[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 103 : Tìm kiếm bảo mật




Thân là một người em trai, Vương Phong bây giờ phải quản lí tốt người của mình cho nên mới nghĩ đến chỗ của Hà Thiên.

"Anh Hà đừng hiểu lầm, chuyện không phải như anh nghĩ, em hiện tại tới tìm anh là muốn hỏi anh có bao nhiêu tên có kĩ năng tốt, đồng thời phải là những người sạch sẽ, không biết có vấn đề hay không?"

“Chẳng lẽ cậu cũng muốn thu nhận đồ đệ?" Nghe được Vương Phong nói, Hà Thiên cảm thấy hứng thú liếc nhìn Vương Phong.

"Dĩ nhiên không phải, hắc đạo không phải nơi em muốn dấn thân, em muốn tìm người cũng vì công ty Châu Bảo, bời vì chuyện lần trước cho nên người bình thường cũng không dám nhận lời làm bảo an cho công ty, cho nên em nghĩ có thể lấy vài người ở đây thế chỗ hay không." Vương Phong lắc đầu, nói.

Nghe được Vương Phong nói, Hà Thiên cười cợt, nói: "Người anh không phải là không có nhưng những người này còn nắm giữ mạng sống của người khác, những người tay không vấy máu như cậu tôi không có đâu, dù sao cậu cũng phải hiểu làm gì có ai hoàn toàn sạch sẽ chứ."

Vương Phong hơi nhíu mày, có chút bất đắc dĩ, muốn tìm được bảo an thật đúng là không phải chuyện dễ dàng, muốn tìm người bên trong hắc đạo, có lẽ cũng sẽ tìm được nhưng Vương Phong cũng đã cân nhắc qua chuyện Hà Thiên nói tới.

Muốn thân thủ tốt, lại còn là những người sạch sẽ chắc chỉ có quân nhân xuất ngũ mà thôi, Vương Phong trong lúc cấp bách làm sao tìm được người như vậy?

"Đã vấy máu cũng không sao, chỉ cần bọn họ phục tùng mệnh lệnh là được, lúc quan trọng nhất thậm chí phải dùng thân thể đỡ đạn, mà yêu cầu này cũng không làm được thì không cần giới thiệu với em." Vương Phong nói, làm ra vẻ nhượng bộ.

"Vậy cậu để cho tôi suy nghĩ kỹ một chút." Hà Thiên nhíu mày, tự hỏi.

Người biết phục tùng mệnh lệnh hắn không phải là không có, thậm chí có rất nhiều nhưng là phải dùng thân thể bọn họ đỡ đạn, chẳng còn bao nhiêu người bằng lòng, dù sao đó cũng không phải là vấn đề cần quan tâm.

Khoảng một phút sau, Hà Thiên bỗng nhiên móc điện thoại ra, nói một câu “Dẫn bọn hắn tới.” liền cúp điện thoại.

"Một hồi cậu xem qua mấy người này một chút xem có hài lòng hay không, nếu như không hài lòng, tôi đổi người khác cho cậu." Hà Thiên nói, sau đó dẫn Vương Phong đi vào phòng họp lớn bên trong.

Khoảng hai phút sau, cửa bị đẩy ra, khoảng bảy tám người được một đàn em dẫn tới đây.

Mấy người này đều mặc đồ tây màu đen, nhìn là biết ngay những em trai xã hội đen, hơn nữa nhìn bọn họ, Vương Phong còn có thể cảm giác được từ bên trong thân thể bọn họ phát ra luồng khí lạnh.

Vương Phong tin tưởng, bọn họ cho dù là chưa từng giết người chắc chắn cũng đã đổ máu, không phải kiểu người sợ chém giết.

"Em trai, mấy người này cậu thấy hài lòng hay không." Nói, Hà Thiên vẫy tay với mấy người bọn họ.

Mấy người này là do Hà Thiên bồi dưỡng, chỉ có rất ít người biết đến sự tồn tại của bọn họ, bình thường bọn họ đều được sắp xếp tại những cao ốc quan trọng xem như nhân viên bảo an.

Cũng chính vì Vương Phong nhờ hắn mới chấp nhận dẫn mấy người này tới, nếu là người khác hắn đã sớm cự tuyệt.

Dù sao muốn bồi dưỡng một đội ngũ như thế này, chắc chắn phải bỏ ra rất nhiều công sức.

"Ông chủ." Nhìn thấy Hà Thiên, mấy người này liền cung kính chào hỏi.

"Em trai, tự cậu kiểm tra xem." Không để ý đến mấy người này, Hà Thiên nói với Vương Phong.

"Vậy em không khách sáo." Lúc này, Vương Phong đứng lên, nhìn mấy người bọn hắn, theo ánh mắt của Vương Phong nhìn mấy người bọn họ, ánh mắt của bảy tám người bọn họ cũng cùng một lúc nhìn theo Vương Phong, mang theo ý lạnh.

