[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 198 : Con ruồi đáng ghét




Tuy nhiên còn chưa có xuống xe, Vương Phong lại giống như nhớ ra cái gì đó, hắn có chút xấu hổ nói với Diêu Uyên: "Chú Diêu, chú có thể cho cháu mượn trước một nghìn không? Cháu vừa trở về, trên người cũng không có một đồng nào."

"Tôi ngất." Nghe được Vương Phong nói, tài xế lái xe này cũng cười, một đồng cũng không có? Người này cũng quá nghèo đi.

Từ khi tiến vào trong quân đội, trên thân của Vương Phong ngoại trừ một bộ quần áo này ra thì cái gì cũng bị tịch thu, cho nên hiện tại hắn trở về, ngoại trừ thân mình ra, ngay cả cái điện thoại di động cũng không có, nghèo tới mức nghe được tiếng đồng xu leng keng rồi.

"Tiểu Văn, cho hắn một nghìn." Lúc này Diêu Uyên nói một câu, khiến cho tài xế lái xe này vội vàng ồ một tiếng, cung kính đưa qua cho Vương Phong tròn một nghìn.

"Cám ơn chú Diêu, sau này cháu sẽ trả lại cho chú." Cầm số tiền trong tay giơ lên cao, Vương Phong vừa cười vừa nói.

"Được, chú cháu tuy rằng nghèo, nhưng cũng không thiếu chút tiền ấy, cháu bận thì đi làm chuyện của mình đi." Diêu Uyên cười mắng một tiếng nói.

"Gặp lại sau." Từ Diêu Uyên trong xe đi ra, Vương Phong hít một hơi thật sâu, đây mới là cảm giác toàn thân đều từ từ buông lỏng.

Ở trong quân đội, hắn trước sau cảm giác thần kinh mình thường xuyên căng thẳng, như vậy thật sự quá mệt mỏi, nếu như hắn ở trong hoàn cảnh đó lâu dài, hắn cũng hoài nghi mình có thể biến thành bệnh tâm thần hay không.

Sau khi chỉnh sửa lại quần áo của mình, Vương Phong mới đi tới cửa hàng bán hoa gần đó, mình vừa trở về, không mang theo quà tặng đi gặp mấy người chị Tuyết, Vương Phong cũng không thấy không được tốt lắm.

Tuy nhiên, khi mua hoa Vương Phong có chút sững sờ, bởi vì nha đầu Tử Sa kia nhất định đang ở cùng với Bối Vân Tuyết, nếu như chỉ mang theo một bó hoa, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của hai người, cho nên cuối cùng Vương Phong không thể không thả bó hoa hồng lớn trong tay mình xuống, đổi lại thành hai bó hoa tương đối nhỏ hơn.

Trả giá mãi, Vương Phong cuối cùng mới thành công dùng một nghìn trong tay mang hai bó hoa này đi, chủ cửa hàng này hét giá thật cao, hai bó hoa lại muốn lấy của hắn một nghìn hai, nếu như không phải ngại hiện tại hắn mặc quân trang, hắn đều muốn đánh cho người này một trận.

Má nó, còn thật sự cho rằng anh đây là kẻ coi tiền như rác sao.

Không có tiền cũng không có điện thoại di động, cho nên Vương Phong cuối cùng chỉ có thể trừng mắt nhìn từng chiếc xe đi qua, bản thân đi bộ tới cửa hàng châu báu Tuyết Phong.

Hai mươi phút sau, Vương Phong đi tới trước cửa hàng châu báu Tuyết Phong, gần hai tháng không có trở về, cửa hàng châu báu Tuyết Phong kinh doanh càng tốt hơn, người lui người tới không ngừng, vận dụng năng lực thấu thị, Vương Phong phát hiện hai người Chị Tuyết và Tử Sa lúc này đều đang ở trong cửa hàng châu báu, bận rộn vui vẻ tới quên cả trời đất.

Nhìn các cô không có chuyện gì, Vương Phong cuối cùng mới thôi lo lắng.

