[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 142 : Mây mưa thất thường




"Muốn ôm Tuyết tỷ cùng nhau ngủ." Vương Phong nói không chút do dự.

" Không được..." giống như đang sợ điều gì, bối Vân Tuyết lắc lắc đầu.

Nhưng từ giờ phút này cô đã để hắn chen lên giường rồi, nếu di chuyển vào bên trong, thì chắc sẽ rơi xuống sàn nhà mất.

" Không có việc gì, anh chỉ là ôm để ngủ thôi, sẽ không làm gì khác đâu." Vương Phong lắc đầu, sau đó đưa tay của hắn ra một cách dứt khoác, đặt lên thân thể mềm mại đang run rẩy của Vân Tuyết.

Thân hình của Bối Vân Tuyết cực kì nóng bỏng, hơn nữa còn đang run run, nhìn có vẻ trong lòng cô đang rất hồi hộp, nhưng cô hồi hộp lẽ nào Vương Phong lại không hồi hộp như vậy sao?

"Không sao..." Vương Phong nhẹ nhàng nói rồi sau đó nhẹ nhàng kéo Tuyết tỷ đến trước mặt, ôm vào lòng.

Nhẹ nhàng ngửi mùi hương vươn trên người của Vân Tuyết, Vương Phong chỉ cảm thấy mình có cảm giác yên bình chưa từng có, không có tà niệm, không có **, chỉ có ý nghĩ muốn ôm vậy thôi.

Dường như cũng bị cuốn hút bởi Vương Phong, bối Vân Tuyết lúc nãy căng thẳng đã từ từ bình tĩnh hơn, cứ mặc để Vương Phong ôm cô.

" Vương Phong, anh nói xem chúng ta sẽ được mãi mãi như thế này không chia xa phải không?" Khoảng vài phút sau đó Bối Vân Tuyết mới nhẹ nhàng hỏi Vương Phong.

" Đương nhiên" Vương Phong hít một hơi thật sâu, sau đó ôm thân thể mềm mại của cô chặc hơn, giống như muốn hòa tan bản thân mình vào vậy.

Dường như phụ nữ Vương Phong đều có thể sẽ buông ra, nhưng chỉ duy nhất là Vân Tuyết thì không được, nếu nói người cuối cùng mà Vương Phong muốn lấy là ai, hắn sẽ không do dự mà chọn Vân Tuyết.

" Vương Phong, em biết cho đến bây giờ anh vẫn trách em không đến gần anh hơn, nhưng em vốn là người phụ nữ truyền thống, nhất định phải chờ đến ngày kết hôn mới có thể trao cho anh, nhưng nếu bây giờ anh muốn, thì cũng có thể..."

Nói đến cuối cùng, tiếng Bối Vân Tuyết thì thào nhỏ như muỗi kêu, nhỏ đến mức sắp không nghe thấy nữa.

Vốn dĩ Vương Phong nghĩ có thể ôm được Bối Vân Tuyết mà mình yêu thương nhất vậy đã là tốt rồi, căn bản chưa từng nghĩ qua ý nghĩ đó, nhưng bây giờ nghe cô ấy nói vậy, Vương Phong lại cảm thấy bản thân hắn kích động một cách kì lạ.

Thân thể mềm mại của Vân Tuyết, là tuyệt mĩ nhất không thể nghi ngờ vào đâu được, trước sau nhấp nhô, thậm chí không có chút mỡ thừa, vừa hay có chuyện tốt, thật hoàn mĩ.

Bây giờ Vương Phong ôm chặt cô vào lòng, trước ngực hắn cũng truyền ra luồng khoái cảm tuyệt vời, làm phần dưới của hắn cũng có phản ứng rất lớn.

Mà sự thay đổi khác thường đó rất nhanh cũng kích thích đến Bối Vân Tuyết, làm đầu của cô phải nấp vào lòng của Vương Phong, cả người cũng bắt đầu hơi run.

