[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia

Chương 392 : Chuẩn bị phản kích




Đối với việc điều tra chuyện của Ninh Hân và Lăng Quôc Hoành, Lý Vân Phong đã lâm vào bế tắc. Về phần điều tra Vương Tĩnh thì lại càng rắc rối.

Lúc La Kha nhận được tin tức mới nhất, ả cũng hết đường xoay xở. Mặc dù đã trải qua quá trình hành động trước đây, khiến cho tình thế biến đổi tới một hiệu ứng nhất định. Nhưng ảnh hưởng mặt trái cũng đang trên đà tiến triển. Đầu đường cuối ngõ đâu đâu cũng lan tràn ngập lời bàn tán đó. Dân chúng đều không có ai tin rằng Ninh Hân là loại người mà mấy tờ báo đang nói tới. Buổi chiều, một đám đông nhốn nháo bao vây quanh nhà xuất bản nhật báo Thành phố Giang Lăng. Những viên gạch bể bay loạn xạ vào cửa lớn toà soạn báo. Thật hỗn loạn!

Lực lượng cảnh sát trị an ngay lập tức được điều động. Trưởng phòng Mã ra lệnh không được phép bắt dù chỉ là một người dân thường. Sự phẫn nộ của bọn họ nhất định sẽ phải hạ nhiệt.

Lúc trưởng phòng Mã vừa tới hiện trường, tuy hiện trường đã được khống chế nhưng đám đông vẫn còn rất phẫn nộ. Phó cục trị an kiến nghị bắt vài tên cầm đầu nổi loạn. Dù sao thì cũng phải doạ bọn họ một chút chứ. Trưởng phòng Mã lắc đầu:

- Chuyện này rất nhạy cảm, dễ khiến cho sự phẫn nộ của quần chúng thêm bùng phát. Chỉ thị của tôi là, nửa người cũng không được bắt. Ai bị đánh cũng nhịn cho tôi. Chịu đựng một chút. Hiểu chứ?

- Hiểu!

Phó cục trưởng đi thi hành mệnh lệnh. Trưởng phòng Mã lại chen tới cánh cửa chính của toà nhật báo.

- Mọi người yên lặng một chút. Tôi nói...

- Ông nói cái quái gì?

Một cục gạch bể bay vụt qua đầu, không biết là cục gạch này bay từ đâu tới, nhưng mà sứ mệnh của nó chính là tạo ra trên đầu của trưởng phòng Mã một cái lỗ. Quả là thực hiện đúng sứ mệnh, nó đã thành công!

Cục gạch văng ngay vào phía bên phải đầu trưởng phòng Mã. Trưởng phòng Mã lung lay cả người. Vừa mở miệng ra đã ngậm ngay lại, máu chảy dọc theo gò má xuống mặt.

Đúng lúc này thì mọi thứ tại đây mới yên lặng lại. Mọi ánh mắt đều dồn lên người trưởng phòng Mã.

Vài tên cảnh sát tức giận tạt đám người ra để bắt tên ném gạch. Nhưng lại bị trưởng phòng Mã quát lại, bọn họ ngạc nhiên:

- Trưởng phòng!

- Quay trở lại cho tôi.

Mã trưởng phòng đẩy người đang định đỡ ông dậy, sắc lạnh đứng nhìn mấy tên cảnh sát.

- Chúng ta tới đây là để giữ gìn trật tự, chuyện kích động của đám đông là có thể giải thích được, đừng có làm cho hiện trường thêm rối loạn. Trở về vị trí của các anh ngay.

Lời của trưởng phòng Mã làm cho hiện trường thêm tĩnh lặng. Ông nhận chiếc khăn tay từ một viên cảnh sát đưa tới, đưa tay lên lau máu trên mặt. Bịt lại vết thương còn rỉ máu, lớn tiếng nói:

