[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia

Chương 811 : Anh là cái thá gì chứ?




Nhị Thế Tổ của chúng ta phong độ tuấn tú đến mức Trương Na ở ngay trước mặt bạn trai mình cũng phải hết lời khen ngợi. Anh và Đường Cẩn đúng là trời sinh một đôi trai tài gái sắc.

Xe của chị Trần đang chở ở bên đường, đó là chiếc xe hãng bình dân thương hiệu Audi bởi Đường Sinh là con ngưởi khiêm tốn, không thích khoe khoang, cũng bởi cha hắn chỉ là một phó thường vụ tỉnh và làm như vậy cũng là để tránh lời ra tán vào phức tạp.

Anh không quá chú trọng đề cao những thứ của cải vật chất xa hoa đó, với anh dù chỉ đi bằng xe đạp anh cũng bằng lòng.

Tuy đây chỉ là một chiếc xe bình thường nhất trong dòng Audi nhưng Trương Na vẫn có một chút ngưỡng mộ bởi nó là sự tượng trưng cho thân phận. Audi cũng là một trong các hãng xe lớn nhất thế giới, sự ảnh hưởng rộng lớn của nó trên thị trường Trung Quốc đã vượt qua các thương hiệu khác như Mercedes, BMW.

- Em được lắm đó, đã sớm có bạn trai mà không nói một tiếng nào. Nhưng sao cậu ta cũng họ Đường vậy? Hai người không phải là họ hàng đấy chứ?

-Không phải đâu, chẳng lẽ cứ cùng họ đều là họ hàng của nhau sao? Có lẽ 500 năm trước chúng em từng là người một nhà cũng nên.

Đường Cẩn mỉm cười nói.

-Em nói gì vậy, chúng ta hiện tại chẳng phải người một nhà sao, nếu không sao có thể ngồi cùng nhau thế này chứ?

Đường Sinh quay đầu lại nói kèm theo ánh mắt âu yếm, quyến rũ hướng vào Đường Cẩn.

-Anh lắm chuyện quá, đúng là…

-Cậu Đường nói đúng đó, cậu ấy nói vậy chẳng phải là rất quan tâm đến em đó sao?

Trương Na ngồi bên cạnh lên tiếng có thể xem như bênh vực Đường Sinh. Một người đàn ông phong độ, nhân cách tốt, cư xử hiền hòa, không giống với giới trẻ hiện nay đều thích chơi bời lêu lổng, một chàng trai như vậy thật dễ khiến người ta yêu mến.

Còn Đường Sinh, cũng cảm thấy Trương Na là một cô gái tốt, tính tình thẳng thắn, vui vẻ, ngoại hình lại càng không thể chê được. Nhưng một cô gái như vậy lại chọn Phương Thăng Bình, một người trầm tính, ít nói. Từ lúc lên xe anh ta chưa hề nói một lời nào.

Lúc này Đường Sinh lại đang suy ngẫm về sự quan trọng trong quản lý nội bộ của một công ty, chính những lời phàn nàn của Trương Na là một ví dụ. Quả nhiên trong suốt câu chuyện là những lời oán trách, than phiền của Trương Na về việc cô bị Hồng Lương Vũ sa thải. Đường Sinh khẽ nhíu mày.

Trương Na và Phương Thăng Bình là chủ chi nên họ quyết định đi đâu sẽ đi đó. Cuối cụng họ đã đến một nhà hàng không phải là quá sang trọng đắt tiền và thật trùng hợp, ở đây họ gặp Hồng Lương Vũ cùng một vài đồng nghiệp. Bọn họ thực chất đều là những nhân vật có quyền thế. Tuy Hồng Lương Vũ chỉ là Phó phòng nhưng đến trưởng phòng cũng phải nể anh ta một phần, vì sao chứ? Bởi lẽ anh ta có hậu thuẫn là một nhân vật quyền cao chức trọng mà ai cũng phải kiêng nể chính là Loan Mỹ Nghệ, Phó tổng giám đầu tiên của Tập đoàn công nghiệp tàu thủy Sắc Hinh kiêm trưởng phòng nhân sự. Hiện nay chồng cô ta cũng là quản lý toàn quyền của công ty.

