“Phập”. Tiếng dao xuyên qua da thịt vang lên, Vương Phong trực tiếp lấy ra một con dao lạnh lẽo sắc bén, nhắm trúng tới cổ của kẻ cướp đang đứng.
Người này ban đầu còn muốn tấn công bọn họ nhưng tốc độ của Vương Phong quá nhanh, đã sớm chú ý tới hắn.
Từ đầu, hắn đã sớm dấu con dao trong tay áo với mục đích là dùng nó lấy mạng đối phương vào thời khắc quan trọng nhất.
Giờ phút này ra tay quả nhiên là có hiệu quả, trực tiếp kề lên cổ đối phương thì đừng hòng mong sống sót.
Người đó rõ ràng cũng không ngờ thân thủ của đối phương lại đáng sợ như vậy, hắn ta còn chưa kịp ra tay mà giờ đã sắp chết.
Hai tay hắn ra sức nắm lấy cái cổ đang không ngừng chảy máu của mình, vẻ mặt lộ rõ sự sợ sệt, mà cơ thể lại không cam lòng ngửa ra phía sau.
Tất cả những gì mà Vương Phong làm toàn bộ đều hoàn thành trong thời khắc quan trọng, thời gian ra tay tổng cộng e rằng còn chưa tới năm giây.
Mà trong năm giây này, bốn người đặc công cũng đã có phản ứng trở lại, lần lượt đẩy người bị áp giải qua một bên, từng tốp bao vây Đường Quốc Quang.
Nhiệm vụ của bọn họ là cứu con tin, những thứ dư thừa khác bọn họ không cần quan tâm.
“Xông lên đi!”
Người đàn ông râu quai nón bị Vương Phong một cước đá bay ra ngoài bỗng la lên một tiếng, sau đó thì nhìn thấy dưới biển không ngừng có bọt khí nổi lên, rõ ràng là hắn thông báo với những người đang ẩn nấp dưới biển.
“Mau trốn trước đi”. Lúc này Hà Thiên đã sớm có phản ứng và cũng đã quật ngã hai người đang cúi đầu kiểm tra va li xuống đất, không biết là còn sống hay đã chết.
“Phập”.
Hà Thiên vừa mới dứt lời, ngay lúc này anh ấy liền nhìn thấy một vết máu đáng sợ xuất hiện trên vai của Vương Phong.
“Chạy mau.” Không kịp đối phó với người đàn ông râu quai nón, Vương Phong bắt giữ mấy tên cướp đang làm con tin mà bọn hắn mang tới, xoay người rời đi.
Vừa lúc nãy tại khoảnh khắc mà Hà Thiên nói thì hắn đã cảm giác được một nguy cơ vô cùng to lớn đang đến gần, cũng may là hắn phản ứng nhanh, nếu không lúc nãy vết thương nguy hiểm tính mạng có thể không phải là ở vai, mà là đầu.
Nơi này không chỉ có những kẻ đang ẩn nấp dưới biển, những nơi khác vẫn có bắn tỉa.
Phạm vi tầm nhìn của Vương Phong có giới hạn, vốn không nhìn thấy tên bắn tỉa cũng ẩn nấp gần đây.
Vương Phong bắt lấy một tên cướp làm bia đỡ đạn mà Hà Thiên cùng với bốn người đặc công khác trong tay cũng bắt lấy những người còn lại, toàn bộ cùng trốn ở một cái thùng đựng hàng phía sau.
Máu tươi không ngừng từ bả vai chảy ra, sắc mặt của Vương Phong trở nên tái nhợt dị thường.
Lần này vết đạn lại nằm ở chỗ bả vai mới vừa hồi phục mà lần này đạn của súng bắn tỉa càng đáng sợ hơn, có tính nổ mạnh, là đạn sát thương.
Cho nên Vương Phong cho dù không cần nhìn cũng biết rằng cánh tay này của mình bị phế rồi, đến xương cốt trong da thịt cũng gần như vỡ vụn.
