[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 52 :  Chương 52: Sự phẫn nộ của hoa long




Không còn nghi ngờ gì nữa, mối quan hệ của hai người cứ như vậy mà quyết định. Lần nguy hiểm này đã khiến Bối Vân Tuyết chính thức mở cửa trái tim cho Vương Phong.

Lúc trước khi chết toàn bộ suy nghĩ của cô đều có liên quan tới Vương Phong cho nên Bối Vân Tuyết mới tự mình đi tỏ tình. Bởi vì cô ấy không muốn mình rời xa người đàn ông này.

Thật không dễ dàng gì có được một đoạn nhân duyên, nếu bỏ lỡ rồi thì cô ấy sẽ hối tiếc cả đời.

Sau đó một thời gian hai người đã ở bên nhau. Đây là người bạn gái đầu tiên kể từ khi Vương Phong bị Cổ Tâm Tĩnh bỏ rơi.

Cổ Tâm Tĩnh không thể phủ nhận đã từng mê mẩn Vương Phong. Nhưng từ khi cô ta bỏ rơi Vương Phong thì hai người đã biến thành người lạ. Như hôm nay, ở bên cạnh Bối Vân Tuyết, Vương Phong mới phát hiện lúc đầu Cổ Tâm Tĩnh bỏ rơi mình là quyết định đúng đắn.

Nếu không có sự bỏ rơi của cô ấy thì Vương Phong sẽ không rời khỏi thành phố Tân Trúc, cũng không gặp phải lão già lừa bịp kia, cũng không có cơ hội gặp được Bối Vân Tuyết và cũng không có những sự việc sau này. Tất cả những việc này giống như là nhân duyên đã được định trước khiến người ta không thể nào đoán trước được.

Nhìn nụ cười tươi như hoa của Bối Vân Tuyết, Vương Phong thật sự đã yên tâm. Hắn còn lo lắng Bối Vân Tuyết phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể phục hồi được nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Trong thời gian này hắn luôn ở bên cạnh Bối Vân Tuyết, đi cùng cô ấy, điên cùng cô ấy và cùng cô ấy làm tất cả những việc mà cô ấy muốn làm.

Trong tình yêu cuồng nhiệt của hai người, cảm giác như thời gian không hề trôi đi. Rất nhanh đã một tuần trôi qua.

Trong một tuần công việc sửa chữa của cửa hàng châu báu Bối Thị đã hoàn thành. Cho nên lần này cửa hàng tiếp tục khai trương, ngày hôm đó Vương Phong và Bối Vân Tuyết đã lái xe đến cửa hàng từ rất sớm. Cửa hàng Châu Báu khai trương hai người bọn họ không thể không có mặt.

Đã bị cướp một lần, nhân viên của cửa hàng châu báu đều lựa chọn từ chức. Dù gì lần trước họ cũng suýt chút nữa bị bọn cướp giết chết vì thế họ không muốn tiếp tục làm việc ở đây nữa.

So với sinh mạng của mình thì họ tình nguyện đổi sang công việc khác.

Đối với việc họ rời đi Bối Vân Tuyết cũng không muốn níu giữ. Hơn nữa còn đưa cho họ một chút tiền mặt coi như tiền bồi thường. Sự việc lần này không thể trách ai. Nhưng hành động của ông chủ cửa hàng châu báu Bối Vân Tuyết không có cách nào tiếp tục giữ họ lại chỉ có thể để họ đi.

Mặc dù có sự biến đổi rất lớn về nhân công. Mấy người đều đã đi rồi. Nhưng vẫn còn một bộ phận ở lại trong đó có Trương Đại Hãn người lần trước bị trúng đạn.

Trương Đại Hãn là một người đàn ông chất phát thành thật và mạnh mẽ. Khi bọn cướp đến người đầu tiên đứng ra chính là anh ta cho nên suýt chút nữa là anh ta bị bọn cướp dùng súng giết chết, khó khăn lắm mới bảo vệ được tính mạng.

Hôm nay cửa hàng châu báu tiếp tục khai trương, vết thương của anh ta chưa khỏi nhưng vẫn đến đây và mặc bộ đồng phục của bảo vệ.

Trong thâm tâm của anh ta, đã là bảo vệ của cửa hàng châu báu thì ngày hôm nay anh không thể vắng mặt, dù gì đã cầm tiền thì phải làm việc mới được.

