[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 174 :  Không nương tay nữa




“Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi?” Thấy Vương Phong mở hai mắt, Đông Phương Nhọc Nhi cũng ngạc nhiên vui mừng, vẻ mặt hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.

“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?” Vương Phong nói, muốn chống dậy, bởi vì cánh tay đã để cho Đông Phương Ngọc Nhi gối không có cách nào chống dậy được.

“Tôi đỡ anh dậy.” Thấy Vương Phong muốn ngồi dậy, Đông Phương Ngọc Nhi vội vàng xoa đôi mắt có chút đau, theo giúp Vương Phong ngồi dậy từ mặt đất.

“Được rồi, không cần vội, trước hết nói cho tôi biết tôi đã ngủ bao lâu rồi?”

“Từ lúc anh hôn mê tới giờ, tổng cộng là hai ngày rồi.” Đông Phương Ngọc Nhi nghĩ một chút sau đó nói.

“Hai ngày?” Nghe thấy lời cô ấy nói, trong lòng Vương Phong cả kinh, hôn mê ở chỗ này hai ngày, thế mà vẫn còn sống, quả là kì tích mà.

Chẳng qua giống như là nhìn được Vương Phong đang nghĩ gì, Đông Phương Ngọc Nhi lại vội vàng lắc đầu nói: “Sự việc không giống như là anh nghĩ, anh nghe tôi nói đã.”

“Cái gì mà không giống như tôi nghĩ?” Vương Phong bị Đông Phương Ngọc Nhi càng nói càng mơ hồ, quăng cho cô một ánh mắt nghi hoặc.

“Có người đã cứu chúng ta.” Đông Phương Ngọc Nhi giống như là nghĩ tới điều gì đó, lộ ra vẻ mặt rung động, rồi sau đó chậm rãi nói “Lúc ấy anh ngã xuống, tôi cũng đã tưởng rằng anh chết rồi, nhưng chính là vào lúc đó, bỗng nhiên có người từ trên trời giáng xuống.”

Nói tới đây, giọng của cô ngừng lại, tựa hồ vẫn còn yên lặng cho loại rung động này, đó là vì từ trước đến giờ cô chưa bao giờ gặp được cảnh tượng như thế này, vậy mà lại có một người từ trên trời giáng xuống, giống như là có thể bay trên không, hơn nữa trên người của người đó cô cảm nhận được một luồng khí thế trước đây chưa từng có.

Vốn là Vương Phong đã phải chết rồi, bởi vì hơi thở của hắn rất nhanh đã hoàn toàn tiêu tán, cuối cùng vẫn là người áo đen này ra tay, kéo hắn quay về từ ranh giới của sống chết.

Hơn nữa cách thức hắn cứu người so với lúc Vương phong cứu Chung Hiểu Thiến còn kinh khủng hơn, cả người đều nở rộ hào quang, giống như là thần tích hiện ra rõ ràng.

Đương nhiên, từ khi hắn đến, tên binh lính chiến đấu với Đông Phương Ngọc Nhi chính là trực tiếp bị doạ cho một cái xém chết, một chút cũng không dám ở lại nơi này, hoảng sợ tháo chạy, thậm chí ngay cả hai ngày sau này, cũng đều là nhờ người áo đen canh giữ ở nơi này, không người nào dám tới trêu chọc bọn họ.

Trong hai ngày này cũng có người đui mù cho rằng người áo đen kia hóa trang, nhưng đợi cho bọn họ xông lên ngay đến cả người khác ra tay như thế nào cũng không biết đã trực tiếp hộc máu bay ngược ra ngoài.

Cũng may là người áo đen này không có ý nghĩ muốn giết người, nếu không toàn bộ những người đó đã trở thành người chết.

Cuối cùng người áo đen kia chỉ nói một câu: “Cỡ mấy tiếng sau hắn sẽ tỉnh dậy.”

