[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia

Chương 49 : Nỗi buồn của Lý Trọng Phong




Lái xe vào bãi đỗ xe, Lý Trọng Phong tỏ ra rất vội vàng, bước về phía bên này đài phun nước, ở trên xe anh ta nhìn thấy Nhị Thế Tổ.

- Làm thế nào đây? Cậu đến Giang Lăng mấy ngày rùi?

Giọng Lý Trọng Phong đầy trách móc, vẻ mặt cũng đầy thấp thỏm, anh ta thật sự không xem Nhị Thế Tổ ra gì, mặc dù lần trước Đường Sinh ăn nói có phần khích tướng lại anh ta, nhưng trong lòng Lý Trọng Phong không để tâm đến chhuyện đó, anh ta chỉ xem Đường Sinh là một đứa nhóc thối tha, mà đã là đứa nhóc thì làm gì được anh ta cơ chứ?

Cho nên hôm nay là lúc anh ta ra vẻ mình là bề trên, là ‘chú Lý’ để Đường Sinh thấy.

Đường Sinh không buồn đứng lên, ngước nhìn anh ta một cái, cười ha hả,

- Thế nào, cháu có làm phiền chú đánh bạc không?

Hắn ta hiểu rõ thói quen trong cuộc sống của Lý Trọng Phong, bề ngoài có vẻ đạo mạo, vẻ mặt chính trực, nhưng thật ra là một con bạc say máu, còn háo sắc nữa chứ, bà xã anh ta thì ở Nam Phong, riêng anh ta ở Giang Lăng nuôi tình nhân. Đây là việc cực kỳ bí mật, nhưng Đường Sinh đều biết được, tất cả là nhờ vào ký ức của hắn.

Lý Trọng Phong mặt biến sắc, nghĩ thầm:

- Mình chỉ đánh mạt chược chơi chơi, thế mà cũng cho là đánh bạc sao? Hơn nữa sao thằng nhóc này lại biết được chứ?

Trên thực tế ở chốn quan trường, đánh mạt chược là một hình thức biến tướng của hành vi hối lộ. Lý Trọng Phong không mê đánh bạc mà cái anh ta mê chính là lợi lộc có được từ cách hối lộ này, muốn được anh ta nói giúp vài lời tốt đẹp trước mặt của Bí thư Đường, lý do đơn giản nhất chính là rủ anh ta chơi mạt chược, sau đó vờ như chỉ thua mà không thắng.

Ở tỉnh đã như thế, sau khi đến Giang Lăng cũng không có gì khác, suy cho cùng, địa vị của Bí thư Đường ở Giang Lăng không thấp, là nhân vật số một ở đó, nên giá trị của Lý Trọng Phong cũng được ví như nước lên thì thuyền cũng lên theo. Giống như bình thường vào buổi tối hoặc ngày cuối tuần, chỉ cần chơi vài ván mạt chược, Lý Trọng Phong đã có được một khoản kha khá cỡ vài chục ngàn cho vào tài khoản.

Anh ta thích đánh bạc là vì như vậy, điểm này Đường Sinh hiểu rất rõ, cho nên mới gãi trực tiếp vào chỗ ngứa.

- Nói bậy gì vậy? Chú như thế này thì đánh bạc thế nào? Cũng không dám nói bừa trước mặt ba cháu...

Lý Trọng Phong không sợ là giả, trong lòng ông ta rất lo, cho dù việc này không thể che được mắt Bí thư Đường, nhưng cũng sẽ không đến nỗi bị điều tra, chỉ cần đừng làm quá là được.

- Sở thích của Lý thư ký chú đây là gì cháu rõ hơn ai hết, cháu tìm chú đến là để bàn chuyện, không phải nghe chú lên lớp cháu.

Vẻ mặt Lý Trọng Phong hơi khó coi, lại sợ thằng nhóc này nói những lời không tốt về mình nên kìm chế, trước hết chịu đựng một chút:

- Được rồi, được rồi, cháu nói chú nghe, rốt cuộc là có chuyện gì?

Giọng điệu của ông ta có vẻ không được kiên nhẫn cho lắm, nhíu mày nói.

