[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 132 : Kết thông gia




“Xin chào, xin chào.” Nghe thấy Qúy Kiến Sầu giới thiệu Bối Thanh Thiên cũng không hiểu ông ta muốn nói gì nên hắn vội vàng xông lên bắt lấy tay Vương Phong.

Nhưng khi hắn nhìn Vương Phong con mắt của ông ngưng tụ, bởi vì ông nghe con gái nói ở thành phố Trúc Hải có quen một bạn trai gì cũng tên là Vương Phong, chẳng lẽ là cùng một người sao?

Ông nghe một người nhà nói qua, Vương Phong chỉ là một người dân bình thường, muốn tiền không có tiền, muốn địa vị cũng không có, thẳng thắn mà nói là không có gì khác cả cho nên ông căn bản cũng không có cái gì để để ý.

Là con gái của ông, khi lập gia đình thì nhất định phải là người giàu có tiền tài những người bình thường ông nhất định sẽ không gả đi.

Nhưng bây giờ ông bắt đầu thấy mơ hồ, Qủy Kiến Sầu là người như thế nào? Cho dù là ông đi cầu thì người khác chưa chắc đã được gặp mặt ông ta một lần, nhưng ông ta mang một người tên Vương Phong đến chắc chắn bên trong có ẩn tình.

Hơn nữa ông có thể nhìn ra Vương Phong đã đạt được giới hạn ngoại công, so với người bình thường luyện tập lợi hại hơn rất nhiều, người như vậy ông không có bất cứ lý do nào để hoài nghi.

“Xin chào.” Cùng Bối Thanh Thiên bắt tay Vương Phong bình tĩnh nói một tiếng.

“Đừng đứng ở đây, mau vào phòng nói chuyện.” Bối Thanh Thiên nói sau đó nói với một người hầu: “Chuẩn bị trà ngon lên cho tôi, tôi tiếp đãi khách quý.”

“Vâng.” Người hầu nhận lệnh rồi sau đó đi xuống chuẩn bị.

“Đúng rồi thần y, hôm nay người đến đây là có chuyện gì vậy?” Lúc này Bối Vân Thanh giống như vô tình hỏi.

“Ha ha! Những người không liên quan thì mời ra ngoài sau đó nói tiếp.” Nghe Bối Vân Thanh nói Qủy Kiến Sầu lộ ra nụ cười khiến cho những người ở đó sắc mặt đều thay đổi.

Họ đều là những người có quyền lực trong tập đoàn Bối Thị, chưa từng để người khác đối đãi với mình như thế cho nên một số tính khí không tốt đều bộc lộ hết ra ngoài.

“Không nghe thấy sao? Các ngươi ra ngoài trước đi, không có mệnh lệnh của tôi ai cũng không được vào.” Lúc này Bối Vân Thanh bỗng hét lên khiến những người này kinh sợ đem tất cả những lời muốn nói từ cổ họng nuốt ngược trở lại.

Họ coi như đã nhìn thấy ông già này chắc chắn là một nhân vật lớn, đến chủ nhà cũng đối với ông ta như vậy thì bọn họ có thể làm gì được ông ta.

Đợi đến khi tất cả mọi người ra khỏi phòng, trên mặt của Bối Vân Thanh mới nở ra một nụ cười nói: “Thần y, bây giờ việc có thể nói ra rồi chứ.”

“Đương nhiên có thể.” Qủy Kiến Sầu gật đầu, sau đó nghiêng mắt nhìn Bối Vân Thanh chậm rãi nói: “Tôi nghe nói vợ của học trò tôi sau khi về nhà thì không đi ra ngoài được nữa, không biết có việc này không?”

“Cái gì?” Nghe thấy lời nói này, mặc dù Bối Vân Thanh đã hiểu được vì sao ông đến nhưng ông vẫn giả vờ kinh ngạc.

Để con gái ở nhà là có ý của ông, dù gì Vương Phong chỉ là một tên nghèo hèn căn bản không xứng với con gái của ông.

