[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 85 : Chị tuyết làm bữa sáng




“Đừng lo lắng.” Lúc này, Quỷ Kiến Sầu mở mắt ra, từ từ đứng dậy.

Nhìn thấy Vương Phong đã gầy đến mức xanh xao, Quỷ Kiến Sầu mới chầm chậm nói: “Việc chữa trị này, ta chỉ là người hướng dẫn cho con, thứ thật sự giúp con hồi phục chính là thứ sức mạnh ẩn trong cơ thể con, sức mạnh bên ngoài dù có lớn như thế nào thì cũng không quan trọng bằng sức mạnh của bản thân con, cũng có thể giải thích rằng con gầy đi như vậy là vì đã dùng hết sức lực để phục hồi vết thương ở trên vai.

Quỷ Kiến Sầu giải thích vô cùng rõ ràng.

“Như vậy sẽ không có tổn hại gì chứ?” Hắn hỏi một cách lo lắng.

“Vết thương sẽ không quá nghiêm trọng, sau này con chú ý bồi bổ nhiều một chút hoặc ăn một ít nhân sâm, những thứ này đều có thể giúp cơ thể con hồi phục trở lại.”

“Con hiểu rồi.” Hắn gật đầu, những lo âu trong lòng cũng dần dần tan biến.

Lời nói của Quỷ Kiến Sầu cũng rất có lý, cơ thể hắn giống như một cái ly vậy, máu thịt thì giống như nước ở trong ly, nước dùng hết rồi thì chỉ cần đổ thêm là được.

“Con nghỉ ngơi cho tốt, ta về đây.” Nói xong, Quỷ Kiến Sầu liền đứng dậy đi mất, Hà Thiên cũng vội vàng đi theo.

Hà Thiên nhìn ra được vì việc chữa trị cho Vương Phong, sư phụ đã phí rất nhiều công sức, tuyệt đối không giống như chỉ là hướng dẫn như người nói.

Chỉ trong một tiếng mà tóc lại bạc đi rất nhiều, có ma mới tin lời nói của ông ấy.

Đương nhiên Vương Phong cũng đã nhìn ra sự thay đổi khác thường của Quỷ Kiến Sầu, chỉ là bây giờ hắn không biết nên cảm ơn ông ấy như thế nào, thân là đệ tử của ông ấy, việc duy nhất hắn có thể làm để cảm ơn ông ấy chính là cố hết sức tu luyện, cố gắng nhanh nhất trở thành một cao thủ.

“Vân Tuyết, chị sao vậy?” Lúc này, Vương Phong nhìn Bối Vân Tuyết hỏi.

Trong hai tiếng đồng hồ này, vẻ mặt kinh ngạc của Bối Vân Tuyết chưa lúc nào biến mất, cho dù Quỷ Kiến Sầu đã đưa Hà Thiên đi rồi, cô vẫn cứ đắm chìm trong sự kinh ngạc và không thể nào tin đó là sự thật.

Hôm nay cô đã thật sự nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời này cô luôn không tin nó có thể xảy ra, đây vẫn là nơi mà cô đang sống sao?

Đầu tiên là bái một ông lão ở Thần Linh Môn gì đó làm sư phụ, sau đó Vương Phong lại tu luyện công pháp gì đó, sau nữa thì vết thương không thể trị khỏi cũng biến đã biến mất, gần như hoàn toàn hồi phục.

Nếu nói đây là đang đóng phim thì cô còn có thể chấp nhận, bởi vì tất cả đều là giả.

Nhưng mà bây giờ mọi việc xảy ra trước mắt cô đều là sự thật, hơn nữa cô còn tận mắt chứng kiến cả quá trình, không thể nào không tin.

“Cái gì?” Nghe thấy tiếng nói của Vương Phong, Bối Vân Tuyết mới chợt tỉnh.

Nhưng khi nhìn thấy cơ thể gầy gò chỉ còn da bọc xương của Vương Phong, cô lại bị dọa đến giật mình, hỏi: “Cậu sao vậy, sao lại trở thành bộ dạng như thế này?”

Nói xong, cô không sợ mà bước đến đặt tay lên vai Vương Phong.

“Thật sự đã khỏi rồi?” Nhìn thấy vai của Vương Phong đã giống như bình thường, Bối Vân Tuyết đứng ngây người, cô cảm thấy nhận thức của bản thân trước đến giờ đã hoàn toàn sụp đổ trong thời khắc này.

“Đương nhiên là khỏi rồi, bây giờ tôi đã không sao, chỉ là cơ thể sẽ yếu đi trong một thời gian ngắn mà thôi, qua một thời gian nữa sẽ hồi phục như bình thường thôi.” Vương Phong sau đó lại cười nói: “Trước tiên chị lấy cho tôi một bộ đồ mới, sau đó chúng ta sẽ xuất viện về nhà.”

“Được.” Tuy là nhận thức của cô đã hoàn toàn sụp đổ trong khoảng khắc đó nhưng có thể thấy hiện tại việc Vương Phong hồi phục là chuyện tốt hơn hết.