- Không có việc gì lớn, chú cũng không phải nhọc công chạy sang đây… Sở giáo dục thành phố có một phó sở họ Mã, chú dẹp gả sang một bên đi…

Lý Trọng Phong mắt trợn ngược lên, dở khóc dở cười nói:

- Trời ạ, tôi nói cho cậu ấm cậu biết, cậu nghĩ tôi là ai? Tôi thì dẹp được ai?

Đường Sinh bĩu môi,

- Bí thư Lý , cháu kể cho chú nghe một chuyện, thật 100%, có lần mẹ cháu và ba cháu nói chuyện: Làm thư ký, cần nhất là phải biết làm việc, mặc kệ là việc công hay việc tư, phải biết tâu lại mọi chuyện là kỹ năng cơ bản nhất của thư ký. Chú thấy những lời đó có lý không? Cá nhân cháu cho rằng, đôi khi lãnh đạo phải quan tâm đến thể diện, không tiện ra chỉ thị, thư ký khi đó thì có tác dụng gì chứ? Chính là phải tìm cho lãnh đạo một lý do chính đáng để không cần phải quan tâm đến thể diện.

Lý Trọng Phong trợn tròn mắt, không thể xem thường thằng nhóc phá gia chi tử này được, cái gì nó cũng biết.

- Đường Sinh cuối cùng cháu có thể nói cụ thể hơn cho chú biết là đã xảy ra chuyện gì? Phó cục trưởng họ Mã kia đã đắc tội gì với cháu?

- Đắc tội thì chắc chắn là đã đắc tội rồi, sự tình cụ thể chú không cần biết, chú chỉ cần làm cho họ Mã kia chuyển công tác sang điều tra nghiên cứu là được.

- Cháu xem cháu… Đường Sinh, dù thế nào cũng phải cho chú biết đầu đuôi ngọn nguồn chứ? cháu phải cho chú một lý do, đúng không nào?

Đường Sinh đứng lên, phủi phủi mông, nhìn đi nơi khác nói:

- Một số người có vợ rồi mà còn nuôi thêm bồ nhí bên ngoài, chú nghĩ xem có cần lý do không?

Tim Lý Trọng Phong đập thình thịch, giống như bị búa ngàn cân đập thẳng vào vậy, mặt tái đi, anh ta phải cố bình tĩnh mới đứng vững được, ánh mắt nhìn Đường Sinh cũng thay đổi hoàn toàn, việc này hắn cũng biết sao? Chẳng lẽ mình bí mật vậy mà vẫn không đủ?

Bây giờ thì Đường Sinh nhìn ngược lại ông ta, không ngờ lời nói đó lại có tác dụng như vậy:

- Bí thư Lý, muốn cho người khác không biết thì trừ khi mình không làm, chuyện của chú, cháu cơ bản là không muốn hỏi đến, nhưng nếu chuyện của cháu, chú không quan tâ, thì cháu khó mà đảm bảo…

Đây đúng là uy hiếp, mặt của Lý Trọng Phong lúc này không khác gì lá gan heo, từ nay trước mặt hắn, ông ta còn đâu nữa sự tôn nghiêm.

- Cái này… Đường Sinh, thật ra không phải như vậy, được, được rồi, không nói đến chuyện này nữa, còn về việc của Phó cục trưởng Mã, chú nhớ rồi, cuối tuần này Ủy ban Kỷ luật thành phố đang có hội nghị chống tham nhũng, chú sẽ tham gia…

Đường Sinh cười cười,

- Cháu tin vào năng lực của Bí thư Lý, không có chuyện gì nữa, chú về đi.

Trong lòng Lý Trọng Phong rất nặng nề, buồn bực, bước lên xe rồi còn quay lại nhìn Đường Sinh một cái, thằng nhóc này càng ngày càng ghê gớm, trước kia trên tỉnh sao không phát hiện hắn ta ghê gớm như thế này chứ. Xem ra về sau phải thay đổi thái độ với hắn ta thôi.

Đường Dục tự mình chạy đến bệnh viện Nhị, ông ta rất coi trọng Đường Sinh, ông ta cho rằng Đường Sinh chính là phát ngôn của ba hắn, nói chuyện với Đường Sinh khác nào trực tiếp nói chuyện với Bí thư Đường, chuyện này rất tốt, có thể quán triệt ý nghĩ của Bí thư Đường là chuyện tốt.

