[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 79 : Gặp mặt




“Nhanh lên, nhanh mở loa ngoài cho tôi.” Diêu Uyên gọi một tiếng, mà tất cả mọi người giờ phút này đều dừng lại công việc trong tay, một chút tiếng động cũng không phát ra.

Cả một phòng họp lớn như vậy lập tức yên tĩnh có hơi đáng sợ, đến mức tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.

“Ha ha.” Điện thoại được tiếp, bên trong đầu tiên phát ra một tiếng cười lạnh.

“Tiền tôi yêu cầu, các người chuẩn bị thế nào rồi?” Giọng trong điện thoại lạnh lùng như cũ, thậm chí còn mang theo một chút cợt nhả.

“Tiền chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, không biết con tin như thế nào?” Diêu Uyên nói, cố kìm giọng mình thật bình tĩnh.

“Hừ, ít đùa bịp đi, các người phái đi mấy thứ rác rưởi kia còn muốn bắt được bọn tôi, các người vẫn là nên bớt dùng chút bản lĩnh này đi, nếu tôi là mấy người nhất định sẽ thành thật mà chuẩn bị tiền, sau đó trao đổi con tin với bọn tôi, chắc chắn là tiết kiệm thời gian cho các người nhiều lắm.” Điện thoại tới đây liền chấm dứt, bên kia truyền đến một chuỗi tiếng máy bận

“Nhanh, dùng vệ tinh dò tìm vị trí của bọn họ.” Lúc này, một vị viên chức nói lớn.

Thực ra không cần ông ta mở miệng đã có nhân viên chuyên nghiệp truy tìm tung tích bọn họ rồi.

Chưa đầy ba mươi phút, một người ngồi trước máy tính liền mở lời, nói: “Vị trí của bọn họ ở giữa khu Hồng Trúc.”

“Tiểu đội một, tội phạm ở giữa khu Hồng Trúc, anh mau mau ra tay.” Đội trưởng Hoa bộ vũ trang nói vào một máy bộ đàm, giọng rất lớn.

“Vâng.” trong bộ đàm truyền đến một giọng nói rõ ràng, lúc sau thì triệt để không có tiếng động.

Ước chừng khoảng ba mươi phút trôi qua, trong máy bộ đàm truyền đến một giọng nói mang theo vẻ nản lòng: “Báo cáo đội trưởng, chúng tôi vẫn không tìm thấy người.”

“Chết tiệt.” Nghe thấy lời này, đội trưởng Hoa cũng chửi thề một tiếng, trực tiếp ném máy bộ đàm xuống đất vỡ tan tành.

Một nhóm hơn mười đặc công được trang bị vũ trang mà cư nhiên bắt không được mấy người, đúng là một lũ ăn hại.

“Bí thư, chúng ta bây giờ nên làm gì đây?” Lúc này, đội trưởng Hoa nhìn tới Diêu Uyên.

Nghe thấy lời của đội trưởng Hoa, Diêu Uyên vẫn không mở miệng, chỉ là sắc mặt có chút khó coi, nhiều người như vậy nhưng bắt không nổi mấy tên tội phạm, thế này còn không phải tát thẳng vào mặt thì là gì.

Liên tiếp mấy lần đều không nhìn thấy người phía bên kia đủ cho thấy bọn họ không phải người bình thường, thân thủ và trí óc người bình thường cũng không thể so sánh.

Cũng may nơi này không có người ngoài, nếu không chuyện này mà truyền ra ngoài, cả đám người bọn họ cũng không còn mặt mũi để ra ngoài gặp ai nữa.

“Chú Diêu, tôi nói câu này, chú xem được không?” Lúc này, Vương Phong chầm chậm đứng lên, từ từ nói.

Nghe giọng hắn, tất cả mọi người trong phòng họp đều đổ dồn ánh mắt lên người hắn, mang theo sự nghi hoặc, nhiều người như vậy cũng đối phó không lại mấy người bọn họ, Vương Phong có thể có cách gì?

“Cậu nói xem có cách gì?” Lúc này Diêu Uyên trầm giọng lên tiếng.

