[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 182 : Ra chiến trường




Cầm thanh đao cả người Vương Phong lại biến mất, tiến vào đó là một vận động nhanh chóng dưới một tốc độ khủng khiếp.

Leng Keng!

Âm thanh của tiếng đao va chạm kêu lên, lúc đó Lạc Vĩnh Tân cũng lấy ra vũ khí của mình, đồng thời không biết có phải nguyên nhân do bị uy hiếp trước sự sống chết rất lớn nên lúc đó tốc độ phản ứng của hắn cũng nhanh hơn rất nhiều, thậm chí không để Vương Phong giết tới mức thương tích đầy mình.

Nhưng tốc độ của hắn như vậy vẫn rất chậm, hắn miễn cưỡng mới chống lại được mấy đao, một tay của hắn bị thanh đao lạnh lẽo của Vương Phong đoạt mất.

Mà hắn bị mất đi một tay này cũng là lúc tay kia cất dấu ngân châm.

Những người ở chỗ này cũng không phải là người bình thường, nhãn lực rất sắc nhọn cho nên khi một tay của Mã Vĩnh Tân bị chém xuống, bọn họ cũng lập tức nhìn thấy cái ngân châm kia rơi trên cái ngân châm này.

“Thật là nham hiểm.” Lúc đó bọn họ cũng hiểu được vì sao Vương Phong lúc trước phải tránh né hóa ra là Lạc Vĩnh Tân muốn dùng ám chiêu.

Thân là quân nhân, không đường đường chính chính đối địch lại còn dùng vài ba chiêu thấp hèn. Khoảnh khắc này bọn họ đều cảm thấy Lạc Vĩnh Tân không phải là người, quả thật là khiến cho họ xấu hổ.

Không phải là đối thủ của đối phương lại còn kêu gào lợi hại như vậy đáng đời một tay bị chặt mất.

"Cố lên, đánh chết tên bại hoại này." Bỗng nhiên, không biết từ đâu kêu lên một tiếng như vậy nhất thời tạo ra một loạt tiếng phụ họa.

"Cố lên, đánh chết tên bại hoại này." Càng có nhiều âm thanh vang lên cơ hồ cách đây vài trăm mét cũng có thể nghe thấy tiếng của bọn họ.

Thật ra không cần bọn họ cổ vũ cố lên Vương Phong cũng khiến cho Lạc Vĩnh Tân trở tay không kịp, một tay không còn hắn làm sao có thể là đối thủ của Vương Phong.

Cho nên chỉ cần trong chớp mắt, Vương Phong chí ít cũng đã xuất mấy chục lần đao và mỗi đao đều là chỗ trí mạng.

Đối với việc làm hại bản thân mình hoặc là làm hại người thân của hắn Vương Phong sẽ không có một chút nào nể nang bởi vì người như thế này không sớm loại trừ sẽ để lại hậu họa về sau.

Vương Phong hắn không phải là người tốt gì cho nên bây giờ hắn đã động tâm muốn giết.

“Đủ rồi!”

Lúc này người thanh niên huấn luyện của bộ đội Long Hồn hét lớn, chỉ là mới đợi khi lời của hắn vừa phát ra thì thanh đao của Vương Phong đã đâm vào ngực của Lạc Vĩnh Tân chỉ còn dư lại một chút chuôi đao ở bên ngoài.

Nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi và không thể tin của Lạc Vĩnh Tân, Vương Phong nở nụ cười nhưng là nụ cười lạnh: "Người cậu không trêu trọc chính là tôi, hơn nữa còn muốn giết người của tôi, tôi cũng sẽ giết hắn.”

Nói xong, Vương Phong rút đao ra hung hăng đẩy Lạc Vĩnh Tân người đã chết ra ngoài.

“Vương Phong, cậu...” Nhìn thấy bản thân mình nói dừng lại nhưng Vương Phong vẫn giết đối phương, người thanh niên huấn luyện này cũng đủ tức giận.

Không cần biết nói như thế nào Lạc Vĩnh Tân cũng được coi là một nhân tài, nếu như hắn vào Long hồn chắc chắn là người đáng giá được bồi dưỡng, chỉ là bây giờ trời đã định hắn chết dưới tay của Vương Phong thật sự là không đáng.

