[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia

Chương 396 : Cướp máu, cướp tình của Cẩn Du




Khi sự việc này xảy ra Quan Cẩn Du cũng không cảm thấy quá hoảng sợ. Trong lòng cô cũng đã có tính toán. Không cần nói có nhà họ Đường làm chỗ dựa, chị gái, anh rể của cô cũng không phải vừa. Nhưng xem ra tình huống này cũng không cần bọn họ ra tay, ở Giang Lăng chỉ cần Đường Sinh là đủ rồi.

Gần đến tám giờ, Đường Sinh và Quan Đậu Đậu bước vào, Cẩn Du liếc mắt nhìn Đậu Đậu,

- Chơi đến điên rồi? Nghỉ hai ngày không khi nào thấy cô có ở nhà, vào thư phòng học bài cho tôi!

Không cần nói, dì út khi đã tức giận cũng có vài phần uy nghiêm.

Quan Đậu Đậu ồ lên một tiếng, thè lưỡi rồi chạy nhanh lên thư phòng. Có lẽ chưa chắc đã học bài, khả năng lên mạng tán gẫu sẽ nhiều hơn.

Đường Sinh và Quan Cẩn Du ngồi xuống ghế sô pha. Hắn theo bản năng liếc nhìn chân Quan Cẩn Du trước. Người ta hôm nay còn chưa tắm rửa thay quần áo, vẫn còn mặc nguyên tất. Đôi tất tắng bao bọc lấy gót chân ngọc có thể nhìn xuyên vào được. Quan Cẩn Du trong lòng run lên, tên tiểu tử này lại nghĩ gì rồi?

Chuyện lần trước bị hắn matxa chân, đến nay ký ức hãy còn nguyên. Từ trong ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy những điều bất thường.

Cẩn Du ho nhẹ một tiếng, đôi mắt đẹp nhìn hắn trách cứ, nhưng lại sợ mắt có nếp nhăn, liền vội nói:

- Bảo ngươi đưa nó về, cũng là muốn nói chuyện với ngươi. Hội nghị Thành phố đã quyết định đình chỉ công tác với Phó trưởng ban Truyền thông. Thật ra, gã là người chịu thay cho người khác.

Đường Sinh biết cô đang nhắc tới vị họ Trương nào đó Tổng biên tập kiêm Chủ tòa soạn báo,

- Dì út đang muốn nói đến Trưởng ban Thông tin Hứa Kính Khôn?

- Ừ, quan hệ của Hứa Kính Khôn và Chủ tịch thành phố cũng không tệ, bọn họ đều lên chức năm 2003, trước đây họ đều là Phó chủ tịch thành phố Giang Lăng.

Trưởng ban Truyền thông là một người quan trọng trong bộ máy Thành phố, nếu Trưởng ban theo phía Ủy ban nhân dân thành phố, chứng tỏ uy quyền của Thành ủy không đạt tới mức hoàn hảo. Là Thành ủy ít nhất cũng phải thống nhất được những lãnh đạo bên Thành ủy.

Đường Thiên Tắc không ở Giang Lăng, vì vậy tương đối mờ nhạt, phần lớn tinh thần lão đều tập trung cho kinh tế ở thành thị.

- Dì út, cô nói xem ba tôi có phải hơi mềm yếu không? Đường đường là một nhân vật lớn lại khống chế không nổi phía Đảng ủy, bảo người ta không chê cười được sao?

- Sao có thể được?

Cẩn Du đảo mắt,

- Đường Thiên Tắc không quan tâm đến chuyện tranh giành quyền lực phải không? Chủ yếu chỉ tập trung cho công việc thôi.

- Hừ, thật vô ích.

Đường Sinh cười hắc hắc, thấy Cẩn Du trừng mắt, nắm tay như đang muốn vung lên, liền vội giơ tay hàng,

- Nói hay hơn một chút, hừ, thật ra tôi cũng hiểu, cha tôi thật ra không thích tranh đua với người khác. Một Giang Lăng như một quả trứng lớn như vậy, có lẽ ông không xem nó quan trọng?

Những lời này lại khiến Cẩn Du tức giân rồi, so sánh bậy bạ gì chứ, cái gì mà quả trứng lớn?

