[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 222 : Hiệu quả không tốt




“Ta R."

Nghe được lời Vương Phong nói, người tài xế này liền mở cửa xe ra dải cây xanh bên trên.

Đợi khoảng nửa giờ, tại tài xế này vô cùng hâm mộ trong thần sắc, Vương Phong giao cho hắn hai mười đồng, sau đó mang theo ba mỹ nữ nghênh ngang rời đi.

"Kẻ có tiền thật tốt."

Nhìn bọn Vương Phong đi vào biệt thự số một của tiểu khu Trúc Thành, người tài xế này cảm thán một câu, hâm mộ Vương Phong muốn chết.

...

"Mọi người chơi đi, em đi ngủ." Về đến nhà, Tử Toa liền vứt xuống một câu như vậy, chạy về phòng của mình.

"Này hai người cũng ngủ sớm đi, tôi cũng ngủ đây." Ngày mai Vương Phong sẽ dạy cô công phu, cho nên Đường Ngải Nhu hiện tại phải nắm chặt thời gian dưỡng tốt tinh thần mới được.

Trong chớp mắt, hai nữ nhân đều về phòng của mình, chỉ còn lại hai người Vương Phong cùng Bối Vân Tuyết.

"Cậu cũng đi ngủ đi, chị trở về phòng." Nhìn Vương Phong một chút, Bối Vân Tuyết muốn nói lại thôi nói.

"Chúng ta đợi lát nữa ngủ tiếp." Nhìn dáng vẻ này của Bối Vân Tuyết, Vương Phong làm sao không rõ cô muốn làm gì, cho nên Vương Phong trực tiếp dùng một tay kéo cô vào ngực mình, đồng thời trực tiếp liền hôn lên.

"Cậu làm cái gì vậy? Các cô ấy còn trên lầu đấy." Nhìn thấy Vương Phong to gan như vậy, Bối Vân Tuyết cũng có chút bối rối đẩy Vương Phong ra.

Chỉ là dù cô dốc hết sức lực, đối với Vương Phong mà nói nửa tác dụng cũng không có, căn bản không thoát khỏi hắn.

Cuối cùng cô cũng sa vào màn mưa hôn, nhiệt tình đáp lại Vương Phong, về phần lời cô vừa nói, chính là có nói cũng vô ích.

Thẳng đến hơn một giờ sau, Bối Vân Tuyết lúc này mới lê thân thể mỏi mệt trở lại căn phòng của mình, còn Vương Phong thì mang một mặt thỏa mãn cầm lấy Y Thư tiến vào căn phòng của hắn.

Vừa rồi âm thanh của Tuyết gọi lớn như vậy, Tử Toa nhất định có thể nghe được, nói không chừng cũng đang chìm trong vô vàn đau khổ mà tự dày vò.

Đêm nay, Vương Phong không có ngủ, mà cầm lấy Y Thư đọc suốt một đêm, ngày thứ hai, hắn là do Bối Vân Tuyết ở dưới nhà gọi vọng lên mới không thể không khép sách lại.

Cả quyển sách toàn bộ đều là tri thức, Vương Phong thật sự hận mình không thể lập tức xem hết quyển sách này, thật sự không thể nào.

Qua loa ăn sáng xong, Đường Ngải Nhu bởi vì nghe điện thoại gọi đến nói có chuyện quan trọng cần xử lý, cho nên mới đi làm, đương nhiên, trước khi đi cô vẫn uy hiếp Vương Phong một phen, nói nhiều nhất là hai ngày sẽ lập tức trở lại.

Về phần lời cô nói, Vương Phong ép rễ cũng không có nghe lọt, cô không học công phu cũng tốt, hai ngày là thời gian đủ để Vương Phong xem hết trọn bản Y Thư.

Cầm lấy Y Thư, Vương Phong cũng không có đi đâu, tự mình ngồi đợi trong nhà chăm chú xem Y Thư, chỉ là nhìn một chút quyển sách trước mặt Vương Phong bỗng nhiên trở nên trong suốt, mà trong đầu hắn cũng đang không ngừng hiện ra những nơi ghi chép tri thức bên trong sách.

Vốn dĩ hắn đoán cần hai ngày mới có thể xem hết phần còn lại, vậy mà ở dưới tình huống như vậy, hắn chưa đến hai phút đồng hồ đã duyệt hết toàn bộ.

Không phải là mắt hắn đã xem hoàn tất, mà chính là năng lực nhìn xuyên tường đã trợ giúp hắn nhìn thấu quyển này sách hoàn toàn.

Không cần lật, chỉ vận dụng kiểu nhìn lướt nhanh chóng để xem một lần, trong đầu Vương Phong liền chiếu lại toàn bộ chỗ ghi chép trong sách.

"Mẹ nó, mình trước đây sao không nghĩ tới phải dùng năng lực nhìn xuyên tường đến xem sách." Nhìn thấy năng lực nhìn xuyên tường lại còn có công năng này, Vương Phong cũng tức giận đến đấm ngực dậm chân.

Mấy ngày trước, hắn có thể vẫn luôn dùng phương pháp thành thật nhất xem sách đó nha, chưa từng nghĩ mình lại còn có năng lực như vậy.

Xem xét kĩ lưỡng, hắn vậy mà đã duyệt hoàn tất một quyển sách thật dày, hơn nữa còn một mực ghi nhớ trong lòng mình.

Nếu sớm biết có thể làm như vậy, Vương Phong làm gì cần đau khổ xem nhiều ngày như vậy.

Khép sách lại, Vương Phong nhắm hai mắt, trong lòng nhất thời muốn từ bản thân đằng sau chưa từng nhìn qua đồ,vật.

