[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia

Chương 395 : Muốn ăn đòn đây




Lại nói lúc nhận được tin nhắn của mắt kính ca, Đường Sinh đang nằm trên sô pha thưởng thức Quan Đậu Đậu mát xa.

Chị Trần lái xe đưa Đường Cẩn quay về tỉnh thành rồi, trong Cẩn Sinh Cung chỉ còn lại Quan Đậu Đậu và Đường Sinh. Đậu Đậu rất vui mừng, bắt ép Đường Sinh để luyện thủ pháp mát xa, còn nói sau này sẽ dùng thủ pháp này khiến hắn vui. Đường Sinh nói tôi không bị cô bóp chết thì đã mừng thầm rồi.

Nằm dài ở đó đọc xong tin nhắn của Mắt kính ca liền gọi điện thoại lại cho gã. Mắt kính ca nghe máy rồi liền chuyển cho Vương Tĩnh lúc đó đang bàn tính với Cao Ngọc Mỹ làm thế nào để trị bốn tên kia,

- Vương tổng, Vương tổng, vâng, là điện thoại của anh Sinh, bảo cô nghe điện thoại!

Đôi mắt đẹp của Vương Tĩnh ánh lên, liếc nhìn Mắt kính ca một cái. Được lắm, ngươi lại dám báo cáo sau lưng tôi?

Cô nhận điện thoại rồi ừ ừ vài tiếng, sau đó cúp máy ném điện thoại cho Mắt kính ca, mang đầy một bụng tức nhìn Ngọc Mỹ.

Đây không phải là kế của Mắt kính ca sao? Chưa kịp hành động gì đã bị phát hiện rồi. Ngọc Mỹ cắn răng quát:

- Mắt kính họ Đường kia, ngươi cất cái mắt kính đó đi, hại bọn tôi rồi phải bồi thường!

Cô nháy mắt với Vương Tĩnh, không để chúng ta trút giận thì đánh hắn đi.

Mắt kính ca thấy không ổn, chân run lên, vẻ mặt cầu xin:

- Hai bà cô ơi, tôi, tôi không chịu nổi trách nhiệm đâu!

- Chịu cái đầu ngươi!

Vương Tĩnh tức giận giáng một bạt tai, Mắt kính ca vội vàng lấy tay che mặt,

- Ngươi không để bà cô đây trút giận, hôm nay sẽ mượn tên khốn kiếp ngươi để phát hỏa.

Bốn tay bốn chân rất nhanh chóng đã ép Mắt kính ca vào một góc trong vườn, mấy người bảo vệ của Mắt kính ca không ai dám làm gì, tên nào tên nấy che miệng cười.

Mắt kính ca kêu thảm, tôi sinh không gặp thời, gã ôm đầu xin tha. Nhưng Vương Tĩnh và Cao Ngọc Mỹ như hai nữ lưu manh, dồn Mắt kính ca vào tường, người này đến người kia thay nhau đá. Nhưng cũng không phải đá quá mạnh!

- Đừng, đừng đá nữa, các bà cô à, tôi xin thua, tôi sắp nghe lời các cô đây, tôi thật sự không muốn chịu tội thay bọn họ.

Lời này ngay lập tức có tác dụng, hai nữ Vương, Cao liền dừng tay, đồ đê tiện này, đúng là muốn ăn đòn mà,

- Đứng lên cho tôi, đừng giả chết!

Mắt kính ca nhe răng trợn mắt đứng lên, đeo kính vào, bày ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc,

- Không giả chết!

Vương Tĩnh liền thấp giọng dặn dò hắn,

- Chút nội thương này cũng không đáng gì phải không? Những chuyện trong này tôi biết rất rõ, những tin tức tôi có được nhiều hơn ngươi nhìn thấy được rất nhiều. Tôi dạy cậu một cách, ghé tai lại đây…

Cũng không biết cô nói những gì, mặt Mắt kính ca xanh hẳn, miệng há to, Vương Tĩnh lại nói:

- Nếu sự việc bại lộ mà ngươi dám nói là chủ ý của tôi, tôi sẽ cho ngươi nếm mùi vị!

Mắt kính ca nuốt nước miếng, dùng sức gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói:

- Không, không dám nói, tôi tìm người khác thế tội là được.