Tuy nhiên, còn chưa có đợi đến khi hắn tiến vào trong, bỗng nhiên hắn lại hơi nhíu mày, bởi vì giờ phút này không ngờ có một lượng xe thể thao sang trọng nhanh như điện chớp dừng ở trước cửa hàng châu báu Tuyết Phong, thiếu chút nữa tông vào người qua đường, cũng ngăn cản hắn ở đây.

Một người trẻ tuổi mặc quần áo màu trắng từ trong chiếc xe thể thao chạy ra, đồng thời còn lấy từ chỗ ghế phụ ra một bó hoa lớn hơn so với bó hoa trong tay Vương Phong không biết bao nhiêu lần, chắc hẳn là chín chín chín bông.

Chỉ thấy trên mặt hắn nặn ra nụ cười tự nhận là đẹp nhất, sau đó mới sửa lại âu phục của mình, bước vào cửa hàng châu báu.

"Chẳng lẽ là hắn đang đeo đuổi nhân viên nào bên trong sao?" Trong lòng Vương Phong thầm nghĩ, cửa hàng châu báu tuyển nhân viên phục vụ đều là người trẻ tuổi xinh đẹp, khiến cho người khác theo đuổi hình như cũng là chuyện bình thường.

Tuy nhiên, Vương Phong vừa có ý nghĩ này, bỗng nhiên cơ mặt hắn lại giật giật, sau đó khóe miệng thoáng nhếch lên, nở nụ cười lạnh.

Tiểu tử không biết trời cao đất rộng này tìm ai không tìm, không ngờ tìm đến Bối Vân Tuyết, vừa trở lại đã gặp phải loại chuyện như vậy, Vương Phong cũng chỉ có thể cảm thán chị Tuyết thật khiến cho nhiều người yêu thương.

Rõ ràng, người này đang điên cuồng theo đuổi Bối Vân Tuyết, hoa cũng là chuẩn bị đưa cho Bối Vân Tuyết.

Chỉ có điều, Bối Vân Tuyết hiển nhiên không tiếp nhận tình cảm của hắn, trong lòng Bối Vân Tuyết đã sớm có Vương Phong, không chứa được bất kỳ những người đàn ông nào khác, đừng nói người này có chút tiền dơ bẩn, cho dù hắn có tiền lại có thế, Bối Vân Tuyết cũng để ý tới hắn.

Có lẽ là cha hắn chưa nói cho hắn biết bối cảnh của cửa hàng châu báu Tuyết Phong, cho nên hắn mới dám ở đây làm loạn, nếu như không phải ngại trong cửa hàng có nhiều khách như vậy, Bối Vân Tuyết đã sớm gọi bảo vệ mời người này ra ngoài.

"Vị tiên sinh này, mong tiên sinh không nên quấy rầy chúng tôi làm chuyện buôn bán." Nhìn người đàn ông đang tươi cười này, Bối Vân Tuyết lạnh giọng nói.

"Tiểu Tuyết, lẽ nào em lại không thể cho anh một cơ hội nào sao? Em yên tâm, anh tuyệt đối có thể khiến cho em hạnh phúc." Nhìn thấy được Bối Vân Tuyết từ chối ý tốt của mình, người đàn ông này cũng có chút lo lắng nói.

Hắn đã gặp qua rất nhiều người con gái, nhưng chưa từng thấy qua người phụ nữ xinh đẹp cực phẩm giống như Bối Vân Tuyết này, cho nên khi hắn nhìn thấy được Bối Vân Tuyết, từ giây phút đó trở đi hắn lại điên cuồng triển khai theo đuổi.

Hơn nữa, lúc này nhìn thấy được vẻ lạnh lùng trên gương mặt của Bối Vân Tuyết, tim hắn lại giống như có móng mèo gãi nhẹ lên, hận không thể lập tức ôm Bối Vân Tuyết vào trong lòng, mỹ nhân cực phẩm lạnh lùng, nếu như bắt được, mới thật sự có cảm giác chinh phục.

