[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 237 : Đã chán sống rồi sao?




"Tề đoàn trưởng, anh có lời gì muốn nói sao?" Cho dù đã từng ở quân khu, cấp bậc của hắn không bằng đối phương, nhưng hiện tại hắn đã được phong làm thiếu tướng trong trường quân đội, so với Tề đoàn trưởng cũng cao hơn mấy đẳng cấp, tất nhiên giọng điệu nói chuyện lại khác.

"Các anh quen nhau sao?" Nghẹn hồi lâu, Tề đoàn trưởng mới nói ra một câu như vậy.

"Chúng tôi đương nhiên quen biết nhâu, hắn là đội trưởng của tôi, tôi cũng nhờ hắn mới có thể tiến vào lực lượng của Long Hồn, cho nên thấy trưởng quan, còn không được chào theo nghi thức quân đội?" Uông Dương sử dụng giọng ra lệnh nói.

"Thôi đi, người này trước vẫn không thích tôi, tôi muốn dự thính hắn cũng không cho, còn muốn để cho hai cảnh vệ mời tôi đi ra ngoài, cho nên tôi lại không chịu nổi người như vậy chào theo nghi thức quân đội với tôi đâu." Lúc này, Vương Phong nói với giọng điệu khó chịu.

"Cái gì?" Nghe được Vương Phong nói vậy, thoáng cái sắc mặt Uông Dương dã hết sức khó coi.

Ở trong nhóm người bọn họ tiến vào trong lực lượng Long Hồn, tất cả mọi người đều sùng bái Vương Phong, đều coi hắn là đội trưởng chân chính của mình.

Cho nên, cho dù là địa vị cùng đẳng cấp của bọn họ hiện tại, hắn cũng vẫn không có đổi giọng qua.

"Tề đoàn trưởng, anh không ngờ đối xử với đội trưởng của tôi như vậy, đối xử với trưởng quan của anh như vậy sao?" Uông Dương mở miệng, trong giọng nói cũng lộ ra sự nguy hiểm.

"Tôi... Tôi không biết hắn là người của lực lượng các anh." Tề đoàn trưởng mở miệng, quả nhiên trên gương mặt đầy vẻ cay đắng.

Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới Vương Phong lại là người của lực lượng Long Hồn, ngay cả niềm kiêu ngạo của quân khu bọn họ trước kia cũng gọi Vương Phong là đội trưởng, đây là người thế nào chứ?

Nghĩ đến trước đó mình sai cảnh vệ muốn mời hắn ra ngoài, bản thân cũng hết đường chối cãi, chuyện cũng đã làm, mình đổi ý cũng không có tác dụng.

Lúc này xem như mình thảm rồi, không ngờ muốn gây khó dễ cho người của lực lượng Long Hồn, chỉ cần Vương Phong nói một câu, hắn có thể phải lập tức cởi bỏ bộ trang phục này.

"Tề Vân anh giỏi lắm, không ngờ anh đối xử với đội trưởng của chúng tôi như vậy, tôi thấy anh là không muốn sống nữa rồi." Uông Dương mở miệng, hắn thực sự bị tức giận không nhẹ.

Đội trưởng của mình không ngờ bị một đoàn trưởng xa lánh, hắn không báo thù sao được?

"Tôi thật sự không biết." Tề Vân cũng sắp khóc, hắn biết mình đã gây ra phiền toái lớn.

"Thôi bỏ đi, hắn chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, hơn nữa tôi cũng không để lộ thân phận ra, không trách được hắn." Lúc này, Vương Phong kéo Uông Dương lại, lời hắn nói ra khiến cho Tề Vân cảm động đến rơi nước mắt.

Cho dù một đoàn trưởng bị người khác nói là nhân vật nhỏ, trong lòng hắn có chút khó chịu, nhưng thân phận của đám người Vương Phong rất cao, hắn hoàn toàn có tư cách nói như vậy.

So với những người của lực lượng Long Hồn, hắn thật sự không tính là gì cả, người khác nói một câu, hắn lập tức sẽ mất chức.

"Được rồi, đừng đứng đó ôn chuyện nữa, đừng quên chúng ta tới ở đây để làm nhiệm vụ." Lúc này, Hắc Ưng đứng ở cách đó không xa nói một câu, khiến cho Uông Dương vội vàng nghiêm giọng nói: "Vâng!"