Nếu nói như vậy thì người thân của Trưởng phòng thân chắc chắn quyền uy phải làm mọi người khiếp sợ, kính nể. Giống như Phó phòng Hồng Lương Vũ vậy, ngang nhiên có thể qua mặt trưởng phòng mà tiếp đãi những vị quan chức khác đủ thấy quyền lực trong tay anh ta mạnh đến cỡ nào. Mặt khác tất cả những việc chi tiêu khoản đãi linh tình đều phải thông qua phòng xét duyệt của Bộ phận tài vụ này, cho nên thực quyền của nó quả khiến người ta phải kinh sợ.

Đường Sinh chú trọng một số vấn đề đang tồn tại trong công ty cũng không phải là việc chỉ dùng người thân, nguyên tắc của anh là trọng dụng hiền tài dù là người thân hay không. Nhưng điều quan trọng đó có thực sự là người hiền không? Người khác sơ suất đắc tội là ỷ quyền uy của mình tự ý sa thải mà không hề thông qua phòng nhân sự. Thực tế thì phòng xét duyệt tài vụ đâu có cái quyền đó.

Họ vào nhà hàng và có chút ngạc nhiên khi thấy Hồng Lương Vũ cùng trưởng phòng Lý đi theo sau một người đàn ông trung tuổi, người đàn ông này mang phong thái của một nhà lãnh đạo cấp cao, dáng vẻ điềm đạm, thận trọng. Đường Cẩn ghé sang nói nhỏ với Đường Sinh:

- Người đàn ông trung tuổi đó là Phó trưởng ban đầu tiên của bộ nhân sự. Dù gì thì Đường Sinh cũng thường xuyên ghé đến Sắc Hinh và thường đi con đường chuyên biệt dành cho những người lãnh đạo cao cấp. Ở đây anh cũng không mấy khi gặp những nhân vật như vậy mà nếu có gặp thì cũng không hay họ giữ chức vụ gì.

- Đường Cẩn, mọi người cũng đến đây dùng cơm hả? Trưởng phòng Lý nhìn Đường Cẩn với ánh mắt của một tên háo sắc. Đối với những tầng lớp thuộc hàng đại gia như vậy thì mong muốn thỏa mãn bản thân là điều bình thường. Những thú vui ban đêm quả thật muôn màu muôn vẻ, chỉ cần có tiền thì không cô gái nào mà không thể chiếm được. Những cô gái bề ngoài ra vẻ cao quý, đoan trang nhưng có thể vì tiền mà cởi bỏ tất cả.

Một cô sinh viên chỉ làm công việc làm thêm ở đây như Đường Cẩn đã sớm lọt vào tầm ngắm của biết bao nhân vật có máu mặt, không biết là đang có bao nhiêu người đang thầm nhìn mà liếm mép, cũng không ít nhân viên đang suy đoán về số phận của Đường Cẩn. Cô ấy chắc chắn sẽ không thể tuột khỏi tay của lão tổng.

Sự mờ ám trong văn phòng xa hoa đều bị đồn đại rùm beng lên rằng ở trong văn phòng tráng lệ, sang trọng đó, các lão tổng ngả người trên chiếc ghế da xoay qua xoay lại mà hưởng thụ còn thư ký xinh đẹp thì hoặc là ngồi giữa đùi hoặc là nằm trực tiếp lên bàn của lão tổng mà khoe ra vòng eo quyến rũ, gợi cảm mặc cho những tên dê già háo sắc đó chiếm đoạt, tận hưởng.

Một khi bọn chúng đã muốn có được thứ chúng muốn thì thực chẳng còn cách nào khác. Đến Đường Sinh khi nhìn những ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Đường Cẩn của bọn chúng thì cảm thấy thật ghê tởm. Cổ ngữ có câu “Hồng nhan là ngọn nguồn của tai họa” thật không sai, họ có thể làm đảo loạn cả giang sơn!

Ý của Trưởng phòng Lý rõ ràng là muốn ám chỉ việc Đường Cẩn nên làm là đi cùng bọn chúng chứ không phải đứng về phía cái người đã bị sa thải kia.

Đường Cẩn chỉ mỉm cười, cô sớm đã không bận tâm đến cái ánh mắt đầy ham muốn đó nếu không mọi chuyện đã ầm ĩ lên.

- Đúng vậy, trưởng phòng Lý, tôi và bạn cùng chị Trương Na cùng nhau tụ họp thôi.

Đường Cẩn thẳng thắn trả lời trưởng phòng Lý.

Hồng Lương Vũ thấy Đường Sinh và Đường Cẩn tay trong tay thì trong lòng vô cùng căm giận. Quan sát Đường Sinh một lượt y lại càng tức giận hơn. Mẹ kiếp, một con vịt như ngươi lại ghê gớm như vậy. Vóc dáng cũng phải đến 1m80 nữa.