Nhưng kỳ thực cô cũng không có cách gì với Đường Sinh, nếu xét nghiêm túc bản thân cô phải nên tiếp xúc sâu hơn với Đường Thiên Tắc, nhưng bây giờ lại ngồi cùng với con trai gã Đường Sinh để bàn chuyện chính trị. Nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy nực cười. Nhưng Đường Sinh cũng rất giỏi, thậm chí nhiều lúc còn giỏi hơn cha hắn nhiều. Những chuyện xảy ra ở tình thành, cô cũng đã nghe Ninh Hân nói, thật khiến người ta kinh ngạc.

- Lần này bị người ta ức hiếp đến trên đầu, Ninh Hân đã cứu mạng ngươi, cha ngươi lại có thể ngồi yên? Huống hồ đối phương coi Ninh Hân là mục tiêu, có chút thất sách. Nếu bọn họ hiểu được chút gốc gác, chắc chắn sẽ không chọn Ninh Hân, bây giờ có hối hận cũng đã muộn.

Nói xong, Quan Cẩn Du đứng lên,

- Đợi một lát, tôi lấy chút đồ cho cậu xem.

Cô đi vào phòng ngủ, một lát sau liền đi ra, ném cho Đường Sinh một bộ hồ sơ màu vàng, bên trong là những xếp tài liệu dày,

- Cậu xem đi, tôi đi ăn chút cơm, hôm nay bận quá chưa ăn được gì, bụng đói đến cồn cào rồi.

Nói xong liền đi vào phòng bếp tìm đồ ăn.

- Không cần nữa, một lát nữa chúng ta ra ngoài tìm đồ ăn khuya. Tôi có lái xe đến đây, cô bảo Đậu Đậu ngoan ngoãn học bài, chúng ta đi cùng nhau là được rồi!

Đường Sinh cố ý đá ánh mắt ấm áp về hướng Cẩn Du, đổi lại Cần Du nhéo một cái mạnh lên tay hắn, ôi, trời ơi!

Quan Cẩn Du định từ chối, nhưng lời vừa ra đến miệng đã nuốt vào,

- Vậy tôi đi rót nước cho cậu uống.

Ách, mình như vậy là sao nhỉ? Mình lại thích đi ăn khuya với hắn như vậy? Quả nhiên ngay cả dũng khí từ chối cũng không có?

Khi vào bếp rót nước, cô sờ sờ hai má mình, không ngờ rất nóng, nhất thời không khỏi giật mình. Suy nghĩ dường như bị đẩy vào một không gian khác thường,bỗng chốc xuất hiện ảo giác, một nam một nữ nắm tay nhau rất lãng mạn, nam rõ ràng là Đường Sinh, oai phong mạnh mẽ, cây ngọc đón gió. Nữ thanh tú nho nhã, sắc đẹp vô luân, kia, không phải là chính mình sao?

Vừa lúc tay cầm vào ly trà, run lên, xoảng, rơi xuống đất vỡ vụn, Quan Cẩn Du hét lên một tiếng, hốt hoảng nhảy qua một bên, nhưng vừa may lại giẫm phải nửa mảnh đáy thủy tinh của chiếc ly. Vấn đề là một nửa mảnh thủy tinh tròn, giẫm phải mảnh thủy tinh này, đầu kia liền kênh lên, đâm thẳng vào chân cô. Chiếc tất trắng liền biến thành màu đỏ, trời ơi, sao tôi xui xẻo như vậy?

Đường Sinh chạy vào,

- Làm sao vậy?

Cúi đầu thấy ly bị vỡ, lại thấy chân Quan Cẩn Du màu đỏ…

Cô một tay dựa vào tường, chau mày nói,

- Không cẩn thận làm vỡ ly, lại giẫm phải, nên, nên thành ra thế này.

Lúc này, cô giống như một đứa trẻ đáng thương, cô cũng không phát hiện ra giọng nói của mình khi sợ hãi lại mềm mỏng như vậy.

Dường như trước mặt cô không còn là một thiếu niên, mà là một người đàn ông mình có thể dựa dẫm, ba mươi ba tuổi rồi, ẩn sâu trong đáy lòng, cái cảm giác khát vọng một người để được yêu thương như lũ bị vỡ đê mà trào ra,

- Đỡ tôi một chút, tôi bị chứng chóng mặt khi thấy máu…

Tinh thần và thể xác đều có cảm giác không có sức lực, thân thể mềm mại run lẩy bẩy, kỳ thật Quan Cẩn Du giả vờ, cô nào có chứng chóng mặt khi thấy máu gì đâu? Nhưng lại không có cách nào để giải thích cảm giác chua xót trong lòng bây giờ, chỉ có thể nói bậy bạ là chóng mặt. Đường Sinh duỗi tay ra đỡ lấy cô.