“Báo cáo trưởng quản, hắn đã chết.” Lúc đó một binh sĩ kiểm tra vết thương trên thân thể của Lạc Vĩnh Tân lớn tiếng nói.

“Chết thì thôi bỏ đi, lôi hắn ra ngoài.” Người thanh niên huấn luyện này khoát tay áo một cái rất nhanh đã hồi phục lại sự yên tĩnh của lúc trước.

Người đều đã chết rồi hắn cũng không thể làm gì được Vương Phong. Quy tắc là do hắn đặt, bây giờ Vương Phong giết người kia rồi cũng tương đương với việc đạt được sự cho phép của hắn, cho nên việc này đã tạo thành hậu quả, còn muốn bộ đội Long Hồn giữ lại mới được.

Một người vừa mới trở thành bộ đội tinh anh nội công cao thủ đã chết như vậy nguyên nhân chỉ vì hắn muốn giết Vương Phong sau đó ngược lại bị giết.

Tiếp tục nhìn Vương Phong, ngoài việc bên ngoài hắn chỉ dính một chút máu tươi thì một chút thương tích cũng không có, so với Lạc Vĩnh Tân hắn mạnh hơn nhiều.

Khi tốc độ của Vương Phong khủng bố như vậy, những binh sĩ ở đây trong lòng đều cảm thấy lạnh người. Cùng người như vậy đụng chạm khả năng kết quả của bọn họ còn thê thảm hơn Lạc Vĩnh Tân.

Tốc độ nhanh đến mức bọn họ nhìn cũng không nhìn ra bước chân của người thì đánh như thế nào?

Vòng này Vương Phong thuận lợi thăng cấp. Lạc Vĩnh Tân chết cũng là người duy nhất chết ở vòng này.

Sau đó bọn Đông Phương Ngọc Nhi lại tiếp tục tiến hành chiến đấu, vòng này Đông Phương Ngọc Nhi bị loại không có duyên với ba vị trí đầu.

Lần này, chỉ vẻn vẹn có ba người sống sót có tư cách bước vào vòng tranh đấu thứ hai sau đó chiến đấu để tìm ra vị trí thứ nhất.

Thực lực của Vương Phong rất mạnh, mạnh nhất là như sắt thép cho nên hai người binh sĩ cấp bình thường nhìn Vương Phong đều khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Thực lực của bọn họ đều không đạt đến nội công, cùng Vương Phong đánh khác nào đi tìm cái chết?

Cái chết thảm của Lạc Vĩnh Tân bọn họ đều chính mắt nhìn thấy, người như vậy còn chết, bọn họ không còn dũng khí cùng Vương Phong tranh đấu.

Mặc dù nhận thua có một chút mất mặt còn hơn chết dưới tay mạnh của Vương Phong. Cho nên vẫn còn chưa bắt đầu đánh hai người đã có ý đồng ý nhận thua hết sức thẳng thắn.

“Không cần các ngươi đầu hàng, một mình ta đấu với hai người, chỉ cần hai người có thể vượt qua ta ta cam tâm tình nguyện đứng thứ ba.” Bỗng nhiên Vương Phong nói ra khiến hai người bọn cảm thấy lời nói có chút khó tin.

Một người đi đấu với Vương Phong thất bại là điều chắc chắn, thậm chí còn có khả năng sẽ bị mất mạng. Nhưng nếu đánh bại được Vương Phong, hai người bọn họ có thể thành người thứ nhất. Sự mê hoặc của vị trí thứ nhất thật sự rất lớn cho nên sau khi hai ánh mắt của bọn họ nhìn nhau đều có thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của đối phương.

Đây có thể trở thành sự kiểm tra của bộ đội Long Hồn, xếp hạng lần này sẽ ảnh hưởng tới sự thành công ra nhập bộ đội Long Hồn của bọn họ, cho nên hai người bọn họ vẫn quyết định đối kháng với Vương Phong.

Tuy cảnh giới chênh lệch không ít nhưng nhưng hai người bọn họ ngoại công liên thủ thì lực công phá cũng không hề đơn giản.