Rất nhanh Bối Vân Tuyết đã tìm được một bộ đồ mới nhưng sau đó lại hơi do dự hỏi: “Cậu chắc là vết thương của cậu đã khỏi rồi chứ?”

“Đương nhiên rồi.” Vương Phong mỉm cười, sau đó đưa tay trái lên cử động qua lại.

“Được rồi.” Nhìn thấy Vương Phong đã thật sự khá hơn, Bối Vân Tuyết cũng không muốn ở bệnh viện thêm nữa, nói cho cùng thì bệnh viện cũng không phải nơi tốt đẹp gì, có ai muốn mỗi ngày đều ở trong đây chứ.

Hơn nữa ở nhà cô mới có thể chăm sóc Vương Phong được tốt hơn, lại không sợ người khác sẽ làm phiền hắn.

Về đến nhà cũng là chuyện của hơn nữa tiếng sau, xe của Vương Phong đã sớm được đưa về, mà bây giờ trong nhà chỉ có hắn và Bối Vân Tuyết.

Bởi vì bây giờ cơ thể của Vương Phong đang suy nhược, vì vậy sau khi dặn dò vài câu thì liền vội vàng rời khỏi.

Chưa đến nửa tiếng sau thì cô đẩy một chiếc xe đầy ắp đồ vào, nhìn thấy chiếc xe chứa đầy những những thứ dùng để bồi bổ cơ thể, Vương Phong tỏ ra bất lực, cái này không phải là thứ để dự trữ trong mùa đông chứ?

“Vân Tuyết, có cần nhiều như vậy không?” Vương Phong nói.

“Cậu thì hiểu gì chứ, sư phụ cậu cũng đã nói cơ thể anh hiện giờ rất yếu, nếu không sớm bồi bổ thì sao có thể nhanh khỏe lại, vì vậy đừng đứng đó nữa, mau qua đây giúp tôi chuyển nó vào đi.” Bối Vân Tuyết nói, sau đó còn lau mồ hôi trên trán, dáng vẻ vô cùng mệt nhọc.

Hóa ra lần trước Hà Thiên đã cho Vương Phong những loại thuốc tốt nhất, nó có thể giúp cho Vương Phong dần dần hồi phục, chỉ là bây giờ Bối Vân Tuyết lại mang những thứ đó đến, hắn lại không thể kêu cô mang chúng về.

Vì vậy bây giờ trong lòng Vương Phong cảm thấy rất cảm động, không ngờ Vân Tuyết lại có lòng như vậy.

Chuyển đồ cũng đã mất mười phút, sau khi mọi thứ đã được làm xong thì Vương Phong mệt đến mức nằm vật xuống sofa.

Lần này vì vết thương trên vai mà sức lực của hắn đã không còn lại bao nhiêu, vì vậy chuyển xong hết những thứ này quả thật là mệt hơn rất nhiều so với cả ngày làm những việc nặng nhọc trước đây.

Cơ thể không còn chút sức lực nào cả, cử động một chút cũng cảm thấy rất vất vả, giống như người sắp chết vậy, toàn thân rã rời, có thể nói hiện tại là lúc mà hắn suy yếu nhất.

“Haiz…”

Bối Vân Tuyết nằm bên cạnh Vương Phong, cô hít thở một cách tham lam, trên người cô giống như tỏa ra một loại hương thơm.

Nữa ngày này, cô cảm thấy mệt vô cùng, mặt cô lúc này hơi đỏ, lấm tấm mồ hôi.

Nhìn cô, Vương Phong có hơi ngại ngùng, bản thân là một người đàn ông mà lại để cho cô vất vả như vậy.

“Vân Tuyết, chị qua đây nằm, tôi xoa bóp giúp chị.” Vương Phong nói, sau đó thì ngồi dậy xoa bóp chân cho mình.

“Ừ…” nghe Vương Phong nói, Bối Vân Tuyết ngoan ngoãn gật đầu nhưng sau đó lại gối đầu lên chân Vương Phong, nhìn hắn một cách ngây ngốc.

Mặt Vương Phong bây giờ càng gầy hơn lúc trước, thậm chí còn có thể thấy được xương mặt nhô ra nhưng gương mặt bình thường này lại khiến Bối Vân Tuyết say đắm.

Cảm giác thoải mái từ đôi vai khiến Bối Vân Tuyết bất giác rên rỉ một tiếng “Ưm”.

Nghe thấy âm thanh này, trong lòng Vương Phong cảm thấy bị lay động, động tác cũng trở nên cứng nhắc, Vân Tuyết như vậy thật là mê hoặc mà…

Nghe thấy âm thanh của mình phát ra, mặt Bối Vân Tuyết cũng lập tức bị bao phủ bởi một màu đỏ nhưng sau đó vội xoay mặt đi, bản thân nhận ra là loại âm thanh này thật làm người khác cảm thấy ngại ngùng.

Cả ngày nay Bối Vân Tuyết thực sự rất mệt mỏi lại được Vương Phong xoa bóp cho, vì vậy cô đã như thế mà ngủ say trên chân của hắn.