Nhưng bây giờ, người nhà của Vương Phong là Qủy Kiến Sầu một người nổi tiếng đến ông làm sao có thể thừa nhận nguyên nhân là do mình dẫn tới việc con gái không thể ra khỏi nhà được.

“Người quang minh chính đại (*) không nói chuyện mờ ám, hôm nay tôi đến đây là muốn đề nghị kết thông gia. Vương Phong là học trò duy nhất cả tôi, cũng là người đại diện phát ngôn của Thần Linh môn chúng tôi, sau này hắn sẽ kế thừa tất cả y thuật của tôi, cho nên toàn bộ Hoa Hạ sẽ không ai có được địa vị giống như của hắn sau này.”

Qủy Kiến Sầu nói khuôn mặt rất bình thản, hắn là học trò của Qủy Kiến Sầu, nếu người phụ nữ mình yêu cũng không đạt được thì thầy của hắn cũng mất mặt.

Nghe thấy những lời của Qủy Kiến Sầu toàn thân Bối Vân Thanh chấn động có một chút hoài nghi nhìn Qủy Kiến Sầu. Sức ảnh hưởng của Qủy Kiến Sầu quá lớn, không chỉ có Hoa Hạ mà toàn bộ cả thế giới cũng không biết có bao nhiêu người nợ ân tình của ông.

Thậm chí bản thân đối nghịch với ông ta, cuối cùng có thể khẳng định ông ta thất bại, tập đoàn Bối Thị cũng rất lợi hại nhưng cũng chỉ là ở trong Hoa Hạ thị trường ngoài nước vẫn chưa thể mở rộng. Cho nên, nếu Vương Phong kế thừa tất cả của ông ta, cũng có thể sau này Vương Phong chính là Qủy Kiến Sầu thứ hai.

Trước kia ông còn cho rằng Vương Phong là một tên nghèo không có gì, nhưng vì câu nói của Qủy Kiến Sầu khiến cho giá trị của Vương Phong thay đổi nhanh chóng.

Tiền đủ dùng là được rồi, Bối Vân Thanh để ý thực chất vẫn là địa vị mà thôi. Có vô số người liều mạng kiếm tiền thật ra cũng vì nâng cao địa vị. Bây giờ lời nói của Qủy Kiến Sầu vô hình đã kéo địa vị của Vương Phong tăng lên khiến Bối Vân Thanh cũng kinh hãi.

Con gái của mình đã quen biết với học trò của Qủy Kiến Sầu khiến ông vô cùng ngạc nhiên.

Hơn nữa bây giờ Vương Phong không có tiền nhưng chỉ cần Qủy Kiến Sầu nói một câu, Vương phong chẳng phải muốn gì là có cái đấy sao.

Bây giờ hắn đã đạt tới ngoại công rồi, e rằng không cần tốn nhiều thời gian hắn cũng có thể đạt được đến nội công. Người như vậy tiền đồ rất lớn, một con ngựa nhỏ có thể nhanh chóng trưởng thành một con ngựa đen.

“Được rồi, nếu thần y đã nói như vậy rồi thì tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa. Sở dĩ tôi giữ con gái ở nhà không cho con về thật ra nguyên nhân cũng là bởi vì gần đây có tập đoàn lớn đề nghị kết thông gia. Đối phương yêu cầu chỉ cần tôi gả con gái cho họ thì chúng tôi có thể hợp tác phát triển toàn diện, hơn nữa còn là cổ đông lớn nhất của tập đoàn. Món lễ vật hậu môn này thật sự tôi không có cách nào từ chối.” Bối Vân Thanh đem nguyên nhân nói ra hết.

“Ha ha, lẽ nào trong mắt ông con gái của ông chỉ là một món đồ buôn bán hay sao?” Nghe thấy ông ta nói vậy Vương Phong cười lạnh nói.

Tuyết là người con gái ấm áp thật không ngờ lại có một người bố máu lạnh như vậy. Vì muốn hợp tác với người khác lại đem con gái của mình gả cho người mà con mình không thích.

