Đối với hành động của Đậu Đậu, Đường Sinh cũng không nói gì được, hắn biết cô bé này không hay nổi doá, nhưng một khi đã nổi doá thì luôn lớn chuyện, nếu người nhà của đối phương không kìm chế được và trả miếng, rất có thể dẫn đến chuyện lớn hơn, thậm chí gây hỗn loạn.
Quan Đậu Đậu cũng không có khả năng tự bảo vệ, rất đáng lo. Đường Sinh ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô:
- Phải trốn ở nhà hai ngày.
- Hay quá!
Quan Đậu Đậu nhảy lên, hôn môi Đường Sinh một cái, không thèm nhìn xung quanh có ai, cười hì hì nói:
- Mỗi ngày tôi sẽ trốn trong lòng Đường Sinh, xem ai có thể bắt nạt được tôi nào? Cả tuần sẽ có cớ để không đi học, ôi, hạnh phúc quá đi!
Hả? Cô liền muốn trốn học như vậy sao? Đường Sinh trợn mắt:
- Dì út mà biết sẽ lột da cậu đấy. Còn cười nữa à?
- A! Không được nói cho dì út biết nha, cái mông này sẽ bị dì út đập tan nát. Cầu xin cậu đấy Đường Sinh, bảo vệ Quan Đậu Đậu của cậu đi.
Cô nàng xinh đẹp làm nũng, quấn chặt cổ Đường Sinh không rời, áp sát thân thể của mình vào lòng hắn, hưởng thụ tình cảm dịu dàng thắm thiết. Không có gì gây xúc cảm hơn hương vị của tình yêu, không có gì an toàn hơn được nép trong lòng người yêu, đặc biệt là trong lòng của Đường Sinh. Quan Đậu Đậu biết, dù cho trời có sập xuống hắn vẫn chống đỡ được, Đường Sinh sẽ không để bất cứ kẻ nào gây tổn hại cho mình, cảm giác được hắn yêu thương thật là tuyệt vời.
Hai người ngồi trên băng ghế cạnh khu rừng nhỏ cười nói trêu đùa, căn bản không để ý đến nội quy của trường, còn không ngừng hôn môi nhau.
Chuông tan học vang lên, Quan Đậu Đậu nắm tay Đường Sinh đến gặp Đoan Mộc Yên ngoài cửa toà đại lâu, Đoan Mộc Yên còn chưa tới, nhưng bọn Chu Tiểu Thường, Dật Phong, tiểu Nguỵ, Tú Tú, tiểu Bàn đã đợi sẵn. Tất cả đều đã biết chuyện xảy ra hồi chiều, tối nay trên mạng trường chắc chắn lại có tin tức làm người ta kinh ngạc đến ngây người. Nhóm Chu Tiểu Thường và Đường Sinh đã một thời gian không gặp, lúc này thấy rất thân thiết.
- Chà…Chị Đậu Đậu thật là uy vũ nha, tiêu đề cho thiếp mời tôi đã chuẩn bị kỹ rồi đây, gọi là “Tên háo sắc giở trò bên khu rừng nhỏ, nàng Đậu Đậu ra tay chọc nát cúc hoa”, thế nào? Được chứ? Ha ha…
Bộ dạng Chu Tiểu Thường như thể còn lo thiên hạ chưa loạn:
- Họ Thường cũng đáng bị trừng trị như vậy.
-Lục Tú Tú nói:
- Tôi cảm thấy hơi tàn nhẫn, nếu chẳng may đâm sâu lên trên, có thể chết người chứ chẳng chơi, đúng không?
Quan Đậu Đậu hứ một tiếng:
- Đó là hắn ác giả ác báo, tớ còn hận là tay mình yếu, sao không dùng thêm chút sức lực nữa? Tiếc thật đấy!
Mấy nam sinh, kể cả Đường Sinh đều lạnh cả người, Dật Phong quay sang Đường Sinh nói:
- Cậu cẩn thận một chút nha, chớ có làm bậy đấy.
Đường Sinh còn chưa kịp trả lời, Quan Đậu Đậu tung chân đá, Dật Phong cười, né tránh cú đá của cô, phản ứng của hắn ta rất nhanh nhẹn.
- Chính cậu mới phải cẩn thận! Chúng tôi đã thành lập Hiệp hội liên hợp phụ nữ, bạn Đoan Mộc Yên sẽ truyền thụ môn “Điểm huyệt đại pháp” cho hội viên. Hừ, ta sẽ bảo bạn tiểu Bàn chuẩn bị cho cậu một cây gậy bóng chày, cái đó so với cán cây lau nhà thích hơn nhiều, xem các cậu còn dám chơi xấu?