“Cậu có sao không?” Thấy sắc mặt của Vương Phong, Hà Thiên lo lắng hỏi.
“Em không sao, đi mau thôi.” Vương Phong cắn chặt răng, cố gắng từ dưới đất đứng dậy.
Nhưng ngay lúc hắn vừa đứng dậy, bỗng nhiên có một nguy cơ khác bao trùm lấy hắn, hắn không hề do dự nắm lấy người đang giữ trong tay chắn trước mặt.
Bằng!
Tựa như hoa của máu, ngực của người mà Vương Phong đang giữ trong tay vào lúc này bị toát ra một lỗ hổng lớn, máu tươi bắn vào mặt Vương Phong, hắn đã mất mạng.
“Con mẹ nó, lại còn có tên bắn tỉa khác.” Lúc này Hà Thiên không giữ chút hình tượng mà chửi rủa, anh cũng không dám thò đầu ra.
Anh ấy tuy rằng có thân thủ không tệ, tốc độ di chuyển cũng khiến người ta kinh ngạc nhưng ở gần đây vào lúc này thì ít nhất cũng phải có hai tên bắn tỉa đang ẩn nấp, anh có mạnh thì tuyệt đối cũng không mạnh bằng đạn.
Thế này mà bị đạn bắn trúng thì anh cũng phải chết.
Rầm rầm rầm!
Phía sau, thùng đựng hàng bỗng nhiên chấn động mãnh liệt, là người từ dưới biển xông lên bắt đầu nổ súng rồi.
“Vương Phong, các cậu đưa người rời đi, anh sẽ chú ý của bọn chúng.” Hà Thiên lên tiếng, sau đó đưa theo một người và ngay lập tức xông lên.
Cái người bị anh dắt đi trong mắt xuất hiện nỗi lo sợ không cách nào miêu tả được lại không làm gì được, ngay lúc này, bọn họ chính là vật dùng để hy sinh, bị bắt làm con tin.
“Đi.”
Nhìn thấy Hà Thiên đã xông lên phía trước, Vương Phong không kịp suy nghĩ, hắn túm lấy người trong tay và lập tức tiến lên phía trước, phía sau mười mấy người đều đạn đã lên nòng, ở đây thì chỉ có chờ chết.
Nhớ kỹ phương hướng ban nãy mà tên bắn tỉa nổ súng, Vương Phong dùng chính cơ thể của mình che chắn và lập tức xông lên phía trước.
Với năng lực nhìn xa, Vương Phong lập tức nhìn thấy một tên bắn tỉa khác đang nằm dưới thùng hàng cách đó khoảng hai trăm mét.
Người nổ súng lúc nãy chính là hắn ta.
Giữ lấy con tin, Vương Phong trốn ở phía sau của một thùng hàng khác, sau đó hắn tùy tiện nhặt một viên đá ở dưới đất, người từ phía sau thùng hàng đã bỏ chạy.Xùy!
Giống như một viên đạn tốc độ cao, giờ khắc này viên đá trong tay của Vương Phong được ném ra rất mạnh, ngay lập tức đập trúng tên bắn tỉa đang trốn dưới thùng hàng.
Với khoảng cách hơn hai trăm mét, Vương Phong có thể ném trúng, đủ để tưởng tượng hắn vừa mới dùng lực mạnh đến cỡ nào, là hoàn toàn sử dụng toàn bộ sức lực.
Một tiếng kêu thảm thiết từ bên trên thùng đựng hàng truyền đến, giờ khắc này Vương Phong không do dự nữa mà là hướng về phía bốn đặc công ra hiệu, lập tức bọn họ đều hiểu rõ, túm lấy Đường Quốc Quang và liền không ngừng lui về sau.
Mới vừa đi ra còn chưa xa, Vương Phong liền gặp đội ngũ đặc công kế tiếp, những người này nấp ở cách đó không xa cho nên khi nghe được tiếng súng bọn họ đều tức tốc chạy tới.
