[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia

Chương 391 : Vương Tĩnh dụ địch theo mình




Lần đầu tiên thẩm vấn Ninh Hân kết thúc như vậy. Sau khi trở ra từ đội đặc nhiệm, chủ nhiệm Hậu và trưởng phòng Trần đã phân công hành động. Bọn họ thương lượng một hồi, ra tay vời những người khác trước, đi tìm đầu mối mới, đó là Lăng Quốc Hoành, Lý Vân Phong, Vương Tĩnh ba người bọn họ.

Từ trước khi xảy ra sự việc ngày hôm qua, những người này đã bị người của đội hình sự điều tra theo dõi 24/24. Muốn tìm bọn họ rất dễ dàng.

Buổi chiều, Vương Tĩnh vừa đến nhà xuất bản báo chiều thì đã bị ba bốn tên cảnh sát đưa đi. Hãn Mã vẫn khá là nóng tính, vì đối phương không cho cô gọi điện thoại mà ngay góc hành lang đã bắt đầu cãi cọ. Cô là phóng viên, lại đang ở nhà xuất bản, sợ cái quái gì chứ? Ngoài cãi cọ mấy câu ra thì mấy người cảnh sát không dám làm gì cô.

- Không cho tôi gọi điện? tôi gọi luật sư của tôi không được sao? Các người muốn tôi hỗ trợ điều tra hay bắt bớ tôi? Muốn bắt cũng được. Đưa lệnh bắt ra đây! Lôi lôi kéo kéo thì làm được cái gì? Đến hù doạ dân chúng sao?

Vương Tĩnh là một trong những phó chủ tịch hội đồng quản trị của Cẩn Sinh. Dưới cờ của Cẩn Sinh có sở vụ luật sư, gọi vài luật sư cũng không phải là việc chỉ có một cú điện thoại mà có thể giải quyết.

Lúc cô tới chỗ lầu lớn của phòng hình sự, thì đã thấy mấy luật sư của Cẩn Sinh đã đợi từ lâu. Không ngờ là có đến bảy tám người, người nào người nấy đều rất nghiêm trang. Những người này lúc nào cũng nghiên cứu pháp luật, ở đâu có sai sót trục trặc bọn họ đều biết rất rõ ràng. Công việc đòi hỏi nghiền ngẫm từng chữ một. Vì vậy mà khi bắt lỗi của anh thì bắt đến đâu, chuẩn đến đấy. Vì thế mà đội ngũ cảnh sát rất ngại những người này. Đặc biệt là những nghi phạm chưa bị phê chuẩn lại càng rắc rối.

Dân đen con mọn không có chỗ dựa thì chẳng sao, có thể bắt nạt được. Nhưng những kẻ có tiền có quyền, cảnh sát không thể doạ dẫm gì được.

Trừ phi đối phương thật sự phạm tội nên có tật giật mình, cũng là vì có điểm yếu lòi ra bị cảnh sát nắm được. Cho nên mới dù doạ được người ta. Nhưng đối với Vương Tĩnh? Cô ta sợ cái gì chứ? Đối phương rõ ràng muốn hãm hại cô, bản thân lại có tiểu tình lang làm chỗ dựa. Trong lòng cô một chút cũng không sợ.

Cô trực tiếp đi vào phòng của trưởng phòng Trần, hơn nữa còn rất kiêu ngạo mà đá văng cánh của bước vào. Trưởng phòng Trần há hốc mồm, bản thân ông ta có điểm yếu trong tay người phụ nữ này. Vì thế đối với việc mời cô ta đến hợp tác điều tra, trong lòng ông ta cũng thấy chột dạ, ông ta nhanh nhẹn đứng lên nghênh tiếp.

- Ngươi, các ngươi đi ra ngoài hết, tôi nói chuyện riêng với phóng viên Vương là được rồi.

Trưởng phòng Trần nhanh chóng đuổi đám cảnh sát ra ngoài.

