[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 87 : Em yêu anh




“Ông xã à, em muốn rời khỏi nhà.” Thanh Thủy Liên Y vẫn như cũ vài phút lại nhắn một tin ngắn gọn trả lời Vương Phong.

“Đang yên đang lành sao tự dưng lại muốn rời khỏi nhà, hơn nữa tại sao lại muốn tìm anh nhờ vả?”

“Là như thế này, người nhà em ép em đi xem mắt, em thật sự không tìm được ai để nhờ vả chỉ có thể tìm anh thôi.” Thanh Thủy Liên Y trả lời với những lời lẽ đáng thương.

“Chết tiệt.” Vương Phong mắng một tiếng sau đó lại bắt đầu viết, cái gì mà nhờ vả, tôi không biết có phải nên mở một chỗ để thu nhận không.

“Bây giờ anh không có thời gian, mỗi ngày đều đi làm, em đi tìm người khác đi.” Vương Phong trả lời.

“Ông xã à, lẽ nào anh không cần em nữa sao?” Thanh Thủy Liên Y trả lời sau đó lại nói một câu: “Bây giờ người nhà em không cần em, đến anh cũng không cần em nữa, nếu anh không giúp em em chỉ có thể nhảy lầu.” Gửi đến đây sau đó là biểu hiện sự uất ức và đáng thương.

“Em có bị điên không thế?” Vương Phong trả lời sau đó định gập máy tính lại.

Nhưng đúng lúc đó bỗng nhiên nhận được lời mời gọi video của Thanh Thủy Liên Y.

Trong lòng thấy kỳ quái nhưng Vương Phong vẫn nhận cuộc gọi video đó. Từ trò chơi đó hắn không thấy vợ mình nên hắn vẫn cảm thấy tò mò.

Video rất nhanh được kết nối, chỉ là trong video không có người đẹp gì mà là hình ảnh những người qua lại và xe cộ, hơn nữa video không ngừng lay động và có tiếng thình thịch phát ra từ trên mái.

Ôi, chết tiệt đây không phải thật sự nhảy lầu chứ? Vương Phong hoảng sợ kêu lên một tiếng.

“Bây giờ anh tin chưa? Anh không chịu giúp đỡ em, em sẽ lập tức nhảy xuống, sau đó anh vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy em nữa.” Video ngắt kết nối, Thanh Thủy Liên Ý tiếp tục gửi tới tin nhắn.

Chỉ là lời nói lần này của cô Vương Phong đã có vài phần tin, đây là trên mái nhà, không có việc gì thì chẳng ai chán sống mà lên cả.

Đối với người vợ trong trò chơi này thì bản thân Vương Phong căn bản không có chút cảm tình nào, nhưng nhìn thấy cô thật sự muốn tìm cái chết Vương Phong có một chút không đành.

Không phải có một câu nói rất hay sao, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, mình cũng không phải là phật tổ gì cả nhưng cũng không thể thấy đối phương chết mà không cứu.

Cuối cùng Vương Phong chỉ có thể trả lời một tin nhắn nói: “Lẽ nào em không có người nào để nhờ cậy sao?” Sau đó tỏ ra một chút hoài nghi.

“Không có.” Thanh Thủy Liên Y vẫn trả lời rất nhanh chỉ có hai chữ.

“Vậy tại sao em muốn đến nhờ vả anh? Lẽ nào em không sợ anh là người xấu buôn bán phụ nữ sao?”

“Không sợ, bởi vì anh là chồng của em, em tin anh.” Thanh Thủy Liên Y lại trả lời, Vương Phong không thể nhìn thấy được khuôn mặt dí dỏm của cô lúc này.

Nhưng chỉ cần nghĩ người phụ nữ này có thể là người như thế nào, thân thể Vương Phong run rẩy gửi đi tin nhắn, nói: “Anh có thể để em đến tìm anh, nhưng sau khi em đến anh chỉ có thể tìm cho em một công việc còn những chuyện khác không cần nghĩ nữa.”