Đúng lúc đó Đoan Mộc Yên đến, mấy cô nàng xinh đẹp liền cười ngặt nghẽo, Dật Phong hơi xấu hổ:
- Các cô thật là độc!
Chu Tiểu Thường hạ giọng nói:
- Tớ mới không lo lắng, Tú Tú của ta trông có vẻ lợi hại, thật ra khi chúng tới ở riêng với nhau, cô ấy rất ngoan. Theo tớ thấy thì chị Đậu Đậu khá hung dữ, lão Đại, anh phải cẩn thận nha, Tú Tú tiết lộ với tớ, Đậu Đậu đang quấn lấy “Núi lửa” học phép điểm huyệt, tám phần là để đối phó với anh. Anh nghe rồi đấy, là gậy bóng chày nha! Chà chà, chỉ tưởng tượng thôi là đã choáng váng đầu óc rồi!
Tiểu Nguỵ cũng góp lời:
- Tuy chị Đậu Đậu đối với người khác hơi tàn nhẫn, nhưng sao lại hạ độc thủ với Đường Sinh được?
Cả bọn đang trò chuyện, từ cửa lầu bọn Uông Triệu quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc, Vạn Khải, Sử Nghĩa Quốc và mấy chàng nam sinh đẹp trai bước ra.
Thấy Đường Sinh, ánh mắt đám này không khỏi lộ vẻ ghen ghét. Lần trước, chuyện xảy ra ở Giang Lăng Nhân khiến quan hệ giữa Đường Sinh và đám nam sinh này trở nên xấu đi. Lúc đó Đường Sinh còn tát tai Viên Phi Dương, sau đó ngay cả bọn Uông Triệu Quân cũng bị bảo vệ của Giang Lăng Nhân kéo đi. Lần đó là do Đường Cẩn và Quan Đậu Đậu bị bọn họ chọc ghẹo mới dẫn đến kết quả như vậy. Bây giờ Đường Cẩn đã đi rồi, trong lòng tất cả bọn họ đều lưu luyến và buồn phiền. Cho dù không chiếm được tình cảm của Đường Cẩn, bọn họ vẫn mong được nhìn thấy cô gái xinh đẹp này mỗi ngày.
Hiện giờ Giang Cao cũng không thiếu người xinh đẹp bổ sung vào vị trí hoa khôi, nhưng địa vị của Đường Cẩn trong lòng các nam sinh này không hề thay đổi.
Tính cách vốn hơi lạnh lùng và điềm tĩnh của Quan Đậu Đậu càng ngày càng trở nên mạnh mẽ và cứng rắn, khiến cho đám nam sinh này rất căm ghét cô.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng tính cách cực đoan đương nhiên sẽ bị người ta ghét. Uông Triệu Quân cũng vậy, Viên Phi Dương cũng thế, đều oán hận Quan Đậu Đậu, một số âm thầm mang trong lòng ý nghĩ xấu xa đối với cô, hơn nữa gần đây những ý nghĩ xấu xa đó còn muốn bộc phát ra ngoài.
Quan Đậu Đậu không đếm xỉa gì đến dúm nam sinh này, cô vẫn làm theo ý thích của mình như trước, theo nguyên tắc người không đụng chạm ta thì ta cũng không đụng chạm người.
Đường Sinh thản nhiên liếc nhìn bọn họ một cái, mặt hơi lộ nét cười. Thực tế thì mấy tên này cũng không dám nhìn thẳng vào cặp mắt sáng quắc của Đường Sinh, vừa chạm đã thấy thua kém, tự nhiên sợ lộ rõ sự khiếp nhược của mình, cho nên đều chuyển ánh mắt sang chăm chú nhìn Quan Đậu Đậu
Chính cái nhìn này lập tức lộ rõ sự oán hận âm thầm của bọn họ đối với Quan Đậu Đậu, những ánh mắt như những lưỡi dao sắc nhọn, như hận không thể đè Quan Đậu Đậu xuống mà cắt ra thành từng mảnh nhỏ. Đường Sinh thu lấy hết vẻ mặt của bọn họ, trong bụng cảm thấy có chuyện không hay. Lũ khốn này có ý đồ gì chăng?
