[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 229 : Uy hiếp (3)




"Tôi cảm thấy anh chắc hẳn nên nghe cái này trước đã." Nói xong, Vương Phong trực tiếp mở ghi âm vừa rồi ra.

Trong điện thoại di động vang lên tiếng đám người Vương Phong nói chuyện từ khi bước vào cửa, lời lẽ vô cùng rõ tích, một chữ cũng không sót.

Nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, sắc mặt Lưu Tinh Quang trắng bệch, hai chân mềm nhũn lại trực tiếp co quắp ngồi trên mặt đất, hắn biết, cuộc sống chính trị của mình thật sự đã kết thúc rồi.

Sau khi nghe được phần ghi âm trong điện thoại di động của Vương Phong, vẻ mặt Cảnh Dịch cũng lại thay đổi, mãi đến khi ghi âm cuối cùng cũng kết thúc, sắc mặt của hắn đã sớm tái mét.

Lưu Tinh Quang là em vợ của hắn, người cũng dựa vào địa vị của hắn mới làm được tới vị trí này, dù nói là thư ký, thật ra cả ngày hắn chẳng làm gì cả, chỉ là một kẻ nhàn hạ ngồi không hưởng lương mà thôi.

Cậu em vợ của mình vô cùng không an phận, luôn làm ra một vài chuyện mờ ám, điều này hắn có biết, nhưng nể mặt là em vợ mình, Cảnh Dịch đều nhịn, nhưng hiện tại hắn không ngờ quang minh chính đại tham ô nhận hối lộ, đồng thời còn để cho người khác nắm được chứng cứ, điều này bảo trong lòng Cảnh Dịch làm sao có thể không tức giận được?

Cả ngày ở nơi đây không làm gì nhận được lương đã không tệ, lại còn đòi người khác hai triệu, người như vậy, đã có thể nói là hết có thuốc chữa, hơn nữa câu nói sau cùng của hắn quả thực chính là bán đi toàn bộ Cục công thương.

Một khi phần ghi âm như vậy bị lộ ra ngoài, đừng nói là Lưu Tinh Quang xong đời, sợ rằng ngay cả hắn người cục trưởng này cũng sẽ bị liên lụy rất lớn.

Hiện tại quốc gia đang ra sức công kích quan viên tham ô nhận hối lộ, Lưu Tinh Quang lại đẩy mình lên trước họng súng, Cảnh Dịch cũng không giúp được hắn.

Hơn nữa đây chính là một chảo nhuộm đen cực lớn, ai rơi vào người đó có khả năng khỏi chơi nữa, hắn lăn lộn đến địa vị bây giờ cũng không dễ dàng gì, Cảnh Dịch tuyệt đối sẽ không vì cậu em vợ mà buông tha tất cả những gì mình hiện có.

"Vị tiên sinh này anh yên tâm, chuyện này tôi khẳng định sẽ nghiêm túc xử lý, cám ơn anh giúp chúng ta bắt được con sâu mọt này, tôi sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng." Cảnh Dịch mở miệng, vội vàng phủi sạch quan hệ của mình.

Mà nghe được lời của hắn, sắc mặt Lưu Tinh Quang lại càng lộ vẻ sầu thảm, ngay cả anh rể của mình cũng không giúp mình, còn có người nào dám đến giúp hắn?

Vì hai triệu, hắn có khả năng vào tù, giờ phút này hắn hối hận không thôi.

Chỉ là trên đời này thuốc gì cũng có bán, duy nhất chỉ không bán thuốc hối hận, cho nên Lưu Tinh Quang đã xong đời.

"Lưu Tinh Quang, từ giờ trở đi, tôi lấy thân phận của cục trưởng thông báo với anh, chức vụ thư ký của anh bị miễn, chờ xử lý phía sau." Cảnh Dịch mở miệng, bộ dạng giải quyết việc chung.

"Vâng.”

"Ngay cả anh rể của mình cũng không giúp mình, Lưu Tinh Quang cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh, lần này, hắn chân chính thua ở trong tay của Vương Phong, ngay cả cơ hội xoay người cũng không có.

Chỉ cần ghi âm còn, Vương Phong lập tức có thể giải quyết hắn, ban đầu vốn cho rằng bọn họ là chân chính tới đưa tiền, không thể tưởng là đào một cái bẫy chờ hắn nhảy vào trong.