"Vân Tuyết, em phải biết anh trước giờ không muốn ép em làm những điều em không thích, chúng ta cũng có thể kết hôn rồi hãy như vậy." cảm giác rõ nét được sự căng thẳng của Vân Tuyết, Vương Phong chậm rãi nói.

" Không." Bỗng nhiên, bối Vân Tuyết lắc đầu, đầu cô từ từ ngẩn lên, trong căn phòng tối đen như mực cô nhìn thẳng Vương Phong nói:"Vân Tuyết sớm muộn cũng là người của anh, sớm một ngày trễ một ngày với em mà nói cũng không khác gì nhau, chỉ là em mong anhnmaix mãi sẽ không bỏ rơi em."

Nói xong, cô dùng hết sức lấy tay mình ôm chặc eo của Vương Phong, giống như hắn sẽ ra đi.

" Sẽ không đâu, dù cho Vương Phong anh có đốn mạc như vậy, cũng tuyệt đối không bỏ rơi em không quan tâm, trừ khi một ngày nào đó anh chết đi, nếu không dù cho em có đánh anh, anh cũng sẽ không đi đâu." Vương Phong kiên quyết nói.

Nhưng cũng chính lúc lời của hắn vừa dứt, hắn lại cảm thấy trên miệng mình có cảm giác mát, Bối Vân Tuyết đã dùng cách trực tiếp nhất để trả lời hắn.

"Em không cho phép lão già như anh nói chết gì hết, em vẫn chưa chết, anh cũng không thể chết được." Nói xong, bối Vân Tuyết lại trực tiếp tấn công Vương Phong.

Vân Tuyết là một mĩ nữ, hơn nữa còn là một mĩ nữ siêu phàm, giây phút này cô khiêu khích như vậy, nam nhân chính chắn như Vương Phong cũng không thể kiềm lòng được nữa rồi, ôm chặc lấy Vân Tuyết, sa vào những cái hôn vô cùng cuồng nhiệt.

Tất cả sau đó, dường như đều thuận lợi, Bối Vân Tuyết muốn dành hết tất cả cho Vương Phong, cho nên chỉ trong vòng một hai phút, tất cả trên người Vân Tuyết đều bị Vương Phong cởi sạch.

Đêm đen tối như mực, tầm mắt của Vương Phong không bị cản trở chút nào, hai mắt như đèn pha.

Tuy rằng thân thể mềm mại của Vân Tuyết là lần đầu tiên gặp Vương Phong đã nhìn thấy rồi, nhưng chung quy cũng bị quần áo che mất, cũng không chi tiết như bây giờ.

Cho nên khi Vương Phong nhìn thấy được những điểm bị che giấu lâu nay trên người Vân Tuyết, suýt chút là chảy cả máu mũi, người phụ nữ mà hắn yêu nhất cuối cùng đã từ bỏ tất cả, tình nguyện dâng hiến hết tất cả cho hắn, Vương Phong thật sự có chút cảm động chút căng thẳng.

Nhẹ nhàng dìu Vân Tuyết nằm xuống giường, Vương Phong hít một hơi thật sâu rồi mới hỏi:" Vân Tuyết, em thật sự đã nghĩ kĩ chưa?"

"Dạ." nghe thấy giọng Vương Phong, Bối Vân Tuyết mắc cở đến mức không dám mở mắt, cả người trở nên cứng đơ.

"Nhưng anh phải nhẹ một chút, em là lần đầu tiên..." Bối Vân Tuyết xoay đầu không dám nhìn Vương Phong.

Không có lời nào có thể miêu tả được Bối Vân Tuyết của lúc này, nghe những lời này, Vương Phong dường như đem bản thân tốc độ nhất trước đến nay từ bỏ tất cả, cởi trần như Vân Tuyết.

Cuối cùng, trong tiếng kêu rên của Bối Vân Tuyết, Vương Phong rốt cục cũng đã chiếm hữu được tất cả của cô, hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng nhất... (ở đây đã tĩnh lược ngần ấy chữ).