"Đi vào trước lại nói sau." Hắc Ưng mở miệng, sau đó dẫn theo người đi về phía bên trong tòa nhà lớn, hoàn toàn không có vẻ xa lạ gì.

Vương Phong lại đi ở phía sau, cùng một chỗ với Phương Thành.

"Huynh đệ, nghe nói người mới tới lần trước gọi là Vương Phong, tôi đã nghĩ liệu có phải là anh hay không, hiện tại quả nhiên là anh." Phương Thành mở miệng, giọng nói cũng có chút chấn động.

Lần trước, khi đám người Vương Phong đi báo cáo, hắn đang ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cho nên mới không có gặp mặt, sau đó hắn trở về nghe nói có mấy đội viên mới tới, trong đó có một người gọi là Vương Phong, cho nên lúc này mới cảm giác nghi ngờ.

Hiện tại, Vương Phong cầu cứu, vốn không có liên quan gì với hắn, nhưng hắn muốn đến xem thử Vương Phong này có phải là Vương Phong hắn đã từng gặp mặt hay không, quả nhiên, thật sự là người này.

Vương Phong nhìn thấy hắn cũng giật mình, nhưng hắn nhìn thấy được Vương Phong cũng vậy, hai người đã từng làm đối thủ, bọn họ bây giờ lại trở thành thành viên trong một đội, không thể không nói, thế sự tạo hóa có đôi khi rất trêu người.

"Thật sự kỳ quái sao?" Nghe được Phương Thành nói vậy, Vương Phong thản nhiên mở miệng, nói: "Anh cũng có thể tiến vào lực lượng của Long Hồn, tại sao tôi lại không vào được? Hơn nữa tôi còn thấy kỳ quái, không biết anh tiến vào lực lượng của Long Hồn bao lâu rồi?"

"Ha ha, thực sự không dám giấu giếm, từ hai năm trước tôi đã tiến vào lực lượng của Long Hồn, hiện tại xem như là người cũ ở bên trong." Phương Thành cười ha ha nói.

"Hai năm có thể xưng người cũ sao?" Sắc mặt Vương Phong có chút khác thường.

"Đúng vậy, những năm gần đây lực lượng của Long Hồn càng thêm gian nan, người ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, xác suất sống sót cực thấp, hai năm qua, đội viên theo ta cùng chấp hành chí ít cũng đã mất hơn hai mươi người, cho nên... Ai!"

Nói tới chỗ này, Phương Thành thở dài một hơi thở, dùng tay vỗ nhẹ vào vai Vương Phong.

Người ngoài đều nói lực lượng của Long Hồn là cao cấp tới mức nào, nhưng những người đó làm sao có thể biết, vì hoàn thành đủ loại nhiệm vụ, bọn họ thường xuyên có người mất đi tính mạng của mình.

Sống sót là vinh quang, chết, vậy thì cái gì cũng không phải, thậm chí quốc gia cũng sẽ không phong làm liệt sĩ, bởi vì quốc gia sẽ không để lộ tin tức về bất kỳ một thành viên nào của đội Long Hồn.

Cho nên, bất kỳ người nào cũng có khổ tâm khó có thể che giấu.

Lúc trước, bọn họ là kẻ địch, nhưng bây giờ bọn họ lại trở thành đội viên.

Ấn tượng của Vương Phong đối với Phương Thành cũng không tệ, cho dù bọn họ đã từng tranh đấu, nhưng đối phương để lại đường sống, Vương Phong có thể đánh bại hắn, cũng có một phần vận khí ở bên trong.

Nếu quả thật liều mạng, ai thắng ai thua cũng không thể nói được, hơn nữa mấy tháng như thế, thực lực của hắn cũng tăng lên tới Nội Kình, ngang hàng với Vương Phong.

Chiến đấu, chắc hẳn Vương Phong cũng không chiếm được bất kỳ tiện nghi nào.

"Thôi đi, chúng ta bây giờ đừng nói những chuyện thương tâm này, hôm nay tới là trợ giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn." Phương Thành mở miệng, sau đó nhanh chóng đi theo đám người Hắc Ưng.

Lực lượng của Long Hồn, không trách được người ít như vậy, không ngờ phần lớn đều đã chết, xem ra đó không phải là một mảnh đất lành, thời gian hưởng thụ đặc quyền cũng có thể lập tức mất mạng.

Vẫn là phòng họp kia, theo lực lượng của Long Hồn đến, đám người Tề đoàn trưởng trực tiếp bị đuổi ra ngoài, bởi vì bây giờ căn bản lại không cần bọn họ hỗ trợ nữa.

