[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 112 : Rượu tráng dương




Nửa tháng không hề tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào cho nên hiện tại phản ứng của Vương Phong dữ dội hơn trước không ít, mùi hương đặc trưng của phụ nữ không ngừng bay vào mũi hắn khiến máu mũi của hắn cũng muốn phun ra.

Theo ánh mắt hắn, hắn có thể nhìn thấy ngay trước mặt là khe sâu kia của Hạ Tiểu Mỹ, thật sự quá mê người.

Vật mềm mại ấy không ngừng chạm vào lồng ngực hắn, cọ qua cọ lại, vô cùng dẫn lửa.

“Vẫn chưa tới giờ ăn cơm đâu, qua phòng em đi.” Dường như cảm nhận được phản ứng mạnh mẽ của Vương Phong, Hạ Tiểu Mỹ khẽ nói bên tai hắn, khuôn mặt đỏ ửng đến tận mang tai.

Một câu nói vô cùng mềm mại kia trực tiếp chạm thẳng vào sâu trong trái tim Vương Phong nên giờ phút này hắn không hề do dự, lập tức ôm lấy hai đùi Hạ Tiểu Mỹ, bế cô lên, đi vào phòng của cô.

Kiềm chế đã nửa tháng cho nên lần này Vương Phong vô cùng điên cuồng, tư thế nào cũng sử dụng mấy lần, đưa Hạ Tiểu Mỹ lên đỉnh không biết bao lần.

Bởi vì Hạ Lập Văn đang ở dưới lầu nên Hạ Tiểu Mỹ vẫn luôn kiềm nén âm thanh của mình làm cho Vương Phong càng cảm thấy kích thích. Tuy nhiên sức bền của Vương Phong thật sự quá kinh khủng nên đã nửa giờ trôi qua mà hắn không hề có dấu hiệu muốn bắn ra, cho dù Hạ Tiểu Mỹ liên tục cầu xin tha thứ cũng không hề có tác dụng.

Cuối cùng, Hạ Tiểu Mỹ thật sự không kiên trì nổi mới không thể không dùng đôi môi nhỏ gợi cảm của mình giúp Vương Phong giải quyết.

“Ha ha.” Thấy dáng vẻ mệt mỏi, không có chút sức nào của Hạ Tiểu Mỹ, Vương Phong cảm thấy vô cùng tự hào, làm với cô khiến Vương Phong rất thỏa mãn, cảm giác đầy đủ này làm hắn muốn ngừng mà không được.

Cảm giác tiêu hồn thực cốt (1) này làm cho hắn rốt cuộc hiểu vì sao đế vương ngày xưa không muốn vào triều mà chỉ muốn làm chuyện nam nữ kia.

“Sao anh càng ngày càng lợi hại thế?” Hạ Tiểu Mỹ nằm trên giường chân tay bủn rủn hỏi, vẻ mặt lười biếng và mỏi mệt.

Tuy là cô là người lên đỉnh nhưng mấy ngày sau e là sẽ đi khập khiểng mất, năng lực của Vương Phong ở mặt đó mạnh đến mức khiến cô hoảng sợ không thôi.

Nếu hôm nay là một mình cô đến chống cự hắn chỉ sợ là phải mệt chết.

Chỉ thỏa mãn Vương Phong một lần mà cô đã sức cũng lực kiệt, nếu còn thêm mấy lần nữa thì mấy hôm tiếp theo cô mới có thể bước xuống giường.

“Anh cũng không rõ.” Vương Phong lắc đầu sau đó khẽ cười nói: “Chuyện này kiên trì được lâu thì chẳng phải sẽ chứng minh anh ngày càng mạnh mẽ sao?”

Làm đàn ông mà có thể làm cho một người phụ nữ thỏa mãn về năng lực phương diện kia của mình là đủ để tự hào, chỉ là bản thân mình hình như đúng là hơi mạnh đến biến thái.