Một lần mây mưa thất thường, khoảng một tiếng sau đó, Vương Phong mới đưa hết tinh thần của mình vào cơ thể Vân Tuyết, cả người đều là mồ hôi.

Mà nhìn Bối Vân Tuyết, đã sớm tê liệt toàn thân không còn sức lực nằm trên giường, hít hở từng hơi một.

Nhẹ nhàng ôm Vân Tuyết vào lòng, Vương Phong cũng nhẹ nhàng kéo mền che lên người hai người họ nói:" Xin lỗi em, để em đau đớn lâu như vậy."

Biết kéo dài thời gian như vậy là quá lâu rồi, cho nên Vương Phong cũng vội vàng nhận sai, vừa mới để bản thân hành hạ điên cuồng như vậy, Vân Tuyết không đau mới là lạ.

" Chỉ cần anh vui là được rồi." mặc dù phía dưới rất đau, nhưng Bối Vân Tuyết vẫn dịu dàng nói với Vương Phong.

Nhưng trong lòng cô cũng có chút khó hiểu, không phải nam nhân kéo dài nửa tiếng là đã lâu lắm rồi sao? làm sao mà Vương Phong lại có thể lâu như vậy.

Nếu như không phải trong đầu cô luôn dập dờn cảm giác kích thích, nói không chừng cô cô đã bị hành hạ đến ngất xỉu đi rồi.

"Em bây giờ đã là người của anh rồi,cho nên sau này anh không được đi ra bên ngoài dụ dỗ cô gái khác nữa, biết chưa?" Lúc này, Bối Vân Tuyết lại nói với giọng có chút ghen.

Lúc đầu bản thân quen biết Vương Phong, hắn vẫn một mình, nhưng bây giờ một người mà tướng mạo tương xứng với Tử Sa lại tự động tìm tới, đây làm sao mà không có vấn đề được, mặc dù nói cô ấy là bạn học với Vương Phong nhưng Bối Vân Tuyết đâu phải kẻ ngốc, tự nhiên sẽ nhìn ra là gì.

Nếu bản thân không giám sát Vương Phong chặt chẽ một chút, không chừng sẽ bị cô gái khác gạt đi mất rồi, cho nên Bối Vân Tuyết tự tin Vương Phong sẽ không bỏ rơi cô, nhưng nếu người khác đến dụ dỗ hắn thì làm sao?

Cô nghe nói nam nhân về phương diện này khả năng kiềm chế rất kém, hễ không để ý là sẽ lén đi vụng trộm.

Trong lòng gượng cười, Vương Phong muốn nói thật ra hắn đã bị dụ dỗ rồi, nhưng những lời này hắn tuyệt đối không thể nói ra, chỉ đành nói:"Yên tâm đi Vân Tuyết em mới là người phụ nữ duy nhất trong lòng của anh."

"Ừm, vậy thì còn được." Bối Vân Tuyết gật đầu,khi Vương Phong nhìn không thấy, khóe miệng có chút cong lên.

Biết lần mây mưa thất thường này khiến Vân Tuyết có chút đau đớn, nên Vương Phong cuối cùng nhẹ nhàng và rộng lượng cho cô, sau đó để cô nằm lên cánh tay nói:" Vân Tuyết, bây giờ cũng trễ rồi, em ngủ đi."

"Dạ." Bối Vân Tuyết nghe lời, sau đó nép vào lòng Vương Phong, dần thiếp đi.

Đêm nay, Vương Phong ngủ rất ngon, thậm chí trong mơ cũng chỉ toàn là Vân Tuyết, Vân Tuyết cuối cùng cũng trao hết cho hắn rồi, cho nên dù hắn thế nào cũng không thể bỏ lại Vân Tuyết, cô ấy mới là người con gái mà hắn yêu nhất.

Ngày hôm sau, Vương Phong bị điện thoại đánh thức, nhìn thấy là Qủy Kiến Sầu điện thoại đến.

"Sư phụ" sau khi bắt máy, Vương Phong gọi cung kính.

