[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 135 : Trò đùa buồn cười nhất




Lần trước chưa giết chết Vương Phong đã là một sai lầm, bây giờ thấy Vương Phong lại làm hỏng việc của mình một lần nữa, ý nghĩ giết người trong lòng Hoa Long lại bắt đầu trỗi dậy.

Từ khi Vương Phong xuất hiện, hắn chẳng gặp được chuyện gì khiến mình hài lòng, đầu tiên thua cược một cách mất mặt, sau đó lại tổn thất hơn hai mươi triệu tệ, sau nữa là bị tên khốn Hà Thiên đe doạ một phen.

Mà Vương Phong cướp vợ hắn ngay trước mặt nhiều người như vậy, sao hắn có thể khoan nhượng.

“Vương Phong, tao thề tao nhất định sẽ giết chết mày, nếu mày không chết Hoa Long không làm người!" Trong lòng Hoa Long thầm thề độc, ánh mắt lại nhìn Vương Phong như nhìn người chết.

Mọi sự thay đổi của Hoa Long đều rơi vào trong mắt Vương Phong, lúc này nhìn thấy hắn chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, trong lòng Vương Phong thấy có điềm báo, 知晓自己怕是激起了这华龙的杀心。

Nhưng bây giờ hắn đã là người tài cao gan cũng lớn, không sợ chuyện gì, với thực lực hiện tại của hắn bình thường mấy tên côn đồ đụng phải hắn đều bị đánh, cho dù là sát thủ Vương Phong cũng có thể đánh chết.

Nhưng hắn sợ Hoa Long sẽ phát điên và tổn thương những người bên cạnh mình, cho nên cái khối u ác tính này Vương Phong không thể không nhổ bỏ, bằng không sẽ giống như một quả bom hẹn giờ không biết lúc nào sẽ nổ tung.

Hoa Long muốn giết Vương Phong, mà lúc này Vương Phong cũng sinh ra ý muốn giết người, hắn không phải là chưa từng làm vậy, thậm chí hắn đã giết hơn mười mạng người, hắn cũng không để ý nếu có thêm một cái đầu nữa đâu.

"Anh phải cẩn thận với hắn, tên Hoa Long này chắc chắn không phải người tốt." Lúc này, Bối Vân Tuyết nói thầm bên tai Vương Phong, mang theo lo lắng.

"Yên tâm đi, anh ngay cả cướp cũng dám đấu, chẳng lẽ phải sợ hắn? 大不了咱们以后看到他绕路走呗。”王峰十分违心的说了一句。

"Vậy là tốt rồi." Bối Vân Tuyết gật đầu, nhíu đôi mi thanh tú nhìn phòng họp hỗn loạn.

Tất cả mọi người đang lớn tiếng nói chuyện với nhau, âm thanh rất rõ ràng lộ liễu, trong đó nói đến nhiều nhất là phản đối lời nói của Bối Thanh Thiên, cuộc hôn nhân này tuyệt đối không thể hủy bỏ.

"Chủ tịch Bối, ông vẫn chưa trả lời tôi." Lúc này, Hoa Phong quát to một tiếng khiến những người đang lớn tiếng xung quanh dần dần nhỏ tiếng lại.

Hôm nay nhân vật chính trừ Vương Phong và Bối Vân Tuyết ra là cha con nhà Hoa Thị, bọn họ đã tới gia tộc Bối thị hơn mười ngày, hôn sự cũng đã bàn xong nhưng lúc này Bối Thanh Thiên lại đổi ý, sắc mặt Hoa Phong hết sức khó coi.

"Ý của tôi đã vô cùng rõ ràng, hôn sự này tôi sẽ không đồng ý, con rể tôi chỉ có một chính là người bên cạnh tôi, Vương Phong." Nói xong Bối Thanh Thiên vỗ vỗ vai Vương Phong, trên mặt nở nụ cười, tựa như hết sức hài lòng với hắn.

"Ha ha, tôi vẫn cho rằng Bối gia là người biết giữ chữ tín, không ngờ lại có chuyện này, thực sự khiến tôi phải nhìn bằng một con mắt khác." Hoa Phong cười lạnh, đầy ý trào phúng.

"Đừng nhiều lời, tôi quyết định thay cho con gái tôi, không hề liên quan đến tập đoàn, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi." Bối Thanh Thiên đáp, sau đó chậm rãi nói: "Bốn mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn các người tôi sẽ trả lại nguyên vẹn, cho mấy người thêm một tỷ xem như bồi thường.”

Giọng điệu của Bối Thanh Thiên vô cùng lớn, vừa nói một câu đã cho ra môt tỉ.

"Gia chủ, tập đoàn chúng ta vẫn luôn làm ăn uy tín,ngài bỗng nhiên hủy hôn người khác sẽ nhìn chúng ta như thế nào?" Lúc này, một người trung niên đứng lên, lớn tiếng nói.