"Dựa theo ý của quý cục trưởng, hắn lừa tiền của tôi, lại đơn giản chỉ bãi chức như vậy thôi sao?" Lúc này, Vương Phong khẽ mở miệng, khiến cho Cảnh Dịch cũng không nhịn được nhíu mày một cái.

Nếu như là tình huống bình thường, Vương Phong có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ, nhưng Lưu Tinh Quang này không ngờ là em vợ của người này, cho nên nếu như Vương Phong rời khỏi nơi này, nói không chừng một giây tiếp Lưu Tinh Quang này sẽ không sao.

Muốn lừa tiền của hắn, Vương Phong làm sao có khả năng lại bỏ qua dễ dàng như vậy.

"Tôi làm cái gì còn không cần anh tới dạy, đây là chuyện nội bộ của chúng tôi, hi vọng anh không nên nhúng tay vào." Cảnh Dịch nhíu mày nói.

"Tôi vốn có liên quan đến chuyện này, thế nào lại không thể nhúng tay, chẳng lẽ anh nghĩ rằng anh là một cục trưởng thì có thể bao che em vợ của mình sao? Tôi cho anh biết, nếu như anh làm loạn, tôi gọi một chiếc điện thoại lại có thể khiến cho anh cũng xuống đài, anh có tin hay không?" Giọng điệu Vương Phong vô cùng thoải mái, lại khiến cho chân mày Cảnh Dịch giật mạnh.

Giờ phút này, hắn cũng không biết Vương Phong rốt cuộc là ai, hơn nữa nhìn vẻ mặt thoải mái của người này cũng không giống như đang nói láo.

Từ tầng dưới chót leo đến vị trí hiện nay, Cảnh Dịch đã tốn hết hai mươi năm, nếu quả thật xuống đài, cũng lại đại biểu tất cả cố gắng của hắn trong những năm qua đều chảy về biển đông, hơn nữa còn có khả năng danh tiếng hỏng bét.

"Vậy anh muốn làm sao?" Không muốn chọc giận Vương Phong, cho nên Cảnh Dịch chỉ có thể nén giận hỏi.

"Rất đơn giản, tôi muốn đưa chuyện này ra ánh sáng, dù sao em vợ anh cũng đừng mong sống tốt, muốn lấy tiền từ chỗ của tôi, quả thực chính là chuyện si tâm vọng tưởng." Vương Phong cười lạnh một tiếng, sau đó là nhìn lướt qua Lưu Tinh Quang đã giống như con chó chết vậy, khẽ nói: "Đương nhiên, anh cũng có thể lựa chọn tiếp tục bao che, tuy nhiên làm như vậy, kết quả có khả năng lại không được như điều anh muốn thấy đau."

"Tôi sẽ trực tiếp chuyển chuyện này theo trình tự tư pháp, chúng ta đi con đường bình thường, như vậy sẽ không lại có vấn đề gì nữa chứ?" Cho dù Cảnh Dịch cố tình buông tha em vợ của mình, chỉ có điều Vương Phong thật sự nói quá ngoan độc, hắn không dám đi đánh cược.

Sử dụng tiền đồ của mình để đặt cược, hắn không trả giá nổi.

"Rất tốt, tôi tin tưởng anh biết phải làm gì." Nói xong, Vương Phong lấy từ trong túi của mình ra một quyển sổ nhỏ, đưa tới trước mặt của Cảnh Dịch.

"Tôi tin tưởng lấy năng lực quan sát của quý cục trưởng, hẳn anh nên biết đây là vật gì chứ."

"Cái gì?" Cầm quyển sổ nhỏ do Vương Phong đưa tới, Cảnh Dịch nghi ngờ mở nó ra, chỉ là lúc này mới vừa mở ra, hắn lại sửng sốt, sau đó hít vào một hơi lạnh, hắn dùng ánh mắt không thể nào tin tưởng nổi nhìn Vương Phong.

Thân là cục trưởng một cục lớn trong thành phố, hắn tất nhiên biết thứ trong quyển sổ này là cái gì, cho dù quân đội và chính phủ rất ít qua lại, nhưng chỉ cần một mệnh lệnh của Vương Phong, hắn vẫn thật sự xong đời.