“Được rồi, vậy anh nhanh nói cho em biết địa chỉ của anh.” Thanh Thủy Liên Y gửi tin nhắn vội vàng nói.

Cuối cùng Vương Phong cho cô địa chỉ, nhưng hắn gửi địa chỉ có một đó chính là thành phố Trúc Hải, còn địa chỉ ở chính xác Vương Phong còn lâu mới cho cô.

“Anh sống ở thành phố Trúc Hải?” Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Vương Phong Thanh Thủy Liên Y lại gửi cho Vương Phong vài chữ, tỏ ra rất khoa trương.

“Có vấn đề gì không?”

“Không có gì, em ở thành phố Quỳnh Dao bên cạnh thành phố Trúc Hải, không ngờ chúng ta lại cách nhau gần như vậy. Em sẽ lập tức đến thành phố Trúc Hải, anh đợi em nhé.”

Nói xong đầu của cô nhanh chóng trở nên u ám, nhưng khi Vương Phong chuẩn bị khép máy tính, đầu óc của cô lại bắt đầu thông suốt đồng thời gửi đi một đoạn tin nhắn đến.

“Anh vẫn chưa nói cho em số điện thoại của anh.”

Trợn mắt một cái, Vương Phong đã làm người tốt thì làm tới cùng nên hắn cũng gửi nốt số điện thoại của mình cho cô.

“Ông xã à, tạm biệt.” Sau đó còn kèm theo một biểu tượng hôn, từ đây đầu óc của cô lại nhanh chóng trở nên u ám và cũng không thông suốt nữa.

Thở dài một tiếng Vương Phong cuối cùng cũng yên tâm tắt máy tính. Không biết vợ trên trò chơi như thế nào nhưng bị hắn ta nhanh chóng quên ngay sau đó.

Chỉ là vợ trong trò chơi chứ chứ không phải là vợ thật, hắn còn lâu mới tin. Bây giờ người phụ nữ mà hắn chính thức chấp nhận chỉ có hai người. Một người là chị Tuyết, còn một người khác đã cùng hắn phát sinh quan hệ thân mật đó là Hạ Tiểu Mỹ.

Nghĩ đến Hạ Tiểu Mỹ xung quanh lông mày của Vương Phong không ngừng nhăn lại. Người phụ nữ này mặc dù nói không làm phiền mình nhưng Vương Phong cũng không thể giấu cô mãi phía sau mình được.

“Vương Phong, ra ngoài ăn cơm sáng đi.” Lúc đó bên ngoài cửa có tiếng gọi của Bối Vân Tuyết khiến cho lòng Vương Phong ấm lại.

Cho nên tất cả những cảm xúc không tốt đều bỏ lại phía sau, khuôn mặt Vương Phong cũng được bao phủ bởi một nụ cười.

Bữa sáng rất đơn giản chỉ là một bát canh, trong bếp không hề có bất cứ mùi hương nấu cơm nào tỏa ra, ngược lại có một mùi khét trộn lẫn mà Vương Phong không ngửi ra được mùi vị gì.

Trong lòng hoài nghi, Vương Phong cũng nhìn thấy bát canh trên bàn kia, trong bát canh có vài miếng xương sườn là lúc trước Vương Phong đã chặt ra rồi.

Nhìn màu sắc miếng xương sườn có lẽ đã nấu xong rồi, chỉ là bát canh thật sự là có một chút khiến Vương Phong không dám nói những lời lấy lòng. Món canh này có nổi chút phiếm đen, nhìn giống như nước bị nhiễm bẩn vậy.

“Cậu mau mau nếm thử món canh tôi nấu cho cậu.” Lúc này Bối Vân Tuyết miệng nói đầy phấn khởi, hai tay chống eo, khuôn mặt tha thiết nhìn Vương Phong.