Vương Tĩnh lúc này mới nghênh ngang bước đi cùng Cao Ngọc Mỹ. Trên xe Cao Ngọc Mỹ hỏi cô đã xuất chiêu gì, cô cười thần bí,

- Ngọc Mỹ, tôi đã viết một cuốn ‘Nhật ký phỏng vấn”, trong đó ghi lại không ít những tin tức, những chuyện và những thủ đoạn xã hội đen, có thời gian cô cũng xem thử đi.

- Còn thần thần bí bí như vậy? Xem ra chiêu này rất độc? Tôi thấy Mắt kính ca xanh cả mặt.

Cao Ngọc Mỹ cảm thấy tò mò.

- Không chỉ ác độc, mà còn rất sảng khoái. Là cuối năm 2002 tôi phỏng vấn một nữ tội phạm nên ả mới nói ra, ả dùng chiêu này để hại người chồng không chung thủy của ả, nếu không cấp cứu kịp thời còn có thể chết. Lúc đó tôi nghĩ, chiêu này sử dụng với đàn ông thì thật tuyệt. Nhưng chúng ta không có cơ hội để thử trên gã đàn ông nào cả, vừa may có thể dùng để xử mấy tên khốn kiếp này.

Ngọc Mỹ cũng không hỏi thêm nữa, dùng để xử lý mấy tên kia, có ác độc hơn nữa cô cũng không quan tâm, ác giả ác báo.

Ở Câu lạc bộ những người giàu, trong một căn phòng nào đó, Lý Thịnh và La Kha chạm trán nhau, lần này cũng không đủ sức gây sức ép gì nữa.

Hai người bọn họ đại diện cho Chủ tịch thành phố Lý và Phó chủ tịch thành phố La, giúp bọn họ giải quyết một số việc. Hơn nữa những việc này chưa chắc họ đã biết, cũng giống như thực tế, có nhiều chỉ thị của lãnh đạo sau khi thực hiện lại hoàn toàn khác hẳn, thật khiến người ta rối rắm.

Lý Thịnh bây giờ lại chơi xấu sau lưng La Kha, cũng có những âm mưu thủ đoạn. Gã không cho rằng làm những việc này sẽ gây hại gì cho mình và cha mình. Phải nói cái đầu quả dưa này thật sự thiếu yếu tố chính trị, thật sự tinh trùng lên não chỉ biết ấy và ấy.

- Cái cô Ninh Hân là cái quái gì chứ? Tôi thấy có thể ra tay với cô ta độc một chút, cô ta đã vào đó rồi, muốn ra cũng đâu có dễ dàng như vậy?

- Chà, ngươi không biết đó thôi, bây giờ do Ủy ban kỷ luật phụ trách điều tra chứ không phải đội Cảnh sát hình sự, nếu không sớm đã xử cô ta rồi!

Lý Thịnh khinh thường nói:

- Phải xem muốn hay không muốn xử cô ta, nếu muốn thì ở đâu cũng có thể làm được. Những đứa con gái có trinh tiết tôi cũng đã gặp nhiều rồi, cứ xử xong thì cũng trở thành lẳng lơ cả thôi! Ninh Hân cũng như vậy, cũng không phải thần tiên gì, chỉ là bên Ủy ban kỷ luật không dễ xử lý thôi.

- Hôm nay bên Thành ủy có động tĩnh rồi, đã đình chỉ công tác Tổng biên tập, không phải tin tốt. Tôi sợ tiếp theo sẽ đến lượt chúng ta, nên phòng bị trước thôi. Mấy ngày này tôi sẽ không đến đây nữa, cũng đừng liên lạc điện thoại, có chuyện gì thì sai người có thể tin cậy được đến gặp tôi.

La Kha vẫn rất mẫn cảm, ả lại nói:

- Ngươi nói chuyện với cha ngươi nhiều một chút, chủ yếu vẫn nhằm vào Lăng Quốc Hoành thôi. Chúng ta cũng không sợ làm lớn chuyện, phía trên còn có người đỡ mà, ngươi cứ thoải mái, tối nay tôi sẽ nghĩ cách khiến Ninh Hân phải xấu mặt.

- Ha ha, chị Kha thật lợi hại, không vấn đề gì, tôi cam đoan sẽ làm tốt những việc thuộc phận sự của mình, chị Kha cứ đợi đó mà xem.

Mấy phút sau La Kha sau khi nghe điện thoại liền ra ngoài, rất nhanh liền đụng phải Chủ nhiệm Hậu Hoa thuộc phòng Giám sát số 2 của Ủy ban Kỷ luật thành phố.

