[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 192 : May mắn không hổ thẹn




"Có thể chịu đựng được hay không phải xem vận mệnh của cô." Từ trong miệng Vương Phong phát ra một lời nói chỉ có mình hắn nghe thấy, sau đó hắn không do dự nữa, mắt sáng như đuốc, nhanh chóng lấy ra một cây châm bạc cắm trên người Đông Phương Ngọc Nhi.

Bầu không khí lúc này vô cùng nghiêm túc, Vương Phong gần như dùng tất cả sức lực mình có để châm, từng châm từng châm tốc độ ra tay của hắn thật sự quá nhanh, những bác sĩ đang vây quanh xem cũng đang ngẩn người, khó mà thấy rõ Vương Phong rốt cuộc là làm như thế nào.

Cả tám cái châm bạc lúc này đều dựa theo vị trí Vương Phong đoán trước đó mà cắm xuống không sót cái nào, sau khi làm xong trên trán hắn đã đổ mồ hôi làm xong việc này hắn cũng cảm giác mệt mỏi rã rời.

May mà trong suốt quá trình này không xảy ra sai lầm, rất hoàn hảo.

Châm bạc đi vào cơ thể, mắt thường có thể thấy tốc độ hồng hào trên mặt Đông Phương Ngọc Nhi dường như sắp trở lại sắc mặt của người bình thường nhưng Vương Phong biết những điều này đều không thật, nói là hồi quang phản chiếu (1) cũng không hề sai.

Có thể cứu được cô hay không còn phải xem sau một loạt động tác nữa mới được.

"Việc này…" Thấy cảnh này, những bác sĩ kia không biết là chuyện gì xảy ra, cả đám đều mở to hai mắt cảm thấy thật không thể tin.

Mấy cây châm bạc đã xảy ra biến chuyển lớn như vậy, Trung y ghê gớm như vậy sao?

Công pháp Cửu cửu quy nguyên bị Vương Phong sử dụng ở mức độ cao nhất, lúc này Vương Phong cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh là khoảnh khắc hắn mạnh nhất từ trước đến nay.

Tập trung sức mạnh vào trong lòng bàn tay, Vương Phong trực tiếp đặt trên ngực Đông Phương Ngọc Nhi, dưới ngực là trái tim nên muốn cứu cô Vương Phong tất nhiên trước hết phải khôi phục sinh lực cho trái tim của cô.

Đây là cội nguồn sức sống của con người giống như nút mở của máy móc, quan trọng cỡ nào nghĩ là biết được.

Về chuyện mập mờ hay không mập mờ, Vương Phong vốn không để ý, thậm chí ngay cả người bốn phía cũng không cảm thấy làm vậy có gì không ổn, giữa bác sĩ và bệnh nhân có đôi khi xảy ra chuyện như vầy cũng là thường tình.

Hào quang dần dần nổi lên trên người Vương Phong, lúc này hắn giống như lúc Quỷ Kiến Sầu cứu hắn, dường như đã trở thành một vị thần đầy tôn kính.

Sức mạnh phát ra trên diện rộng khiến Vương Phong có thể cảm nhận rõ mình đang suy yếu, tuy nhiên dưới khả năng nhìn xuyên hắn có thể thấy được trên trái tim bị thương của Đông Phương Ngọc Nhi đang khôi phục nhanh chóng làm như vậy thật là có hiệu quả, thậm chí so với phẫu thuật còn nhanh hơn.

Chưa đến ba mươi giây trái tim của Đông Phương Ngọc Nhi rốt cuộc khôi phục hoàn chỉnh, tốc độ đập đang dần dần trở lại tần suất của người bình thường.

Tuy nhiên trừ trái tim ra những bộ phận khác cũng quan trọng giống vậy nên Vương Phong muốn lần lượt chữa trị cho những cơ quan nội tạng khác của cô.

Nếu như các bộ phận chính của một người không thể vận hành bình thường thì chết chỉ là chuyện sớm hay muộn, đây là một thể kết hợp thiếu bất kì thứ gì cũng không được.

"Khụ khụ..." Tuy nhiên chính vào lúc này Đông Phương Ngọc Nhi vốn đang hôn mê sâu bỗng nhiên ho mạnh hai tiếng, khiến cho tất cả mọi người giật mình.

Bầu không khí vốn đã vô cùng nghiêm trọng nhưng cô ho như thế thực sự khiến trái tim của những người xung quanh không chịu nổi.

Nhưng nghe thấy tiếng ho của cô những người ở đây bao gồm cả Vương Phong đều vui mừng, bởi vì vào lúc này Đông Phương Ngọc Nhi đã chậm rãi mở mắt.

Trong mắt cô có sự nghi ngờ, có sự bối rối, đồng thời cũng có sự không hiểu nhìn Vương Phong.