Lúc này Quan Đậu Đậu cũng vào tới, vừa nhìn thấy cảnh đó liền thét chói tai,

- A, làm sao vậy? Nhiều máu như vậy? Có nặng lắm không?

- Phí lời, đương nhiên nặng rồi. Cô mau đi học bài của cô đi, tôi đem dì út đi bệnh viện may mấy mũi.

Đường Sinh bất chấp tất cả, khom người bế ngang Quan Cẩn Du lên, Quan Cẩn Du thấy xấu hổ, ái chà, sau này làm sao tôi có thể nhìn mặt người khác?

- Không cần tôi sao? Tôi đi theo có thể giúp mà?

Quan Đậu Đậu lại không nghĩ nhiều, cô thật sự cho rằng mình có thể giúp được.

Đường Sinh trong lòng nói cô đừng đi nữa đi. Người ta khó khăn lắm mới có cơ hội ở chung cùng Quan Cẩn Du, ngươi đi theo làm loạn gì?

Quan Cẩn Du liền đoán được suy nghĩ của Đường Sinh, cắn răng nói,

- Để nó đi đi.

Khi nói ra những lời này, trong lòng cô chợt đau vô cớ. Thấy Đường Sinh cũng cười khổ liếc nhìn mình, liền có cảm giác xấu hổ vô cùng, cúi mặt né tránh ánh nhìn của hắn. Đừng trách tôi, Đường Sinh, tôi, tôi sợ ở cùng một chỗ với ngươi, hai người chúng ta quả thật là…Nghĩ vậy, trong lòng chợt thấy chua xót, liền rơi lệ!

Cũng may khi đó chân đang đau, cũng không sợ bọn họ hoài nghi, Quan Đậu Đậu càng nói,

- Đi mau, dì út của tôi khóc rồi kìa!

Chà, mình tiều tụy như vậy sao? Giả bộ thì giả bộ như vậy luôn đi. Quan Cẩn Du lại nhìn trộm Đường Sinh một cái, chà, mình với hắn được xem là gì chứ? Nghiệp chướng, nếu nảy sinh cảm tình với nhau, cũng là một quan hệ không thấy tương lai, trong lòng lại cảm thấy thất vọng, nước mắt cũng vì vậy mà càng nhiều.

Lúc xuống lầu, Đường Sinh ôm cô thật chặt, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn. Ánh mắt hắn sáng đến chừng nào, sau khi tiếp nhận được những kiến thức của ông cụ Ninh, bây giờ hắn đã có một sức mạnh thần kỳ. Mặc dù có chút khoa trương, nhưng nhìn nước mặt Đường Cẩn Du không ngừng chảy, nên Đường Sinh cũng ôm cô thật chặt, vừa xuống đến lầu một liền nói:

- Ôm cổ tôi đi.

Quan Cẩn Du liếc nhìn hắn, giọng điệu hắn dứt khoát nhường nào, dường như nếu không ôm hắn, thì sẽ bị xử lý?

Nhưng còn có Quan Đậu Đậu ở bên cạnh, vẫn là bạn Quan lắm miệng,

- Đúng vậy, dì út, ôm cổ hắn, như vậy đỡ mệt hơn.

Ách, là như vậy sao? Đúng vậy, mình hồ đồ rồi, mình ôm cổ hắn thì hắn sẽ đỡ mệt hơn, ôm thì ôm, cũng bị hắn bế rồi, thật khó chịu chết đi được, cần gì phải ôm chặt như vậy? Thấy khó thở nữa, hai tay vươn ra ôm lấy cổ hắn, cô nhích thân mình lên một chút, như vậy sẽ tránh được ngực mình tiếp xúc quá thân mật với hắn.

Lại nói ngực Quan Cẩn Du cũng khá đầy đủ, khi cô chỉ mặc áo phông cũng có thể nhìn thấy được rõ ràng, có lẽ bằng một quả lê. Đường Sinh cũng đã từng nghĩ đến quả lê. Lúc này tiếp xúc hắn mới cảm nhận được chắc chắn nhường nào, rối rắm nha!