Hậu Hoa bàn bạc với người em của Phó chủ tịch Thành phố này một lúc,

- Chúng tôi thật sự cũng không còn cách nào nữa, những chứng cứ này…

La Kha khoát tay,

- Những chứng cứ đó chỉ có một tác dụng nhất định nào đó mà thôi, quan trọng là ngươi phải chọc giận cô ta, công kích cô ta, hiểu không?

Trong nửa tiếng đồng hồ tiếp theo, La Kha kiên nhẫn giải thích tỉ mỉ cho Hoa Hậu nghe không ít chủ ý. Bảo hắn phải làm thế này thế kia, mà Hoa Hậu cũng thật sự nghe lời ả rồi, vì sao vậy? bản thân gã có thể lên đến địa vị ngày hôm nay chính là nhờ Phó chủ tịch thành phố La Kiên và Dân phó Trương Thụy. Vì bọn họ máu chảy đầu rơi gã cũng phải làm. Tuy hơi vi phạm pháp luật, nhưng chỉ cần làm cẩn thận, thì có thể trốn tránh trách nhiệm.

Nhưng chờ đến lúc Hậu Hoa chạy đến phòng kiểm tra kỷ luật lâm thời của chi đội đặc công, Ninh Hân đã không còn ở đó nữa, lão Bạch đã phái người đến đón cô đi? Ách? Không phải chứ? Lão Bạch muốn bảo vệ Ninh Hân? Như vậy đâu có được, Hậu Hoa nhanh chóng gọi điện cho Trương Thụy để báo cáo tình hình.

-Vậy thì đừng quá quan tâm đến Ninh Hân nữa. Người phụ nữ này cũng khó ứng phó, tấn công Lăng Quốc Hoành đi, mặc kệ ngươi dùng cách gì, cũng phải lấy được tin tức gì đó, nếu không sự việc lần này thật sự không dễ sắp xếp nữa. Đã không được gì từ giới truyền thông rồi, ngươi không được để chuyện gì xảy ra nữa.

Hậu Hoa cũng hết cách, lại gọi điện thoại cho trưởng phòng Trần,

- Lão Trần à, Lăng Quốc Hoành chết cũng không khai gì, ông nói phải làm sao?

- Tôi cũng không biết nữa, Lăng Quốc Hoành vẫn còn là cán bộ đương chức, khi chưa có quyết định gì thì Cảnh sát Hình sự không thể nhúng tay vào được.

Trưởng phòng Trần là một con cáo già, từ khi theo Vương Hummer lại càng tinh ranh hơn nữa. Hắn đang ngồi đợi kịch hay để xem, vì hôm nay Tổng biên tập tòa soạn báo đã bị Thành ủy đình chỉ công tác, cũng có thể xem là đòn phản kích của tình nhân Ninh Lăng của hắn. Quả nhiên rất lợi hại, tôi thật sự khâm phục!

- Lão Trần, ông xem có thể giúp tôi điều tra một chút về vợ của Lăng Quốc Hoành được không? Bà ta cũng không phải cán bộ gì mà.

Ý ở trong lời là bà ta cũng chỉ là một người dân bình thường, phía Cảnh sát Hình sự các ông có thể ra tay được, cũng không có gì phải e dè. Nếu đổi lại trước khi gặp mặt Vương Tĩnh hôm qua, lão Trần cũng vui vẻ mà làm rồi. Nhưng bây giờ lại khác, lão đáp:

- Bây giờ cũng không có những chứng cứ nhằm vào vợ của Lăng Quốc Hoành, tìm bà ta cũng không phù hợp lắm. Tôi sẽ thu thập thêm một ít tài liệu nữa, sẽ nhanh chóng điều tra giúp các ngươi.

Thôi đi, đây chính là kế hoãn binh.

Hai bên đều nát óc nghĩ cách, trước mắt bọn Đường Sinh có chút bị động, nhưng cũng không thể ngã được.

Vương Tĩnh và Cao Ngọc Mỹ trên đường trở về nhận được điện thoại của lão Trần- Phòng Hình sự Thành phố, cô chợt thấy mềm lòng, liền hẹn lão Trần tại một quán cà phê nào đó. Đương nhiên, lão Trần cũng không thể cho rằng đây chính là diễm phúc của mình mà đến, gã nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.

Nửa giờ sau, khi lão Trần xuất hiện tại quán cà phê, nhìn thấy còn có một người đẹp khác của thành phố này ngồi cùng với Vương Tĩnh, Cao Ngọc Mỹ, thiên kim của Tư lệnh Cao. Lão Trần suy nghĩ một lát, lại càng khiêm tốn cẩn trọng hơn,

- Có gì cứ nói, Ngọc Mỹ là bạn thân của tôi.