Sau đó hắn vươn người nhảy lên, trong tầm mắt của Đông Phương Ngọc Nhi không có cách nào nhìn thấy hắn,trong hai ngày này, người áo đen này luôn luôn tỏa ra hơi thở lạnh như băng, Đông Phương Ngọc Nhi sợ tới mức thở mạnh cũng không dám, chứ đừng nói gì đến việc đi hỏi hắn là ai.

Vì vậy đến bây giờ, Đông Phương Ngọc Nhi đến tột cùng cũng không biết là người áo đen đó sao lại đến đây, cô chỉ biết nếu như không phải là người áo đen đó xuống đây, cô và Vương phong có khả năng đã chết ở chỗ này, còn có Chung Hiểu Thiến bị trọng thương đến bây giờ còn chưa tỉnh cũng phải chết.

Một người áo đen, cứu một lần ba mạng người, buồn cười là ngay cả đối phương là ai bọn họ cũng không biết.

“Vậy cô không biết người đó là ai hả?” Nghe Đông Phương Ngọc Nhi nói xong, chân mày của Vương Phong không nhịn được nhíu lại, ở thành phố Trúc Hải, hắn còn tin sư phụ hoặc sư huynh của mình sẽ cứu mình, nhưng là ở trong này một người hắn cũng không quen, ai sẽ đến cứu hắn?

“Không biết.” Đông Phương Ngọc Nhi lắc đầu, nói: “Cả người hắn đều là bộ dạng lạnh như băng, hơn nữa trên đầu còn đội nón đen, căn bản không thể nhìn được dáng vẻ của hắn.”

Nói tới đây, Đông Phương Ngọc Nhi giống như là nghĩ tới điều gì, nhìn Vương Phong nói: “Lần trước tôi còn tưởng là anh sẽ cứ như vậy mà chết, thật là làm tôi sợ muốn chết.”

Nói xong, hốc mắt của cô có chút phiêm hồng, nghĩ lại còn rùng mình ôm lấy lồng ngực của mình.

Suýt chút nữa Vương Phong đã chết, mà Chung Hiểu Thiến cũng thiếu chút nữa là chết.

“Đúng rồi, bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi, còn đau ở chỗ nào không?” Đông Phương Ngọc Nhi nói, lộ ra vẻ quan tâm.

“Yên tâm đi, tôi không chết được.” Tuy rằng được người đẹp quan tâm là tốt, nhưng bây giờ Vương Phong cảm thấy được cả người đều không có nhiều sức lực, hiển nhiên đối phương cứu hắn, nhưng không có giúp hắn khôi phục sức khỏe, bây giờ hắn còn vô cùng yếu ớt.

Vì vậy bây giờ hắn không có tâm tình tranh luận với Đông Phương Ngọc Nhi, hắn thầm nghĩ trước tiên phải khôi phục lại sức mạnh của mình.

Không có sức mạnh thì rất có khả năng chuyện trước kia sẽ lại xảy ra, lần trước Vương Phong có thể thực sự cảm nhận được cái chết tới gần, đó là một loại cảm xúc làm người ta tuyệt vọng, bất lực và bàng hoàng.

Hắn còn tưởng rằng mình sẽ cứ như vậy chết đi, nhưng nếu hiện tại hắn vẫn còn sống, vậy hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện giống như lần trước lại xảy ra.

Bất luận là thời điểm nào cũng đều phải bảo toàn sức mạnh của mình mới được, lần này chính là quá sơ suất, vì cứu Chung Hiểu Thiến thiếu chút nữa là làm mất mạng của mình.

“Trước tiên cô chú ý xung quanh một chút, tôi muốn khôi phục lại sức mạnh.” Vương phong nói, sau đó cứ như vậy nhắm mắt lại, bắt đâu tu hành (cửu cửu quy nguyên đại pháp).

“Được.” Biết Vương Phong bây giờ vô cùng yếu, cho nên Đông Phương Ngọc Nhi cũng không có hỏi nhiều hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng chú ý xung quanh.