Vương Phong có thân phận gì, ông đương nhiên rõ mồn một, nếu Quỷ Kiến Sầu ra tay vì Vương Phong thì muốn bắt được mấy tên kia cũng không phải chuyện lớn gì.

Rốt cuộc năng lực của Quỷ Kiến Sầu đến đâu ông tuy không hiểu lắm nhưng ông lại biết rõ nếu ông ta ra tay thì toàn hộ Hoa Hạ có thể phải rung chuyển.

Hạng người như thế không phải Diêu Uyên ông có thể tiếp xúc nhiều.

“Bên kia đương nhiên là cần tiền, vậy chúng ta đem tiền cho bọn họ là được rồi.” Vương Phong chầm chậm mở miệng, vẫn là khiến cho mọi người trong phòng rộn lên tiếng xôn xao.

Cục cảnh sát thành phố tuy có thể lấy ra hơn một triệu, nhưng bọn họ xưa nay chưa từng nghĩ tới phải chuẩn bị, đột nhiên lần này bên kia bắt đi cục trưởng cục cảnh sát, bọn họ tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.

Đối với hoạt động của loại tội phạm bất hợp pháp này, nhất định là phải thực thi hình phạt nghiêm khắc nhất.

“Có thể mọi người hiểu sai rồi.” Nhìn thấy phản ứng của mọi người ở đây, Vương Phong cũng sững lại, tiếp sau mới nói tiếp: “Tôi không phải nói sẽ thực sự đưa cho bọn họ tiền, người chúng ta nhất định phải cứu, nhưng tiền chắc chắn sẽ không đưa, ý tôi là nói không cần cùng bọn họ giao thiệp mà trực tiếp đồng ý gặp mặt.”

“Cái gì?” Nghe thấy lời của Vương Phong, những người ở đây lại vang lên một loạt tiếng ồn ào.

Muốn cứu người lại không đưa tiền, nếu như giết con tin rồi ai chịu trách nhiệm?

“Tóm lại nói xem phải làm thế nào?” Lúc này bàn tay Diệu Uyên hướng xuống dưới áp chế lại tiếng bàn tán, ngăn tất cả những luồng không tin, trầm giọng hỏi.

Đối với Vương Phong, hắn lại có phần tự tin, nói không chừng còn thực sự có cách nữa.

“Đồng ý gặp mặt bên kia, sau khi gặp thì chế ngự bọn họ.” Vương Phong mở lời, giọng nói vang vang uy lực, không giống như nói dối.

“Thế nếu con tin bị giết thì sao?” Người nói lời này là đội trưởng Hoa, anh ta tuyệt đối không quen biết Vương Phong.

“Cái này trái lại không cần lo, vì đến lúc đó sẽ do tôi đón đầu bọn chúng, việc quan trọng nhất bây giờ chính là gặp được bọn chúng trước, sau đó giáng thẳng một đòn sấm sét cho tôi.” Vương Phong nói, khiến những người ở trong phòng hút phải một ngụm khí lạnh.

Lời này nói nhẹ nhàng nhưng chung quy người lại trong tay bọn kia, nếu xảy ra chuyện gì, những người ở đây đều có trách nhiệm.

“Vậy ý cậu chính là cậu ra mặt đối phó với bọn họ?” Lúc này đội trưởng Hoa lại hỏi tiếp, giọng điệu có phần chất vấn.

Vương Phong xem ra cũng không có chút gì là cường tráng, da cũng không đen, vừa nhìn đã thấy không giống người có thân thủ ghê gớm, cho nên đối với ý kiến của Vương Phong, anh ta có chút khinh bỉ, nếu như không phải ở đây còn có những người khác, không chừng anh ta đã nói thẳng ra những lời không hay rồi.

“Không lẽ anh không tin tưởng thân thủ của tôi?” Nghe thấy lời của đội trưởng Hoa, Vương Phong cũng cười mỉm, sau đó mắt hắn nhìn đến đội trưởng Hoa và dần đanh lại.

“Ừ?” Nhìn thấy ánh mắt của Vương Phong như vậy, tim đội trưởng Hoa cũng trật mất một nhịp, giống như bị ánh mắt của một con mãng xà khóa chặt vậy, lông mao toàn thân đều muốn dựng cả lên rồi.

