[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 17 :  Chương 17: Sự hiểu lầm mờ ám




"Chú ba, không ngờ rằng cậu giấu kỹ như thế đấy." Cố Bình nháy mắt ra hiệu nhìn Vương Phong một cái làm cho cả người Vương Phong cũng nổi da gà và đổ mồ hôi lạnh không thôi.

Nhưng lời nói này cũng là Cố Bình cảm thấy vui vẻ thay cho cậu em từ tận đáy lòng, đã từng là anh em cùng phòng ký túc, cuối cùng bây giờ cũng có chút tin tức.

"Đi, có lời gì chúng ta chờ lát nữa hãy nói." Vỗ vỗ vai đại ca, Vương Phong cùng anh ta đi theo quản lý đến phòng VIP.

Bên trong phòng, món ngon đã bày đầy bàn khiến Vương Phong thấy đói, lúc này hắn mới nhớ tới ra buổi sáng đi ra ngoài tới giờ, hắn vẫn chưa ăn gì.

"Đại ca, không biết bây giờ anh đang làm công việc gì?" Vương Phong hỏi.

"Anh... Vẫn là đừng nhắc nữa, chỉ vậy thôi." Cố Bình cười khổ làm cho Vương Phong cũng lặng người.

"Chị Tuyết, đại ca tôi là một nhân tài trong việc quản lý, không biết công ty châu báo của chị có chỗ nào cho anh ấy không?" Lúc Vương Phong nói thì Cố Bình đánh rơi cả thìa đang cầm trong tay, nghi ngờ nhìn Vương Phong.

Theo khả năng của Vương Phong, hắn đương nhiên nhìn ra đại ca mình bây giờ cũng không ra làm sao, có lẽ cũng không khác hắn lúc trước là bao.

Trong cái xã hội này dù cho bản thân có khát vọng lớn nhưng không có tiền, không có địa vị, muốn tiến lên thì rất khó khăn. Ở trường học, vị đại ca kia đã vì hắn mà bị đánh oan không ít lần cho nên bây giờ Vương Phong muốn vào lúc này giúp đỡ anh ấy.

"Thế này đi, tôi thấy như vậy cũng được, Châu báu Bối thị của chúng tôi chuẩn bị khai trương một đại lý khác, để anh ta tới làm quản lý trưởng đi, về phần tiền lương tôi gửi anh ta năm triệu một năm, nếu như có thành tích tốt thì có thể thêm phần trăm hoa hồng, không biết các anh cảm thấy thế nào?" Bối Vân Tuyết bình tĩnh nói, dường như không xem năm triệu tệ ra gì.

Nghe Bối Vân Tuyết nói, trong lòng Cố Bình vô cùng cảm động, về châu báu thì anh cũng từng tiếp xúc qua, một quản lý cửa hàng châu báu, lương một năm được một triệu tệ đã là nhiều lắm rồi, anh hiểu được mình có được đãi ngộ cao tới vậy toàn bộ là nhờ Vương Phong.

Giờ phút này anh bỗng nhiên có một sự xúc động muốn khóc, tốt nghiệp hơn một năm, anh ta chỉ có khát vọng mà thôi, không có chỗ để thể hiện, chính là có lòng mà không đủ lực, bây giờ có một cơ hội tuyệt vời cứ như vậy bày ra trước mặt anh, anh làm sao không xúc động cho được?

Thậm chí lời mời này anh khó mà từ chối.

"Chú ba, cảm ơn." Cố Bình vỗ vai Vương Phong một cái, đôi mắt cũng ngân ngấn nước.

"Người mà anh nên cảm ơn không phải em mà là người đối diện anh đây này." Quay đầu chỗ khác không nhìn vị đại ca đang hai mắt đẫm lệ, Vương Phong bất đắc dĩ nói.

"Cám ơn em dâu." Cố Bình nói xong lại khiến Bối Vân Tuyết đỏ hết cả mặt, người này khi nói chuyện thật chẳng biết suy nghĩ gì cả.

Tuy nhiên cô cũng không phản bác, bởi vì chuyện này càng giải thích sẽ càng rối, không phải nói vài câu thôi là được, thực tế là cần phải giấu.

Với lại lúc Cố Bình nói ra câu đó, cô cũng không thấy ghét, ngược lại trong lòng còn xuất hiện chút ngọt ngào, không dám ngẩng đầu nhìn Vương Phong.

"Được rồi, cả bàn ăn lớn như vậy, chúng ta cũng không thể lãng phí. Chị Tuyết, không phải buổi sáng chị đi ra ngoài đến bây giờ vẫn chưa ăn gì à, bây giờ ăn nhiều một chút đi." Vương Phong nói thế khiến Cố Bình trừng to mắt, dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía hai người bọn họ.

Người khác buổi sáng chưa ăn cơm vậy mà Vương Phong lại biết, chẳng lẽ bọn họ đã...?

Nghĩ tới đây, sắc mặt anh ta càng thêm quái dị nhưng trong lòng thì đã hiểu rõ tất cả.

Một bữa cơm được ăn xong trong sự xấu hổ, ra khỏi khách sạn Thiên Ngu, Cố Bình đã sớm một mình rời khỏi, anh muốn đi từ chức công việc hiện tại, sau đó làm các loại thủ tục, hơn mười ngày sau sẽ đến nhận chức quản lý trưởng.

"Chị Tuyết, chị buổi chiều còn có chuyện bận sao?" Vương Phong hỏi làm Bối Vân Tuyết hơi sững sờ, nói: "Buổi chiều tôi không có làm gì cả."

"Đã vậy thì buổi chiều chúng ta đến cửa hàng châu báu Hoa Liên đi." Trên mặt Vương Phong lộ ra nụ cười lạnh, nhớ tới chuyện trước đó hắn bị thiếu chút nữa đã bị người ta giết.

Tên Hoa Long này, vì muốn giết hắn mà không tiếc phái biết bao nhiêu người tới, đối với dạng người này, hắn thật không còn gì để nói, trước tiên cứ lấy đi hết đá quý đáng tiền của nhà hắn đi rồi hãy nói.

"Cậu Hoa, không hay rồi, tên nhóc kia lại đến cửa hàng của chúng ta, xem bộ dạng của họ thì có vẻ là muốn mua đá của chúng ta." Dường như bọn Vương Phong vừa tới nơi này chưa đến một phút thì tin tức đã được dùng tốc độ nhanh nhất để truyền đến tai Hoa Long lúc này đang "vận động kịch liệt" trong một gian phòng nghỉ ở cửa hàng.

"Chết tiệt, vào sao lại không gõ cửa?" Nhìn thấy người xông vào, Hoa thiếu gia lớn tiếng chửi một câu, mặt tối sầm lại.

"Vâng vâng vâng." Tên đàn em hoảng sợ lui về sau đi ra ngoài.

Tuy nhiên nghe được tin tức không hay truyền đến, hắn không tiếp tục "vận động" nữa, sau đó vỗ vỗ cái mông đầy đặn đang ở dưới chân mình, nói: "Cô ở chỗ này chờ tôi."

Nói xong, hắn mới chậm rãi mặc quần áo của mình vào.

"Chuyện gì?" Đi đến ngoài cửa, Hoa Long lạnh lùng hỏi tên đàn em đang xấu hổ.

"Là tên kia lại tới." Đàn em đáp.

"Chết tiệt, lần trước để hắn chạy thoát vậy mà vẫn dám đến.” Trong miệng Hoa Long phát ra giọng nghiêm nghị đầy sát khí, sau đó hắn chỉnh sửa lại quần áo của mình một chút rồi đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.