Chẳng lẽ đây là năng lực sau khi tu luyện? Giờ khắc này Vương Phong cũng hiểu chuyện Hà Thiên nói với hắn khi trước, nếu như mỗi người tu luyện đều có năng lực mạnh mẽ này thì một người vợ không thể nào thỏa mãn được hắn, sẽ mệt mỏi đến chết.

Nhưng dù sao thì có thể kiên trì được lâu vẫn tốt hơn so với việc vài giây đã bắn cho nên Vương Phong cũng không hề lo lắng.

Lúc này, dưới lầu vang lên tiếng Hạ Lập Văn gọi ăn cơm, nghe tiếng bước chân thì có lẽ ông đã lên lầu.

“Hừ.” Oán trách liếc Vương Phong, Hạ Tiểu Mỹ vẫn lê thân thể mỏi mệt từ trên giường đứng lên đồng thời thuận thế buông váy xuống.

Tuy cô đã nói cho cha mình biết Vương Phong là bạn trai nhưng nếu để cho Hạ Lập Văn bắt gặp họ làm chuyện này giữa ban ngày ban mặt thì cô sẽ chẳng có mặt mũi gặp ai nữa.

“Cha, con rửa mặt đã, rồi chúng ta sẽ ăn cơm.” Mở cửa phòng ra, Hạ Tiểu Mỹ trốn như bay khỏi nơi này.

“Ha ha, thằng nhóc cậu không tệ đâu, nhanh như vậy đã ra tay rồi?” Đợi Hạ Tiểu Mỹ chạy đi rồi, Hạ Lập Văn mới tiến tới trước mặt Vương Phong, cười xấu xa nói.

Mặt Hạ Tiểu Mỹ còn chưa hết ửng đỏ, quần áo cũng lộn xộn, người từng trải như Hạ Lập Văn sao không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Nếu như nói để ông bắt gặp Hạ Tiểu Mỹ cũng người khác làm chuyện này giữa ban ngày thì không chừng ông thật sẽ nổi giận, dù sao thì làm như vậy chính là không coi người cha này ra gì, không hề tôn trọng người khác.

Nhưng tất cả đều là ngoại lệ khi có Vương Phong, Hạ Lập Văn hiểu rõ nếu như hôm nay không có Vương Phong thì ông đã bị kẻ khác chỉnh đến chết, nhờ Vương Phong đến ông mới có thể quật ngã đối thủ, đồng thời còn có được chi phiếu một triệu mà ông không ngờ được.

Con gái mình có thể có bạn trai như Vương Phong khiến Hạ Lập Văn rất vui, thậm chí nếu con gái không có ý đó thì ông cũng muốn giúp cô cưa đổ Vương Phong.

Một người trẻ tuổi lại có năng lực cao như vậy, nếu còn không phải rể hiện thì Hạ Lập Văn cũng không tìm được ai tốt hơn Vương Phong.

“Ha ha…” Nghe Hạ Lập Văn nói, vẻ mặt Vương Phong hết sức khó xử, nhịn không được cười gượng hai tiếng.

Cha Hạ Tiểu Mỹ rõ là đã nhìn ra gì đó, lúc này hắn nói gì cũng không hay, không thể nói con gái bác làm cho cháu cứng rồi được?

“Cậu nhóc này khá lắm, tiếp tục cố gắng.” Hạ Lập Văn bỗng vỗ vai Vương Phong, ghé vào lỗ tai hắn nói khẽ: “Vậy mà có thể kiên trì lâu như thế, lợi hại lắm, tôi hồi còn trẻ cũng không kiên trì được lâu như vậy đâu.”

Nói rồi Hạ Lập Văn còn giơ ngón tay cái với Vương Phong, suýt chút nữa làm Vương Phong ngồi phịch xuống đất, đây quá đáng sợ rồi? Chuyện như thế này mà ông ấy cũng nói được…

“Bác trai, chúng ta mau đi ăn cơm nào, ăn xong cháu còn có việc phải làm.” Lấy bừa một lý do, Vương Phong liền vội vàng xuống lầu.