Còn Đường Sinh, anh rất tự nhiên một tay đút vào túi quần, tay kia nắm lấy tay Đường Cẩn. Theo sau hai bên cũng là chị Trần vô cùng xinh đẹp cùng Trương Na và bạn trai. Trương Na dường như vẫn không quên chuyện cũ mà nhìn Hồng Lương Vũ với ánh mắt thù hằn.

Cái tên Hồng Lương Vũ này không hiểu y là loại người gì, chẳng lẽ muốn cắn mình thêm một miếng sao.Thậm chí đến nhìn y cũng không thèm nhìn đến Trương Na và bạn trai cô ta.

Lý do đơn giản vì hình tượng của Đường Sinh đã chiếm trọn ánh nhìn của y, đây cũng là đặc điểm dễ để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác nhất của Đường Sinh. Đường Cẩn đáp lời xong thì nhanh bước theo Trương Na và Phương Thăng Bình vào trong. Tuy rằng Phương Thăng Bình chỉ là một viên chức nhỏ bé nhưng dù gì cũng đã lăn lộn trong cơ quan nhà nước nhiều năm nên cũng chẳng để ý gì đến những ông to bà lớn của các tập đoàn này. Mỗi người có sự tôn nghiêm của mình, đâu nhất định cứ phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống chứ.

Đường Sinh cũng nắm tay Đường Cẩn theo bước, hắn chẳng buồn để mắt đến chuyện của mấy Trưởng phòng này nọ làm gì cả. Nếu chỉ biết ỷ vào quyền thế mà đi ức hiếp người khác thì thực không đáng để Nhị Thế Tổ này mỏi mắt.

Nhìn theo dáng họ đi vào trong, một trợ lý của Phó phòng nhân sự khẽ nói nhỏ:

- Người đi phía sau đó nhìn rất quen.

Người anh ta nói chính là chị Trần, vài năm trước cô đã giúp giải quyết việc của Bích Tông Nguyên, một số nhân viên đã từng gặp cô nhưng do cách đây đã lâu nên không dám khẳng định. Điều quan trọng hơn là chị Trần hiện tại so với trước đây lại càng trẻ trung xinh đẹp. Con người theo lẽ đương nhiên càng ngày sẽ càng già đi nhưng chị ta lại hoàn toàn ngược lại.

Trưởng phòng Lý cảm thấy thật mất mặt.

- Cô Đường này dù là sinh viên nhưng thực không hiểu chuyện mà.

Y vừa nói vừa hướng về phía ngài Trưởng ban kia mà mỉa mai.

Bởi vì đến đột ngột mà chưa đặt trước nên chỗ ngồi sớm đã không còn, họ chỉ có thể ngồi ở đại sảnh. Còn Đường Sinh thì những chuyện như vừa rồi không là gì đối với anh, Phương Thăng Bình có đôi chút ngượng ngập nhưng sau khi nghe Đường Cẩn giới thiệu Đường Sinh là bạn học thì cũng không suy nghĩ gì nữa. Chỉ là cô sinh viên vừa bước chân vào cánh cổng đại học thôi mà, suy nghĩ mấy chuyện này làm gì chứ, cho dù anh có chút gia thế thì cũng là của nhà anh,chẳng liên quan gì đến anh cả, bản thân anh nếu không có khả năng thì cũng đâu có làm nên điều gì.

- Em không thể nguôi ngoai được cục tức này, chỉ vì một câu nhắc nhở Đường Cẩn cảnh giác mà bị đuổi việc.

Phương Thăng Bình cười nói:

- Đừng mãi để trong lòng thế, em nhắc Đường Cẩn như vậy tuy đối với người khác là không có gì nhưng là ám chỉ thẳng mắt người ta như vậy, hơn nữa người em ám chỉ lại là người không chút khoan dung độ lượng này thì việc em bị sa thải là hiển nhiên thôi. Công việc có thể tìm mà, chỉ cần mình có năng lực thì sợ gì chứ.

- Nói thì dễ lắm, bây giờ tìm việc dễ lắm sao? Anh xem những tên có chức có quyền đó chẳng phải chỉ để mắt đến những em chân dài eo thon thôi đó sao. Tuy bề ngoài tỏ vẻ đạo mạo trang nghiêm nhưng thực chất xấu xa vô cùng. Đương nhiên cũng có người không phải như vậy nhưng con số đó có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đàn ông tốt nhất không thể có nhiều tiền, tiền có nhiều rồi nhất định sẽ học đòi những thói hư tật xấu. Có ai mà không muốn ôm một cô gái trẻ đẹp mĩ miều đâu. Nếu anh mà có chút quyền hành chưa biết chừng anh cũng thay đổi rồi đấy.