Em vợ đáng chết này, trêu chọc người nào không được, lại muốn trêu chọc vào người của lực lượng Long Hồn, má nó đây không phải là tự mình đi chịu chết sao?

Ban đầu, trong lòng hắn còn có ý bao che cho em vợ mình, nhưng vào giờ phút này ý nghĩ này đã tiêu tan thành mây khói, dám lừa đến trên đầu thành viên của đội Long Hồn, ai dám lừa gạt như vậy chứ?

Không nói hắn không dám, tin tưởng bí thư cũng không dám chống đối lại lực lượng của Long Hồn.

"Anh nên biết nên làm như thế nào rồi chứ?" Vương Phong mở miệng, sau đó cuối cùng lại thu chứng nhận sĩ quan của mình vào.

Không thể không nói, chứng nhận sĩ quan lực lượng của Long Hồn vẫn có không ít lợi ích, cái này vừa ra, tất nhiên sẽ gây ra không ít chấn động.

Còn chưa hoàn thành được một lần nhiệm vụ, Vương Phong đã phải bắt đầu sử dụng đặc quyền của lực lượng Long Hồn.

"Tôi hiểu được." Hít vào một hơi thật sâu, Cảnh Dịch cũng không nhịn được dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn cậu em vợ của mình, hiện tại hắn đã không muốn cứu người này nữa, bởi vì hắn cũng không có nổi thực lực như vậy.

Hiện tại hắn lại hy vọng người của tòa án có thể xem như nể mặt hắn xử cho em vợ bớt đi mấy năm, bằng không, vợ hắn có thể sẽ liều mạng cùng với mình.

"Được, ở đây lại giao cho anh đi xử lý, tôi có việc lại không nhiều để lại." Vương Phong mở miệng, sau đó lôi kéo đại ca của mình lại đi ra ngoài đi.

Có danh tiếng của lực lượng Long Hồn ép xuống, cục trưởng này cũng không dám làm loạn, bằng không, Vương Phong thật sự sẽ liều mạng với hắn.

Cục trưởng đối với người khác, có lẽ là một quan rất lớn, nhưng ở trong mắt Vương Phong lại thật sự không tính là gì cả.

Ngay cả bộ đội hắn cũng có thể điều động, càng không cần nói tới đối phó một cục trưởng thành phố.

"Anh rể, anh nhất định phải cứu em." Nhìn thấy được hai người Vương Phong rời đi, Lưu Tinh Quang mới kêu cha gọi mẹ ôm lấy bắp đùi của Cảnh Dịch khóc lớn nói.

"Tiểu Quang, không phải anh rể không muốn cứu cậu, mà chuyện này anh rể thật sự không giúp được, cậu trêu chọc phải người ngay cả anh cũng không chọc nổi, cho nên cậu vẫn chấp nhận số mệnh đi, xem như nể tình cậu là em vợ, đến lúc đó tòa phán hình phạt anh có thể giúp anh đi năn nỉ một chút, xử ít cho cậu mấy năm, không nói nhiều nữa, cậu chờ cảnh sát đến đây đi."

Nói xong, Cảnh Dịch không hề để ý tới Lưu Tinh Quang đã giống như tượng đất, xoay người quay về phòng làm việc của mình báo cảnh sát đi.

Người của đội Long Hồn vô cùng ít, nhưng ai có thể nghĩ ngày hôm nay bọn họ lại gặp được một người, hơn nữa còn là ở dưới tình huống như vậy.

Nếu nói cũng là bản thân Lưu Tinh Quang đâm đầu vào chỗ chết, không ngờ muốn lừa người khác hai triệu, nhiều tiền như vậy, ngay cả Cảnh Dịch cũng không nhịn được giật mình, tại sao hắn không đi cướp ngân hàng đi?

Cái này gọi là trời làm bậy không sao, tự làm bậy không thể sống được.

Sau khi bấm số gọi cho cục trưởng Cục cảnh sát xong, Cảnh Dịch lúc này mới đốt một điếu thuốc lá, kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ đờ người ra, cậu em vợ của mình, hắn đã không có bất kỳ biện pháp nào cứu giúp được nữa.

Lai lịch của đối phương thật sự rất lớn, trong những người hắn quen biết, tin tưởng không ai sẽ muốn chống đối lại người như vậy, bởi vì đó là tồn tại bọn họ không chọc nổi.