Nếu còn tiếp tục đứng với ông ấy không chừng ông ấy sẽ lại nói ra chuyện gì đáng sợ nữa.

Trên bàn cơm, không khí cực kì xấu hổ, Hạ Tiểu Mỹ vẫn đỏ mặt không dám nói lời nào mà ánh mắt Hạ Lập Văn cũng không hề rời khỏi Vương Phong.

Nếu như không phải Vương Phong biết ông là cha Hạ Tiểu Mỹ thì hắn cũng hoài nghi Hạ Lập Văn là gay, ánh mắt của ông thật sự khiến Vương Phong run rẩy trong lòng như ngồi trên bàn chông.

“Cha, cha nhìn chằm chằm vào người khác làm gì? Có cho người ta ăn cơm không chứ?” Hạ Tiểu Mỹ trừng mắt với cha mình một chút, có chút trách cứ nói.

Vương Phong thật hiếm khi mới tới nhà, cha mình vậy mà lại nhìn chằm chằm người ta không dời mắt, thật quá mất mặt.

“Ha ha.” Nghe Hạ Tiểu Mỹ nói, Hạ Lập Văn như mới bừng tỉnh từ trong mộng, cười to nói: “Tiểu Phong, cứ tự nhiên ăn đi, đều là mấy món thường ngày tôi làm, cậu phải lái xe nên tôi không ép rượu đâu.”

“Vâng.” Vương Phong gật đầu sau đó nhanh chóng xới cơm.

Qua khoảng nửa phút, Vương Phong đã ăn xong bát cơm trước mặt, đồ ăn cũng không ăn, bị người khác nhìn chằm chằm như thế khiến hắn ăn đến chẳng biết hương vị gì, thật quá xấu hổ.

Người ta nói mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt nhưng bị một người trung niên nhìn chằm chằm cảm giác vô cùng khó chịu.

“Bác trai, chuyện của mọi người đã giải quyết xong, vậy cháu cũng không ở lại.” Nói rồi Vương Phong đứng lên, tiện thể đi ra.

“Cậu chờ một chút, tôi cho cậu một thứ, hẳn là sẽ có ích với cậu.” Hạ Lập Văn đứng lên, chạy vội vào căn phòng của mình bên trong.

Chốc lát sau, ông cầm một cái túi đen vội chạy ra, ánh mắt đảo chung quanh như là đi ăn trộm.

“Cậu cầm đi, đây là rượu tráng dương tôi cất giữ đã nhiều năm, vẫn không nỡ uống, bây giờ liền cho cậu.” Hạ Lập Văn nói sau đó đưa cái túi đen cho Vương Phong.

“Cháu…” nghe Hạ Lập Văn nói, Vương Phong rơi vào cảnh nhận không được mà không nhận cũng không xong, có ai lại gặp mặt mà tặng rượu tráng dương chứ?

Nhìn sang Hạ Tiểu Mỹ lúc này đang đỏ bừng mặt cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn hai người họ, thẹn thùng không thôi.

Vốn là với thể lực của Vương Phong thì không cần những thứ này nhưng đây là ý tốt của Hạ Lập Văn, hắn cũng không thể từ chối nên cuối cùng hắn vẫn phải nhận cái túi đen này.

Dù sao thứ này hắn cũng không dùng được, chỉ là đợi ra ngoài rồi đem vứt là được, nếu mang cái này về biệt thự để Tuyết phát hiện thì hắn thật không biết phải giải thích thế nào.

“Bác trai, cháu đi đây, không cần tiễn đâu.” Vương Phong cầm cái túi đen trong tay sau đó vội vàng đẩy cổng biệt thự ra.

Nói không tiễn nhưng phía sau Vương Phong, hai cha con Hạ Lập Văn vẫn đuổi theo, đưa mắt nhìn Vương Phong rời đi.