Bạn thân? Nói vậy cô ta cũng biết quá khứ của tôi? Lão Trần xấu hổ,

- Ồ…Tôi muốn đưa ra một ý kiến, nếu có thể bắt mấy tên gây ra vụ việc Ninh Hân, bảo bọn chúng giả lời khai, như vậy việc sẽ dễ làm hơn, giả lời khai từ những điều cơ bản nhất.

- Hả, đúng vậy, sao tôi không nghĩ ra chứ?

Vương Tĩnh sáng mắt, một việc rất đơn giản mà, không ngờ lại ngu xuẩn đến mức không nghĩ ra,

- Nói như vậy tức là lão Trần ngươi sẽ hợp tác với chúng tôi?

Hắn đưa ra lời đề nghị này tức là đã có ý muốn hợp tác, vừa may hắn cũng ở tổ chuyên án.

- Cũng không thể nói hợp tác gì đâu, tôi chỉ là giải quyết việc công thôi, chỉ là nghĩa vụ của một người chấp pháp mà thôi.

- Hix, lão Trần, tôi rất khâm phục ông, được, việc này tôi thấy có thể làm được, ông quay về làm đi, việc của ông tôi cũng sẽ lưu tâm.

Việc này không phải là một sự uy hiếp lẫn nhau, mà là một cuộc giao dịch. Lão Trần gật gật đầu rồi rời đi, trong lòng khẽ thở phào.

Gã vừa rời đi, Vương Tĩnh liền gọi điện thoại cho Mắt kính ca,

- Này này này, nghe tôi nói, mấy tên kia vẫn tốt chứ?

- Hix. Sao nữa vậy? Bà cô, tôi vừa mới đưa bọn chúng về, có hai tên thể chất hơi yếu, nôn ra máu, phải đưa đi bệnh viện.

- Tốc độ của ngươi cũng nhanh quá nhỉ? Tôi bảo ngươi làm việc cũng không được trôi chảy như vậy. Mau chữa khỏi cho chúng đi, muộn nhất đến sáng ngày mai cũng phải giao bọn chúng cho lão Trần bên Hình sự. Không cần nói gì hết, lão hiểu rồi, cứ như vậy đi!

Vương Tĩnh cúp máy liền nháy mắt.

Cùng lúc đó, Đoan Mộc Chân xuất hiện tại Cẩn Sinh Cung. Trời đã gần tối rồi, gã gọi điện thoại báo cho Đường Sinh biết gã đã tới. Đường Sinh liền dẫn theo cả Quan Đậu Đậu xuống đón. Ba người cùng đi nhà hàng, đặt một phòng rồi vừa ăn vừa nói chuyện,

- Điều tra thế nào rồi? Có gì mới không?

Buổi chiều Đường Sinh và Đoan Mộc Chân bàn việc riêng, những người phía cảnh sát có thể tin tưởng và giao việc được chỉ còn có Đoan Mộc Chân thôi. Thì ra gã đã được giao đi điều tra La Mai, gã vẫn luôn cảm thấy người phụ nữ này chính là điểm yếu của La Kiên, nếu có thể lấy được chút thông tin gì đó từ phía bà ta thì tốt rồi.

- Vợ tôi phụ trách việc theo dõi bà ta, tối hôm nay có thể lấy được chút tin tức, nếu cần thiết có thể nghe lén bà ta.

Nhớ ngày đó Ninh Hân nghe lén Đường Sinh và Đường Dục, bây giờ Đoan Mộc Chân cũng là Trung đội phó, cũng có năng lực như vậy.

- Mặc kệ ngươi dùng cách gì, mau tìm hiểu cho tôi một ít tin tức về tình hình của cô ấy, tôi đang cần gấp đây.

Tìm được điểm yếu của La Kiên, chỉ cần vặn lại gã, thì những việc còn lại dễ giải quyết rồi, cái này gọi là kẻ trộm trước tiên phải bắt vua.

Sau khi ăn xong Đoan Mộc Chân đi rồi, Đường Sinh và Quan Đậu Đậu cũng chưa về phòng, liền nhận được điện thoại của Quan Cẩn Du,

- Đậu Đậu ở chỗ cháu à?

- Đúng vậy, cô ấy ở đây, ồ, cháu đưa cô ấy về, ừ, một lát nữa là đến rồi, chúng tôi ăn cơm rồi, được, cứ như vậy đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.