"Con mau chuẩn bị ít đồ đạc với vợ con đến đây, chúng ta phải nhanh chóng quay về thành phố Trúc Hải rồi." Quỷ Kiến Sầu nói giọng điệu hoàn toàn thay đổi.

Quỷ Kiến Sầu trước nay đều không nói những lời như vậy, lần này khiến Vương Phong cảm thấy có chút kì lạ.

Nhưng mà như vậy mà nói cũng là chuyện tốt, nếu Quỷ Kiến Sầu vẫn một sắc mặt thì Vương Phong thật có chút tiếp nhận nổi, cảm giác đó như đối diện với một tảng băng vậy, thời gian ngắn thì không sao, nhưng thời gian dài rồi khó tránh sẽ có cảm giác khác.

Nhìn thoáng qua Vân Tuyết, cô đã tỉnh.

"Vân Tuyết, chúng ta nhanh chóng thu xếp đồ đạc thôi, chờ để quay về Trúc Hải." Nhìn Vân Tuyết, trên mặt Vương Phong lộ ra nụ cười hạnh phúc nói.

"Dạ." Bối Vân Tuyết gật đầu, sau đó nói với vẻ chút ngại ngùng với Vương Phong:" Anh xoay người qua đi, em phải thay đồ rồi."

"Xoay...." nghe thấy Vân Tuyết nói, Vương Phong có chút dở khóc dở cười, đều đã xảy ra chuyện quan hệ với nhau rồi vậy mà vẫn chưa tự nhiên được.

Nhưng mặt Vân Tuyết có chút lạnh lùng, nên Vương Phong cũng không mặt dày nhìn cô thay quần áo, sau đó quay lưng qua đối diện cô đang tự thay quần áo.

Sau lưng, tất cả những âm thanh truyền tới Vân Tuyết dường như đang cởi bỏ chăn ra, ùa đến từng đợt gió lạnh.

"Vân Tuyết, em đang làm gì vậy?" Vương Phong cảm thấy lại hỏi một câu.

"Anh đừng quay lưng lại." Nghe thấy Vương Phong nói, Vân Tuyết bị dọa một phen, liền lớn tiếng kêu.

"Được, được, được, anh sẽ không quay lại, em nhanh lên, nếu không chúng ta lỡ máy bay thì không hay đâu."

"Dạ." Bối Vân Tuyết nói, sau đó thu xếp vài thứ, khoảng vài phút, Bối Vân Tuyết thì thầm vài tiếng:"Anh có thể quay người lại được rồi."

Quay đầu lại, Vương Phong nhìn thấy Bối Vân Tuyết quả nhiên đã thay xong quần áo, nhưng Vương Phong có chút khó hiểu là sao lại không nhìn thấy khăn trải giường?

"Vân Tuyết em thu dọn khăn trải giường làm gì?"

"Anh không được hỏi." Nghe thấy Vương Phong hỏi, bối Vân Tuyết đỏ mặt, dậm chân mạnh nói.

"Haha." nghe đến đây, Vương Phong sao lại không biết xảy ra chuyện gì, tất nhiên Vân Tuyết muốn giấu nhẹm khăn trải giường, không muốn người khác nhìn thấy.

"Anh không được cười." nhìn thấy Vương Phong vô tư cười, mặt Bối Vân Tuyết lại đỏ hơn, như quả táo chín đỏ vậy, làm cho Vương Phong muốn tiến lại cắn một cái.

Rất nhiều chuyện nói rằng sau khi con gái mất lần đầu tiên giống như muốn giấu đi chứng cứ đó không muốn để người khác nhìn thấy, việc này cũng thật khó hiểu.

Nhưng suy nghĩ của nữ nhân Vương Phong cũng không thể hiểu thấu, cũng lười phải nghĩ rồi, chỉ đành nói:" Đi thôi, sư phụ đang đợi chúng ta, không nên để thầy đợi lây quá."

"Vậy chúng ta đi thôi." hiểu là sắp được quay về Trúc Hải, nét mặt của Bối Vân Tuyết cũng lộ ra một nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.