“Không cần phải nói như vậy, trước đây tôi không biết cậu là học trò của thần y, nếu như tôi biết thì chắc chắn tôi sẽ không đồng ý với bọn họ. Hơn nữa sự việc này đã được thông qua nghị quyết của các bậc tiền bối (**) trong tập đoàn Bối Thị. Mặc dù tôi là chủ nhưng cũng phải theo sự quyết định của các bậc tiền bối.

Hơn nữa, cậu cho rằng Tuyết đường đường là một thiên kim tiểu thư của tập đoàn Bối Thị tôi sẽ gả con gái cho một nhân vật nhỏ không có danh tiếng sao?” Bối Vân Thanh tự giễu cười nói: “Sinh ra trong một gia tộc như vậy, thật ra sẽ có lúc bản thân không được tự do.”

“Vậy thì cũng không thể đối đãi với em Tuyết như vậy, cô là vô tội, cô có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình.” Vương Phong nói cả người đều trở nên mạnh mẽ giống như lộ ra hết đao kiếm, hàn khí bức người.

Nhưng đối với khí lực ác liệt của Vương Phong, Bối Vân Thanh thân là một cao thủ nội công nên sắc mặt không hề thay đổi, chỉ nói: “Nó đã là con gái của tôi thì tôi có toàn quyền quyết định hạnh phúc cả đời của nó, nếu đổi vị trí để suy nghĩ thì cậu nghĩ là cậu sẽ gả con gái cho một người một chút tiền đồ cũng không có không?”

Vừa nói Bối Vân Thanh đưa ánh mắt nhìn lên người Vương Phong khiến cho Vương Phong từ từ bình tĩnh trở lại.

Qủa thật nếu đứng vào vị trí của ông suy nghĩ thì chỉ có thể thấy cách làm của Bối Vân Thanh quá ác, không hề nghĩ tới suy nghĩ của con gái, nhưng nếu đổi sang một góc nhìn khác thì Bối Vân Thanh chẳng phải đang vì cuộc sống của con gái về sau mà nghĩ sao.

Và gả cho một người mà tương lai không biết là người nào, chi bằng gả cho một số người có thân thế tốt đã có tiền tài như vậy cả đời sau này nó không cần làm việc cũng thu hoạch được vừa tiền vừa tài.

Hơn nữa việc này đã được các vị tiền bối trong tập đoàn quyết định rồi, ông là chủ của gia đình cũng bắt buộc phải chấp hành. Tập đoàn Bối Thị lớn như vậy, chỉ dựa vào một mình ông mà chống lên thì không thể được. Không cần biết ông dùng phương án nào cuối cùng vẫn phải được sự đồng ý của các tiền bối trong tập đoàn mới được chấp hành từ trên xuống dưới.

“Nhưng cậu cũng không cần lo lắng, bây giờ nếu cậu là học trò của thần y thì tôi sẽ đồng ý đi thoái thác việc hôn sự này. Tôi Bối Vân Thanh mặc dù là người buôn bán nhưng cũng hiểu được cái gì nặng cái gì nhẹ. Nếu cậu có lòng đối với Tuyết nhà chúng tôi vậy tôi cũng không ngăn cản hai người.” Bối Vân Thanh nói khiến trong lòng Vương Thanh có một chút vui mừng.

Chỉ cần người làm cha Bối Vân Thanh này nói một cách nhẹ nhàng thì bản thân mình mang em Tuyết đi chắc chắn sẽ không còn vấn đề lớn nào nữa.

Nhưng trong lúc này Vương Phong dường như nghĩ cái gì đó hỏi Bối Vân Thanh: “Không biết người trước đây đến xin kết thông gia là người như thế nào?”

“Là cha con Hoa thị.”

“Ông nói là Hoa Long?” Nghe đến đây Vương Phong nhạy bén phát hiện ra được gì lớn tiếng hỏi.

“Cậu quen biết Hoa Long?” Bối Vân Thanh ngạc nhiên nhưng sau đó ông ta nghĩ tới sản nghiệp của cha con Hoa thị ở thành phố Trúc Hải, ông cũng liền thoải mái.

