không về." Tử Tình đi rất xa còn có thể nghe thấy tiếng ồn ào.

Tử Tình lần đầu tiên tiến từ đường, dưới lớp khăn voan mà vẫn cảm giác được sự âm trầm (âm u + nặng nề). Tử Phúc Tử Lộc bọn họ luôn luôn đi cùng, chỉ huy Tử Tình quỳ lạy xong, Tử Phúc cõng Tử Tình ra, từng bước từng bước đưa vào kiệu hoa, trước khi chia tay còn ôm chặt lấy Tử Tình, cái gì cũng chưa nói.

Đồ cưới của Tử Tình đi trước, đến diễn tấu sáo và trống, từ trong thôn chuyển tới lão phòng, lại từ thôn dạo quanh một vòng lớn, dọc đường đi đều là người vây xem, tò mò là nhà ai gả nữ mà oanh động như vậy.

Lưu thị cùng Tử Vũ luôn luôn đi sát bên kiệu Tử Tình, mặt sau còn có một đám đường đệ đường muội, biểu đệ biểu muội, còn có cháu họ đưa gả, lớn lớn nhỏ nhỏ cả mấy chục đứa trẻ, đến cửa Tình viên, Tử Thọ cùng Tử Hỉ, còn có bọn Tử Quân, ở cửa Tình viên đặt ba cái chậu than, muốn Lâm Khang Bình ôm Tử Tình ra kiệu hoa, vượt qua ba cái chậu than, trực tiếp đưa vào tân phòng.

"Tỷ phu, chúng ta chuẩn bị cho ngươi ba cái chậu than, cho ngươi cùng tỷ ta tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp đều yêu thương nhau. Ngươi ôm hay không ôm?" Tử Thọ cùng Tử Hỉ bọn họ ồn ào.

Người vây xem đều phát ra âm thanh ủng hộ, Lâm Khang Bình cười nói: "Tiểu quỷ, lời của ngươi ta muốn còn không được."

Lâm Khang Bình nói xong, từ kiệu hoa ôm ngang Tử Tình lên, cúi đầu nói câu: "Tình nhi, đừng sợ." Vượt qua chậu than, tiến vào Tình viên, Tử Tình cảm giác đi tâm hai ba chục thước mới tiến vào một cái cửa viện, đi vào nhà giữa, từ của phòng đi ra ngoài, đến đông ốc nhà giữa ở hậu viện, buông Tử Tình xuống, nhà giữa hậu viện đều lót sàn gỗ, soi rõ bóng người. Sau khi Lâm Khang Bình rời khỏi đây, Lưu thị lấy ra đệm chăn từ một đống đồ cưới, để Tử Tình ngồi trên giường.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Lâm Khang Bình và bà mối vào, đưa cho Tử Tình cầm một đầu hỉ trù, nói giờ lành đã đến, phải bái thiên địa. Lưu thị đỡ Tử Tình đến phòng trước, trên đất cũng hai cái bồ đoàn, Tử Tình nghe MC kêu, đi theo Lâm Khang Bình dập đầu. Hôm nay Khang Bình mời Chu chưởng quầy đi lại giúp đỡ, Tử Tình nghe thấy hắn cho bọn nhỏ hồng bao.

Nghi thức kết thúc, Tử Tình lại bị đưa vào tân phòng. Lâm Khang Bình cầm cân đòn (gậy nhấc khăn voan), muốn nhấc khăn voan, Tử Tình cảm giác trong phòng có một đám đông vây quanh, tiếng ồn ào lien tục, nhất là giọng của Tử Hỉ, to nhất đám, Lâm Khang Bình chậm rãi đẩy khăn voan ra, Tử Tình ngẩng đầu nhìn Lâm Khang Bình, một thân hỉ phục đỏ thẫm làm bộ mặt Lâm Khang Bình nhu hòa không ít, tóc búi rất kĩ càng, dùng một trâm hồng ngọc cắm lên, đôi mắt thường ngày như hồ nước giờ phút này lại ngơ ngác nhìn chăm chú vào Tử Tình.

Đối với Lâm Khang Bình, khuôn mặt kia dưới mũ phượng, mặt mày trong suốt, hai gò má giống như hoa đào, kiều diễm như hoa, Lâm Khang Bình kích động, ấn môi lên môi Tử Tình.

Người khắp phòng lại cười vang, nói: "Khang Bình, đừng quá nóng vội, trời còn chưa tối, chưa tới lúc đâu."

Tử Tình cúi đầu, mặt lập tức hồng thấu. Không biết ai lớn tiếng kêu một câu: "Không thấy rõ lắm, làm lại đi nào."

Mười một đứa trẻ hòa cùng, "Làm lại đi nào, làm lại đi nào."

Lâm Khang Bình cười trả lời: "Mấy thẳng quỷ nhỏ, nhìn cái gì, muốn nhìn thì chờ tự mình cưới lão bà lại nhìn."

Bà mối bưng hủ rượu mừng đến, dưới sự nhìn ngó của mọi người, hai ngưi uống ly rượu giao bôi, bà mối nhận lấy ly rượu, ném lên giường, nhìn thoáng qua bầu trời, nói: "Nhất chính nhất phản, âm dương vừa vặn (ý là trời vừa sáng vừa tối, âm dương hòa hợp)."

Lâm Khang Bình ôm quyền nói: "Các vị, yến hội sắp bắt đầu, mời các vị ngồi vào vị trí, nhất định phải tận hứng, không say không về."

Chỉ chốc lát, mọi người đi theo Lâm Khang Bình ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.