Thấy anh ta Vương Phong cũng mỉm cười đi tới chỗ đó.

Đưa anh một điếu thuốc, Vương Phong nói:

“Người anh em, đừng đứng như vậy. Ngồi xuống đi.”

Vương Phong nhìn ra mặc dù vết thương của anh đã từ từ hồi phục nhưng để thật sự hồi phục thì cũng cần ít nhất một tháng. Bị thương do súng bắn làm sao có thể nhanh khỏi như vậy được.

Cầm lấy điếu thuốc, Trương Đại Hãn cũng có chút tâng bốc. Mặc dù lần trước anh bị trúng đạn nhưng chuyện của Vương Phong sau đó anh cũng nghe nói rồi, cũng xem trên ti vi rồi. Cho nên giờ phút này nhìn thấy Vương Phong mặt anh cũng tỏ vẻ tôn trọng hơn, thậm chí có thể nói là có chút kích động.

Không để ý tới ánh mắt của anh ta, Vương Phong đi đến cửa thang máy và nói:

“Người anh em, sau hôm nay anh có thể không cần đến đây nữa.”

“Cái gì?” Nghe lời Vương Phong nói sắc mặt của Trương Đại Hãn biến thành trắng bệch. Gia đình anh ta nghèo, anh ta có được công việc này cũng không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ. Nhưng bây giờ Vương Phong lại muốn anh nghỉ việc.

Rời khỏi cửa hàng châu báu Bối thị thì anh ta phải đi đâu tìm việc.

Nhìn thấy Trương Đại Hãn hiểu lầm ý của mình Vương Phong liền vội vàng nói:

“Tôi không là muốn anh nghỉ việc, tôi nói là hôm nay sau khi cửa hàng khai trương xong anh có thể về nhà dưỡng bệnh. Còn về tiền lương coi như là tiền nghỉ ngơi, anh không cần lo lắng.”

A!

Nghe thấy lời Vương Phong nói sắc mặt của Trương Đại Hãn từ từ hồi phục. Anh ta còn tưởng Vương Phong muốn mình nghỉ việc. Nghĩ tới đây anh ta cũng có một chút xấu hổ đứng lên gãi gãi đầu lộ ra toàn bộ vẻ chất phát.

“Ngồi xuống đi.” Vương Phong chỉ bên cạnh mình.

Trương Đại Hãn không do dự ngồi xuống bên cạnh Vương Phong.

“Người anh em, lần này anh vì cửa hàng Bối Thị mà đứng ra chứng tỏ anh đã xem bản thân mình trở thành một phần của cửa hàng. Cho nên tôi đợi vết thương của anh khỏi sau đó sẽ đề bạt anh.”

Vương Phong bình tĩnh nói khiến cho Trương Đại Hãn hoảng sợ kêu lên một tiếng.

“Không được, tôi chỉ là người trông cửa không thể làm được những việc quan trọng.”

Trương Đại Hãn lắc đầu sợ hãi khiến Vương Phong không nói được câu nào.

Lần đầu tiên hắn thấy có người được đề bạt, cân nhắc lại muốn từ chối. Cho nên cảm giác tốt của hắn đối với Trương Đại Hãn lại tăng lên.

“Chúng tôi chuẩn bị mở thêm chi nhánh cửa hàng châu báu, đến lúc đó tôi thành lập một đội bảo vệ và chuẩn bị cho anh làm đội trưởng. Tôi biết anh không biết bán hàng cho nên vị trí đó anh nhất định có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ.”

Vương Phong nói ra suy nghĩ mà hắn đã có từ lâu.

Lần trước cửa hàng châu báu bị cướp là do không có lực lượng phòng bị, cho nên chi nhánh cửa hàng này mở hắn nhất định phải tìm một đội bảo vệ. Không cần thiết họ có thân thủ lợi hại nhưng ít nhất khi nguy hiểm có thể giống như Trương Đại Hãn đứng ra như vậy là được rồi.

Trương Đại Hãn cho hắn cảm giác không tồi. Để anh ta làm đội trưởng trong lòng Vương Phong yên tâm hơn nhiều.

“Không cần vội vàng từ chối. Để anh làm đội trưởng là do tôi đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định. Tôi có thể nhìn thấy hoàn cảnh gia đình của anh không được tốt cho nên anh cần công việc này.” Nhìn Trương Đại Hãn muốn nói Vương Phong lập tức dùng lời nói của hắn để ngăn Trương Đại Hãn nói.