"Xin lỗi, tôi không quen biết anh, cũng không muốn cùng anh lãng phí thời gian ở chỗ này, mong anh không cần ảnh hưởng tới công tác của doanh nghiệp chúng tôi."

"Tiểu Tuyết, chỉ cần em theo anh, anh chắc chắn sẽ không để cho em phải vất vả làm việc như vậy, thậm chí anh có thể mua lại chỗ này cho em làm đồ cưới." Người đàn ông này lại mở miệng.

Tuy nhiên lời này vừa nói ra, mấy nữ nhân viên cửa hàng gần đó đều lộ ra vẻ khinh thường, muốn mua cửa hàng châu báu Tuyết Phong, anh mua được sao?

Hiện tại cửa hàng châu báu mỗi ngày kiếm được chí ít hàng chục triệu, một tháng cũng lãi được tới hàng trăm chiệu, cửa hàng châu báu như vậy, cho dù anh có cho mười tỷ cũng tuyệt đối sẽ không bán.

Tuy rằng người đàn ông này lái xe thể thao sang trọng, quần áo cũng đắt tiền, nhưng không có bất cứ người nào trong các cô sẽ tin tưởng vào chuyện hoang đường của hắn.

Người này mỗi ngày đều chạy tới đây, các cô nhìn thấy được người này cũng cảm giác buồn nôn.

"Phi, tiểu lưu manh từ đâu tới đây, còn không nhanh cút đi, không thấy được anh đã ảnh hưởng đến chúng tôi sao?" Lúc này Tử Sa đã đi tới, vẻ mặt khinh thường nói.

Muốn theo đuổi chị Tuyết, cũng không đái ra một bãi, tự soi vào xem thử mình có đức hạnh gì, cũng chỉ vì Bối Vân Tuyết không muốn để cho cô gây sự, nếu không phải như vậy, cô đã sớm gọi bảo vệ ấn tên khốn kiếp không biết sống chết này trên mặt đất đánh cho một trận rồi.

Cô và Bối Vân Tuyết đều thuộc về Vương Phong, người trước mặt này sao có thể tranh giành quyền lợi được?

Cũng bởi vì hiện tại Vương Phong không có ở thành phố Trúc Hải, nếu như hắn ở đây, chỉ sợ người này đã sớm đánh cho hắn răng rơi đầy đất.

"Cô gái xinh đẹp này, cô cũng không thể nói như vậy, tôi cũng chưa hề nói là tôi tới nơi này cản trở các cô, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ mua đồ, cô xem, tôi ở trước mặt cô mua phỉ thúy cho cô xem." Người đàn ông này chỉ vào thứ trước mặt Tử Sa nói.

"Tôi cũng cảm giác mất mặt thay anh." Liếc mắt nhìn phỉ thúy trước mặt có giá hai trăm ngàn, trên mặt Tử Sa càng lộ rõ vẻ khinh thường, từ khi người này vừa xuất hiện cô đãnhìn hắn không hợp mắt, người này tuy rằng tướng mạo không khó coi, nhưng nhìn gương mặt hắn tái nhợt, hiển nhiên là dạng người phong lưu, cũng không biết gây tai họa cho bao nhiêu cô gái.

Người như vậy có thể mang hạnh phúc đến cho người khiến sao? Có quỷ mới tin.

"Nếu anh không cản trở chúng tôi, vậy anh cũng không cần mua cái này, mua bảo vật trấn giữ của cửa hàng của chúng tôi đi." Nói xong, Tử Sa chỉ vào một cái phỉ thúy lớn như mặt gương cách đó không xa, nói.

Đây là phỉ thúy loại băng đã từng được Vương Phong mở ra, bởi vì khổ lớn, sau khi được đại sư gia công, đã bị trở thành bảo vật trấn giữ của cửa hàng châu báu Tuyết Phong.

Đương nhiên, nếu là bảo vật trấn giữ của cửa hàng, người bình thường có thể trả nổi cho cái giá đó, một trăm triệu!

"Cô..." Nghe được Tử Sa nói vậy, người này hiển nhiên tức giận, tuy rằng hắn có không ít tiền, nhưng bảo hắn cầm một trăm triệu tới mua một miếng phỉ thúy nát, vậy phải chẳng hắn sẽ bị thiệt sao.

