[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 139 : Không thể che giấu




“Cậu thật sự nghe không hiểu sao?” Nghe thấy lời của Bối Tử Minh nói, Vương Phong về cơ bản đã có thể chắc chắn rằng hắn có một mối quan hệ tuyệt vời. Những biểu hiện liên tục thay đổi trên mặt cậu ta đều đã lọt hết vào tầm mắt của Vương Phong. Mặc dù đối phương đang cố gắng né tránh nhưng Vương Phong đã nhìn thấu con người cậu ta từ trong ra ngoài thì làm sao có thể né tránh?

“Em thật sự nghe không hiểu anh đang nói gì.” Bối Tử Minh bình tĩnh lắc đầu.

“Vương Phong, cậu nghi ngờ con trai tôi?” Lúc này ánh mắt của Bối Thanh Thiên nhìn Vương Phong đầy nghi ngờ.

Tính tình con trai ông như thế nào ông hiểu rõ vô cùng. Nếu nói cha của nó làm bị thương con gái ông, ông cũng sẽ không tin rằng Bối Tử Minh làm Bối Vân Tuyết bị thương.

Dù sao thì từ nhỏ quan hệ của hai chị em bọn chúng cũng rất tốt, không có khả năng xảy ra loại chuyện như thế này.

“Cháu không nghi ngờ mà là cháu chắc chắn. Trước đó chúng ta đã bỏ qua một chuyện đó chính là nếu bác là người ngã xuống thì người được lợi lớn nhất là Bối Thanh Vân. Nhưng nếu như chị Tuyết bị giết chết, cháu thấy người được nhiều lợi ích nhất còn có thể là ai nữa chứ, hơn nữa lòng người khó dò, ai cũng không biết được trong lòng ai đang nghĩ gì.” Vương Phong cười lạnh lùng nói.

“Vương Phong, anh đang nói gì vậy?” Lúc này Bối Vân tuyết cũng kéo Vương Phong rồi nói.

Nếu lúc này Vương Phong chắc chắn là bị điên rồi. Hắn sao có thể nghi ngờ người khác bừa bãi như vậy. Em trai cô sao có thể làm tổn thương cô được.

“Ý của anh là tất cả những chuyện này có thể đã được em trai em lên kế hoạch rồi.” Vương Phong khẳng định ngược lại khiến nhiều người quay sang nhìn Bối Tử Minh.

Bối Tử Minh luôn có một vị trí rất thấp trong gia đình này, từ trước đến nay không bao giờ tranh luận với người khác giống như một người con trai trưởng thành, rất nhiều người có ấn tượng tốt về cậu ta.

“Không thể.” Lúc này Bối Vân Tuyết lắc đầu nói: “Tử Minh sao có thể làm em bị thương, anh nói người khác như thế nào cũng được nhưng em không cho phép anh được nói thằng bé như thế.”

Trong giọng nói của Bối Vân Tuyết đã có chút tức giận, khiến trong lòng Vương Phong cảm thấy bất lực. Lần này hai cha con bọn họ không tin lời hắn nói, ngược lại hắn cảm thấy có chút khó xử.

“Nếu mọi người không tin cũng được, tôi tự mình hỏi cậu ta.” Nói đến đây Vương Phong bỏ tay của chị Tuyết xuống. Một mình đứng trước mặt Bối Tử Minh.

Thân hình của Bối Tử Minh rất cao, khoảng một mét tám. Nếu là Vương Phong lúc vẫn chưa tu luyện khẳng định thấp hơn cậu ta một cái đầu. Nhưng hiện tại hắn đã tu luyện được một thời gian khá dài, chiều cao cũng đã tăng lên khoảng một mét tám lăm rồi nên có vẻ cao hơn rất nhiều so với Bối Tử Minh này.

Vào ngày đầu tiên gặp mặt, Vương Phong đã khiến cho Bối Tử Minh cảm giác vô cùng áp lực. Hơn nữa hiện tại trên người Vương Phong còn phát ra hơi thở vô cùng lạnh lùng khiến cho Bối Tử Minh cảm thấy rất khó chịu.

