[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 54 :  Chương 54: Sự dụ dỗ của hạ tiểu mỹ




"Hừ, cô gái thối tha, anh mong muốn có được em vậy mà em cự tuyệt anh cả một năm, lại còn bảo người ta đến hạ nhục anh, hôm nay nếu anh không trị em, em sẽ cho rằng Mạnh Đông Học anh đây dễ nói chuyện." Trong tầng hầm, Mạnh Đông Học lớn tiếng gầm rú, sắc mặt khó coi.

Trước đây với thân phận và địa vị của hắn, tìm một cô cũng không hề khó khăn nhưng hắn lại toàn tâm toàn ý muốn kết hôn với Hạ Tiểu Mỹ. Vậy mà mỗi lần đều bị cự tuyệt, đặc biệt là lần trước bị Vương Phong thách thức, hắn càng thêm điên cuồng.

Hắn vốn muốn tìm người đánh Vương Phong nhưng cuối cùng lại nghĩ lại, bởi vì mục tiêu chỉ là Hạ Tiểu Mỹ, đối phó Vương Phong không có gì tốt cả.

Hạ Tiểu Mỹ là vật trong tay hắn, hôm nay hắn chuẩn bị tìm Hạ Tiểu Mỹ thổ lộ nhưng không ngờ rằng hắn lại bị cự tuyệt, đến đường cùng hắn mới có ý nghĩ cực đoan như vậy.

Hắn chỉ muốn chiếm lấy thân thể cô và hắn cũng không tin Hạ Tiểu Mỹ sẽ từ chối mình.

"Anh cút ngay." Lúc này Hạ Tiểu Mỹ bị trói ở một góc, toàn thân dính đầy bùn đất, quần áo không chỉnh tề, trên cánh tay trắng như tuyết có vài vết máu.

"Hừ, anh mất mặt cầu xin em một năm tròn, nếu là những người phụ nữ khác anh đã sớm dùng tới sức mạnh. Thế mà em lại không thức thời, anh không thể làm gì khác hơn." Nhìn thấy gương mặt đáng yêu của Hạ Tiểu Mỹ, Mạnh Đông Học càng bộc lộ dã tâm, con mắt đỏ lên.

"Anh dám làm vậy với tôi thì cha tôi sẽ giết anh." Nhìn thấy Mạnh Đông Học đã trở nên điên cuồng, trong lòng Hạ Tiểu Mỹ hoảng sợ hét lớn.

"Hừ, cha em là cái thá gì? Xách giày cho anh còn không xứng, nếu như không phải bởi vì em thì anh đã dẹp luôn công ty nhà em từ lâu." Nghe được lời Hạ Tiểu Mỹ nói, Mạnh Đông Học cười lạnh một tiếng, căn bản không hề để ý.

"Nếu anh làm nhục tôi thì Vương Phong cũng sẽ thay tôi giết anh." Hạ Tiểu Mỹ ôm ngực, không ngừng lùi lại, trong lòng tuyệt vọng.

"Ha ha." Không nói đến Vương Phong còn được, nói đến Vương Phong trong lòng Mạnh Đông Học lại bắt đầu khó chịu, hắn nghĩ tới lần trước ở bệnh viện bị Vương Phong hạ nhục.

Người kia chắc cũng là người nghèo, lại còn giả dạng người giàu có, nghĩ đến đây thì hắn liền cảm thấy có một khối đá đè ép ngực mình, không thể nhịn được.

"Em yên tâm, chờ anh có được thân thể em anh nhất định sẽ phế tên nhóc con kia, chỉ là một thằng nhóc quê mùa, bản thiếu gia không xem ra gì." Mạnh Đông Học rống to, sắc mặt hoàn toàn vặn vẹo.

"Thật sao? Tôi ở ngay đây, anh đến phế tôi thử xem?" Đúng lúc Mạnh Đông Học vừa dứt lời, giọng nói phía cửa bỗng nhiên truyền đến, chính là Vương Phong.

Mạnh Đông Học này còn muốn phế mình, lại còn cười nhạo mình, cũng chỉ là một tên con nhà giàu rác rưởi, không thèm tự nhìn lại bản thân.

"Vương Phong?" Quay đầu lại, Mạnh Đông Học thoáng giật mình khi nhìn thấy Vương Phong.

Không lâu sau mặt hắn lại lộ ra nụ cười càn rỡ, nói: "Cậu đến thật đúng lúc, cô gái của cậu bây giờ đang ở trong tay tôi, tôi cũng muốn “làm” cô ấy trước mặt cậu để xem cậu có thể làm gì tôi."

"Bọn mày phế hắn cho tao, đánh chết tao sẽ chịu trách nhiệm." Mạnh Đông Học hét lớn, lập tức mấy tên côn đồ tràn về phía Vương Phong.

Lúc này Mạnh Đông Học giống như phát cuồng, lập tức bổ nhào về phía Hạ Tiểu Mỹ.