- Các vị cư dân của thành phố, tôi là trưởng phòng Mã của phòng trị an của cục trị an thành phố. Tôi đến đây là để giữ gìn trật tự, ngăn lại việc làm phạm pháp của các vị. Toà nhật báo Giang Lăng là cơ quan ngôn luận của chính phủ, không cho phép người dân tự ý đến gây náo loạn. Hành vi ném gạch đá, làm vỡ cửa kính của mọi người chính là đã vi phạm pháp luật. Tôi biết mọi người hôm nay đến đây là vì bài báo hôm nay, đến để đòi lại công bằng cho đặc nhiệm Ninh Hân. Tôi chỉ muốn nói một câu, chính phủ và cơ quan luật pháp sẽ cho đồng chí Ninh Hân một kết luận chính xác và khách quan nhất. Còn việc bài báo hôm nay có đúng sự thật hay không hay là có người cố ý bóp méo sự thật? Phía cảnh sát đã bắt tay vào điều tra. Không hề có một cách giải thích công bình chính xác nào cả. Đừng nói đến việc mọi người không đồng ý, bản thân tôi cũng không đồng ý. Mấy chục cảnh sát của cục trị an này cũng không đồng ý. Nhưng bây giờ mọi người không thể xúc động mà xông vào toà báo. Đây là hành vi phá đám gây mất trật tự xã hội. Bình luận của toà soạn báo không quan trọng, phía thành phố tự nhiên sẽ bắt tay điều tra. Việc mọi người cần làm bây giờ là yên lặng chờ đơi kết quả chứ không phải là làm cho mọi việc thêm hỗn loạn. Lời tôi nói có đủ rõ ràng không? Ai còn muốn xông vào toà soạn báo thì hãy bước qua xác tôi đã.

Chuyện xảy ra trước cửa toà soạn báo hôm nay đã xuất hiện trên bản tin phát sóng vào buổi tối. Hình tượng của trưởng phòng Mã bỗng chốc trở nên cao thượng đến lạ thường. Không cần nói trong con mắt của nhân dân, đến ngay cả trong mắt của các vị lãnh đạo thành phố, ấn tượng ông để lại cũng khá là sâu sắc.

Đường Thiên Tắc cũng đang xem tivi. Ông vẫn ở tại nhà khách thành uỷ. Hôm nay cùng xem tivi với ông là tư lệnh quân khu Cao Hoành Kiến, bí thư Ủy ban Kỷ luật thành phố Bạch Thiện Dân, bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Vương BỈnh Trung, phó thị trưởng Quan CẨn Du, trưởng ban thư ký thành uỷ Lương Nhạn Đông.

- Chiều nay Uỷ ban Chính trị Pháp luật lại nhận được một số tài liệu mới. Tôi và thư ký Thiện Dân cũng đã gặp nhau. Đồng chí Trương Thuỵ Dân của Ủy ban Kỷ luật cũng đã báo cáo một số tư liệu về tình hình điều tra liên quan tới đồng chí Ninh Hân. Thông qua một bước điều tra xác nhận, phát hiện trong số tài liệu về Ninh Hân và một số đồng chí khác có một bộ phận là giả, bao gồm cả hình. Chuyên viên kĩ thuật đều đưa ra kết luận rằng đa số hình ảnh đều là do Photoshop mà thành. Thế nhưng khi cung cấp chứng cứ cho hội nghị thường vụ thì không nhắc đến điểm này. Đây là lỗi công tác của thị cục, cũng là có kẻ rắp tâm giấm diếm sự thật. Trách nhiệm này bắt buộc phải truy cứu, lại một lần nữa bài báo của toà nhật báo rất không nghiêm túc. Nguyên nhân nằm ở thái độ làm việc không nghiêm túc của phóng viên, biên tập viên... Thái độ thiếu cẩn thận tắc trách của tổng biên tập chính là nguyên nhân lớn nhất. Đây chẳng khác gì coi chuyện sống chết của một cảnh sát đặc nhiệm làm trò cười, coi cơ quan pháp luật Giang Lăng làm trò cười. Tôi không biết ai cho hắn cái quyền lớn như thế? Giới truyền thống làm cái gì để kiếm ăn chứ? Toàn bộ nhân dân trong thành phố đều bị chơi khăm. Trách nhiệm này ai gách vác? Là Vương Bỉnh Trung tôi sao?

Bí thư Vương Bỉnh Trung của Ủy ban Chính trị Pháp luật đã nổi giận. hai tròng mắt đỏ ngầu, tay run run chỉ vào tivi nói:

- Lão Mã của cục trị an, chỉ vì một bài báo vô tích sự mà đứng ở ngoài đó cho dân chúng bị phẫn nộ ném gạch vào đầu? Tôi thấy khó chịu quá!

- Bí thư Đường! tôi kiến nghị nên cẩn thẩn và nghiêm ngặt hơn với việc điều tra của Ninh Hân và các đồng chí khác. Toà nhật báo không làm tròn bổn phận, nên tra cứu trách nhiêm của lãnh đạo tương ứng. Sứ mệnh của báo chí là truyên truyền điều đúng đắn, là cơ quan ngôn luận phát huy đầy đủ mạnh mẽ văn hoá văn minh của xã hội chứ không phải là vũ khí cho một số kẻ sử dụng để đánh lén đồng chí của mình. Ngoài ra trên thực tế không nên hạn chế tự do của Ninh Hân và các đồng ý khác. Hai viên mãnh tướng của đội đặc nhiệm Giang Lăng, nhân dân của Giang Lăng rất thân thuộc với hai cái tên đó. Chuyện lần này đã gây nên nhiều tổn thương rồi!