Chẳng qua một ngày trôi qua, vùng lân cận vậy mà một chút động tĩnh cũng không có, yên tĩnh một cách đáng sợ, một ngày không bị cái gì quấy rầy, Vương Phong khôi phục lại sức mạnh cực nhanh, tuy rằng chưa có khôi phục lại hoàn toàn nhưng so với mấy ngày hôm trước đã mạnh hơn rất nhiều.

“Có muốn nghỉ ngơi một chút không?” Vương Phong nhìn thoáng qua Đông Phương Ngọc Nhi, bình thản hỏi.

“Tôi không cần nghỉ ngơi.” Đông Phương Ngọc Nhi lắc đầu, rồi sau đó giống như là nhớ ra cái gì, vội vàng nói: “Anh mau giúp tôi xem Tiểu Thiến một chút, từ hôm đó đến bây giờ cô ấy còn chưa tỉnh, tôi sợ sẽ phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Vẫn chưa tỉnh?” Nghe thấy cô nói, trong lòng Vương Phong cũng hơi kinh hãi.

Tới trước mặt Chưng hiểu Thiến, Vương Phong dùng khả năng nhìn thấu quan sát Chung Hiểu Thiến một lần, phát hiện vết thương của cô ấy đã hoàn toàn trị hết, ngay cả trái tim cũng khôi phục, nhưng cô vậy mà vẫn chưa tỉnh, thật ra có chút kì lạ.

“Tôi xem xem.” Vương Phong cúi người xuống, ngón tay bay nhanh ấn xuống mấy huyệt vị mấu chốt trên người Chung Hiểu Thiến.

Gặp phải mấy ấn này của Vương Phong, thân hình Chung Hiểu Thiến mới bắt đầu rung rung thức dậy, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra.

“Bạn cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Nhìn thấy Chung Hiểu Thiến mở hai mắt, tren mặt Đông Phương Ngọc Nhi lộ ra vẻ mặt sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng đỡ Chưng Hiểu Thiến ngồi dậy, ân cần hỏi han: “Tiểu Thiến, bây giờ bạn có cảm giác tốt hơn chút nào không?”

“Chúng ta đây là... đang ở đâu?” Chung Hiểu Thiến nói, vô cùng nghi hoặc, nhìn khắp nơi xung quanh, cuối cùng vẫn là dời ánh mắt của mình đặt lên người bạn thân Đông Phương Ngọc Nhi.

“Chúng ta...” Sau đó Đông phương Ngọc Nhi giải thích một hồi, sau đó mới lộ ra vẻ cảm kích với Vương Phong.

Lần này Vương Phong vì cứu cô mà thiếu chút nữa mất mạng, thậm chí nếu không phải người áo đen kia xuất hiện, Vương Phong phải chết rồi, cái giá này quá lớn rồi.

Lấy mạng đổi mạng, ân tình như vậy, Chung Hiển Thiến căn bản không biết phải đền ơn như thế nào.

“Rất cảm ơn!” Rất nhiều lời muốn nói nhưng Chung Hiểu Thiến giống như là không nói nên lời, chỉ nói ra một câu như vậy.

“Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ là chấp nhận điều kiện rồi mới cứu hai người, là thực lực của tôi không tốt, không thể trách các cô.” Vương Phong phất tay áo, cũng làm cho ánh mắt của Đông Phương Ngọc Nhi liền đỏ lên.

Nụ hôn đầu của mình bây giờ còn nợ Vương Phong.

“Đúng rồi, bạn hôn mê lâu ngày như vậy khẳng định là rất đói rồi, nhanh đi ăn chút gì đi.” Vì tránh né vấn đề này, Đông Phương Ngọc Nhi vội vàng nói.

Chỉ là cuối cùng đợi đến lúc cô mở quân nhu ra, sắc mặt cũng là ngẩn ra, bởi vì đồ ăn chỉ còn lại ba phần, nhiều hơn cũng không có.

Bọn họ ở trong này đã vượt qua bốn ngày rồi, nếu như không phải hai người họ đều mê man, khả năng đồ ăn của bọn họ cũng sớm tiêu hao hết.