Cậu ta từ nhỏ đã sống ở biệt thự Minh Duyệt, mặc dù cũng đã làm qua rất nhiều chuyện không nên để người khác biết được nhưng bọn người đó đều rất tôn trọng và cũng vô cùng sợ cậu ta.

Vì vậy điều này khiến sâu trong lòng cậu ta luôn cảm thấy bản thân ưu việt, đột nhiên lại gặp một tên Vương Phong mang hơi thở vô cùng lạnh lùng này, cậu ta liền cảm thấy khó thở.

“Cậu nói cậu nghe không hiểu vậy tại sao tim lại đập nhanh như vậy?” Vương Phong nhìn Bối Tử Minh bằng một ánh mắt vô cùng gắt gao rồi nhanh chóng hỏi.

“Có liên quan gì đến anh sao?” Cảm giác sợ hãi Vương Phong ngập tràn trong lòng Bối Tử Minh nhưng cậu ta vẫn cắn răng hỏi.

Dù sao thì những chuyện cậu ta làm mảy may đều không bị lộ ra, cậu ta cũng không thèm sợ bị Vương Phong tra hỏi. Anh ta có tra như thế nào cũng không điều tra được ra cậu ta, chỉ cần cậu ta không bỏ cuộc có chết cũng không nói thì bọn họ cũng sẽ không thể làm gì cậu ta được.

“Tất nhiên là có liên quan rồi.” Vương Phong gật đầu sau đó hỏi: “Vừa rồi lúc tôi nói cậu là người đã lên kế hoạch, sắc mặt của cậu rõ ràng đột ngột cứng lại, cậu đừng tưởng cậu qua mắt được tôi, ở trước mắt tôi thì cậu không thể nào che giấu được đâu.”

“Hơn nữa tôi vốn học y, tim cậu đập nhanh hơn người khác không chỉ một lần, đủ để biết cậu hiện tại đang sợ hãi cái gì.”

“Em không sợ gì cả, xin anh đừng nói lung tung nếu không em sẽ kiện anh tội phỉ báng.”

“Ha ha.” Nghe lời của Bối Tử Minh nói, Vương Phong chỉ mỉm cười sau đó nhìn xoáy vào Bối Tử Minh nói: “Trước đó tôi còn một số chỗ chưa chắc chắn rằng hung thủ chính là cậu nhưng mà bây giờ tôi dường như có thể khẳng định rằng cậu chính là người đã thuê người để hãm hại chị của cậu.”

“Ngậm máu phun người.” Nghe được lời nói của Vương Phong, Bối Tử Minh nổi giận.

“Trái tim cậu lại đập nhanh hơn nhiều so với lúc nãy, dường như cậu đang cố gắng che giấu điều gì đó. Sắc mặt của cậu không thay đổi không có nghĩa là tim cậu không có sự biến đổi. Nói đi, cậu làm vậy rốt cuộc mục đích là gì?”

“Vương Phong, anh đừng ép nó, em tin nó không phải là hung thủ.” Lúc này mặt Bối Vân Tuyết lo lắng nói.

Em trai cô thực sự đang đối chọi với người yêu cô, cô làm sao có thể chấp nhận đứng nhìn cảnh này chứ.

“Tuyết, hiện tại không phải chuyện của em, đợi anh hỏi xong tự khắc sẽ trả lại công bằng cho cậu ta.” Vương Phong nói mà không quay đầu lại.

“Mặc dù tôi luôn kính trọng anh như một người anh rể tương lai nhưng nếu anh cứ vu khống tôi như thế thì tôi sẽ không nhường nhịn anh đâu.” Trên gương mặt đẹp trai của Bối Tử Minh đã chảy khá nhiều mồ hôi, cũng không biết là do bị dọa sợ hay như thế nào.

“Tôi vu khống cậu?” Vương Phong cười lộ vẻ không quan tâm nói: “Điều tôi nói rốt cuộc có phải sự thật hay không thì trong lòng cậu rõ nhất, chỉ để đạt mục tiêu của bản thân mà ngay cả chị cậu cậu cũng không tha. Tôi thật sự không hiểu trong tim cậu rốt cuộc như thế nào nữa.”

“Vài năm trước, cậu cũng chỉ mới có mười mấy tuổi đầu thôi, mười mấy tuổi đầu mà có dã tâm lớn đến thế rồi. Nếu như cậu thực sự có thể đạt được mục đích, tôi thật không tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu người trong nhà họ Bối phải chết dưới tay cậu nữa.”