Những lời của Lương Đông Nhạn tràn ngập một nỗi bi thương. Chỉ nghe thôi mọi người cũng có hiểu được trong lòng hắn như thế nào, tất cả mọi người đều như vậy.

Đường Thiên Tắc không hổ là bí thư Thành uỷ, ông ngồi vững vàng ở phía bên kia. Không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc nào trên khuôn mặt của ông ta.

Làm hội trưởng tất nhiên cần phong thái điềm tĩnh không hớ hênh biểu lộ cảm xúc. Có như vậy mới có thể kích động hay trấn áp được cảm xúc của cấp dưới. Các anh có thể mất kiểm soát, có thể tức giận, có thể nói ra những gì bức xúc trong lòng. Tôi thì không thể. Tôi là hội trưởng, là trụ cột của hội nghị thường vụ, là bí thư Đảng Uỷ, tôi ngồi yên lăng ở đây là có thể kiểm soát toàn cục.

- Bí thư Thiện Dân, thị trưởng Cẩn Du, các ông cũng nói gì đi chứ. Mỗi người cứ phát biểu ý kiến của mình, sau đó sẽ thống nhất lại ý kiến chung.

Đường Thiên Tắc nói được một hai câu rồi ra tín hiệu, ngày mai tôi phải đi dự hội nghị thường vụ thành uỷ, phải thống nhất lại ý kiến của mọi người!

Bạch Thiện Dân trầm giọng nói:

- Dư luận đã làm cho an ninh trật tự trở nên rất hỗn loạn. Trách nhiệm thuộc về tổng biên tập nhật báo Giang Lăng. Bất kể chuyện lần này gây tổn thất cho Ninh Hân hay đồng chí Lăng Quốc Hoành thì lập trường của gã không hề vững chãi. Những ý kiến và nhận định về hai cán bộ hành chính cấp quốc gia rất làm tôi thất vọng, tôi kiến nghị tạm thời cách chức Tổng biên tập đi!

Tạm thời cách chức chỉ là cách nói khách sáo. Đằng sau chữ tạm thời cách chức chính là tiếp nhận điều tra. Bí thư của uỷ ban kỷ luật thành phố nếu đã đưa ra đề nghị này thì có nghĩa là đối tượng bị chỉ định chắc chắn đang gặp xui xẻo. Trên thực tế thì Bạch Thiện Dân sẽ không dễ dàng đưa ra kiến nghị này.

- Tôi tán thành ý kiến của bí thư Bạch Thiện Dân.

Quan Cẩn Du nói một cách nghiêm túc.

- Liên quan tới hồ sơ vụ án thì tôi và bí thư Thiện Dân, bí thư Bỉnh Trung đã có tham thảo qua. Có tồn tai rất nhiều điểm đáng nghi. Chỉ dựa vào những điều đó không thể đủ để làm gì Ninh Hân. Chỉ thị điều tra nghiêm túc của chủ tịch Lý, chủ tịch La rất thiếu công bằng. Đó là một thái độ rất khinh suất! sự giám sát của ban tuyên giáo đối với hướng đi của toà nhật báo. Có hay không sự bỏ bê dung túng thì không thể kết luận ngay. Tóm lại ý kiến của tôi là toà nhật báo làm việc tắc trách, không cẩn thận, khiến cho trật tự an ninh xã hội trở nên hỗn loạn,ban tuyên giáo phải trực tiếp chịu trách nhiệm. Trong cuộc họp phải đề xuất phê bình.

Đại ý đã thống nhất, Cao Hoành Kiến sẽ không lên tiếng trong những trường hợp như thế này. Hắn là uỷ viên thường vụ rất ít phát biểu, chỉ thường giơ tay biểu quyết.

- Thời gian không còn sớm nữa, mọi người hãy về nghỉ ngơi đi. Đồng chí Nhạn Đông, ông phụ trách việc thông báo cho hội nghị thường vụ vào sáng mai. Phải mời được chủ nhiệm của hội đồng nhân dân, chủ tịch mặt trận tổ quốc, các nhân vật số một của sở Công an, Kiểm Sát, tư pháp và đội trưởng đội đặc nhiệm cũng phải được mời đến.

Đường Thiên Tắc tuy không mở miệng nói gì nhưng bản thân là tổng bí thư, ông cũng không thể khinh suất tỏ thái độ luôn luôn có con mắt thâm cao khi nhìn người.