Giám đốc bệnh viện Nhị Đường Lăng, cũng được coi là thuộc trong ‘Giang Lăng Đường’, bố của ông ta cả đời đã sống trong ngõ Lão Đường, về sau ông tự mình ngốc đầu lên được, lăn lộn nhiều năm, cuối cùng cũng được xem là có được chút thành tựu, mặt khác cũng có Đường Dục giúp đỡ, mới có thể lên làm giám đốc bệnh viện này, nên ít nhiều mang ơn Đường Dục.

Cho nên khi Đường Dục điện thoại đến đây, ông ta liên tục gật đầu, cuối cùng còn xuống tận cổng đón tiếp.

Nói đúng ra họ còn là họ hàng. Đường Lăng nhỏ hơn Đường Dục, cũng có thể xem là anh em họ hàng.

- Cơn gió nào đưa anh đến đây vậy?

Đường Lăng niềm nở bắt tay Đường Dục, miệng cười tươi như hoa nở, những người ở tầng một thấy giám đốc bệnh viện đích thân xuống liền vội vàng làm việc nghiêm túc, vừa làm vừa không quên liếc trộm xem viện trưởng đón tiếp ai, vừa nhìn thấy Đường Dục, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Ở Giang Lăng, Đường Dục là người rất nổi tiếng, ông ta thường xuyên đến rất nhiều nơi, không ai là không biết ông ta.

Sau khi Đường Dục tới, vẫn không phát hiện ra Đường Sinh ở chỗ đài phun nước, ông ta đi lên tầng hai, nói chuyện vài câu rồi khi vào phòng giám đốc bệnh viện mới lấy điện thoại gọi cho Đường Sinh hỏi hắn đang ở đâu, và nói mình đã đến bệnh viện rồi, đang chờ hắn ở phòng giám đốc bệnh viện.

Lúc đợi Đường Sinh đi lên, Đường Dục dặn dò vài câu với Đường Lăng, Đường Lăng lắng nghe rất chăm chú …

- Ồ.. người anh em Đường Sinh đây chính là người trước đây đã đập xe Mercedes Benz của anh sao?

Đường Dục gật đầu cười đau khổ.

- Ừ, trong lòng chú biết là được rồi, cứ vờ như không biết gì nhé, hắn muốn gì cứ nghe theo là được.

- Anh, thằng nhóc này lai lịch thế nào? Anh có tin tưởng em không? nói em nghe đi, em nhất định …

Đường Dục lắc đầu, chỉ chỉ tay nói:

- Anh đây nãy giờ không nói gì hết, chú đây cũng chưa nghe gì hết, rõ chưa?

Dấu tay vừa ra ban nãy đã nói rất rõ ràng rồi, Đường Lăng biết anh họ Đường Dục và Bí thư Đường mới đến có chút quan hệ, các nhân vật có uy tín ở thành phố này đều nói vậy. Lúc nãy tay anh ta chỉ lên trên, vừa chỉ vừa nói, chính là có ý chỉ đến người đó rồi, nghĩ lại cũng đúng, không phải có quan hệ với người đó, Đường Dục có thể tha thứ cho một thằng nhóc đập xem Mercedes-Benz của anh ta sao? Vẻ mặt Đường Lăng cũng thay đổi hẳn.

Lúc Đường Sinh bước vào, Đường Dục và Đường Lăng đều đứng lên, dường như là chính thức chào hỏi, bắt tay.

Đường Lăng trong lòng cười khổ, lăn lộn bao nhiêu năm, không ngờ hôm nay lại long trọng tiếp đón một thằng học sinh. Ôi!

- Cháu Sinh, đây là giám đốc Đường Lăng, cũng là người của ngõ Lão Đường, sau này đã chuyển ra ngoài, cháu muốn làm chuyện gì?

Đường Sinh gật đầu nhìn Đường Lăng nói:

- Phòng bệnh màu xanh có người bị thương tên Đường Vĩ, gã bị vỡ đầu, ý của cháu là muốn tăng mức độ thương tích của cậu ta lên một chút, nếu có kiện tụng nhau ra tòa án cũng dễ ứng phó hơn, thật ra cũng không phải việc gì lớn, Bác Đường cứ về trước đi, có Giám đốc Đường là được rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.