Hoa Long thích em Tuyết không phải một hai ngày, hơn nữa lần này đối phương đồng ý cho bọn họ bốn mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn làm của hồi môn cũng có thể nói là một món tiền không nhỏ.

Tập đoàn Hoa thị mặc dù đem so sánh với cả Hoa Hạ không phải là tập đoàn cao cấp nhưng trên thị trường cũng vượt qua năm trăm nghìn các tập đoàn lớn.

Bốn mươi phần trăm cổ phần cũng giống như hai trăm nghìn vạn, dùng hai trăm nghìn vạn để đến xin cưới con gái ông cũng đã đủ rồi.

Chí ít trong Hoa Hạ từ trước tới nay chưa từng nghe nói ai có con gái lại có lễ vật xin làm thông gia lớn như Hoa tộc.

“Tôi không chỉ quen biết Hoa Long, tôi và hắn còn có thâm thù đại hận, người này cuối cùng cũng có một ngày mất mạng trong tay tôi.” Vương Phong cười lạnh, nghĩ tới việc mình bị người khác truy sát.

Hoa Long là người như vậy còn muốn cưới em Tuyết đơn giản mà nói đó là nằm mơ giữa ban ngày, chẳng trách thời gian gần đây tên này mãi không có động tĩnh gì thì ra là đang lên kế hoạch cho việc này.

“Các cậu có thù hận gì tôi không quản được, nhưng có một chút tôi cần nói rõ ràng, không cần biết cậu làm gì cậu cũng không được làm tổn thương con gái của tôi, nếu không tôi dù liều cái mạng này cũng phải giết chết cậu.” Nói đến đây âm thanh của ông biến thành sát khí sau đó đứng lên.

“Yên tâm, em Tuyết là người con gái tôi quan tâm nhất, tôi thà để bản thân mình bị thương cũng tuyệt đối không để cô bị một chút tổn thương nào, tôi dùng cả tính mạng của tôi để đảm bảo.” Vương Phong nói ra lời thề son sắt.

“Như vậy thì tốt.”

“Đúng rồi, bây giờ em Tuyết đang ở đâu? Tôi muốn đi gặp cô?” Vương Phong bỗng nhiên hỏi.

Ở đây cùng với ông lâu như vậy Vương Phong không hề nhìn thấy em Tuyết đâu tự nhiên sẽ rất để ý.

“Không cần đi gặp nó, đợi một chút tôi sẽ cho người đưa nó đến.” Bối Vân Thanh nói sau đó lấy điện thoại của mình ra đem sự việc giao phó xuống.

Căn bản đã quyết định việc hôn sự này, nhưng vì Qủy Kiến Sầu và Vương Phong đến cuối cùng đã xảy ra sự thay đổi. Mặc dù Vương Phong và Qủy Kiến Sầu đều không hứa hẹn gì với Bối Vân Thanh nhưng Bối Vân Thanh vẫn chuẩn bị hủy hôn.

Tập đoàn Hoa thị, đối với sự phát triển của Bối thị có tác động nhưng so sánh với Qủy Kiến Sầu đừng nói một tập đoàn Hoa thị cho dù hai tập đoàn Bối Vân Thanh cũng sẽ không đồng ý.

Có tiền thì sao? Có tiền ngươi có thể khiến cho lãnh đạo quốc gia thay ngươi làm việc sao?

Nhưng Qủy Kiến Sầu có thể làm được, ông ta là một y thuật xuất quỷ nhập thần, chỉ cần dựa vào y thuật như vậy ông cũng đủ để tung hoàng thiên hạ.

Hơn nữa lần trước hắn đã nói rồi, lần trước có một bộ trưởng quốc gia tìm đến Qủy Kiến Sầu ông vừa nhìn là có thể chữa bệnh rồi.

(*) Quang minh chính đại: là người làm việc ngay thẳng

(*) Tiền bối: Các vị bề trên, những người đi trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.