Một quyển sách, rốt cục xem xong hết, Vương Phong đối với y thuật của lão sư phụ lại có thêm nhận thức mới, rất nhiều chứng bệnh, hắn chưa từng gặp qua, thậm chí còn chưa nghe nói qua.

Mà hiện tại rất nhiều phương diện y học căn bản là không có cách trị tận gốc vấn đề dùng Quỷ Kiến Sầu, biện pháp cũng chỉ có thể giống vậy, chậm rãi chữa cho tốt.

Đi một lộ trình khác biệt, lấy được hiệu quả kinh người, đương nhiên Quỷ Kiến Sầu sở dĩ y thuật có thể siêu quần như vậy, điều này không thể tách rời thực lực của bản thân hắn.

Không có thực lực cỡ đó, căn bệnh kia Vương Phong không có cách nào trị được, mà hiện tại hiểu biết của hắn cũng vẻn vẹn chỉ dừng lại ở trên sách, còn chưa chính thức thi triển bao giờ.

Thở ra một hơi thật dài, Vương Phong cất kỹ quyển sách, sau đó mới xông vào phòng tắm rồi trở lại căn phòng của mình.

Y Thư đã duyệt hoàn tất, hiện tại hắn cũng cần bế quan để nâng cao thực lực của mình.

Tuy nói với nội kình và tu vi như bây giờ ở đô thị đã là cao thủ trong cao thủ, nhưng Vương Phong biết rõ khẳng định là có khối người lợi hại hơn chính mình.

Không nói xa, bộ đội Long Hồn lần trước Vương Phong nhìn thấy thực lực trên mình cả một đoạn.

Mà cái người áo đen đã từng cứu hắn kia, thực lực mới thật sự là khủng bố, đoán chừng cũng sẽ không tiếp tục xếp dưới sư phụ hắn.

Cho Bối Vân Tuyết bọn họ trên bàn trà để lại một tờ giấy, Vương Phong trực tiếp khóa kín mình từ bên trong, bắt đầu hơn hai mươi ngày bế quan.

Vương Phong cho tới bây giờ đều chưa từng bế quan, nhưng lần này vì sư môn, hắn không thể không lựa chọn bế quan.

Mấy vạn, thậm chí là mười mấy vạn người va chạm, nội kình sơ kỳ tu vi cũng không thể được.

Tuy hắn bị lấy đi cơ hội nhưng bất kể như thế nào, hắn cũng không thể thua một cách thảm bại được, bằng không chính hắn cũng không có mặt mũi nhìn sư phụ mình.

Bế quan, quên mất thời gian trôi qua, Vương Phong xếp bằng ở trên giường mình không biết bao lâu, đến lúc hắn cảm giác mình đói, lúc này mới mở mắt.

Dùng năng lực nhìn xuyên tường, trong nhà không có bất kỳ ai, trống rỗng.

Đương nhiên, thời gian cũng không ngắn, chí ít là mấy ngày, từ dưới giường lôi ra một rương Thiên Tài Địa Bảo mà Hà Thiên đã từng đưa cho hắn, Vương Phong trực tiếp cầm một khúc không biết là gì bỏ vào trong miệng mình.

Không có gì ngon lành cả, chỉ có thể bổ sung năng lượng với nhét đầy cái bao tử của hắn.

Đi ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy dưới lầu đã lấp hố, Vương Phong thở ra một hơi thật dài.

Mấy ngày nay bế quan tu luyện, hắn có thể nói là nửa phần hiệu quả cũng không có thu được, có lẽ là Chân Khí tăng trưởng một chút nhưng mà khoảng cách này không biết còn bao xa, hắn ngồi như vậy ở đây, đoán chừng một năm cũng không có thể đột phá đến nội kình trung kỳ.

Bế quan, đơn giản là nửa tác dụng cũng không có, cho nên Vương Phong dứt khoát không tu luyện nữa, mở cửa phòng mình.

Trong phòng khách tràn ngập mùi hương của Bối Vân Tuyết cùng Tử Toa, khiến Vương Phong vô cùng hưởng thụ.

Từ trong tủ lạnh tùy tiện tìm một cái gì đó để uống, Vương Phong mở điện thoại di động của mình ra, gọi cho Tiểu Ngũ một cuộc điện thoại.

Gia hỏa này vẫn đang bị huấn luyện, cũng không biết hiệu quả thế nào.

“Ông chủ."

Điện thoại vừa kết nối, bên trong liền truyền đến tiếng Tiểu Ngũ cung kính.

"Gần đây có chuyện gì?"

Mỗi ngày đều ở nhà, Vương Phong cảm giác mình muốn mọc nấm mốc, có lẽ bế quan đối người khác mà nói hữu dụng nhưng với Vương Phong cảm giác không thích hợp làm điều này.

"Có."

Điện thoại ở đầu bên kia truyền đến tiếng của Tiểu Ngũ, tựa hồ còn hơi nghi hoặc một chút.

"Có chuyện gì phát sinh?"

"Là như thế này, ở ngoài thành chúng ta phát hiện tập đoàn Hoa Thị có một cái căn cứ, bên trong tựa hồ là đang huấn luyện người nào đó, chỉ là tôi không liên lạc được ngài, cho nên mới không nói."

"Hoa Thị?"

Nghe nói như thế, Vương Phong trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm, sau đó nói:

"Trực tiếp tới biệt thự của tôi, tôi chờ cậu."

Ở trong nhà lâu như thế vẫn muốn kiếm chuyện làm, cha con Hoa Thị khó trách lâu vậy rồi mà không có động tĩnh gì, thì ra là đang làm chuyện này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.