Lúc này cô đang ngơ ngác nhìn Vương Phong, sau đó nói: "Chết cũng có thể nhìn thấy anh, rất tốt."

"Tốt cái bíp." Nghe thấy lời cô nói, Vương Phong chửi một tiếng sau đó mới nói: "Muốn sống thì cố gắng chuyển động sức mạnh bên trong cơ thể cô đi, tốt nhất là tập trung ở vị trí bị thương làm vậy sẽ có lợi cho vết thương của cô."

"Anh nói cái gì? Sức mạnh gì? Vết thương gì?" Đông Phương Ngọc Nhi nói, càng thêm nghi hoặc.

"Cô bé, đừng lo lắng, tranh thủ thời gian làm theo lời cậu ta nói đi." Lúc này có vị bác sĩ nói, âm thanh vội vàng.

Bọn họ tận mắt thấy Vương Phong ở trước mặt bọn triển khai sức mạnh thần kì, lúc này đang muốn tiếp tục xem đây.

"Chẳng lẽ tôi chưa chết?" Nghe thấy lời bác sĩ này nói, Đông Phương Ngọc Nhi cuối cùng cũng phản ứng lại, ánh mắt khẽ lướt qua bên trong phòng.

"Nếu như cô không nghe lời tôi thì cách cái chết cũng không xa." Lúc này Vương Phong lại nói một câu, khiến Đông Phương Ngọc Nhi vội vàng thu hồi ánh mắt.

Tuy nhiên vừa thu hồi ánh mắt sắc mặt cô bỗng chốc đỏ lên, bởi vì cô nhìn thấy hai tay Vương Phong lúc này đang đặt trên ngực cô.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng để cho ai sờ qua, bây giờ Vương Phong lại trước mặt nhiều người như vậy sờ ngực cô, cô có cảm giác không còn mặt mũi gặp người khác.

Nếu như bây giờ trên mặt đất có cái lỗ, cô sẽ chui vào ngay lập tức.

"Cô xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai à?" Nhìn thấy Đông Phương Ngọc Nhi thờ ơ với lời mình nói như vậy, giọng nói của Vương Phong cũng trở nên có chút lạnh lẽo.

Lúc này sức mạnh của hắn đang liên tục bị tiêu hao mất, chỉ sợ chưa đến hai phút đồng hồ sức mạnh của hắn đã mất hết, Đông Phương Ngọc Nhi không vận chuyển chân khí của bản thân mà lúc này lại còn ngẩn người, hoàn toàn đang lãng phí thời gian.

Nếu như không có sức mạnh của hắn trợ giúp, vết thương của Đông Phương Ngọc Nhi đừng mong tốt lên được, thậm chí có khả năng lúc đó đã chết.

"Không có." Đông Phương Ngọc Nhi dường như cảm nhận được lời nói lạnh lẽo của Vương Phong liền vội vàng lắc đầu, bắt đầu vận chuyển số chân khí không nhiều lắm trong cơ thể cô.

"Tập trung sức mạnh ở phổi của cô, tôi giúp cô chữa phổi thủng." Vương Phong nói, sau đó hơi di chuyển tay mình một chút, bắt đầu trị liệu vết thương chí mạng thứ hai của cô.

Không thể không nói có sự chủ động phối hợp của Đông Phương Ngọc Nhi, mức độ khép lại của vết thương so với trước đó nhanh hơn không ít, thậm chí Vương Phong cũng không tiêu hao bao nhiêu sức mạnh, dù sao chữa trị vết thương nhỏ như vậy cũng không khó khắn lắm, không giống hắn trước kia ngay cả xương cốt cũng không còn.

Trong quá trình này, Vương Phong yên lặng chuyển chân khí còn Đông Phương Ngọc Nhi thì ngơ ngác nhìn Vương Phong, nhìn không chớp mắt.

Mặt của Vương Phong không tính là đẹp trai, thậm chí so với những ngôi sao thần tượng trong phim truyền hình Vương Phong còn kém xa nhưng một người như vậy lại khiến Đông Phương Ngọc Nhi nhìn mê mẩn.

Vốn cô nghĩ là đời này không còn cơ hội nhìn thấy Vương Phong, chưa từng nghĩ bây giờ cô lại được Vương Phong cứu sống nên cảm giác ngọt ngào đã tràn ngập trong lòng cô từ lâu.

Những năm này người theo đuổi cô rất nhiều, thậm chí có thể tạo thành một liên kết gia đình nhưng những người kia không ai có thể cho cô cảm giác an toàn như ở nhà, hầu như đều là thèm muốn vẻ đẹp của cô.

Nếu như cô không có vẻ đẹp trời sinh này thì những người kia theo đuổi mình mới là chuyện lạ nhưng Vương Phong lại khác, cô đã từng thổ lộ đều bị Vương Phong từ chối, có thể thấy Vương Phong cũng không phải là người ham mê sắc đẹp.

