Kỳ thật nam nhân đấu kiếm với nhau, đúng là một loại đả kích không có phụ nữ, không có phụ nữ mà chỉ có thể đấu xuông với nhau thôi.
Áp dụng tình huống này thật sự là hơi có phần gượng ép, dưới ánh trăng làm bật lên hai thân ảnh, cả hai đang ở mặt sông đang giằng co, Miêu Tuấn Bách liền phát hiện ra căn bản mình không có ham muốn trong chuyện này? Muốn cương hả? Nước rất lạnh à!.
Thể chất cậu ta thật sự không được rồi, sau vài phần chung, khớp hàm đều run lên cành cạch, Đường Sinh lại cười lêm một cái lại thấy bên kia Đàm Linh và Khương Tiểu Uyển đang nhìn chăm chú vào đũng quần mình nên nó đã trướng lên, quần lót khó mà có thể chống đỡ.
Ở trên bờ xem náo nhiệt các học sinh đều nhỏ giọng mắng, cái gì mà Đường ca liệt dương linh tinh gì đó, tin đồn nháy mắt liền tự sụp đổ.
- Này, cậu có được không vậy? Mẹ kiếp, đừng có mà mất mặt như vậy chứ? Cậu có phải đàn ông hay không? Mau mau đứng lên, còn muốn quyết đấu nữa không?
Miêu Tuấn Bách cắn răng, cách quần xi-líp chà xát vài cái, lại phát hiện một điều thằng em nhỏ càng rụt trở về, vậy là sao? Đông lạnh ư?
- Chuối thật, trên bảo dưới không nghe. Nước sông thì lại lạnh cóng, sao mà cứng được chứ hở trời? Mi thật là trâu bò, không ngờ thời tiết vậy mà còn cưỡng lên được? Chỉ bằng vào điểm này tôi khâm phục cậu ...
Miêu Tuấn Bách cảm thấy hơi hối hận đã thách đấu với hắn, phía dưới Đường Sinh cậu em nhỏ trong đũng quần hung hãn đứng sừng sững, thật hay giả vậy hả? Không phải nhét vào khúc gậy chớ? Hắn liền xoay người đưa lưng về phía người xem, hung hăng búng về phía trước.
Trên bờ Đàm Linh thực chịu không nổi nữa, ngoảnh đầu xoay qua một bên, trong lòng thầm mắng bọn nam sinh này đứa nào cũng thật là khốn khiếp, là đồ vô sỉ.
Khương Tiểu Uyển bĩu môi, thấp giọng mắng:
- Lại còn xoay lưng đi, bổn tiểu thư cũng không phải chưa thấy qua cái đồ chơi kia?
Kết quả Miêu Tuấn Bách nửa ngày trời cũng không có phản ứng, nước sông rút nhanh, đảo mắt nhìn Đường Sinh, gã hướng mặt ra sông bờ bên kia, thấy Đường Sinh đang búng quần xi-líp, nước tiểu làm một dải sáng dài thật xa, Đường Sinh cười ha hả:
- Tiểu Miêu, cậu cũng thật mất mặt à!
Miêu Tuấn Bách liếc mắt một cái xem xét thử qua thế nào, tròng mắt trắng trợn tròn, tru tréo, cả đám nam sinh đang kêu gào, Đường Sinh tiểu ở trong sông, tuy rằng nhìn không thấy ngay mặt nhưng mà đem nước tiểu phóng một đoạn xa, khiến một đám phải hô:
- Súng bắn nước cao áp à?
Trên bờ Ngưu Quân, Mã Binh, Tuần Gia đều cười khà khà, đồng loạt kêu to:
- Anh Sinh uy vũ, anh Sinh thiên thu muôn đời, nhất thống giang hồ!
(Móa ơi! Chỉ so tài đó với nhau thôi! Vậy mà cứ tưởng chém chém giết giết kinh lắm chớ (-,-)
Bên này cả đám nam sinh hệ Miêu, Lâm ngược lại đang ủ rũ, có người nhỏ giọng u oán:
- Mất mặt quá đi thôi!
Đường Sinh thả xong, liền thu binh hồi doanh, vỗ vỗ bờ vai Miêu Tuấn Bách nói:
- Người anh em, đừng gắng, thằng em nhỏ của cậu sợ ta nên co vòi lại, nhận thua đi, Ôi!...
Đường Sinh quay lại thân hướng trên bờ đi rồi, đũng quần vẫn đang thẳng súc súc, ý tứ giống như phải phá đỉnh đi ra, trên bờ nhiều người đứng lên kêu oa oa:
- Miêu ca, được không? Ôi... Nhận thua đi thôi, tính ra hôm nay mất mặt rồi.