"Cười một cái xem?" Vương Phong nói, giọng điệu nhẹ nhàng.

Rõ ràng lời nói của Vương Phong đối với bọn họ không có tác dụng gì cả, bọn họ căn bản cũng không ăn Vương Phong này một bộ.

"Các người điếc sao? Cười cho tôi xem, nếu ai không cười hôm nay tôi sẽ khiến hắn lết ra khỏi đây." Nhìn thấy mấy người đó không chịu cười, sắc mặt Hà Thiên trầm xuống.

"Ha ha…" Hà Thiên nói, bọn họ không dám không nghe, cho nên lúc này bọn họ đều nhao nhao bật cười.

Chỉ là nhìn bọn họ cười Vương Phong muốn lộn ruột, cái này so với khóc còn khó coi hơn, nếu như không biết còn tưởng cha mẹ bọn họ chết rồi.

Nếu để bọn họ đứng trước cửa công ty Châu Bảo, còn muốn khách đến hay không? Không hoảng sợ mới là chuyện lạ.

"Con mẹ nó, cha mẹ mấy người chết à? Cười chân thành một chút cho tôi xem nào." Hà Thiên cũng nhìn thấy bọn họ cười, nhất thời mắng lớn.

Lúc trước hắn còn có cảm giác người mình đưa tới nhất định có thể đáp ứng yêu cầu của Vương Phong nhưng không ngờ yêu cầu đầu tiên của Vương Phong lại làm cho bọn khốn nạn này rối tung hết cả lên, hắn mà vui vẻ thì đúng là chuyện lạ.

"Ha ha…" Nghe Hà Thiên nói, đám người này càng cười càng thêm khó coi, cũng chỉ là đang cười lớn.

"Một đám heo." Lúc này, Hà Thiên bỗng nhiên đứng lên, một chân đá bay tên đứng gần nhất, suýt chút nữa đá tên đấy ngất đi.

"Anh Hà, chuyện này không liên quan đến bọn họ." Nhìn thấy Hà Thiên bỗng nhiên ra tay, Vương Phong vội vàng nói.

Nghe Vương Phong nói, mấy người này tuy hoảng sợ nhưng vẫn luôn nhìn Vương Phong bẳng ánh mắt cảm kích, bọn họ cực kỳ sợ tính cách của ông chủ, hắn chỉ cần khó chịu một chút cũng có thể giết chết bọn họ, cho nên một câu đơn giản từ Vương Phong cũng để bọn hắn có cảm giác từ Quỷ Môn Quan trở về.

"Đều bị đưa tôi một bộ mặt như quan tài, bằng không thì đừng trách tôi hung ác." Hà Thiên lạnh như băng nói, sau đó liền quay đầu chỗ khác.

Hà Thiên không nói thêm gì nữa, Vương Phong mới nhìn kĩ mấy người này, tuy nụ cười có chút đáng sợ nhưng Vương Phong tin tưởng, chỉ cần là người thì có thể lộ ra nụ cười chân thành.

Không phải có câu nhân chi sơ tính bản thiện sao, cho dù là kẻ ác, trong lòng chắc chắn phải có một phần thiện lương, dù là ít hay nhiều đi chăng nữa.

"Các anh làm tay chân như hiện tại là có mục đích gì?"Vương Phong hỏi.

"Vị tiên sinh này, chúng tôi làm bảo an, không phải tay chân." Lúc này, một người đáp lại, Vương Phong liền sững sờ.

Con mẹ nó ai chả biết các anh là tay chân, còn nói mình là bảo an, cái này khác nhau sao?

Trong lòng bất đắc dĩ, Vương Phong không so đo, nói: "Vậy các anh làm bảo an có mục đích gì? Đừng bảo là các anh làm cái nghề này không có mục đích?"

"Cái này…” Nghe Vương Phong nói, trên mặt mấy người này đều lộ ra vẻ lúng túng, nhìn Hà Thiên.

Bọn họ là người của Hà Thiên, mà bây giờ Vương Phong lại hỏi bọn họ ở đây với mục đích gì, cái này nếu mà nói lung tung, ông chủ bọn họ không đánh chết bọn họ mới lạ.

"Hừ, muốn nói sao thì nói, tôi sẽ không làm gì mấy người đâu.” Như hiểu được ánh mắt của mấy người này, Hà Thiên cũng không quay đầu lại nói ra.

"Vâng." Nghe được Hà Thiên lời nói, mấy người liền nói ra mục đích của mình khi làm bảo an ở đây.

Trong thời đại vật chất tiền bạc này, công việc gì cũng là vì kiếm tiền, cho nên mục đích của bọn hắn rất đơn giản, đều là vì kiếm tiền.

Tiền không phải vạn năng nhưng không thể nào không có tiền, có tiền mới thúc đẩy con người tôi làm việc, mà không tiền là chết đói nơi đầu đường xó chợ, đây chính là hiện thực xã hội.