"Tôi nói đây là ý của cá nhân tôi, không có liên quan gì đến tập đoàn, Tiểu Tuyết là con gái tôi, không phải dùng để làm ăn, nếu như ông sẵn lòng gả con gái của ông làm con dâu ông ta tôi không có ý kiến gì." Đối mặt với câu hỏi này, sắc mặt Bối Thanh Thiên không có sự biến động nào, bình tĩnh đáp.

"Ngài…" Nghe nói như thế, người trung niên này chỉ tức giận đến hoa mắt, suýt thì ngất đi.

"Gia chủ, chẳng lẽ ngài thật sự muốn cố chấp như vậy sao?" Lúc này, lại có một người đứng lên quát.

"Đây là chuyện riêng tư của tôi, tôi đương nhiên có thể toàn quyền quyết định, nếu như ông không phục có thể báo cáo với đổng sự trưởng." Bối Thanh Thiên bình thản nói ra.

"Được, vấn đề của tôi đã hỏi xong." Thấy Bối Thanh Thiên một mặt cố chấp, người này không hỏi lại nữa, bởi vì hắn không phải gia chủ, vốn dĩ không có quyền lực lớn như Bối Thanh Thiên.

Đối đầu với Bối Thanh Thiên, người cuối cùng chịu thiệt chắc chắn là hắn.

"Xin hỏi gia chủ, vì sao ngài lại bỗng nhiên hủy hôn? Nguyên nhân là gì?" Một người hỏi đúng trọng tâm vấn đề.

Nghe được người này nói, mọi người ở đây đều ngừng nói chuyện với nhau, nhìn Bối Thanh Thiên, bọn họ cũng muốn nghe xem cuối cùng là vì sao Bối Thanh Thiên lại hủy hôn như vậy.

Bối Thanh Thiên tuy ngồi ở vị trí cấp trên nhiều năm nhưng ông vẫn luôn rất công chính với mọi người, xưa nay cũng không lừa dối gì bọn họ vậy mà hiện tại lại làm ra cái chuyện hủy hôn này, bọn họ thật không thể hiểu.

"Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì con gái tôi đã tìm được người mang lại hạnh phúc cho nó, chỉ có vậy thôi." Nói tới đây, trên mặt con người lúc nào cũng lạnh nhạt như Bối Thanh Thiên lại lộ ra nụ cười, nói: "Con gái có thể có được một kết cục tốt đẹp chắc chắn là mong muốn của mọi người cha trên thế giới, cho nên tôi lựa chọn ủng hộ con bé."

"Vậy gia chủ có cân nhắc vì gia tộc chưa? Thiệp mời chúng ta cũng đã gửi đi từ lâu, hiện tại người khác đều biết chúng ta sẽ tổ chức hôn sự, nếu dời lại chỉ sợ không hay?" Người này dẫn đề tài trở về.

Nói đến cùng, bọn họ vẫn không muốn hôn sự này bị hủy, dù sao thiệp cũng đã gửi đi, đến lúc đó bỗng nhiên bọn họ không kết hôn nữa, chẳng phải là muốn trở thành trò cười trong miệng mọi người sao?

Những người như bọn họ lại càng phải để ý mặt mũi, những chuyện xấu hổ như thế này bọn họ không hề muốn xảy ra.

"Vậy tôi hỏi ông, quy định của gia tộc có nói không cho tự do yêu đương sao?" Bỗng nhiên âm thanh Bối Thanh Thiên trở nên lạnh lẽo, người này được hỏi đến trán toát cả mồ hôi.

Hắn biết lời nói của mình có thể đã chọc giận ông ấy.

"Tôi đã nói xong." Không dám nói tiếp, người này ngồi xuống.

"Anh hai, tuy trong quy định của gia tộc không có nói không cho phép tự do yêu đương nhưng anh bỗng nhiên hủy hôn, anh làm vậy chúng em biết giấu mặt mũi mình ở đâu chứ? Mà anh đã đáp ứng Chủ tịch Hoa, anh làm như vậy sợ là ông ấy sẽ không muốn gặp anh nữa?" Thấy không có người dám nói chuyện贝青云缓缓掐灭了自己手中的血枷, chậm rãi nói.

Trong toàn thể gia tộc, người có thể đối đầu với Bối Thanh Thiên cũng chỉ có hắn, dù sao hai người bọn họ là anh em ruột, địa vị cũng không thua kém, đều có rất nhiều thân tín.

Có thể nói những người quan trọng trong tập đoàn đều ở trong tay bọn họ.

"Chuyện hủy hôn tôi sẽ xin lỗi trước mặt mọi người, chuyện này không cần cậu quan tâm, mà tôi cũng đã nói đây là việc riêng của tôi, không liên quan đến gia tộc, cậu tốt nhất đừng có nhập hai chuyện này làm một." Bối Thanh Thiên bình thản nói.