Lúc này chỉ thấy sau khi một vị viên chức khác nói nhỏ mấy câu bên tai anh ta, sắc mặt anh lập tức thay đổi, người từ trên ghế xoẹt một phát đứng lên.

“Thì ra cậu là Vương Phong, người chế ngự bọn cướp mấy ngày trước, tôi nói thảo nào nhìn có chút quen quen.” Đội trưởng Hoa đột nhiên đứng dậy, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, trên mặt toàn là ý cười.

Trước đó anh ta luôn cảm thấy Vương Phong quen quen, nhưng bởi vì gấp gáp nên nghĩ mãi không ra, qua lời nhắc nhở của người lúc nãy thì anh mới phát hiện, lúc nói chuyện mới ngạc nhiên nhớ ra hắn chính là Vương Phong của Châu báu Bối thị.

Vương Phong rốt cuộc mạnh mẽ đến đâu ông đã tận mắt chứng kiến qua rồi, tuyệt đối không phải người bình thường, thậm chí ngay cả người cấp dưới của ông có năng lực lợi hại nhất chạm mặt hắn cũng chỉ e là lần lượt từng người một bị đánh.

Người như thế thì ông còn đi nghi ngờ thân thủ của đối phương, cho nên lúc đó ông nói chuyện hoàn toàn như mang theo giọng điệu hối lỗi.

“Bí thư, tôi thấy đề nghị của Vương Phong cũng được đó, tôi tán thành.” Đội trưởng Hoa lên tiếng sau khi thấy được ánh mắt của Vương Phong mang theo sự quyết đoán như thế.

Thân làm đội trưởng của một lực lượng vũ trang, anh ta vốn dĩ đã có thân thủ bất phàm rồi, nhưng đối mặt với một Vương Phong còn lợi hại hơn, tận trong đáy lòng anh cảm thấy vô cùng tôn trọng cảm phục.

“Kẻ yếu sùng bái kẻ mạnh” đây chính là thiên tính của loài người, có lẽ cả đội trưởng Hoa quyền cao chức trọng cũng không ngoại lệ.

“Tôi tán thành.” Lúc này lại có người lên tiếng, cũng là người quen biết với Vương Phong.

“Tôi cũng tán thành.” Trước sau không quá vài giây, trong phòng hội nghị rộng lớn dường như đã có hơn phân nửa số người tán thành với đề nghị của Vương Phong.

Mấy tên tội phạm vô cùng giảo hoạt, nếu như không gặp bọn họ để thật sự bắt bí, bọn họ không có giải pháp.

“Vậy Vương Phong, nói cho họ phương án của cậu đi.” Thấy có hơn phân nửa số người đồng ý với ý kiến của Vương Phong, Diêu Uyên đương nhiên cũng không có ý kiến gì.

“Phương án rất đơn giản, tôi sẽ mang người đi thám thính tình hình, sau đó các anh phái người đến mai phục cách đó khoảng một trăm mét phía bên ngoài, cuối cùng chúng tôi cứu người ra khỏi đó, các anh vây tới bắt người.” Vương Phong nói với giọng bình tĩnh.

“Nếu cậu đã có quyết định rồi, vậy thì cứ làm dựa theo lời cậu nói đi.” Lúc này Diêu Uyên mới nói, sau đó hướng ánh nhìn đến đội trưởng Hoa: “Đội trưởng Hoa, anh hỗ trợ vài người đầu óc nhanh nhạy, thân thủ tinh nhuệ cho bọn họ, sau đó đem người đi mai phục ở nơi dự tính.”

“Không thành vấn đề.” Đội trưởng Hoa gật đầu, không có ý kiến khác.

Sau đó mọi người lại thảo luận tiếp vấn đề chi tiết, chỉ đến khi tất cả đều đã ổn thỏa, bọn họ mới yên lặng chờ đợi cuộc gọi của bọn người đó.

Hiện tại thời gian còn lại của bọn họ không nhiều nữa, nếu không đồng ý yêu cầu của bọn chúng, sau này còn có thể nhìn thấy người hay không lại là chuyện khác.