Thậm chí chỉ cần lúc trước Vương Phong muốn thì bảo cô lên giường cũng không khó nhưng Vương Phong không làm như vậy, thậm chí ở chung với hắn mấy ngày nay, cô cũng không có phát hiện Vương Phong có ý đó với cô.

Người như thế này tuyệt đối đáng tin, cô xem như là người đã chết một lần nên cô cũng nghĩ thoáng, Vương Phong có hôn thê thì sao? Chỉ cần cô không màng đến danh phận theo Vương Phong, cô không tin có người đàn ông nào có thể khước từ.

Lúc trước khi mình trúng đạn sắp chết trong đầu cô toàn bộ đều là Vương Phong nên cô hiểu, hình ảnh Vương Phong cả đời này cô đừng mơ có thể xóa sạch.

Đã không xóa được vậy sao cô không nắm chặt người trước mắt? Vương Phong cũng chỉ có một, không thể thay thế hay phục chế nên nếu như cô không giữ được Vương Phong bây giờ, về sau muốn gặp người đàn ông giống như vậy hay lưu giữ Vương Phong trong trí nhớ của cô, cô càng muốn cùng Vương Phong ở một chỗ trong hiện thực.

"Tập trung sức mạnh ở dạ dày." Lúc này lời Vương Phong nói cắt ngang cô suy nghĩ, đưa cô kéo về đến hiện thực.

"Được." Đông Phương Ngọc Nhi gật đầu, không hề có vẻ lạnh lùng xinh đẹp lúc trước.

Cả ba vết thương chí mạng dùng khoảng năm phút đồng hồ, Vương Phong rốt cuộc đầu đầy mồ hôi thu tay lại, sau đó nhổ châm bạc trên người cô ra.

Vết thương bên các bộ phận chính đã ổn, những vết thương còn lại cho dù nặng hơn cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, những bác sĩ này đều có khả năng xử lý.

Lần đầu tiên dùng phương pháp cứu người của sư phụ, Vương Phong cảm thấy giống như cùng người khác đánh một trận lớn, hao tổn cực kì nghiêm trọng.

Đây vẫn chỉ là chữa trị vết thương nhỏ mà thôi, lần trước cánh tay hắn hoàn toàn phế, Quỷ Kiến Sầu không biết hao tổn bao nhiêu sức mạnh, có thể thấy được là không nhẹ.

Đương nhiên, hao tổn thế này cũng đáng bởi vì hắn đã trực tiếp cứu một sinh mệnh trẻ tuổi hơn nữa đây còn là một đại mỹ nữ hoàn hảo.

"Các anh giúp cô ấy xử lý vết thương, tôi muốn khôi phục sức mạnh." Vương Phong nói, sau đó không đi đâu mà tới một bên trên ghế sa lon nhắm mắt ngồi bắt đầu vận chuyển công pháp.

Quá trình khôi phục sức mạnh tất nhiên là khá dài hơn nữa sợ quấy rầy đến Vương Phong, những bác sĩ này không bàn bạc, dùng máy móc quét qua Đông Phương Ngọc Nhi, quả nhiên phát hiện những vết thương chí mạng kia đều đã khỏi hẳn.

Phải biết bị thương cỡ này ngay cả bọn họ cũng không có cách nào chữa trị, sợ nguy hiểm đến tính mạng người bệnh nhưng Vương Phong lại trong mấy phút ngắn ngủi đã chữa khỏi, đây thực sự là bản lĩnh của thần y.

Sư phụ Vương Phong vốn là thần y, sau này khẳng định hắn cũng là đệ nhất thần y, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Đông Phương Ngọc Nhi đã không có vấn đề gì nên những bác sĩ này sau khi kiểm tra liền rời khỏi đây, ra bên ngoài thảo luận sôi nổi.

Khoảng mấy giờ khôi phục thực lực xong Vương Phong mới chậm rãi mở hai mắt ra, hao tổn lớn như vậy, hắn dùng mấy giờ cũng không khôi phục hoàn toàn được chỉ có thể khôi phục bảy tám phần, đến mức của tu sĩ nội kình.

Tuy nhiên vừa mở mắt Vương Phong đã giật mình, bởi vì một khuôn mặt cách hắn rất gần, có vẻ còn chưa tới nửa mét, ngay cả tiếng thở cũng nghe thấy rõ.

Trên người hắn đắp một đầu chăn mà ở trước mặt hắn Đông Phương Ngọc Nhi đang ngồi trên một cái ghế, hai tay chống cằm ngắm kỹ hắn.

Cũng may là năng lực phản ứng Vương Phong nhanh, nhìn thấy trước mặt là Đông Phương Ngọc Nhi nếu là người bình thường sợ đã sớm vung một đấm.

(1) Hồi quang phản chiếu: là tên thường gọi hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.