- Gì chứ, anh là loại người đó sao?

Phương Thăng Bình cười khổ.

Đường Cẩn thì nhớ lại những lời nói của Trương Na. Người đàn ông bên cạnh mình cũng là người có tiền, bên cạnh anh cũng có rất nhiều phụ nữ, tính ra phải đến hơn chục người lận.

Tiện thể nói về công việc của Phương Thăng Bình. Anh ta nói rằng mình là người lo việc xử lý thư tín. Trương Na bên cạnh bĩu môi nói:

- Xử lý thư tín, có mà vùi dập nhân tài thì đúng hơn. Anh đường đường là một thạc sĩ quản lý kinh tế, lăn lộn ở đơn vị hành chính này đã bốn năm rồi mà vẫn chỉ là một phó phòng, ai lại có thể yêu thích mà nâng đỡ anh nữa chứ.

Phương Thăng Bình cũng bĩu môi lại.

- Anh cũng chỉ vừa nhận được bằng thạc sĩ năm trước, lúc mới vào đơn vị anh cũng chỉ là một sinh viên bình thường thôi mà.

Ánh mắt Đường Sinh bỗng sáng lên, anh cười nói với Phương Thăng Bình:

- Anh Phương học thức cao như vậy, nếu làm việc cho doanh nghiệp thì sợ gì không thể trở thành một quản lý cấp cao, lăn lộn ở trong cơ quan nhà nước chỉ có giậm chân tại chỗ thôi. Rất nhiều doanh nghiệp hiện này đều rất trọng dùng người có tài như anh, anh không có ý định thử làm kinh doanh sao?

-Haiz…Các ông chủ tư nhân lắm tiền nhiều của sẽ không thực lòng mà trọng dùng tôi đâu, nếu vậy thì tôi làm ở cơ quan hành chính vẫn hơn, đều là những mưu tính hại nhau. Chỉ có tài thôi thì chưa đủ, cần phải gặp thời cơ. Người có tài thì không được trọng dụng, không tài thì quyền đầy tay.

Bọn họ đang nói chuyện thì bỗng thấy Hồng Lương Vũ đi tới. Y nghĩ thế nào cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, không ngờ Đường Cẩn lại có thể cùng đi với tên đẹp trai đó. Không được! Phải lôi cô ta lại, ta không tin ta lại không bằng tên công tử bột đó. Y mang một sự căm hận khó hiểu đến.

- Đường Cẩn, cô lại đằng này một chút đi, Phó trưởng ban Vương đã có ý mời cô. Dù gì ông ta cũng là Phó trưởng ban của phòng nhân sự, đối với sự phát triển tiền đồ của cô ở công ty sau này là rất có lợi. Cô hãy qua làm quen một lát, uống một ly rượu ngồi chung vui với chúng tôi nhé.

Hồng Lương Vũ chậm rãi nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Cần có chút biến sắc nhưng cô cũng không muốn làm cho sự việc rắc rối lên. Trương Nà thì “hứ” một tiếng còn Phương Thăng Bình chỉ biết trau mày.

Đường Sinh nhướng mày, ngước lên nhìn Hồng Lương Vũ nói:

- Anh tìm hộ tống hay sao?

Từ giọng điệu này Đường Cẩn và chị Trần có thể nghe ra Nhị Thế Tổ đã tức giận rồi. Nhưng lần này Đường Cẩn không ngăn cản anh bởi Hồng Lương Vũ thực quá đáng khi đã trắng trợn đuổi việc Trương Na. Dựa vào phong cách như vậy dù anh ta có là người nhà của Loan Mỹ Nghệ thì cũng không thể giữ thể diện cho anh ta được.

- Tiểu tử này, mày kiêu ngạo gì chứ, cho dù tao có tìm người hộ tống thì cũng không phải việc của mày. Đường Cẩn là cấp dưới của tao, cô ta phải nghe lời tao.

- Anh là cái thá gì chứ?

Đường Sinh đứng lên. Thực sự lúc đó anh rất muốn dạy cho tên này một bài học nhưng ngẫm lại thì thấy đó là điều không cần thiết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.