Cho dù người nhiều hơn, nhưng có câu nói rất hay, người không quan trọng ở số đông mà ở chất lượng. Người của lực lượng Long Hồn, có người nào không phải từ tinh chọn vạn chọn đi ra? Cho nên hiệu suất làm việc của bọn họ tuyệt đối cao hơn binh sĩ bình thường gấp trăm lần.

Hơn nữa chắc hẳn Tề đoàn trưởng hiện tại cũng không có mặt mũi tiến vào, Vương Phong là người của lực lượng Long Hồn, hắn không ngờ muốn mời Vương Phong đi ra ngoài, đây là phạm phải sai lầm lớn tới mức nào?

"Ai là người chịu trách nhiệm nơi đây?" Tiến vào phòng họp, Hắc Ưng lại mở miệng hỏi, giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng người ở chỗ này nghe được lời của hắn nói đều có thể cảm giác được một lực đè ép.

Người trẻ tuổi này thật sự rất lợi hại, chỉ riêng khí thế lại khiến cho bọn họ chịu không nổi.

Vương Phong quả nhiên lợi hại, thậm chí ngay cả người như vậy cũng mời ra được.

Cho dù có áp lực lớn, nhưng Diêu Uyên lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, hắn cũng không có luống cuống, vội vàng mở miệng nói: "Tôi chính là bí thư Đảng ủy thành phố Trúc Hải, tôi có thể toàn quyền chịu trách nhiệm về mọi chuyện ở đây."

"Tốt lắm, tôi cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp giới thiệu tình hình cho tôi nghe."

"Là như vậy, bởi vì một ít ân oán, Vương Phong trêu học người giàu có số một của thành phố Trúc Hải chúng tôi, hiện tại người kia thế chấp cả tập đoàn của mình, mời tất cả người của một tổ chức sát thủ của Đảo quốc tới giết hắn, lúc này bọn họ đang ẩn nấp ở các ngõ ngách trong thành phố Trúc Hải, chúng tôi vẫn đang khẩn trương lục soát điều tra."

"Tổ chức sát thủ của Đảo quốc tổng cộng lại mấy tổ chức, không biết anh nói là tổ chức nào?"

"Cái này..." Nghe được Hắc Ưng nói vậy, trên mặt Diêu Uyên lộ ra vẻ lúng túng, bọn họ chỉ biết là người từ Đảo quốc đến, nhưng cụ thể là tổ chức nào, bọn họ quả thật còn chưa có điều tra ra.

Muốn điều tra ra được thân phận của bọn họ, chắc hẳn còn phải chờ bắt được người, chỉ là những người này đều ẩn nấp rất kỹ, hiện tại ngay của bóng của còn chưa nhìn thấy một cái.

"Thôi, chắc hẳn hỏi anh, anh cũng không biết." Nhìn biểu tình này của Diêu Uyên, Hắc Ưng lại biết được kết quả, hắn cũng không truy hỏi, mà lấy điện thoại của mình ra.

Đương nhiên, điện thoại này không có khả năng là điện thoại của bình thường, mà là tập hợp kết quả của các loại công nghệ khoa học kỹ thuật cao, cái này vừa có thể định vị, cũng có thể quay video, cũng có thể gọi điện thoại, nói chung công năng vô cùng đầy đủ, người bình thường có nhiều tiền hơn nữa cũng đừng mong mua được.

Hắn bấm số gọi đi, chỉ nghe thấy hắn hỏi một câu: "Giúp tôi điều tra một chút xem hiện nay có tổ chức Đảo quốc nào rời khỏi hang ổ, tôi cần biết được kết quả sau một phút nữa."

"Được rồi, chuyện không lớn lắm, chỉ là một chút phiền toái nhỏ mà thôi, không cần các anh hỗ trợ." Hắc Ưng bình tĩnh mở miệng, sau đó lại trực tiếp cúp điện thoại.

"Là mục tiêu gì, thật sự đã xác định được, hiện tại người của cảnh sát các anh có thể rút về hết đi, tôi sẽ toàn quyền tiếp nhận chuyện nơi đây."

"Không thành vấn đề." Diêu Uyên chỉ ước gì lực lượng của Long Hồn người ta muốn tiếp nhận nơi đây, đây chính là một củ khoai nóng bỏng tay, nhiều sát thủ như vậy, muốn hoàn toàn diệt sạch, chắc hẳn quân đội do bọn họ tìm tới hỗ trợ cũng không có bao nhiêu tác dụng, vẫn để cho mấy người trước mắt này xử lý thì tốt hơn.