"Muốn chết à!" Vương Phong hừ lạnh, mấy tên côn đồ hắn còn không xem ra gì, dù không quen Hạ Tiểu Mỹ nhưng chỉ cần là phụ nữ thì giờ phút này hắn cũng không thể nhìn cô ấy bị người khác chà đạp.

Ầm! Ầm! Ầm!

Mấy tên côn đồ vốn không phải là đối thủ của Vương Phong, dường như chỉ cần một chân những tên côn đồ liền nghiêng ngả, bọn họ không phải bị đá gãy xương đùi cũng là bị đá gãy xương sườn, không có cách nào ngăn cản Vương Phong.

"Cái gì?" Nhìn thấy người của mình bị kẻ không mời mà tới đánh tơi bời, Mạnh Đông Học mắt trợn tròn, lúc này hắn mới nhớ tới tin tức mấy ngày trước hắn nhìn thấy trên TV, tên siêu nhân gì đấy còn không phải Vương Phong sao?

Nghĩ tới đây, hắn cũng không dám chà đạp Hạ Tiểu Mỹ, quay người định chạy trốn.

Chỉ là muốn trốn khỏi Vương Phong thật sự là một trò cười, còn chưa chạy ra đến cửa lớn hắn đã cảm giác được vạt áo của mình bị người ta bắt lấy, sau đó trời đất quay cuồng, hắn bị Vương Phong đánh té lăn trên đất.

"Rác rưởi." Nhìn Mạnh Đông Học ôm bụng đau khổ không thôi, Vương Phong cười lạnh một tiếng, sau đó mới đi về phía Hạ Tiểu Mỹ.

Cởi áo của mình ra choàng lên người Hạ Tiểu Mỹ, Vương Phong hỏi: "Cô định xử lý bọn hắn như thế nào?"

Hạ Tiểu Mỹ khó khăn nuốt xuống, nhìn vẻ mặt cười lạnh của Vương Phong chỉ cảm thấy không chân thực lắm, cái này sao giống trong phim vậy?

"Vẫn là anh tự quyết định đi." Hạ Tiểu Mỹ quay đầu, không muốn gặp lại tên Mạnh Đông Học xấu xí này.

"Được." Nghe Hạ Tiểu Mỹ nói vậy thì Vương Phong cũng không nhiều lời, đi đến trước mặt Mạnh Đông Học: "Trước đó anh nói muốn phế tôi nhưng để tôi phế anh trước vậy." Vừa nói thì Vương Phong vừa trực tiếp giẫm vào cánh tay Mạnh Đông Học.

Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên, cánh tay Mạnh Đông Học đã bị một chân Vương Phong giẫm gãy, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

"Về sau đừng để tôi gặp lại anh, nếu không cũng không đơn giản như hôm nay, nếu lại đến trêu chọc Hạ Tiểu Mỹ tôi cam đoan khiến anh không thấy được ngày mai, tôi nói được làm được."

Vương Phong nói rất bình tĩnh nhưng lại dọa Mạnh Đông Học đến nỗi cả tiếng kêu thảm thiết cũng không dám phát ra.

Vương Phong ngay cả bọn cướp có súng cũng có thể đánh ngã, hắn chỉ là một tên thiếu gia thì có là gì?

"Được rồi, chúng ta đi." Vương Phong vẫy tay với Hạ Tiểu Mỹ.

"Ôi, chồng à, anh thật đẹp trai." Hạ Tiểu Mỹ la to một tiếng, muốn chạy về phía Vương Phong nhưng chưa kịp chạy đã lảo đảo sắp ngã, nếu như không phải Vương Phong nhanh nhẹn thì cô chắc đã ngã nhào.

"Sao vậy?" Liếc nhìn khuôn mặt đau đớn của Hạ Tiểu Mỹ, Vương Phong hơi nhíu mi lại.

"Hình như trật chân rồi." Hạ Tiểu Mỹ đáp, được Vương Phong ôm nên mặt đỏ hết cả lên.

"Thôi để tôi cõng cô." Hạ Tiểu Mỹ không thể đi, Vương Phong trực tiếp cõng cô trên lưng.

"Cám ơn chồng, anh thật tốt." Hạ Tiểu Mỹ ngọt ngào nói, nghe thấy thế thì mặt Vương Phong cũng đã đen lại.

"Mẹ nó!" Nhìn dáng vẻ hai người thân mật thì Mạnh Đông Học tức giận.

"Mạnh thiếu gia, bây giờ chúng ta phải làm sao? Trả thù à?" Đợi đến sau khi hai người Vương Phong đi, một tên đàn em đến bên cạnh Mạnh Đông Học hỏi.

"Bang!" Đập vào đầu đàn em một cái, Mạnh Đông Học nói: "Mày không sợ chết à, còn trả thù, nhanh đưa bản thiếu gia đi bệnh viện, ôi."

Lần này Mạnh Đông Học thật sự bị Vương Phong hù sợ, lời Vương Phong nói trước đó không giống như là nói dối, nếu như hắn đi trả thù, với năng lực của Vương Phong thì giết chết hắn thật đúng là không phải vấn đề khó khăn gì cho nên hắn sợ.