“Được, chúng tôi đồng ý đấu một trận.” Hai người bọn họ cùng đồng thanh nói.

“Rất tốt.” Vương Phong gật đầu, sau đó ném thanh đao trong tay sang một bên nói: “Các cậu yên tâm, tôi sẽ không giết các cậu cho nên các cậu có thể dùng toàn bộ thực lực của mình để đối phó với tôi, không cần có chút kiêng kị.”

Lời nói phát ra khiến trong lòng bọn họ thở phào một tiếng nhẹ nhõm, cùng lúc đó biểu hiện cũng thay đổi nhẹ nhàng hơn. Bọn họ chỉ sợ chết dưới tay của Vương Phong, bây giờ Vương Phong đã nói không giết bọn họ, bọn họ đương nhiên không còn cảm giác có tảng đá nặng đề lên ngực nữa, cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng.

Ngoại công hậu kỳ đấu với cao thủ nội công, tỉ lệ tử vong thật sự quá lớn. Bây giờ Vương Phong chủ động nói không giết bọn họ, bọn họ đương nhiên đồng ý đấu với Vương Phong.

Không cần có thể đánh bại hắn, chỉ cần có thế vượt cấp cùng Vương Phong đấu một trận bọn họ cũng có được lợi ích không hề nhỏ.

“Vậy chúng ta dùng tay không để đánh.” Hai người vừa nói sau đó bỏ thanh kiếm trong tay mình xuống đứng cùng nhau đối phó với Vương Phong.

“Thực lực của ta mạnh hơn các anh cho nên tôi để các anh ra tay trước.” Vương Phong nói cũng không phải khinh thường, tu luyện ngoại công và nội công thật sự khoảng cách rất lớn.

Khi chưa có nội công hắn cũng cảm nhận được cái khoảng cách đó, nhưng bây giờ hắn từ ngoại công cuối kỳ biến thành nội công đầu kỳ đương nhiên có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa hai loại này rốt cục lớn như thế nào.

Hơn nữa trên người của hai người này Vương Phong không cảm nhận được sát khí gì mà là sự sợ hãi nhiều hơn cho nên hắn mới chủ động đưa ra việc không giết bọn họ.

Vương Phong không phải là hạng người thích chết chóc, chỉ cần người khác không giết hắn, hắn cũng không đi giết người khác dù gì những người ở đây đều là đội quân ưu tú, là lực lượng bảo về quốc gia.

Nếu đem giết toàn bộ bọn họ thì hắn chẳng phải trở thành tên bán nước sao?

Không cần giết bọn họ mà khiến sự sợ hãi trong lòng họ mất đi sau đó mới toàn tâm toàn ý tấn công mình, đây mới là điều mà Vương Phong muốn nhìn thấy.

Thành phố Trúc Hải không có người như vậy cùng hắn đánh nhau, cho nên bây giờ có cơ hội luyện tập như vậy hắn đương nhiên không đồng ý bỏ qua.

“Vây cậu phải cẩn thận nhé.” Một binh sĩ nói sau đó hai người bọn họ cùng dùng hết sức lực của mình tấn công.

“Đến rất hay.” Nhìn thấy hai người họ cùng nhau ra tay, Vương Phong cũng có một chút né tránh bởi vì hắn căn bản không có ý trốn đi.

Rầm, rầm rầm!

Hai tay không va chạm tạo ra một trận bùng nổ sức mạnh lớn, Vương Phong ra tay thật sự quá nhanh, cho dù cùng một lúc đối phó với hai người bọn họ cũng không có cảm giác ác lực lớn.

Đến lúc này trong lòng hai binh sĩ không ngừng kêu khổ, mỗi lần Vương Phong ra tay bọn họ đều cảm thấy nắm đấm phảng phất giống như là đánh vào thanh sắt đau đớn khôn cùng.

Vẫn còn may là hai người bọn họ chứ nếu một người thì bây giờ đã sớm tan tác rồi.

Khoảng cách đã quá rõ ràng cho nên hai người bọn họ dưới tay của Vương Phong chỉ có thể chống đỡ được dưới mười chiêu.