“Anh nói như vậy cũng chỉ là không nói có. Anh nghĩ tôi sẽ nghe lời anh nói sao?” Bối Tử Minh giả bộ bình tĩnh trả lời.

Chẳng qua lời nói của Vương Phong thực sự đã làm lòng cậu ta trở nên bồn chồn chột dạ, tim cậu ta đập rất nhanh dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Nói, chuyện năm đó phải cậu làm không?” Đột nhiên Vương Phong vươn tay bắt lấy tay của Bối Tử Minh, trực tiếp sử dụng lực rất mạnh.

Tên Bối Tử Minh này rõ ràng là hung thủ, mặc dù Vương Phong không có bằng chứng rõ ràng nhưng không có nghĩa là hắn không có cách khiến đối phương khai ra sự thật.

“Anh bỏ tôi ra!” Lực tay Vương Phong thực sự rất lớn nên lúc này mặt của Bối Tử Minh lúc này trở nên méo mó, trông vô cùng đau đớn.

“Vương Phong, cậu làm gì vậy?” Nhìn thấy Vương Phong đột nhiên ra tay, Bối Thanh Thiên cũng giật nảy mình sau đó trở nên vô cùng tức giận.

“Sư phụ, người giúp con chặn những người này lại một chút. Nếu ai nhúc nhích giết ngay lập tức.” Vương Phong không quay đầu lại nói khiến sắc mặt của những người ở đây biến đổi.

Vương Phong này thực sự quá độc ác, ở biệt thự Minh Duyệt này mà cũng dám đe dọa mọi người như vậy.

“Các vị, hãy tin tưởng đệ tử của tôi sẽ không làm bậy, mọi người không cần lo lắng.” Lúc này Quỷ Kiến Sầu từ từ đứng dậy. Dù một tiếng thở nhẹ của ông ta cũng không thể nghe được nhưng hiện tại không một ai dám ngăn cản Vương Phong làm bất cứ điều gì.

“Nói đi, vì sao cậu lại làm như vậy?” Lúc này lực tay của Vương Phong càng lúc càng lớn, hầu như tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy được tiếng “rắc rắc” của xương gãy khiến trong lòng mọi người lạnh hẳn đi.

“Tôi không có làm, anh có dự định giết tôi thì tôi cũng sẽ không nhận.” Bối Tử Minh hét to đau đớn.

“Ha ha, cậu thật sự cho rằng tôi không dám giết cậu?” Bỗng nhiên Vương Phong cười vô cùng tàn nhẫn. Hắn không những bắt lấy tay của Bối Tử Minh mà còn trực tiếp bóp lấy cổ cậu ta nâng lên.

Một tên thanh niên hai mươi tuổi giờ phút này bị Vương Phong nâng lên dễ như trở bàn tay, lực cánh tay của hắn quả thật vô cùng đáng sợ.

“Tuy tôi không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh cậu là người đứng sau kế hoạch này nhưng nhịp tim của cậu đã bán đứng cậu rồi. Ngoài ra vụ cướp tiệm châu báu của Bối thị cũng là do cậu đứng sau.”

“Tôi nói cho cậu biết, những tên thuộc hạ cậu phái đi sớm đã mất mạng dưới tay tôi rồi, hơn nữa bọn chúng trước khi chết đã khai ra sự tồn tại của cậu. Trước đó tôi thật ra vẫn luôn không có chú ý đến cậu chính là vì xem cậu là em trai của Bối Vân Tuyết nên mới không muốn động tới cậu. Không ngờ rằng cậu lại không biết hối hận mà có chết cũng không chịu thú nhận tội lỗi của mình. Nếu cậu như vậy tôi cũng không cần thiết giữ lại cái mạng của cậu nữa.” Vương Phong nói, khắp người tỏa ra sát khí.

“Không thể nào!”

Nghe được lời nói của Vương Phong, Bối Tử Minh rống to hơn, không ngừng giãy giụa.

“Không gì là không thể, những tên đó chẳng qua chỉ là lũ hèn nhát trước sự đe dọa của cái chết thì cậu nghĩ rằng bọn chúng còn có thể giữ bí mật sao?” Vương Phong nói giọng lạnh lùng.