Nhìn thấy bọn họ, Vương Phong thở phào nhẹ nhõm, bởi vì nhiệm vụ của hắn cuối cùng cũng hoàn thành, việc giao nhận cũng hoàn thành trong nháy mắt, Đường Quốc Quang nhanh chóng được đẩy vào một chiếc xe chống đạn, sau đó chiếc xe cứ như là chạy với tốc độ bão tố hơn ba trăm cây số trên giờ lao đi, không có ở lại nơi này bao lâu.
“Mau xông vào đi, bên trong còn có người.” Lúc này một đặc công ngồi cùng xe với bọn Vương Phong lên tiếng, sau đó bọn họ cũng cầm súng tiểu liên khác, trực tiếp theo đại đội xông vào.
Hơn trăm đặc công, trên tay cầm súng tiểu liên toàn bộ đều xông vào, chỉ chừa lại vài người chăm sóc Vương Phong.
Nhìn thấy Đường Quốc Quang đã được đưa đi, lúc này Vương Phong cảm thấy được đầu mình rất đau, sau đó hắn cứ như vậy ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Vết thương trên cánh tay thật sự là quá nặng, tuy là từ lúc bắt đầu chiến đấu cho tới bây giờ vẻn vẹn không đến một phút đồng hồ nhưng Vương Phong đã chảy quá nhiều máu.
Nếu như không phải ý chí hắn kiên định, nói không chừng hắn cũng đã sớm ngất đi.
Vương Phong tỉnh lại thì cũng không biết chuyện đã qua bao lâu, tóm lại tràn ngập trong mũi hắn lúc này là mùi nước khử trùng nồng nặc, hắn hiện tại đang nằm trên giường bệnh tại bệnh viện.
Bên cạnh đang có một y tá đưa lưng về phía hắn không biết đang dọn dẹp cái gì, vẫn là Vương Phong ho khan một trận mới khiến y tá xoay người.
Chỉ là khi nhìn thấy người y tá này thì Vương Phong lại đau đầu, người y tá này lại là Hạ Tiểu Mỹ.
Từ sau khi “chiếm hữu” Hạ Tiểu Mỹ, Vương Phong vẫn cảm thấy trong lòng hổ thẹn, bởi vì hắn không biết Hạ Tiểu Mỹ còn là xử nữ, nếu như hắn biết thì hắn nhất định sẽ không làm ra chuyện như thế.
Cho nên sau lần trước rời đi Vương Phong vẫn không có ý nghĩ muốn liên lạc với cô, bởi vì hắn không biết mình nên làm như thế nào để đối mặt với cô gái này.
Hắn đã có Bối Vân Tuyết, nếu như lại quan hệ với người con gái khác, như thế thì cảm thấy bản thân quá không giống người, chuyện lần trước chỉ có thể nói là ngoài ý muốn, bản thân không tự chủ trước sự dụ dỗ của Hạ Tiểu Mỹ.
“Chồng, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.” Thấy Vương Phong đang mở to mắt nhìn mình, vẻ mặt của Hạ Tiểu Mỹ hiện lên chút kích động, sau đó cũng chẳng đoái hoài tới việc dọn dẹp đồ đạc, lập tức bổ nhào vào lòng của Vương Phong.
Bị cô mở miệng gọi chồng, Vương Phong cũng thật sự không biết nên mở miệng làm sao, đặc biệt là trong mắt Hạ Tiểu Mỹ toàn là vẻ kích động, tuyệt nhiên không phải giả vờ, cho nên giờ khắc này hắn không đành lòng đẩy cô ra.
“Cô mau dậy đi, vai tôi đau sắp chết rồi.” Vương phong lên tiếng, đau đến nhe răng lè lưỡi, bởi vì Hạ Tiểu Mỹ một tay ép lên vết thương của vai trái, toàn bộ lực đều ở trên vết thương.
“A!”