Lúc này tay của hai người này đã sưng hết cả lên hoàn toàn bị Vương Phong đánh bại. Nếu tiếp tục đánh có thể tay của hai người bọn họ bị phế bỏ.

“Chúng tôi nhận thua.” Hai người nói sau đó từ bỏ tấn công Vương Phong lùi về một bước.

“Vậy được rồi.” Thực sự cảm nhận được bọn họ không phải đối thủ của mình Vương Phong cũng không éo bọn họ tiếp tục, khoảng cách thực lực rất lớn khiến Vương Phong có cảm giác như đang đánh đập những bạn học sinh.

Nếu tiếp tục chiến đấu như vậy hắn cũng không có bất cứ gì tốt ngược lại muốn làm bị thương hai người này cho nên Vương Phong chấp nhận sự đầu hàng của bọn họ.

Sau đó hai người bọn họ tiếp tục tiến vào một trận đấu để lựa chọn ra vị trí thứ hai và thứ ba. Một lát sau có thể sắp xếp được các vị trí, Vương Phong đứng thứ nhất họ tên được ghi trước mặt tất cả bọn họ.

Trên bảng xếp hạng, Vương Phong đứng thứ nhất trong ba người, rất rõ ràng do cái chết của Lạc Vĩnh Tân cho nên tên của hắn bị cho xuống dưới sau đó dán tên người khác nên.

Vốn dĩ Vương Phong không có ý giết người, chỉ trách Lạc Vĩnh Tân thật sự không biết tốt xấu, tự mình tìm đến cái chết. Nếu không phải giết chết hắn, vẫn còn cho rằng tôi dễ bắt nạt lắm sao?

Nửa tháng, mười ngày đã trôi qua vẫn còn bốn ngày nữa là thời gian luyện tập cũng kết thúc.

Thành tích khả quan của Vương Phong, các hạng đều là đứng đầu nhưng trong lúc đó người thanh niên huấn luyện kia lần đầu nhìn thấy Vương Phong, ngươi huấn luyện này đang cúi đầu uống rượu sắc mặt không tốt.

Vương Phong giết chết Lạc Vĩnh Tân cũng chỉ có thể trách thực lực của Lạc Vĩnh Tân quá kém nhưng sau khi thời gian qua đi vài tiếng hắn bỗng nhiên nhận được một tin tức nói vị trí quán quân đã bị Vương Phong lấy mất.

Qua sự thăm dò hắn mới hiểu Lạc Vĩnh Tân căn bản không phải là quân nhân bình thường, cha mẹ của hắn là một vị Thượng Tướng.

Bây giờ hắn chết ở đây, đối phương muốn mang Vương Phong đi, thậm chí mang Vương Phong đi muốn làm gì với hắn điều này không cần nghĩ hắn cũng hiểu.

Cho nên sự việc này hắn đã vận dụng bộ đội Long Hồn để đè nén sức mạnh xuống. Anh cả đã chỉ rõ Vương Phong là người anh cả cần hắn làm sao có thể để người khác mang người đi. Chỉ là Vương Phong nhất quyết không đồng ý trở thành bộ đội Long Hồn, một thượng tướng muốn đối phó hắn thật sự quá dễ dàng.

Trở thành bộ đội Long Hồn đừng nói là Thượng Tướng cho dù người lợi hại hơn hắn cũng không sợ, nhưng nếu Vương Phong không phải là bộ đội Long Hồn hắn cũng không thể vận dụng lực lượng đi giúp hắn, bởi vì bộ đội Long Hồn là bộ đội của quốc gia chứ không phải là bảo vệ một người.

Chỉ cần Vương Phong bước vào Long Hồn bọn họ có thể có cớ đi giúp hắn giải quyết phiền phức. Cho dù loại bỏ đối phương cũng dám làm, chỉ là Vương Phong...

“Cái tên khốn kiếp này.” Uống một ngụm rượu trong miệng, người này nắm trong tay những lon bia tạo thành một đống, thật sự là nghĩ không ra vì sao Vương Phong từ chối gia nhập bộ đội Long Hồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.