Mặc dù bên ngoài Trương Đại Hãn mặc bộ quần áo của bảo vệ nhưng nhìn kỹ Vương Phong có thể nhìn thấy anh ta mặc chiếc áo sơ mi bên trong đã rách nhưng vẫn chưa bỏ đi. Vì vậy cuộc sống của anh ta chắc chắn không tốt. Cho hắn làm công việc này cũng coi như là giúp anh ta một tay.

Nhìn thấy Vương Phong cố chấp như vậy Trương Đại Hãn cũng không từ chối chỉ có thể gật đầu tôn trọng nói:

“Tôi nhất định làm tốt.”

Vương Phong nói không sai, cuộc sống của gia đình anh rất khó khăn. Anh có mẹ già nằm liệt giường không dậy nổi, có hai đứa em gái đang học cấp ba. Hơn nữa tất cả đều dựa vào tiền lương của anh để sinh sống. Nhưng thường thì thu nhập không đủ chi tiêu cho nên nếu có thể tiếp nhận công việc Vương Phong nói thì có thể giúp anh được rất nhiều.

Đối với Vương Phong, Trương Đại Hãn bây giờ không chỉ có sự ngưỡng mộ mà còn có cả sự cảm kích sâu đậm. Anh biết Vương Phong sẽ không lừa anh.

“Cảm ơn cậu.” Trương Đại Hãn nói. Anh ta đường đường là một người đàn ông vậy mà khóe mắt lại có một chút ửng đỏ.

“Ha ha, chúng ta đều là người làm công ăn lương, không cần khách khí như vậy. Chỉ cần Vương Phong tôi có cơm ăn thì đương nhiên anh cũng có.”

Vương Phong vỗ vào vai của Trương Đại Hãn sau đó đứng dậy.

Đương nhiên Trương Đại Hãn không biết đó là khi Vương Phong đặt tay lên vai của hắn thì lúc đó có một năng lượng đã xâm nhập vào cơ thể anh ta. Chút năng lượng này không thể ngay lập tức giúp vết thương của anh ta khỏi nhưng có thể giúp thời gian anh ta hồi phục rút ngắn. Đây cũng là việc cuối cùng mà Vương Phong có thể làm cho anh ta.

Đến lúc cửa hàng châu báu khai trương bên đã có không ít nhà báo đang chờ cũng có thể cho thấy có rất nhiều người quan tâm.

Khi cửa hàng châu báu khai trương rất nhiều người nhào đến, thiếu chút nữa khiến cánh cửa của cửa hàng châu báu cũng bị hỏng.

Nhìn cảnh tượng như vậy Vương Phong trợn tròn mắt. Theo lý mà nói lần trước cửa hàng đã bị cướp một lần thì buôn bán sẽ yên tĩnh hơn không ít nhưng tại sao lại có chuyện như thế này.

“Không cần nhìn nữa, đây tất cả đều là công lao của cậu.”

Nhìn khuôn mặt sững sờ của Vương Phong, Bối Vân Tuyết cười nhẹ nói:

“Lần trước ở đây cậu đã bộc phát năng lực thần kì cho nên đã thu hút sự chú ý của biết bao nhiêu là người. Cho nên hôm nay có rất nhiều người đều đến vì cậu.”

Ồ!

Nghe thấy giọng của cô ấy Vương Phong quay người lại. Nếu như nhìn người vào đây đa số những người này đều đưa ánh mắt nhìn về phía của hắn. Càng có nhiều nhà báo không ngừng dùng máy ảnh chụp ảnh.

Đối với nhà báo thì Vương Phong không hề từ chối chụp ảnh bởi vì đây là cơ hội có thể quảng cáo miễn phí mà không cần tốn tiền.

Vương Phong mỉm cười nói với quan khách:

“Cảm ơn mọi người đã đến tham gia buổi lễ khai trương của chúng tôi. Bắt đầu từ hôm nay tất cả các sản phẩm đều giảm giá hai mươi phần trăm. Thời gian giảm giá là một tuần. Hoan nghênh các vị đến cửa hàng của chúng tôi.”