Nghe thấy lời của Vương Phong, Hạ Tiểu Mỹ phản xạ có điều kiện từ trên người Vương Phong dịch ra, quan tâm hỏi: “Vậy anh có sao không?”
“Bây giờ không sao, nói không chừng lát nữa sẽ xảy ra chuyện.” Vương Phong lên tiếng, sau đó lại thở dài một tiếng, nhìn về phía Hạ Tiểu Mỹ, hỏi: “Vết thương của tôi có thể cứu sao?”
Giọng của Vương Phong vô cùng bình tĩnh nhưng khi rơi vào tai của Hạ Tiểu Mỹ lại khiến cho Hạ Tiểu Mỹ rơi nước mắt.
Vết thương của Vương Phong lần này khác với lần trước, cũng là vết đạn bắn, chỉ là lần này xương cốt của hắn đều vỡ vụn.
Mất đi một đoạn xương quan trọng, bây giờ không có bất kỳ một bệnh viện nào có thể chữa trị, vì vậy có thể nói là tay trái của Vương Phong đã coi như hoàn toàn bị phế, cử động một chút cũng là điều không thể.
Bây giờ bệnh viện cũng chỉ có thể xử lý sơ bộvết thương, việc cứu chữa tiếp theo vẫn phải chờ các chuyên gia khác đến thảo luận rồi nói tiếp.
Lần này Vương Phong vì cứu người mới thành ra như vậy cho nên vết thương của hắn do cục cảnh sát thành phố Trúc Hải phụ trách, bây giờ đã mời chuyên gia khoa chỉnh hình từ thủ đô, đang trên đường tới.
“Không cần lo lắng, bọn em đã vì anh mà tìm được xương giả thích hợp, chờ sau khi chuyên gia đến có thể dùng dụng cụ phẫu thuật, anh không cần lo lắng, anh có thể khỏe lại thôi.” Hạ Tiểu Mỹ lên tiếng, nước mắt lại chảy xuống càng nhiều. Xương giả có tốt đi chăng nữa cũng không bằng xương thật, thực ra cô đang an ủi Vương Phong.
“Haiz.” Nghe thấy lời của Hạ Tiểu Mỹ, Vương Phong cũng hiểu tay trái của hắn cũng được xem là phế rồi, xương cốt đều vỡ vụn, nối cũng không có cách nào nối được.
Cho dù cuối cùng dùng xương giả nối lại, vậy cũng là phế, vì vậy nghĩ tới đây thì hắn không nhịn được cười khổ một tiếng.
Lần này hắn cũng không thể ngờ bản thân lại bị thương nghiêm trọng như vậy, chỉ là hắn có hối hận không?
Thực ra có hối hận hay không hắn cũng không biết, hắn đồng ý với Đường Ngãi Nhu đi cứu người, chỉ là cái giá phải trả quá đắt, tay trái của hắn hoàn toàn bị phế rồi, đến ngay cả bệnh viện hiện tại cũng bó tay.
Nối lại xương cũng không có một chút sức lực, vậy có khác gì với không nối? Nghĩ tới đây hắn lại cười khổ.
Lần này hắn xem như bị “lật thuyền trong mương”, tay trái vô dụng hoàn toàn.
Chỉ là bây giờ hối hận cũng vô dụng, hơn nữa trong lòng hắn cũng không trách Đường Ngãi Nhu, bởi vì chuyện này là tự hắn đồng ý, sự việc đã nói ra khỏi miệng, bây giờ bị thương cũng chỉ trách bản thân hắn.
“Được rồi, cô đi ra trước đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.” Vương Phong lên tiếng, giọng có chút bi thương.
“Không, em sẽ không đi, em sợ anh nghĩ quẩn.” Hạ Tiểu Mỹ lắc đầu, ngữ khí cô cùng kiên định.
“Vậy tùy cô.” Nói xong, Vương Phong liền nhắm hai mắt, bắt đầu vận dụng thuật tụ khí.