Mặc dù không muốn ăn canh nhưng Tuyết đã bận cả một buổi sáng để chuẩn bị cho nên Vương Phong không nỡ lòng nào từ chối.

Cầm lấy cái thìa, Vương Phong múc một thìa, hai mắt híp lại trong lòng có một cảm giác giống như các anh hùng liệt sĩ vậy.

Vương Phong quyết tâm cầm thìa và uống nước canh này, đầu lông mày nhăn lại sau đó lập tức giãn ra.

“Tuyết à, không ngờ tay nghề của chị lại tốt như vậy.” Vương Phong nói, trên mặt nở nụ cười.

Nhưng khi hắn nói những lời này thì dạ dày của hắn không chịu nghe lời liền phản đối lại. Đây là canh gì chứ, mặn như muốn lấy mạng của người khác, hơn thế nữa lại còn có pha trộn nhiều hương vị, một chút hương vị của xương sườn cũng không có.

Vương Phong không biết cô nấu canh như thế nào.

Nhưng đây là do cô đặc biệt chuẩn bị cho mình, cho dù là độc Vương Phong cũng không do dự mà ăn vào.

“Có thật là ngon như vậy không?” Nghe lời Vương Phong nói, khuôn mặt của Bối Vân Tuyết lộ ra chút vui vẻ. Dù dì đây cũng là lần đầu tiên cô nấu ăn, nghe Vương Phong khen cô như vậy, cô vẫn cảm thấy mình như đang được ăn mật ngọt vậy.

“Đương nhiên rồi.” Vương Phong nói sau đó lại múc thêm một thìa canh nữa cho vào trong miệng mình.

“Vậy thì tôi cũng nếm thử.” Bối Vân Tuyết nói sau đó dùng thìa của mình múc một thìa canh cho vào trong miệng của mình.

Động tác của cô rất nhanh ngay cả Vương Phong muốn ngăn lại cũng không kịp.

Căn bản cứ nhìn khuôn mặt thích thú của cô thì biết, cô ngây thơ cho rằng mình có thể nấu được một món có hương vị ngon, nhưng đợi đến khi muỗng canh cho vào trong miệng mình thì khuôn mặt của cô lập tức trở nên kì lạ.

Sau đó không đến một phút cô nôn muôi canh vừa nãy hết ra ngoài nói: “Đây là canh gì, sao mà lại khó ăn đến vậy?”

“Làm gì khó ăn chứ, tôi cảm thấy ăn ngon mà.” Vương Phong nói, trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười.

“Xin lỗi!” Thấy mình làm ra đồ ăn rất khó ăn, thậm chí không phải cho người ăn cho nên lúc này trên khuôn mặt Bối Vân Tuyết cũng mang theo một chút uất ức.

Nhưng rất nhanh lại nghĩ đến cái gì đó cô liền nói với Vương Phong: “Cậu nhanh chóng nôn hết canh mà cậu vừa ăn ra mau lên.”

“Tại sao tôi phải nôn ra?” Vương Phong sững sờ hỏi.

“Canh này khó uống quá, tôi nghi ngờ có độc, cậu mau nôn ra cho tôi.” Bối Vân Tuyết lo lắng tới sắp khóc.

Lúc đó, Vương Phong bỗng nhiên nắm chặt lấy tay cô, vẻ mặt thâm tình nói: “Tuyết à, không cần biết chị làm ra mùi vị như thế nào thì tôi đều cảm thấy nó là món ăn có mùi vị ngon nhất trên thế giới.”

“Cậu...” Nghe thấy lời Vương Phong nói, Bối Vân Tuyết cảm thấy trong lòng mình rất cảm động, càng không ngăn được những giọt nước mắt.

“Đừng nói bát canh này không có độc mà nó thật sự có độc thì cũng không hề do dự mà ăn nó.” Vương Phong nói với giọng điệu hết sức long trọng.