"Tốt rồi, các anh đều là vì kiếm tiền, vậy thì dễ thôi." Nghe mấy người bọn họ trả lời, Vương Phong mỉm cười, nói: "Vậy nếu như tôi cho các anh một lựa chọn, một là tiếp tục ở đây làm bảo an, lúc nào cũng có thể bỏ mạng, hai là làm bảo an cho công ty Châu Bảo của chúng tôi, tôi có thể cho các anh nhiều tiền hơn, chỉ cần các anh bảo vệ công ty Châu Bảo an toàn là được."

"Không biết mấy anh hài lòng không?" Vương Phong ánh mắt hơi hơi lóe lên, nhìn mấy người này đều là một mặt khó xử.

"Không cần lo lắng, anh Hà đã giao mấy anh cho tôi, cho nên từ giờ trở đi, mấy anh thuộc về tôi, không có bất cứ quan hệ nào với anh ấy nữa, đi theo tôi, tôi có thể cho mấy anh làm bảo an nhưng công việc an toàn hơn nhiều.”

"Đãi ngộ không là vấn đề, anh Hà cho mấy người bao nhiêu, tôi cho gấp đôi, vấn đề này mấy người nên suy nghĩ một chút, một phút sau cho tôi câu trả lời chắc chắn."

Vương Phong hết sức rõ ràng, tin rằng chỉ cần những người này không ngu, tuyệt đối sẽ hiểu nên làm như thế nào, một cái là làm bảo an mà nguy hiểm đến tính mạng, mà một cái khác chỉ là giữ gìn trật tự an toàn, đồng thời đãi ngộ tốt hơn gấp đôi, cái này dù lựa chọn như thế nào, Vương Phong tin tưởng bọn họ sẽ cho mình một câu trả lời hài lòng.

Bọn họ bắt đầu khe khẽ bàn luận, chưa tới một phút, chỉ nửa phút mà thôi, mấy người bọn họ đều bằng lòng đi theo Vương Phong.

Việc liếm máu trên lưỡi đao tất nhiên là kích thích, nhưng nếu không phải là việc bắt buộc, sẽ không có ai bằng lòng nguy hiểm mạng sống của mình, Vương Phong không ngờ lại là người đưa bọn họ ra khỏi bể khổ.

"Chúng tôi quyết định, đồng ý đi theo anh." Lúc này, một người cầm đầu nói, nhìn bộ dạng này, chắc là thay mặt mấy người kia mà nói.

"Rất tốt." Vương Phong gật đầu, sau đó lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Sự lựa chọn của mấy người cũng giống như những người bình thường khác, bây giờ cười một cái thử xem nào?"

"Ha ha…” Nghe Vương Phong nói vậy, mấy người họ quả thật bật cười, chỉ là lần này tốt hơn nhiều, nhìn chân thành hơn rất nhiều.

"Mọi người cười lộ rõ sự chân thành, mọi người chưa từng nghe qua khách hàng cũng là Thượng Đế sao? Các anh từ hôm nay sẽ trở thành bảo an của công ty Châu Bảo, nếu như các anh cười mà dọa người khác chạy mất thì cũng đừng trách tôi đuổi các anh đi, phải biết rằng tôi lựa chọn các anh cũng là có nguyên do của nó." Vương Phong nói, vẻ mặt nghiền ngẫm.

Những người này cũng không phải ác hoàn toàn, chỉ là ở đây đã lâu, bọn họ đã sớm trở nên lạnh như băng, thật là có chút phiền phức

"Chúng tôi hiểu." Mấy người đó nói, lần nữa mỉm cười, lần này cười so với lần trước càng thêm tự nhiên, khiến Vương Phong hết sức hài lòng.

"Được, các anh đi xuống trước đi, một lát tôi sẽ sắp xếp." Vương Phong nói, sau đó để bọn họ đi ra ngoài.

"Anh Hà, không nỡ à?” Đợi đến lúc tất cả mọi người rời đi, Vương Phong mới ngồi kế bên Hà Thiên, cười hỏi.

"Ha ha, cũng chỉ là mấy người có kĩ năng, bọn họ đi theo tôi đã lâu, hiện tại bọn họ đi theo cậu là may mắn của bọn họ, hi vọng sau này cậu đối xử tốt với bọn họ." Hà Thiên nói, giọng điệu mang theo bùi ngùi.

"Đương nhiên đối với người của mình, em tất nhiên sẽ không bạc đãi bọn họ." Vương Phong nhếch miệng cười một tiếng, lại im lặng, lời này nghe như thế nào lại mang ý nghĩ khác vậy.

"Được, dù sao cũng đã đến, tôi có thứ này muốn cho cậu." Bỗng nhiên Hà Thiên đứng lên, vỗ vỗ Vương Phong nói.

"Thật tốt." Vương Phong xoa xoa tay, hai mắt sáng lên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.