Bọn chúng biết rõ ràng chuyện của Quan Đậu Đậu, sau chuyện lần đó liền công khai ra, cô cho rằng bọn chúng không dám làm gì sao?
Nghĩ vậy, Đường Sinh định phải dặn dò cô bé này một chút, đôi khi cô quá cứng nhắc, khó tránh khỏi mắc phải mưu mô.
Bọn Uông Triệu Quân vừa rời xa, thì Ninh Manh xuất hiện. Cô nhìn một cái đã nhận ra Đường Sinh ở ngoài cửa, hắn đến đây ư?
Thấy Quan Đậu Đậu ở bên cạnh Đường Sinh, không ngại ngần ôm lấy cánh tay hắn, lòng Ninh Manh chua xót. Cô cũng yêu tên xấu xa này rồi, từ khi Đường Cẩn chuyển đi, hắn và Quan Đậu Đậu càng thân thiết, xem ra thật sự là yêu nồng nhiệt.
Mấy người bên này cũng thấy Ninh Manh, Lớp trưởng Ninh rất nổi bật, Đường Cẩn đi rồi, cô vững vàng chiếm vị trí thứ nhất trong số các hoa khôi của trường, ngay sau cô là cô bé nhu mì Đoan Mộc Yên, thứ ba là Quan Đậu Đậu.
Đối với bảng xếp hạng này, thật sự Quan Đậu Đậu không quan tâm cho lắm, cô biết tính cách cứng rắn của mình đang bị một số nam sinh oán ghét, vị trí thứ ba cũng chỉ là tạm thời, e rằng qua một thới gian nữa thì ngay cả vị trí thứ năm cũng không giữ được.
Cô không xem trọng chuyện này, chỉ cần có thể cùng Đường Sinh bên nhau là đã thoả mãn, cô bất chấp tất cả mọi chuyện, Đường Sinh là tất cả đối với cô rồi.
Vì mối quan hệ với Ninh Hân, Quan Đậu Đậu cũng không muốn trở mặt với Ninh Manh. Nói cho đúng thì cô còn đối xử rất tốt với Ninh Hân. Cô biết vị trí quan trọng của Ninh Hân trong lòng Đường Sinh, là không ai thay thế được. Có một lần ở cung Cẩn Sinh, cô vô tình nghe được Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ nói với nhau, Ninh Hân là người được Đường Sinh “quan hệ” đầu tiên, ngay cả La Sắc Sắc cũng phải xếp ở sau, ai dám đắc tội với cô?
Rất nhiều lần, khi thấy ánh mắt trao đổi giữa Ninh Hân và Đường Sinh, Quan Đậu Đậu đã rất ghen tị. Trước mặt các cô, Ninh Hân rất ít làm nũng với Đường Sinh, trước sau như một, cô biệu lộ một phong thái thanh nhã, điềm đạm, đẹp đẽ, cô cũng không tỏ ra khó chịu khi thấy cô nào nhõng nhẽo với Đường Sinh.
Thậm chí Quan Đậu Đậu đoán được, khi ở một mình cùng Đường Sinh, một cô gái ngoài cứng trong mềm như Ninh Hân, chắc chắn sẽ mềm mại như nước, vô cùng quyến rũ.
Trước mắt tính cách Ninh Manh và cô chị Ninh Hân rất khác biệt, cô giống Quan Đậu Đậu về tác phong cứng cỏi, nhưng Ninh Manh chú trọng đến tình hình chung hơn. Cô làm trưởng lớp cũng không phải vô ích, qua vài năm rèn luyện, thật sự cô đã nhận thức được nhiều vấn đề.
Bình thường các cô chạm mặt nhau cũng sẽ chào hỏi nhưng không tiến tới kết giao thân mật hơn, mỗi người đều có phần cao ngạo. Được rồi, ngươi không làm gì đụng chạm ta, ta cũng không làm gì ngươi, ai cũng có cuộc sống riêng của mình, trái đất cũng không vì vậy mà ngừng quay.
- Đường Sinh, cậu tới đây một chút!
Ninh Manh vì muốn cải thiện quan hệ với Đường Sinh cho nên gọi hắn qua, đối với hắn cũng không tỏ ra kiêu ngạo hay dè dặt. Lúc lo tang ma cho bà nội, cô và hắn đã có lần tiếp xúc thân mật, hắn cõng cô đi lâu như vậy, tay cũng đã sờ soạng mông cô, thậm chí đầu ngón tay cũng đã chạm tới chỗ kín đáo, điều này đối với một thiếu nữ là sự xâm phạm tuyệt đối không thể tha thứ.