Vì một người phụ nữ mà mất đi cái mạng nhỏ thật sự là quá uổng phí, lần này hắn xem như đã bị ngã nhào một lần.

"Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về." Đi ra khỏi nhà kho, Vương Phong dò hỏi.

"Không được, tôi bây giờ không thể trở về, tôi không muốn khiến cho cha mẹ tôi lo lắng." Hạ Tiểu Mỹ tựa trên lưng hắn lắc đầu, cánh tay ôm chặt cổ Vương Phong.

"F***, cô gái điên này, mau buông tay, cô muốn siết chết tôi à?" Cô gái Hạ Tiểu Mỹ này siết tay chặt quá, Vương Phong có cảm giác sắp ngạt thở.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Thấy Vương Phong bị siết quá thảm, Hạ Tiểu Mỹ vội vàng buông tay, le lưỡi.

"Không trở về nhà thì cô muốn đi đâu, chẳng lẽ cô còn nghĩ tới việc đến nhà tôi?" Vương Phong hỏi, trợn mắt một cái rồi mặc kệ.

Nửa giờ sau, tại một nhà nghỉ, Vương Phong mỏi mệt ngồi trên ghế sofa.

Cô gái này không muốn về nhà, Vương Phong cũng không thể đưa cô đến Trúc Thành, cuối cùng Vương Phong chỉ có thể để cô ở nhà nghỉ, Vương Phong nhớ tới lúc hắn mướn phòng thì phục vụ viên kia liền ném cho hắn ánh mắt mập mờ.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, xuyên qua lớp thuỷ tinh mờ ảo Vương Phong có thể nhìn thấy bên trong có một bóng người xinh đẹp đang tắm.

"Vương Phong, lấy hộ tôi cái áo choàng tắm, tôi quên cầm theo rồi." Trong phòng tắm truyền đến tiếng của Hạ Tiểu Mỹ, Vương Phong bị coi như nô bộc của cô.

"Tôi về đây, cô tự ra mà lấy." Vương Phong dụi tắt thuốc lá, đứng lên đi ra.

Tuy nhiên còn chưa đợi đến lúc hắn mở cửa, cửa phòng tắm đã mở ra trước, Hạ Tiểu Mỹ nhún nhảy từ trong phòng tắm đi tới.

Nhìn thấy cô, Vương Phong trợn mắt há mồm, tròng mắt suýt rơi xuống đất, bởi vì lúc này Hạ Tiểu Mỹ không mặc gì cả, thân thể trần như nhộng từ trong phòng tắm chạy ra.

"Tại sao không lấy áo choàng tắm cho tôi?" Hạ Tiểu Mỹ trừng to mắt, không cam lòng, không biết mình hiện tại không có mặc gì trên người.

Nhìn thấy cô, Vương Phong có cảm giác hô hấp của mình trở nên dồn dập. Lẽ nào cách ám chỉ của hắn không đủ rõ ràng tường tận hay sao?

Không thể không nói, dáng người Hạ Tiểu Mỹ rất đẹp, bên trong trắng nõn, hai cái đùi thon dài khập khiễng, Vương Phong liếc mắt liền thấy ngực cô, không hề e dè.

Mà ngực cô lại rất căng tròn, không bị xệ, tuy lần trước hắn ở bệnh viện có nhìn trộm qua nhưng cũng không có trực tiếp như vậy.

"Khụ khụ." Vương Phong giả bộ ho khan hai tiếng, vừa cười vừa nói: "Chẳng lẽ cô không phát hiện cô không mặc quần áo sao?"

"Tôi biết." Nghe Vương Phong nói, Hạ Tiểu Mỹ không giữ ý tứ chút nào, ngược lại vẫn trừng mắt nhìn Vương Phong, nói: "Cơ thể tôi thì tôi cho chồng mình nhìn, không phải rất bình thường sao?"

Lời nói của cô rất thản nhiên nhưng lại khiến Vương Phong suýt nữa ngã nhào trên đất, từ khi hắn nào trở thành chồng Hạ Tiểu Mỹ?

"Tiểu Mỹ à, không phải tôi nói rồi sao, chúng ta chỉ là diễn kịch, cô không nên coi là thật." Vương Phong gượng cười, sau đó nói: "Mà tôi cũng có bạn gái rồi, là cô gái lần trước cô thấy."

"Hừ, tôi mặc kệ anh có bạn gái hay không, dù sao hôm nay anh chính là người của tôi, đã vào cửa của tôi không thể để anh trở về." Vừa nói chuyện, cô vừa khập khiễng đến đánh Vương Phong.

"Cô làm gì vậy?" Đỡ lấy Hạ Tiểu Mỹ, Vương Phong vội vàng quay đầu ra, không dám nhìn cảnh xuân trước ngực cô.

"Không làm gì cả, cũng là chuyện vợ chồng phải làm thôi." Cả người Hạ Tiểu Mỹ đều dán lên người Vương Phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.