Ở bên này mặt mũi Đàm Linh đều ửng hồng, xoay thân liền chạy trước, cô trên danh nghĩa bạn gái của Miêu Tuấn Bách nhưng hy vọng gã lúc này có thể lấy được thể diện. Nãy nhìn hắn ở trong sông thân mình run rẩy biết là không trông cậy gì rồi, Khương Tiểu Uyển chăm chú liếc Đường Sinh một cái, cũng xoay người đi theo.
Đường Sinh mặc quân phục huấn luyện vào, dẫn đám người của mình nghênh ngang rời đi, Miêu Tuấn Bách mới chạy lên bờ, cười khổ nói:
- Nước sông rất lạnh à! căn bản thằng em không cứng nổi, hôm nay trận này thua thôi, đều tại con mắm Tiểu Uyển, đề nghị gì không đến lại đưa ra khúc sông, có chết người không?
Tất cả mọi người bĩu môi, nhưng không có ai lên tiếng, Miêu Tuấn Bách lấy cớ này có thuyết phục được ai, chí ra thì Đường Sinh biểu hiện rất xuất sắc nha.
Ngày sau đó, ở ngoặt sông quyết đấu chuyện liền truyền ra, kết quả Đường ca liệt dương hàng đầu đổi họ, Đường ca liệt dương biến thành Miêu ca liệt dương.
Miêu Tuấn Bách tức giận, lại tìm Đàm Linh thanh minh:
- ... Thật sự là nước sông rất lạnh, tôi không không cứng rắn được.
- Ít nói đi, mất mặt chính là anh, cũng không phải tôi, tuy nhiên tên Miêu ca liệt dương này khá vang dội, cả nhóm tân sinh toàn bộ đều đã biết mất rồi.
- Linh à, em phải hiểu cho tôi, tôi có thể cứng rắn, tôi cũng không phải không cứng rắn qua, đúng không? Linh đừng nóng giận, tôi...
- Câm miệng, tôi hiểu anh, nhưng người ta không biết anh, ở trường học đừng nói tôi là bạn gái anh, tôi không chịu nổi đâu.
Quay đầu, Đàm Linh gọi Tiểu Uyển kể chuyện này, Tiểu Uyển cười muốn vỡ bụng
- Ngươi cũng đừng trách gã, Đường Sinh là thú không phải người, cậu không thấy thân mình hắn cường tráng ra sao rồi mà? Khi mặc xiêm y vào trông hắn cực kỳ nhã nhặn, nhưng khi lột hết biến thành dã thú, mặc dù vậy nhưng tôi thích kiểu thú tính như thế, còn món đồ chơi kia, nhìn kỹ đều là số đo khủng bố à! Tôi mà không leo lên người hắn có lẽ phải xin lỗi chính mình đi thôi.
Một phong thư tình xuất từ Khương Tiểu Uyển xinh đẹp, thông qua Vương Hàm đưa tới tay Đường Sinh, không ngờ lại tới ngay trước mặt Đường Cẩn.
Đường Sinh hủy đi cũng không hủy, liền đưa cho Đường Cẩn
- Đồ chơi này phải để lãnh đạo nhà tôi phê duyệt, tôi không định xé đi khi chưa được duyệt.
Đường Cẩn muốn nhìn một chút xem là cái gì, mở ra vừa thấy liền bĩu môi.
- Oa... Còn có loại người ghê tởm cỡ này sao?
- Ta xem xem
Vương Hàm tiếp lấy, xem xong cũng thiếu chút nữa ói ra.
- Thật là, Qúa là thô lỗ? Khương Tiểu Uyển thật là lợi hại.
Đường Cẩn lại hừ một tiếng.
- Cô ta lợi hại cái gì? Ngoại trừ lẳng lơ thì có, so với người khác không biết xấu hổ, mà mình lại chả thấy ra cô ấy lợi hại chút nào.
Cũng khó trách, bảo sao mà cô không tức giận, người ta muốn cái đó của bạn trai cô mà, hơn nữa còn đem thư tình viết như vậy, thật đúng là không biết xấu hổ.
- Anh cũng xem đi, Đường Sinh, người ta Khương đại tiểu thư nói, bao dưỡng anh, một tháng cho anh một trăm ngàn, hoá ra bán thân kiếm tiền dễ dàng như vậy sao? Anh xem mặt trên viết, không ngờ còn nói đã thấy được năng lực cái đó của anh, nói xem cô ta đã say mê cái đó như thế nào, haha!
Đường Sinh mặt đờ ra một phen, cười khổ nói:
- Cô gái này rất chi là hào phóng, tuy nhiên không phải là mẫu người của anh, anh chỉ có mỗi Đường Cẩn mà thôi!