Cho đến khi ra đến xe, Quan Cẩn Du mới thở phào, nhìn cũng không dám nhìn Đường Sinh. Quan Đậu Đậu và dì út ngồi ở ghế sau, chiếc khăn trên tay cô cũng bị máu thấm ướt, được dùng để băng vết thương cho Cẩn Du, Đường Sinh khởi động xe chạy về hướng bệnh viện.

Chín giờ rưỡi, bọn họ mới từ bệnh viện đi ra, Quan Cẩn Du một chân mang giày, còn một chân thì không.

Với tình hình như vậy Đường Sinh liền dẫn Phó chủ tịch thành phố và Quan Đậu Đậu đi ăn khuya, nhưng nơi đến lại là Cẩn Sinh Cung, để tránh người khác nhìn thấy như vậy lại nói vào nói ra. Cẩn Du thật sự đã rất đói, ăn cơm xong lại được Đường Sinh bế lên Cẩn Sinh Cung.

Hôm nay không về nhà nữa, bộ tài liệu đó Đường Sinh cũng bảo Quan Đậu Đậu mang lên xe và đem về, buổi tối hắn sẽ xem.

Cẩn Du ở trong phòng Mai Chước, Sắc Sắc, Vương Tĩnh, Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ đều qua thăm cô, hỏi han một lúc mới đi ngủ. Vì Đường Sinh phải xem những tài liệu đó, rồi còn phải bàn chuyện với Cẩn Du, Quan Đậu Đậu liền bị Sắc Sắc kéo ra ngoài. Cô nhìn qua những tài liệu đó, có những tấm hình rất mát mẻ, không phù hợp để bạn Quan xem. Vương Tĩnh lại ngồi đó xem rất chăm chú.

- Thật không ngờ, Tổng biên tập của chúng ta lại lợi hại như vậy? Một đêm bốn năm người đẹp, tài liệu này rất quý đây.

Thì ra một văn kiện bí mật của là Phó trưởng ban truyền thông, Cục trưởng cục Thông tin, chủ tòa soạn báo kiêm Tổng biên tập Trương gì đó, nội dung vô cùng phong phú.

Hơn nửa giờ sau, Đường Sinh mới xem xong,

- Tên này thật hư hỏng, mấy năm mà có đến hơn 40 tình nhân, những thiếu phụ thiếu nữ trong đài truyền hình lẽ nào đều không bị hắn dụ dỗ? Khi điều tra hắn không biết sẽ có đến bao nhiêu người làm chứng cho hắn?

Vương Tĩnh bĩu môi,

- Tôi thấy chưa chắc, những phụ nữ đó đều rất sĩ diện, ai lại đồng ý xuất hiện để mất mặt chứ? Tôi sợ những gia đình đòi ly hôn cũng có đến hai ba chục nhà? Nghiệp chướng quá, cứ đi tìm theo những gương mặt bị lộ ra trong ảnh, còn những người không muốn ra mặt cũng không nên làm phiền họ.

Quan Cẩn Du cũng nói:

- Mặc dù như vậy cũng phải giữ bí mật giúp người ta, bằng không bị truyền ra ngoài cũng phiền toái.

- Đúng rồi, dì út, những thứ này là ai đưa cho?

Với suy đoán của Đường Sinh, những tài liệu này cô cũng vừa mới có được.

-Tôi cũng không biết, thư ký nói nó tự nhiên xuất hiện trong văn phòng tôi. Ai đưa cũng không quan trọng, quan trọng là tác dụng của nó rất lớn. Quan hệ giữa Hứa Kính Khôn và Phó trưởng ban cũng rất thân thiết, cũng rất tín nhiệm lẫn nhau, lần này sợ rằng sẽ làm phiền đến gã.

Đường Sinh mỉm cười,

- Như vậy xem như một thu hoạch ngoài dự liệu, chính chủ còn chưa đả động đến, đã ảnh hưởng đến người liên quan rồi.

Hứa Kính Khôn và Chủ tịch thành phố Lý Mậu Tài, Phó chủ tịch thành phố La Kiên chắc chắn có quan hệ với nhau. Trong hội nghị thường vụ cũng là cùng có ý tưởng đen tối!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.