Nhìn bờ môi nhấp nháy ý cười của Bối Vân Tuyết, trong lòng Vương Phong trở nên yên bình, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt cô, trên mặt Vương Phong cũng có một nét cười thoáng qua.

Mặt của Bối Vân Tuyết rất mịn màng, giống như nước vậy, sờ vào có cảm giác rất tuyệt, sự ấm áp từ lòng bàn tay khiến cho Vương Phong có cảm giác thoả mãn mà trước giờ chưa từng có.

Cuộc sống này của hắn đã có Bối Vân Tuyết ở bên cạnh thì hắn còn có mong muốn gì khác chứ? Đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.

Vương Phong nhẹ nhàng để Vân Tuyết nằm xuống ghế sofa, sau đó lại bế cô về giường của cô.

Nhìn thấy Bối Vân Tuyết đang ngủ say, trong lòng Vương Phong cũng trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một nụ hôn rồi mới rời khỏi phòng.

Việc quan trọng nhất bây giờ của hắn là hồi phục sức khỏe, Vân Tuyết luôn không thích cơ thể gầy guộc của hắn, khi ra ngoài cũng làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.

Vương Phong tùy tiện lấy một ít nhân sâm mà Hà Thiên tặng bỏ vào trong miệng.

Hương vị vẫn giống như lúc trước, giống như đang nhai cây cỏ vậy, chỉ là Vương Phong không hề nhăn mày khi ăn thứ đồ màu đen này.

Nuốt tất cả xuống bụng, Vương Phong mới thở ra một hơi dài, ngã lưng lên chiếc giường của mình.

Bây giờ hắn đã đạt được công pháp cao nhất của Thần Linh Môn rồi, tự nhiên sẽ không cần luyện thuật tụ khí nữa.

Thuật tụ khí rõ ràng là thứ học khi mới nhập môn nhưng trước đây hắn đã học được “Cửu cửu quy nguyên” Cho dù là cảnh giới hay trình độ cũng đều vượt xa thuật tụ khí, vì vậy bây giờ hắn đã đem phương pháp luyện thuật tụ khí vứt bỏ rồi.

Con người luôn hướng về phía trước, hiện tại đã có được thứ tốt như vậy rồi, đương nhiên hắn sẽ không ngốc nghếch mà chọn thuật tụ khí hiệu quả kém ấy.

Sau cả đêm tu luyện, hôm sau lúc Vương Phong tỉnh lại chỉ cảm thấy cơ thể dường như đã tốt hơn rất nhiều.

Cảm giác tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, thật là kỳ diệu, hắn cởi áo xem sự hồi phục một cách nhanh chóng của cơ thể, tuy cơ thể vẫn còn gầy như lúc trước nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với hôm qua.

Nghe thấy ở trong phòng ăn có tiếng leng keng, thì ra là Bối Vân Tuyết đang bận rộn ở đó.

Đứng trước cửa phòng ăn, Vương Phong cảm thấy vô cùng buồn cười nhưng không muốn vào làm phiền cô, bởi vì theo như hắn thấy thì Bối Vân Tuyết hoàn toàn không biết nấu ăn, ngay cả xương cũng không dám chặt.

Nhưng nhìn thấy bóng lưng bận rộn của cô, trong lòng Vương Phong lại có một cảm giác rất phức tạp, đây chính là gia đình sao?

Vương Phong đứng ở đó đã năm phút rồi, không thể đứng nhìn tiếp nữa, vì vậy mới cất tiếng gọi Vân Tuyết.

“A.” Bối Vân Tuyết kinh ngạc khi nghe thấy tiếng gọi của Vương Phong, con dao trong tay chút nữa đã rơi xuống đất.

“Hay là để tôi làm đi.” Nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Bối Vân Tuyết, Vương Phong mỉm cười, sau đó đến lấy con dao phía trước của cô và nói: “Những công việc nặng nhọc như thế này cứ để tôi làm.”

“Không được.” Nhìn thấy Vương Phong lấy con dao đi, Bối Vân Tuyết khư khư muốn giữ lại nói: “Tôi đã học được vài cách hầm canh ở trên mạng, hiện tại cậu vẫn chưa khỏe hẳn, hãy để cho tôi chăm sóc cậu.”

Vẻ mặt cô có chút tủi thân, nói: “Có phải cậu chê tôi nấu không ngon không?”

“Sao lại thế được?” Nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của Bối Vân Tuyết, Vương Phong hoảng hốt, sau đó thì thu tay lại: “Ý của tôi là tôi sẽ giúp chị chặt phần xương này ra còn canh thì vẫn do chị nấu.”

“Thật không?” Nghe xong lời nói của Vương Phong, Bối Vân Tuyết lộ vẻ nghi ngờ hỏi.

“Đương nhiên rồi, tôi có lừa chị bao giờ đâu?” Vương Phong không hổ thẹn nói.

“Vậy cậu mau giúp tôi đi, mấy khúc xương này cứng như đá vậy, chặt mãi chẳng được.” Nói xong, Bối Vân Tuyết chủ động đặt con dao cho vào tay Vương Phong.

“Xương cứng thì có cứng nhưng chị cũng phải dùng sức mới được chứ.” Vương Phong nghĩ thầm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.