- Hứ! Anh cũng đừng giả bộ, một tháng một trăm ngàn, đây là khái niệm gì? Có không ít sinh viên làm việc ngoài giờ, tìm một phần công việc như vậy khó ra sao? Coi bộ vận khí anh không tồi nhỉ? Em xem anh nên suy xét một chút đi, đừng quấn quít lấy Đường Cẩn nữa. Cái tên công tử bột như cậu không thể nương tựa được, tôi phải thừa nhận Đường Cẩn so với cô ta thì xinh đẹp hơn nhưng tiền bạc thì không sánh nổi với người ta, đúng không?
Đường Cẩn lại bĩu môi nói:
- Cô ta rất có tiền hay sao? Tôi nhìn hoài mà không thấy.
Đường Cẩn tài khoản giờ cũng có hơn ba mươi triệu, nhưng là dành để phát triển tài chính cho tập đoàn, đó chính là định hướng tương lai tiền đồ của các cô, Lam Nha tạm thời gặp trở ngại, do đó số tiền ấy đều ở trên danh nghĩa trong tài khoản của Đường Cẩn.
- Mạnh tử có câu nói là phú quý bất năng dâm, nghèo hèn không thể di, uy vũ không khuất phục, chính là đại trượng phu, suy cho cùng cũng chính là anh đây!
Đường Cẩn bật cười, bàn tay nhéo đùi Đường Sinh, Vương Hàm thì bĩu môi.
- Ta sẽ trông chừng cậu, cậu đừng có mà mơ.
Ở biệt thự riêng trong Tuyền Thành, Ngu Phong Đình và chị mình là Ngu Cơ Mỹ ngồi đối diện nhau, có tình huống mới khiến bọn họ không thể không ngồi xuống trao đổi một chút, đó là sự tình về Vương gia Vương Ngạn Tương đã gia nhập Lỗ Đông, tổng bộ xây dựng Hoa Đông không ngờ cũng nhúng tay vào kiến thiết Ngân Loan, chỉ vì muốn tăng tốc.
Căn cứ Ngân loan không chỉ có dây chuyền sản xuất thuyền bè, mà còn bao gồm khu kiến thiết, trong vòng mấy ki-lô-mét vuông, phải kiến thiết một loạt khu sinh hoạt, khiến Ngân Loan chân chính độc lập, có được hoàn cảnh tốt, thời điểm khu ngân loan xin ý kiến thành lập.
Vương Ngạn Tương là tổng Chủ tịch xây dựng Hoa Đông, người phụ nữ này thủ đoạn thực cứng rắn, Ngu Cơ Mỹ luôn luôn tự phụ về điều này, có lẽ trước mặt cũng sẽ nổi giận, Vương Ngạn Tương không phải người mà nhà có gia thế, trên thực tế Vương Tương thực lực phi thường lợi hại, Ngu Kiệt Thư đối với cô ấy vô cùng tán thưởng.
- Giờ con út nhà Lão Vương phải vào trong ngục, hiện tại chỉ một cô gái và Đường Sinh chống chọi? Lúc này tính thế nào? Ba anh trai của Ngạn Đôn khinh thường ức hiếp thằng nhóc Đường gia đời thứ ba này? Tuy nhiên, Đường Thiên Tắc ở Lỗ Đông, dường như Vương Ngạn Tương có lấy nhất địch nhị dũng khí? Hơn nữa cha vợ em xem ra chuyện này rất có triển vọng, Lỗ Đông là vùng giao tranh của Vương gia, và Miêu gia cả hai nhà đều lăn xuống nước, xem ra không thoát khỏi bàn cờ này.
Ngu Cơ Mỹ cũng thấy không rõ dấu hiệu phát triển, Ngu Phong Đình cười nói:
- Em và Miêu gia tiểu tử Tuấn Bách liên hệ một chút, gã đang học ở trường kinh tế tài chính, có thể kéo gần mối quan hệ với chú ba y Miêu Kiến Quốc là tốt nhất, nghe nói cậu ta và con của Chủ tịch tỉnh - Lâm Hiểu Kháng quan hệ cũng không tồi.
- Ồ? Như thế lại là một tình huống cần cân nhắc.
Ngu Cơ mỹ vừa nghe Lâm Chủ tịch tỉnh, cảm thấy cũng chấn động
- Lâm Chi Mậu là hiện tại một cây tiêu kỳ lớn nhất Lỗ Đông, từ khi Bạch Hoán Sênh chết, Lâm Chi Mậu thu lợi ích lớn nhất, quan sát động tĩnh thấy không ít người đều đầu quân cho ông ta. Cải tổ nhân sự xong thì còn lại đa số là Lâm hệ, Lâm chi Mậu có nhiều quyền lực, cha vợ em tưởng mạnh nhưng thật ra yếu.