Cho dù bọn họ ít người, mười người cũng không có, nhưng nếu bọn họ là người của lực lượng Long Hồn, vậy khẳng định có bản lĩnh không tầm thường.

Về phần xảy ra chuyện gì, vậy không liên quan tới đám người mình.

"Được rồi, mục tiêu là tổ chức Hoa Anh Đào của Đảo quốc, hiện tại chúng ta có thể xuất phát." Hắc Ưng mở miệng, khiến cho Vương Phong đều lộ ra vẻ kinh ngạc khác thường, biết đối phương là ai, nhưng không biết bọn họ rốt cuộc ẩn nấp ở chỗ nào, như vậy làm sao hành động được?

Đây quả thực là tìm kim trong biển rộng.

"Hừ, trước đây không có tiêu diệt tất cả đám người của tổ chức nát này, không ngờ bọn họ lại còn muốn giết người của lực lượng Long Hồn chúng ta, tôi thấy bọn họ là chán sống rồi." Lúc này, Phương Thành cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không để tổ chức sát thủ này vào trong mắt.

Trên thế giới có rất nhiều tổ chức sát thủ, tổ chức Hoa Anh Đào giống như vậy căn bản là thuộc về tổ chức hạ lưu, đối phó với người bình thường có lẽ còn tạm được, một khi gặp gỡ tu sĩ, bọn họ hoàn toàn chỉ là chịu chết.

Lần này, bọn họ muốn giết người của lực lượng Long Hồn, vậy chính là mình tới đá vào tấm bảng sắt, bọn họ đã chán sống rồi.

Mấy người lần lượt rời khỏi đó, trong lòng Vương Phong cũng chỉ có thể đầy nghi ngờ đi theo ra ngoài, chuyện này là bởi vì hắn mà ra, hắn không có khả năng ngồi xem không quan tâm.

"Anh cuối cùng đã đi ra." Bên ngoài, Tề đoàn trưởng chịu đựng gió lạnh, vẫn luôn không đi, ngay cả thuộc hạ khuyên hắn cũng không có đi vào trong xe.

Trêu chọc đến nhân vật lớn như Vương Phong vậy, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, hắn sợ mình trở về, chức vụ cũng không còn, cho nên hiện tại cho dù hắn ở nơi đây chịu đông lạnh, cũng muốn chờ Vương Phong đi ra.

"Anh còn có chuyện gì sao?" Nhìn thấy là Tề đoàn trưởng, Vương Phong bình tĩnh hỏi.

"Cái đó... Trước đó là do tôi làm không đúng, tôi muốn xin lỗi anh, là tôi có mắt không nhìn thấy được núi Thái Sơn, tôi hi vọng anh có thể tha thứ cho tôi." Giọng điệu hắn nói chuyện có phần lo lắng không yên, chỉ sợ Vương Phong bỗng nhiên tức giận.

"Nếu anh muốn tôi tha thứ cho anh, cũng không phải là không được, anh triệu tập tất cả người của anh đến một nơi tên là cửa hàng châu báu Tuyết Phong, tôi muốn anh bảo vệ tốt chỗ đó, xảy ra vấn đề gì, anh lại chờ chết dưới tay của tôi đi." Vương Phong mở miệng, hắn nghĩ đến đám người Bối Vân Tuyết.

Cho dù lần này sát thủ nhằm vào hắn, nhưng hắn lại khó bảo toàn bọn chúng sẽ không mất trí, sử dụng đám người Bối Vân Tuyết tới uy hiếp mình, cho nên Vương Phong không thể không đề phòng.

Đám người chị Tuyết chỉ là người bình thường, cho nên không quan tâm làm cái gì, Vương Phong cũng phải để ý tới an toàn của các cô.

"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ." Nhìn thấy được Vương Phong đưa ra nhiệm vụ cho mình, Tề đoàn trưởng vội vàng cung kính hét to một tiếng.

Không để cho hắn có việc làm, có lẽ hắn còn có thể sợ, nhưng nếu Vương Phong giao nhiệm vụ bảo vệ người cho hắn, đó chính là đại biểu đã tha thứ cho hắn, cho nên hiện tại trong lòng Tề đoàn trưởng cũng rất hưng phấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.