Chỉ là bây giờ Vương Phong với Chung Hiểu Thiến đã tỉnh dậy, đồ ăn khẳng định không đủ ăn.

“Mở hết toàn bộ ra đi, mỗi người ăn ít một chút.” Nhìn thấy đồ ăn còn sót lại, Vương Phong nói.

“Nhưng mà...” Giọng nói của Đông Phương Ngọc Nhi bị kìm hãm, cũng không biết vài ngày sau này phải trải qua như thế nào.

“Yên tâm đi, lát nữa ăn xong chúng ta đi tìm đồ ăn, nếu người khác muốn tới giành của chúng ta, chúng ta đây như thế nào có thể để bọn họ giành?” Trên mặt Vương Phong lộ ra một chút lạnh lùng, giờ phút này hắn thiếu chút nữa chết ở đây, cho nên hắn đã hiểu rõ được một đạo lý, đó chính là nhân từ với người khác, người ta chưa hẳn đã mềm lòng với mình, vậy hắn còn ngại gì nữa chứ?

Người khác muốn hắn chết, vậy hắn sao lại không thể để cho người khác chết? Ai mà không mong muốn còn sống?

“Đừng lo lắng nữa, ăn đi, nếu như cô lo lắng vài ngày sau này không có đồ ăn, cùng lắm thì ăn thịt của tôi, thịt tôi ngon lắm.” Vương Phong bình thản nói một câu, cũng đã làm cho Đông Phương Ngọc Nhi vội vàng lắc đầu.

Cho dù cô đói chết ở nơi này cũng tuyệt đối sẽ không đi ăn thịt người, bởi vì làm như vậy, so với súc vật thì có gì khác nhau.

Chẳng qua là bây giờ cô thật sự là đói bụng, từ lúc Vương

Phong hôn mê đến bây giờ, cô cũng mới chỉ ăn có một lần, nay bụng sớm đã reo lên rồi.

Cô cũng đã như vậy, người đã lâu chưa ăn như Vương phong và Chung Hiểu Thiến sẽ như thế nào?

Cho nên cuối cùng cô cũng mở đồ ăn ra, trong tay mỗi người là một phần.

Mặc kệ thời gian sau này như thế nào, ít nhất đồ ăn bây giờ bù vào bụng bọn họ.

Ăn như hổ đói một phen, ba phần đồ ăn cơ hồ chưa tới một phút đã bị bọn họ hoàn toàn tiêu diệt, hơn nữa ăn một chút như vậy, hoàn toàn không đủ, sơ sơ không đủ gần giống như chỉ lót dạ một chút, vậy là đói bụng đến chịu không được.

“Cô có thể đi hay không?” Vương Phong đem ánh mắt đạt trên người Chung Hiểu Thiến, làm cho cô hơi sửng sốt, sau đó mới từ trên mặt đất đứng dậy, nói: “Không cần lo cho tôi, tôi đã không sao rồi.”

Nói xong, cô còn hoạt động một chút cánh tay của mình, xác thực không có trở ngại.

“Không phải là tôi lo lắng cô, tôi chỉ sợ là cô kéo tôi thụt lùi.” Vương Phong nói, không chút lưu tình đả kích, khiến cho mặt Chung Hiểu Thiến trong nháy mắt hiện lên một mảng đỏ.

Chẳng qua trong lời nói của Vương Phong thật sự rất có lí, Chung Hiểu Thiển sớm đã hương tan ngọc nát, cho nên hiện tại một chút tư cách phản bác Chung Hiểu Thiến cũng không có, chỉ có thể xấu hổ đứng ở chỗ này.

“Vương Phong, anh muốn làm gì, nói cho chúng tôi nghe một chút đi.” Thấy không khí lạnh xuống, Đông Phương Ngọc Nhi cũng vội vàng đi hòa giải.

“Không có gì hay để nói, muốn sống sót liền đi theo tôi, muốn đói chết thì ở chỗ này.” Nói xong, ngay cả bao trang bị Vương Phong cũng không cần, cứ như vậy đứng dậy, xoay người đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.