Nhiều tiền cũng không phải tiêu xài như vậy, nếu như mua cái này, công ty của cha hắn sợ rằng không còn tiền để hoạt động nữa.

"Thế nào? Có phải là mua không nổi hay không?" Nhìn thấy được sắc mặt người đàn ông này biến hóa, Tử Sa cười lạnh nói.

"Chỉ cần Tiểu Tuyết đáp ứng ở cùng với tôi, tôi lại mua." Cắn răng một cái, người đàn ông này lớn tiếng nói.

Lời này vừa nói ra, lập tức lại khiến không ít người chú ý, bọn họ nghe được không ít tin tức, người đàn ông này sợ rằng điên rồi, không ngờ tính lấy một trăm triệu để theo đuổi một người phụ nữ quả thật quá cường hào.

Tuy nhiên nghe được lời này của hắn, trên mặt Tử Sa càng lộ rõ vẻ khinh thường, một trăm triệu ở trong mắt bọn họ cũng không tính là gì cả, thậm chí chỉ cần bọn họ muốn, lập tức có thể lấy từ đây ra một trăm triệu, nhưng người này không ngờ lại đòi lấy một trăm triệu yêu cầu Bối Vân Tuyết gặp gỡ với hắn, đùa gì vậy?

"Đi đi, cửa hàng châu báu chúng tôi không chào đón anh, cút nhanh lên, nhìn thấy anh chúng tôi cũng buồn nôn." Tử Sa làm một động tác nôn mửa, người đàn ông này tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Ở bên ngoài, hắn chưa từng bị uất ức như vậy, đến nơi đây lại bị người ta làm cho mất mặt, tuy rằng Tử Sa cũng là cô gái xinh đẹp, nhưng hiện tại hắn càng nhìn Tử Sa càng không vừa mắt, nếu như không vì Tử Sa, chỉ sợ hắn đã sớm cua được Bối Vân Tuyết.

Đều là gái đẹp, nhưng Tử Sa này thật đáng ghét.

"Anh lại trừng mắt nhìn tôi nữa, có tin tôi sai người ta móc hai tròng mắt của anh xuống hay không?" Nhìn thấy được người đàn ông này lại trừng mắt nhìn mình, Tử Sa hừ lạnh nói một câu.

"Tử Sa, thôi đi, đừng tính toán với loại người như vậy, một lát nữa chị bảo Hà đại ca qua xử lý là được rồi." Hà đại ca cô nhắc tới dĩ nhiên chính là Hà Thiên, ở trong khoảng thời gian Vương Phong rời đi, Hà Thiên đã không ít chạy tới nơi này, thậm chí nhiều lần nguy cơ đều được hắn giúp đỡ, mới có thể hóa giải được.

Hơn nữa, cô từ chỗ của Vương Phong đã sớm biết Hà Thiên là ai, cho nên có hắn ra tay, tin tưởng sau này người đàn ông này tuyệt đối không dám lại chạy tới đây nữa.

"Không cần, tôi tới xử lý là được rồi." Lúc này, một giọng nói bỗng nhiên từ phía sau lưng người đàn ông này vang lên, sau đó khi đám người Bối Vân Tuyết nhìn thấy người tới, bọn họ đều lộ ra vẻ vui mừng, hiển nhiên bọn họ không có nghĩ tới Vương Phong sẽ xuất hiện vào lúc này.

"Người đàn ông này nhất định phải bị đánh." Nhìn thấy được Vương Phong xuất hiện, trên mặt của Tử Sa cũng lộ ra vẻ tươi cười hả hê, chọc cho Bối Vân Tuyết cũng phải trợn trừng mắt.

Tuy nhiên, để cho người đàn ông này chịu thiệt một chút cũng tốt, dù sao cô đã bị người này làm phiền hơn mười ngày, hắn quả thực lại giống như con ruồi vậy, khiến người ta khó có thể sinh ra thiện cảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.