Người trẻ tuổi lại có bối cảnh, ngay cả xe chạy cũng là Lamborghini mấy triệu tệ, Hạ Lập Văn thật sự hài lòng với Vương Phong.

Con gái mình nuôi hơn hai mươi năm rốt cục cũng có ánh mắt một lần, tìm đúng con rể.

“Đừng nhìn nữa, người ta đã đi rồi.” Vương Phong đi gần một phút, Hạ Lập Văn mới tức giận nhìn con gái mình nói: “Đi, về nhà với cha.”

Dưới sự can thiệp của ông thì con gái ông chưa từng chính thức nói chuyện yêu đương với ai, cho nên dáng vẻ thẹn thùng này của cô là lần đầu tiên ông nhìn thấy, xem ra con gái mình đã yêu Vương Phong sâu đậm mất rồi.

Tuy nhiên đây cũng là chuyện thường tình, Vương Phong ưu tú như thế, nếu như ông là nữ, nói không chừng ông cũng yêu hắn.

Đóng chặt cổng biệt thự, Hạ Lập Văn mới kéo tay Hạ Tiểu Mỹ vào tầng hầm của biệt thự.

Bên trong tầng rất tối, lại có chút ẩm ướt, nơi này họ rất ít khi đến, một năm cũng chỉ đến một hai lần, chỉ là mỗi khi đến đây hai người đều nhịn không được bắt đầu yên lặng.

Mở đèn trong phòng lên, một bức ảnh đen trắng lớn hiện ra trong tầm mắt hai người.

Bức tranh này giống như là ảnh chụp của thế kỷ trước, là tranh của một người phụ nữ rất trẻ, dáng vẻ đoán chừng hơn hai mươi tuổi, có mấy phần giống với Hạ Tiểu Mỹ, cũng là một người đẹp.

Đây là người vợ kết tóc của Hạ Lập Văn và cũng là mẹ ruột của Hạ Tiểu Mỹ, năm đó cô ném hai con lại mà chạy theo kẻ có tiền, cho nên từ khi Hạ Lập Văn dẫn theo Hạ Tiểu Mỹ chỉ mới mấy tuổi đến thành phố Trúc Hải thì cũng mang theo một bức ảnh trắng đen của vợ.

Vợ mình hiện tại còn sống hay đã chết ông không biết, càng không biết bây giờ cô đang ở đâu nhưng từ năm đó cô tàn nhẫn bỏ đi thì trong lòng Hạ Lập Văn, người vợ kết tóc kia của ông đã chết rồi.

Khóe miệng mím lại đầy đắng chát, Hạ Lập Văn lúc này mới chỉnh lại vẻ mặt của mình, nói với Hạ Tiểu Mỹ: “Tiểu Mỹ, hôm nay trước mặt mẹ con hãy nói thật với cha, Vương Phong có phải bạn trai chính thức của con không?”

“Cái gì?” nghe cha nói, đôi mắt đẹp của Hạ Tiểu Mỹ trợn tròn, ngẩng đầu nói: “Cha, cha hỏi vậy là có ý gì?”

“Hừ, con nhóc này, tuy cha xuất thân nông dân nhưng cũng lăn lộn mấy chục năm rồi, cha cũng luyện được một đôi mắt sắc bén chứ, Vương Phong này không phải là bạn trai chính thức của con đúng không? Hạ Lập Văn nhìn con gái mình, giọng điệu rất chắc chắn.

“Cha biết hết sao?” Hạ Tiểu Mỹ không dám nhìn thẳng vào cha mình, cúi đầu.

Tuy Vương Phong đã có quan hệ thân mật với cô nhưng đúng là Vương Phong không nói hắn là bạn trai của mình, cho nên lúc này nghe cha nói, trong lòng Hạ Tiểu Mỹ nhịn không được mà buồn bã.

(1) Có thể hiểu là cảm giác sung sướng tột cùng khi làm tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.