Nghe những lời của hắn tất cả mọi người ở đây đều rất vui mừng. Sau đó họ tự mình đi chọn lựa những đồ mà mình thích. Giảm giá hai mươi phần trăm là cơ hội tốt để ra tay nếu không đợi đến lúc không giảm giá nữa bọn họ muốn mua cũng cần phải tốn rất nhiều tiền.

Đương nhiên Bối Vân Tuyết hiểu được ý của Vương Phong nên không nói gì nhiều. Mặc dù giảm giá hai mươi phần trăm là ý của Vương Phong nhưng cô cũng có thể hiểu một khi tin tức này truyền ra ngoài sẽ có càng thu hút nhiều người nữa tới.

Khả năng lợi nhuận sẽ thấp hơn một chút nhưng nếu bán được số lượng nhiều thì vẫn có thể kiếm được tiền về, lại còn có thể kiếm được một chút danh tiếng.

Ngày hôm đó người đến cửa hàng châu báu Bối thị rất nhiều. Mỗi một người đến đây đều mua những thứ mà bản thân mình muốn mua. Còn có nữ khách hàng to gan dám yêu cầu Vương Phong chụp ảnh cùng.

Yêu cầu chụp ảnh cùng thì Vương Phong không từ chối bởi vì nếu Vương Phong từ chối ai mà biết được những người này có thể bỗng nhiên bỏ lại những đồ vật kia không mua nữa thì sao.

Nhưng mỗi lần chụp ảnh Bối Vân Tuyết ở bên cạnh đều trợn mắt nhìn hắn khiến cho Vương Phong không nói được câu gì.

Ngày hôm nay tiêu thụ hàng đã có thành tích. Cuối ngày tất cả mọi người nhìn lại mức tiêu thụ hàng hôm nay thì đều giật mình. Bởi vì mức tiêu thụ hàng của một ngày đã có thể vượt qua mức kinh doanh của hai ba tháng, kiếm được ít nhất năm mươi triệu tệ.

Thành tích bán hàng này khiến cho tất cả mọi người vừa hoài nghi và cũng rất kinh ngạc.

“Được rồi, hôm nay chúng ta dùng hai mươi ngàn làm tiền thưởng để tổ chức tiệc đi ăn mừng.”

Bối Vân Tuyết nói thế khiến cho tất cả mọi người trong tiệm đều vui mừng.

Hai mươi ngàn tệ so với tiền lương của họ một tháng còn nhiều hơn rất nhiều. Hơn nữa mỗi một món đồ trang sức bọn họ bán được đều được cộng thêm phần trăm. Tiền lương của một ngày hôm nay có thể đủ cho họ sử dụng trong một năm vẫn không hết.

Đối với cách nhìn và làm việc của Bối Tuyết Vân Vương Phong cũng có một chút khâm phục cô ấy. Nhanh như vậy cô đã lấy lòng được mọi người chỉ sợ rằng sau này những người này muốn rời đi họ cũng không muốn đi.

“Chết tiệt, thế nào rồi?”

Bên cửa hàng châu báu Bối thị hò reo còn bên cửa hàng châu báu Hoa Liên lại là tình cảnh thê thảm bởi vì những đồ trang sức của họ không bán được quá mười bộ. Tất cả khách hàng đều bị Bối thị cướp hết rồi.

Thậm chí trên tin tức, Vương Phong ban ngày cũng nói những lời nói đó.

Hoa Long khó hiểu, chỉ cần nhìn thấy tin tức của người này là hắn đều không nhẫn nhịn được mà muốn ra tay.

“Anh Hoa, chúng ta nên làm như thế nào?”

Lên tiếng nói là một tên đàn em của Hoa Long. Sắc mặt của hắn bị Hoa Long dọa cho sợ trắng bệch.

“Cút, tao không muốn nhìn thấy mày. Lập tức biến mất khỏi mắt tao nếu không tao đánh gãy chân chó của mày.”

Hoa Long hét lên một tiếng khiến cả người đều bốc lửa tức giận.

“Các sản phẩm của Bối thị giảm giá, chúng ta có phải cũng nên giảm không?”

Quản lý cửa hàng châu báu Hoa Liên nói. Mặc dù Hoa Long có một chút sợ hãi nhưng là một người quản lý cửa hàng nếu sản phẩm không bán được thì cũng là trách nhiệm của ông ta. Cho nên ông ta không thể không ra mặt nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.