"Anh hai anh nói như vậy là không đúng, tuy Tiểu Tuyết là con gái của anh nhưng chính vì nó là con gái của anh cho nên anh không thể qua loa quyết định như vậy, dù sao chuyện này cũng liên quan đến thể diện của toàn gia tộc chúng ta, anh không biết xấu hổ nhưng chúng tôi thì có." Bối Thanh Vân nói, giọng điệu vô cùng nặng nề,揶揄之意太过于明显了。

"Cậu hai đã nói như vậy, thế cậu gả con gái mình cho con trai của Chủ tịch Hoa là được rồi, tôi nhớ cậu ở bên ngoài nuôi vợ bé, cô ta sinh cho cậu một đứa con gái cũng sắp hai mươi tuổi thì phải?" Lúc này, Bối Thanh Thiên bỗng nhiên nói, khiến Bối Thanh Vân sững sờ.

Chuyện hắn ở bên ngoài có con gái riếng trong gia tộc hình như không ai biết, mà hắn cũng chưa từng dẫn cô ta về, chỉ cho cô ta tiền và đảm bảo chuyện ăn mặc.

Nhưng không ngờ chuyện bí mật như vậy anh hai cũng biết, làm hắn giật mình.

Xem ra anh hai biết được nhiều chuyện hơn so với hắn tưởng tượng, hắn có cảm giác như mình không hề mặc quần áo, cả người lạnh lẽo.

Lúc này, rất nhiều người đều nhìn Bối Thanh Vân bằng ánh mắt nghi hoặc khiến hắn cảm giác mình như đang ngồi trên bàn chông.

Anh hai vậy mà lại nói ra những chuyện như thế, làm hắn khó xử, cho nên lúc này này hắn cũng không bình tĩnh được nữa mà đứng bật dậy từ chiếc ghế da, nói: "Anh hai, anh muốn làm gì thì làm em không quan tâm nhưng anh phải hiểu tên Vương Phong này là dạng gì người, hắn không xứng làm con rể gia tộc Bối Thị.”

Lúc này, Bối Thanh Vân nhìn Vương Phong bằng ánh mắt khinh miệt, cứ như vậy một lát, 战火就烧到了王峰的身上, khiến Vương Phong hơi kinh ngạc, sau đó trở nên bình tĩnh lại.

Chỉ là tuy hắn vẫn bình tĩnh nhưng Bối Vân Tuyết bên cạnh hắn lại hơi dùng sức nắm lấy tay hắn, có thể thấy được cô có chút căng thẳng.

Đưa cô một ánh mắt an ủi, Vương Phong không nói gì, chỉ là nắm chặt tay cô, bởi vì hiện tại còn chưa đến lượt hắn nói chuyện.

"Hắn xứng hay không xứng sao cậu đánh giá được, tôi mới là cha của Tiểu Tuyết, cho nên con gái của tôi có thể gả cho người như thế nào, hoàn toàn là quyết định của tôi." Bối Thanh Thiên khinh thường cười một tiếng, vốn không hề quan tâm đến em trai.

Hắn đối đầu với mình cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, bình thường ông nhịn một chút cũng được nhưng vì hạnh phúc của con gái, ông không thể lùi nửa bước.

Mà có thêm Quỷ Kiến Sầu ngồi bên cạnh, nếu như ông bị người này hù sợ, há không phải con gái mình không thể làm đồ đệ hắn?

Cho nên bất kể như thế nào, Bối Thanh Thiên cũng không thể đưa con gái mình vào hố lửa.

"Em sợ là anh vẫn chưa biết nhỉ?" Bỗng nhiên Bối Thanh Vân cười rộ lên, sau đó chỉ Vương Phong nói: "Người này em đã từng tuyển chọn thế nhưng lúc ấy em trả lương cho hắn năm trăm ngàn tệ một năm hắn vẫn từ chối, thậm chí là còn muốn nhiều hơn, lòng tham của tên này quá lớn, em thấy hắn đến Bối Thị là vì tiền, dạng người này mà còn dẫn về thì chính là dẫn sói vào nhà, em nghĩ các vị ở đây cũng không muốn dạng người như này trở thành chồng của Tiểu Tuyết?"

Lời này vừa nói ra, những người ở đây đều có sắc mặt khó coi, nhìn Vương Phong giống như đã hoàn toàn nhìn thấu hắn.

"Ha ha." Vốn dĩ nghe được lời Bối Thanh Vân nói Vương Phong đã muốn phát tác ra nhưng còn không có đợi đến lúc hắn nói, Bối Thanh Thiên lại cười ha hả.

Nói Vương Phong là vì tham tiền, chỉ sợ đây là chuyện cười buồn cười nhất mà ông từng nghe, Vương Phong là ai?

Đây chính là đệ tử Quỷ Kiến Sầu, Quỷ Kiến Sầu có bao nhiêu tiền không ai biết được nhưng ông biết rõ, chỉ cần một câu nói của Quỷ Kiến Sầu không chừng sẽ có vô số người tranh nhau vỡ đầu để đến dâng tiền cho ông ấy, mà Quỷ Kiến Sầu đã nói tất cả mọi thứ của ông ấy đều thuộc về Vương Phong, cho nên chỉ cần một câu của Vương Phong thì hắn sẽ có nguồn tài phú vô tận cuồn cuộn đến, nói hắn tham tiền là vô nghĩa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.