Trong phòng hội nghị rộng lớn, không khí vô cùng căng thẳng, ai cũng không nói không rằng, mắt của Vương Phong cũng đanh lại, dựa sát người vào ghế.

Khoảng một tiếng đồng hồ trôi qua, tiếng điện thoại cuối cùng cũng vang lên làm cho tất cả mọi người đều tỉnh táo trở lại, nhìn đến cái điện thoại đang phát ra tiếng reng.

Điện thoại vừa nhấc máy liền được nối thẳng ra loa ngoài.

“Thế nào rồi? Đã suy nghĩ xong chưa?” Trong điện thoại truyền ra âm thanh mang vẻ u ám, chính là người lúc trước, không sai đi đâu được.

“Tiền chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, chúng tôi quyết định trao đổi người.” Diêu Uyên dùng giọng điệu trầm thấp mà nói.

“Được, các người cũng biết điều như thế, vậy chúng ta hẹn gặp nhau ở bến tàu, tay đưa tiền tay nhận người. Nên nhớ là các người chỉ có thể đến nhiều nhất sáu người, quá một người thì các người chờ nhận xác đi.”

Nói xong thì điện thoại liền cúp máy, còn mấy người ở phòng họp cũng đều thay đổi sắc mặt.

Trước đó bọn họ đã thảo luận qua rất nhiều phương án nhưng chưa hề nghĩ đến địa điểm hẹn gặp mà đối phương yêu cầu lại là bến tàu.

Bao vây tứ phía chắc chắn sẽ rất dễ dàng vây bắt đối phương nhưng nếu như chúng nhảy sông bỏ trốn vậy thì phiền phức rồi.

“Bí thư, chúng ta làm thế nào đây?” Đội trưởng Hoa nói, mồ hôi đổ ướt cả trán.

“Cho dù kết cục như thế nào đi nữa, chuyến này không đi không được, anh, chúng ta đi.” Lúc này, Vương Phong đứng dậy khỏi ghế, cầm lấy hai chiếc va li trước mắt mình.

Đối phương muốn tiền, nếu bọn họ lại tay không mà đến, vậy đương nhiên là chuyện không thể nào, cho nên mấy cái va li đó chính là dùng để qua mắt bọn chúng rồi.

“Được.” Nghe tiếng của Vương Phong, Hà Thiên cái gì cũng không nói, xách hai cái va li còn lại đi.

Đối phương lần này là cao thủ chưa rõ lai lịch cho nên Vương Phong cũng muốn đi cùng với Hà Thiên, hắn muốn biết thân thủ của Hà Thiên so với họ còn kinh khủng hơn bao nhiêu.

Một mặt là để đảm bảo bản thân không chết, mặt khác là để đảm bảo lần hành động này đạt được thành công lớn nhất.

Đến cả bốn người được đội trưởng Hoa cho phái theo cho thì hắn thật sự còn không xem ra gì, mặc dù mấy người bọn họ đều là đặc cảnh thì cũng không phải là đối thủ của bọn chúng cho nên chỗ để Vương Phong dựa vào chính là Hà Thiên.

“Nhiệm vụ quan trọng nhất của các cậu là bảo đảm an toàn của con tin, những thứ khác không cần suy nghĩ đến, nghe rõ hết chưa?” Ở bên ngoài cảnh cục, đội trưởng Hoa căn dặn bốn người đặc cảnh mặc trang phục ngụy trang với giọng nghiêm khắc.

Những người đó là những người tinh nhuệ nhất được chọn ra từ trong quân đội của ông, cũng là lực lượng mạnh nhất mà ông nắm trong tay. Nếu vẫn không cứu được người trở về, ông cũng không còn mặt mũi nào nữa.

“Hiểu rõ ạ.” Bốn người đồng thanh đáp lại, đứng thẳng hàng với nhau, mắt không lay động.

“Không cứu được người trở về thì các cậu cũng không cần quay về nữa, có nhớ chưa?” Giọng đội trưởng Hoa lần này càng nói lớn hơn gấp mấy lần, tản ra một khí thế vô cùng mạnh mẽ.

“Nhớ rõ ạ.” Bốn người đó lại lần nữa đồng thanh nói, hào khí dâng đến cực điểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.