Trong Cẩn Sinh Cung, tên vô lương tâm Đường Sinh lại cùng Đường Cẩn, và Quan Đậu Đậu đánh cờ vua. Biết được Đường Sinh về Giang Lăng, Quan Đậu Đậu lập tức chạy đến tìm, không ngờ là Đường Cẩn cũng ở đó, làm cô bé mất cả hứng. Tuy trong lòng mỗi người có cắm một cây đinh nhưng không ai biểu hiện trên mặt. Đó chắc là vì người ngồi ở giữa Đường Sinh mới bị ngăn cách!

Sắc Sắc,Vương Tĩnh, Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phỷ, bốn người bọn họ lại đang đánh mạt chược, căn bản là không có ai quan tâm tới chuyện của Ninh Hân. Nói theo cách của Sắc Sắc thì là có cần đến mình phải lo lắng không? Tôi rãnh quá nên đau mông sao? Có thời gian quan tâm thì tôi tranh thủ đi đánh vài ván mạt chược hoặc là luyện chút yoga.

Cô không tin ai có thể hãm hại được Ninh Hân. Dù cho Ninh Hân có đơn thương độc mã đi ra từ nhà tạm giam thì Nhị Thế Tổ cũng có thể giàn xếp ổn thoả. Không phải là hiện giờ hắn đang chờ ai đó lộ mặt sao? Thằng nhóc này hiểm quá! Chuẩn bị tìm cả gốc rễ của kẻ đang trốn mà quật lên hết.

Lại thua cơ nữa! Khi mắt vừa nhìn vào đống tiền cược bị hai cô bé Đường- Quan xào về phía họ thì chuông điệng thoại cứu mạng lại reo.

Là Mắt kính ca- Đường Tam Thái. Người này vẫn còn có tác dụng, mỗi khi có chuyện gì không tiện ra tay, toàn phải để cho Nhãn Kính ca đến đóng một vai. Ừ! Nhãn Kính ca của chúng ta rất có năng lực! nên tặng cho hắn n cô cô tình nhân để hắn đi mà hưởng thụ.

- Hai cậu đi ngủ trước đi, tôi còn chút chuyện công.

Đường Sinh dụ Đường Cẩn và Quan Đậu Đậu vào phòng. Gọi Vương Tĩnh và Cao Ngọc Mỹ xuất phát. Sắc Sắc và Lâm Phỉ cũng chia tay, bọn họ không can thiệp vào chuyện này. Sức lực của bọn họ đặt toàn bộ vào công việc ở công ty.

Ngọc Mỹ rảnh rỗi hơn Vương Tĩnh. Cô là người phụ nữ nhàn rỗi tới nổi cả trên mặt nước. mấy này nay đang dịp thi người đẹp trong Cẩn Sinh Cung, cuộc thi người đẹp dành cho các thí sinh từ 21-23 tuổi, tất cả đều nhận lương cao. Phải dạy dỗ người hầu trong Cẩn Sinh Cung, điều kiện tuyển sinh rất khắc nghiệt, bắt buộc phải thanh tú xinh đẹp, là trinh nữ....tất cả bọn họ sẽ là người hầu hạ mới trong cung Hoàng Đường.

Ngọc Mỹ là người theo chủ nghĩa hưởng thụ cực đoan. Lão nương dùng tiền mua sự hưởng thụ. Cô tự nguyện đến thì đến, không thích thì cũng không đến tìm cô. Lương thì quả thật rất cao. Bởi vì khả năng sẽ để cho cô làm ngón chân cho người ta. Bây giờ toàn bộ sức lực của cô tập trung vào 16 người mới vào. Mỗi ngày ngoài hưởng thụ ra cũng chỉ là hưởng thụ. Huấn luyện cho 16 mỹ nữ này đến khóc thét. Thậm chí còn mời lão Willian đến dạy cho các cô môn học về nô lệ.

Những năm này kẻ có tiền thì được coi là đại gia. Khi mức lương được trả cao đến một mức độ nhất định thì những người muốn làm cho người khác vui được xếp hàng dài tới tận ga tàu luôn.

Đường Sinh cũng không quan tâm tới chuyện này, hắn cũng chẳng thèm hỏi xem Cao Ngọc Mỹ đang huấn luyện những ai, hắn không để ý nhiều chuyện.

Chuyện hắn dặn dò cho Mắt Kính ca. Thằng cha này mới có nửa ngày mà đã có được tin tức, cũng có năng lực đấy chứ! Cảm giác ăn trọn cả hai bên đen trắng thật là đã!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.