Ngu Phong Đình không cho là đúng nói:
- Chị nè, nếu cha vợ em có thể hợp tác cùng Miêu Kiến Quốc, hai người bọn họ liên thủ đủ khiến Lâm Chi Mậu phải thỏa hiệp, trái lại đem Đường Thiên Tắc cô lập, như vậy tình thế mới sẽ nảy sinh. Đường gia nhập lỗ sẽ không ưu thế, có thể trừ phương diện buôn bán, nếu Tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ Sắc Hinh tiến thêm một bước đa nguyên hóa phát triển, do đó bao trùm đại bộ phận sản nghiệp ở Lổ Cảnh, tình thế tương lai có kịch vui để xem.
- Bớt giỡn, Tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ Sắc Hinh có bao nhiêu năng lực? Hiện tại nếu đa nguyên hóa phát triển, mặt trên thấy thế nào về nó? Chủ nghiệp làm không tinh sẽ bị mặt trên phê bình, sẽ bị nghiệp giới lên án, chỉ có tập đoàn Sở Đại ra mặt, thì Sắc Hinh mới phân tâm thôi
Ở sở Tài chính trên tỉnh, Liễu Vân Huệ đang phê duyệt một ít văn kiện, đương lúc xem xét văn kiện về kiến thiết Hoa Đông và báo cáo tài chính hạng mục công trình xây dựng của Ngân Loan, cô liền nhạy bén phát hiện một tên, tổng xây dựng Hoa Đông Vương Ngạn Tương là người nhà họ Vương sao?
Làm phó giám đốc sở Tài chính, Liễu Vân Huệ chỉ kém ông chồng mình nửa cấp mà thôi, nhận thức về chính trị của cô cũng có chiều sâu không kém, theo Đường Thiên Tắc nhiều năm như vậy, nếu không có chút năng lực thì cũng không biết nói thế nào
- Thiên Tắc nè. Tổng công ty sâu dựng Hoa Đông đề nghị với sở xây dựng Thanh thị về hạng mục tài chính của Ngân Loan anh có biết không?
Tiếp điện thoại của bà xã Đường Thiên Tắc hơi ngẩn người
- Chuyện đó bên sở Tài chính của em sao anh biết được? Vả lại đâu có ai báo cáo đâu.
- Nãy giờ không phải em đang báo cáo anh hay sao? Chủ tịch xây dựng Hoa Đông gọi là Vương Ngạn Tương, là người nhà họ Vương, loại sự tình này nháo lên cũng không tốt lắm.
Cô là vợ của Phó chủ tịch tỉnh, nếu không phê phía dưới có người nói xấu, còn phê thì trong lòng mình lại...., đứng ở khía cạnh công tác khách quan đánh giá thì dự án này xin chuyên nghiệp tài chính cũng có thể phê cũng có thể không phê, có thể tìm lỗi hoặc là ủng hộ.
Đường Thiên Tắc vừa nghe người nhà họ Vương, cũng là hơi ngẩn ra, xem ra người nhà họ Vương còn tiếp tục tăng mạnh kinh doanh ở Lỗ Đông.
- Có một số việc em và con dễ nói chuyện, cái này gọi là trong cuộc thì tối, ngoài cuộc thì sáng, anh không quấy rấy 2 mẹ con em đâu.
Thái độ của Phó chủ Tỉnh cũng rõ ràng ý tứ như em tìm con thương lượng đi, anh không biết gì hết, tạm thời anh không xen vào chuyện này, đại để là như thế
Liễu Vân Huệ khẽ hừ một tiếng, liền gọi di động cho con cũng biết hắn đang trong thời gian tập quân sự và cũng không biết hắn có thời gian hay không? Đường Sinh bên này đang chạy bộ thì di động vang lên liền chui ra khỏi đội ngũ và nói:
- Báo cáo giáo quan, mẹ tôi gọi điện thoại tới !
- Đưa di động cho ta, ta giúp ngươi nói chuyện!
Giáo quan rất không nể tình, Đường Sinh lại nói:
- Buổi trưa tôi ăn cơm của giáo quan nhé.
Cả đám đang chạy bộ chợt phì cười, đi đi anh Đường, gương mặt huấn luyện viên sẵng lại.
Cao Tiểu Sơn đang ở sân thể dục quay lại thấy bên kia Đường Sinh bước ra khỏi hàng và huấn luyện viên đang nói cái gì đó, gã liền bước lại gần.