Cho nên theo suy nghĩ của Ninh Manh thì Đường Sinh cũng thuộc về mình một phần, ai bảo hắn phi lễ với mình chứ? Mặc kệ là vô tình hay cố ý, hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Lúc này, cô thấy hắn và Quan Đậu Đậu có chút thân thiết liền nổi cơn ghen.
Đường Sinh cũng hơi lung túng, vì lúc Ninh Manh gọi, Quan Đậu Đậu càng ôm chặt ống tay áo của hắn, ra ý cô không muốn hắn đi. Nhưng Đường Sinh có thể không đi sao?
- Đậu Đậu, tôi đi một chút.
Quan Đậu Đậu lườm hắn một cái, bĩu môi nói:
- Tớ cùng đi với cậu.
Tính cách của cô là luôn không chịu thua, cách cư xử này cũng là bình thường, hừ, Ninh Manh, muốn dụ dỗ người yêu của ta ngay trước mắt ta sao? Đừng hòng!
- Cô ta muốn dụ dỗ cậu sao?
Cô khẽ bồi thêm một câu, Đường Sinh dở khóc dở cười, hắn có thể nói gì đây? Kiếp trước hắn đã không có tình cảm sâu xa gì với Ninh Manh, kiếp này vì có Ninh Hân nên càng cách xa Ninh Manh. Thế nhưng tạo hoá trêu ngươi, lại làm cho hai người vượt qua một số giới hạn, đôi lúc quan hệ có phần ám muội, sợ là không sao nói rõ với Ninh Hân được. Mặt khác Đường Sinh cũng nhận thấy mẹ Ninh Manh rõ ràng muốn phát triển quan hệ giữa mình và Ninh Manh, thậm chí bà còn muốn làm mẹ vợ hắn nữa kìa, chắc chắn như vậy.
Chuyện “hoa thơm đánh cả cụm”, nếu vào thời trước kia thì chẳng là cái gì, nhưng thời nay, đó là một chuyện rất động trời. Thật ra, nếu không vì luân lý xã hội và miệng đời, thì không biết bao nhiêu cô em vợ đã bò lên giường anh rể rồi. Ở cái xã hội phát triển này chuyện như vậy không hiếm.
Vì Ninh Hân, ta phải giữ vững, nếu chẳng may ngày nào đó gục ngã trước sự dụ dỗ của Ninh Manh thì ta cũng đành chấp nhận, còn bây giờ vẫn phải chống đỡ thôi.
Ninh Manh thấy Quan Đậu Đậu cũng đi theo, đương nhiên cảm thấy khó chịu, nhưng không lộ ra mặt, cười nói:
- Sợ tớ đoạt hắn à?
Quan Đậu Đậu cũng cười tươi như hoa:
- Hắn cũng không phải là đồ vật để mà đoạt, là hắn bảo tớ theo, thật sự thì tớ không định qua đây.
Đường Sinh lại sờ mũi, là tôi gọi cô đi sao? Cô nàng này thật sự sở hữu được chân truyền của ta mà, mở to mắt nói dối mà mặt không hề đổi sắc.
Ninh Manh liền lườm Đường Sinh một cái, vừa định nói gì đó với Quan Đậu Đậu thì đột nhiên một bạn học chạy tới:
- Bạn Quan, thầy Trương tìm bạn kìa, nói là có việc quan trọng cần bạn đến văn phòng, cậu đi nhanh lên.
Nam sinh kia vừa nhắn lời xong liền quay đầu chạy.
Quan Đậu Đậu ồ lên một tiếng, cô biết là chuyện liên quan đến Thường Ái Toàn, là cha mẹ không dạy được con tìm đến trường học? Muốn đánh ta sao?
- Đường Sinh, tớ đến phòng thầy Trương trước nhé, lát nữa cậu sang đó nhé?
Quan Đậu Đậu hơi chột dạ.
Đường Sinh cũng muốn đến xem có chuyện gì, hắn liền quay về phía tiểu Chu, Dật Phong ra hiệu, hai người liền hiểu ý.
Tiểu Bàn, Tú Tú cũng liếc mắt nhìn Ninh Manh một cái rồi đều đi theo, rõ ràng là sợ Quan Đậu Đậu gặp chuyện.
Thật ra, nhóm bọn họ làm Ninh Manh rất ước ao, bây giờ cô chỉ có một mình, không khỏi thở dài một tiếng.