“Vì sao cậu lại ngốc như vậy?”

“Không phải là ngốc bởi vì tôi không chỉ ăn canh mà còn là tấm lòng của chị.” Vương Phong nói, căn bản không hề để ý.

“Vì sao cậu lại tốt với tôi như vậy?” Bối Vân Tuyết bỗng nhiên nhào vào ngực Vương Phong cất tiếng khóc lớn.

“Chị là người yêu của tôi, tôi đương nhiên là tốt với chị, đừng khóc nữa.” Vương Phong đón Bối Vân Tuyết vào lòng nhẹ nhàng dùng tay vuốt nhẹ sau lưng cô nói.

“Vương Phong, “em” yêu “anh”.” Trong vòng tay của Vương Phong, Bối Vân Tuyết lớn tiếng gọi khiến cho khuôn mặt của Vương Phong lộ ra nụ cười hài lòng.

An ủi một lát thì tiếng khóc của Bối Vân Tuyết mới nhỏ dần, chỉ là đôi mắt của cô bây giờ có một chút đỏ ửng như đang muốn nắm chặt trái tim của Vương Phong.

“Tuyết à, sau hôm nay “em” không được khóc trước mặt “anh” nữa, em khóc nhìn em sẽ trở nên xấu xí.” Vương Phong chạm vào mũi của Bối Vân Tuyết nói.

“Vậy em trở nên xấu rồi có phải anh sẽ không cần em nữa phải không?” Bối Vân Tuyết nói tiếng khóc lại càng ngày càng to hơn.

“Làm sao có chuyện đó, cho dù em có biến thành bà lão thì anh cũng sẽ vẫn cần em.” Vương Phong lại một lần nữa ôm Bối Vân Tuyết vào trong lòng của mình một cách nhẹ nhàng.

Hai người ở đây như đang diễn một bộ phim tình cảm, mà lúc đó cánh cửa của biệt thự bị người khác mở ra, người vừa trở về nhà là Đường Ngải Nhu với khuôn mặt tiều tụy, nhìn qua thì rất mệt mỏi dáng vẻ như một đêm không được ngủ.

“Các người...” Nhìn thấy hai người đang ôm nhau, Bối Vân Tuyết ngạc nhiên dùng tay chỉ hai người Vương Phong.

Nhìn thấy người bạn tốt của mình trở về, trong lòng của Bối Vân Tuyết cũng rất loạn, liền rời khỏi vòng tay của Vương Phong.

“Ngải Nhu!” Nhìn thấy Đường Ngải Nhu, Bối Vân Tuyết gọi một tiếng.

“Tại sao các người lại ở đây?” Bỗng nhiên Đường Ngải Nhu lên tiếng khiến cho hai người Vương Phong đưa mắt nhìn nhau không hiểu. Đây là nhà chúng tôi, chúng tôi không ở đây thì ở ngoài đường sao?

“Đây là nhà chúng ta, bọn mình không ở đây thì ở đâu?” Lúc đó Bối Vân Tuyết hỏi và hiển nhiên trong đầu cũng không hiểu gì.

“Hôm qua hai người lén lút đi, tớ gọi điện thoại hai người cũng không nghe làm hại tớ cứ tưởng hai người mất tích rồi. Bây giờ tất cả cảnh sát của thành phố Trúc Hải đang đi tìm hai người, đến thông báo cũng đã dán rồi.” Lúc đó Đường Ngải Nhu nói khiến hai người Vương Phong đều ngạc nhiên.

Hắn chẳng qua chỉ xuất viện về nhà mà thôi lại còn có thể gây ra chấn động lớn như vậy.

“Hôm qua điện thoại tôi hết pin.” Vương Phong nói ra sự thật.

“Hình như điện thoại của tớ cũng thế.” Khuôn mặt của Bối Vân Tuyết có chút ửng hồng, bộ dạng còn có chút cẩn thận nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.