“Bọn chúng đều là sát thủ được tôi lựa chọn vô cùng tỉ mỉ, tuyệt đối không thể nào bán đứng tôi được.” Bối Tử Minh hét to, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.

“Ha ha…” Đột nhiên Vương Phong cười lên một tiếng sau đó sức lực nơi tay của hắn giãn ra rồi trực tiếp quăng Bối Tử Minh xuống đất.

Câu trả lời mà hắn muốn biết đã có được, người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện chính là Bối Tử Minh.

Ban đầu hắn không biết làm thế nào để ép buộc tên Bối Tử Minh này, ngược lại bỗng nhiên nhớ ra vụ án cướp đá quý của tiệm châu báu Bối thị vì thế nên mới có Bối Tử Minh hiện tại rống giận.

Ngay lúc này, ánh mắt của những người xung quanh đều đồng loạt nhìn vào Bối Tử Minh, trong những ánh mắt kia chứa không hiểu, hận thù, nhạo báng, nghi ngờ. Tóm lại loại ánh mắt nào cũng có.

Ai cũng không ngờ rằng một Bối Tử Minh luôn có vị trí thấp như thế lại là kẻ chủ mưu đứng sau. Sự việc xảy ra lúc Bối Vân Tuyết học phổ thông thì cậu ta lúc đó cũng chỉ mới học cấp hai.

Còn ít tuổi mà đã thuê kẻ giết người rồi, một kẻ tàn nhẫn như vậy thật sự khiến bọn họ sợ hãi.

“Tử Minh, tại sao con phải làm như vậy?” Lúc này Bối Thanh Thiên cũng nhìn đứa con nuôi của mình.

Nếu như không phải có Vương Phong hôm nay ở đây tra hỏi, có khả năng ông đến lúc chết cũng không biết người lúc trước hãm hại con gái ông chính là cậu ta.

Ngậm đắng nuốt cay bao nhiêu năm cuối cùng nuôi cậu ta lớn nhường này, nay đã được hai mươi tuổi ngược lại cũng không ngờ sẽ trở thành một kẻ tàn ác đến vậy.

“Không… không phải như vậy.” Nghe lời nói của cha, trên mặt Bối Tử Minh hoảng hốt, sau đó mới dùng toàn bộ sức lực còn lại chỉ vào Vương Phong hét to: “Đều là do hắn ép buộc con, chuyện này không liên quan đến con.”

“Chuyện đã tới nước này mà mày còn không biết hối cải, tao cho mày một cơ hội nói hết mọi chuyện ra, tao có thể tha cho mày một mạng. Nếu như không chịu nói thì tao đảm bảo mày sống không bằng chết.” Bối Thanh Thiên sắc bén nói, vô cùng tức giận.

“Thật sự không phải con, cha à, lẽ nào cha tin người ngoài mà lại không tin con sao?” Bối Tử Minh hét lạc cả giọng, hận Vương Phong muốn chết.

Chỉ là một lúc lỡ miệng lại trở thành thảm họa như thế này, đây chính là ví dụ điển hình của câu “Họa từ miệng mà ra.”

“Người đâu, trước tiên chặt đứt tay của nó cho tao.” Nhìn thấy Bối Tử Minh như thế này, trong lòng Bối Thanh Thiên cũng rất đau, tuy nhiên nghĩ đến cậu ta vẫn cứ như thế chấp mê bất ngộ, ông cũng chỉ có thể tàn ác thế thôi.

“Không, con sẽ nói mà cha, con sẽ nói hết tất cả.” Nhìn thấy sự quyết tâm của Bối Thanh Thiên, hai chân của Bối Tử Minh cũng run rẩy không thôi rồi quỳ hẳn trên đất.

Giờ phút này trên mặt cậu ta không còn một chút bình tĩnh nào, nháy mắt trong lòng cũng trở nên hốt hoảng hơn.

Đây hoàn toàn không giống như biểu hiện của một người hai mươi tuổi nên có khiến cho người bên cạnh cậu ta cũng phải nhanh chóng rời xa cậu ta, tránh cậu ta như là tránh ôn thần


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.