Lại châm một điếu thuốc lá, Cảnh Dịch cũng không biết mình đã hút bao nhiêu điếu, tuy nhiên tới Cục công thương đầu tiên không phải là cảnh sát, mà vợ hắn, cũng chính là chị của Lưu Tinh Quang.

"Cảnh Dịch, tôi thật sự không ngờ, hiện tại anh thậm chí ngay cả sống chết của em trai tôi cũng không thèm quan tâm, vì sao anh lại muốn đưa hắn cho cảnh sát?" Lưu Hồng vừa đi vào phòng làm việc liền trực tiếp lớn tiếng kêu gào, thu hút sự chú ý của mọi người trong mấy phòng gần đó.

"Cô ồn ào cái gì?" Nhìn thấy được vợ mình, Cảnh Dịch càng thêm phiền não, hắn cũng không muốn nói chuyện với cô, đây hoàn toàn chính là càn quấy.

Nếu như tôi có thể cứu được còn cần cô phải nói nữa sao?

"Ha hả, tôi thật sự nhìn không ra, anh không ngờ là một người máu lạnh như vậy, chỉ sợ ngay cả chết sống của tôi hiện tại anh cũng sẽ không quan tâm, nếu như vậy, tốt lắm, bản thân tôi đi tìm người nhờ cậy vậy."

"Cô quan tâm loạn cái gì chứ?" Nhìn thấy được vợ mình giống như điên vậy, Cảnh Dịch cũng không nhịn được có chút tức giận, ngăn cản cô ta ở trước cửa.

"Đây chính là em trai tôi, nếu như anh không quan tâm tới hắn, tôi làm chị sao có thể không quan tâm bỏ mặc nó được, tôi chỉ hỏi anh một câu, anh rốt cuộc có cứu nó hay không?" Lưu Hồng trợn mắt nhìn Cảnh Dịch, nói chuyện lại giống như một người phụ nữ chua ngoa.

"Không phải tôi không muốn cứu, mà tôi căn bản không có cách nào cứu được, hơn nữa cô cũng đừng đi cầu xin người nào khác nữa, người hắn trêu chọc, cả thành phố Quỳnh Dao chúng ta cũng không có ai chọc nổi đâu, thậm chí ngay cả người trong tỉnh cũng không thể trêu vào, hiện tại chúng ta có thể làm chính là cố gắng giảm ảnh hưởng xuống, tôi nói như vậy, cô có hiểu không?"

"Tôi không hiểu gì cả, không quan tâm như thế nào, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn em trai tôi phải vào tù, anh buông ra, tôi phải tự mình đi cứu nó."

"Bốp!"

Nhìn thấy được bộ dạng này của vợ mình, dưới cơn thịnh nộ Cảnh Dịch lại trực tiếp tát tới một phát.

"Cô điên rồi có đúng không? Nếu cô muốn kéo tôi cũng bị liên lụy theo, cô có thể đi cầu người giúp hắn, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản cô." Cảnh Dịch hét lớn, hắn cũng giống như đã biến thành một người vậy.

"Anh... Anh không ngờ đánh tôi?" Nhìn thấy Cảnh Dịch kết hôn với mình nhiều năm như vậy lần đầu tiên đánh mình, Lưu Hồng không thể tưởng tượng nổi, che mặt mình, viền mắt cũng đỏ.

"Tôi đánh cô chỉ là muốn cho cô tỉnh táo một chút, hắn chọc phải một người chúng ta cũng không chọc nổi, cô hay nhất yên tĩnh một chút cho tôi, bằng không đừng trách tôi nhốt cô ở nơi đây, chỗ nào cũng không đi được."

"Anh là tên trời đánh, chúng ta ly hôn." Lưu Hồng không ngừng đánh Cảnh Dịch, toàn thân dường như biến thành một bà điên.

"Nếu như cô thật sự muốn ly hôn, vậy ly hôn là được, tôi sẽ không vì em trai của cô mà chôn vùi cả tiền đồ của mình theo cùng, hắn là hạng người gì, tôi tin tưởng trong lòng chính cô đều biết, lần này hắn muốn lừa của người khác hai triệu, rơi vào kết quả hiện tại như vậy là chính hắn tự chuốc họa vào thân."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.