Vương Tĩnh tuy là kiêu ngạo nhưng trong lòng cũng có những tính toán của riêng mình. Cũng coi như nể mặt mà để luật sư của cô đứng chờ bên ngoài. Cô hồng hộc bước đến ngồi phịch xuống ghế sô fa. Phập! Hai cái chân bắt chéo vểnh lên. Đường cong của thân thể toát lên một vẻ mê hồn.

- Miệng khô quá, làm phiền trưởng phòng Trần pha giúp tách trà!

Vương Tĩnh vừa nói vừa từ trong túi rút ra một gói thuốc hút.

- Hì! Không vấn đề!

Trưởng phòng Trần nhanh chóng đi pha trà. Cái chuyện quái quỷ đang nghĩ trong bụng. Mẹ nó! Tôi bảo cô hợp tác điều tra. Chế giễu à? Chỉ vì cảm tình với bà cô nội này? Chứ nếu đổi lại là người bình thường muốn gặp trưởng phòng Trần thì không đời nào, đi mà nằm mơ giấc ngàn thu!

Nhưng đối mặt với Vương Tĩnh, trưởng phòng Trần dù trong tay cầm một số tài liệu về cô nhưng cũng không dám làm gì. Thứ nhất cô có địa vị xã hội, có cả một đám luật sư bên cạnh đủ để làm lão phải đau đầu. Thứ hai là trong tay cô cũng nắm điểm yếu của mình. Trên phương diện cá nhân, điểm này phải suy nghĩ lại.

Bưng trà lên, trưởng phòng Trần đến ngồi đối diện với Vương Tĩnh.

- Phóng viên Vương, giữa chúng ta có chút hiểu lầm. Nhưng tôi cho rằng, chuyện công ra công, cũng đâu phải không có cách thương lượng. Nếu phóng viên đồng ý để tôi công tác thuận lợi một chút thì tôi cũng sẽ để cho việc của cô thuận lợi.

- Hứ! Lão Trần, đừng đùa giỡn với tôi. Vương Tĩnh tôi không làm chuyện sai trái, trong lòng không có gì phải hổ thẹn. Cái gì mà ai để ai thuận lợi? Cái cục cứt chó đó của ông tôi cũng lười mà đem đi tố giác. Muốn tôi chịu thua cũng được! Hãy đem tất cả chứng cứ ra đây!

Trưởng phòng Trần kéo túi hồ sơ ở phía trên bàn trà.

- Tất cả đều ở đây. Phóng viên Vương, cô hãy tự xem qua. Nếu cô thấy điều này có giá trì thì chúng ta sẽ nói chuyện tiếp, được không?

Hắn cũng bắt chéo chân lên ngồi, vẻ mặt rất điềm tĩnh. Vương Tĩnh mở túi hồ sơ ra.

Có hai tài liệu, hai tờ khai, mấy tấm hình. Ô! Không những mấy tấm ảnh này không tệ mà còn có mặt mình.

Vương Tĩnh cắn điếu thuốc, cầm xấp hình vứt xuống bàn, đứng lên, chỉnh lại tư thế một cách rất tự nhiên.

- Lão Trần, mắt ông không mù đấy chứ? Dáng người tôi lại có thể vừa lùn vừa vừa ốm thế này sao? Ngực lại chỉ nhỏ như hai trái táo tàu sao? Cắt ra cân một bên chắc chỉ được năm lạng thôi? Mông lại to như trái dưa gang thế này? Là hàng ở đâu thế? Lại nói thêm, cho dù người phụ nữ trong hình là tôi đi chăng nữa thì có thể chứng minh được điều gì?

Trưởng phòng Trần mặt hơi đỏ, cười gượng nói:

- Phóng viên Vương, nói thật ra điều quan trọng không phải nằm ở chỗ người phụ nữ trong hình, mà là người đàn ông.

- Người đàn ông? Là hình chụp từ đằng sau và nửa người? Làm sao mà tôi biết người đó là ai? Ông nói xem trò này có thể hại được người sao?

- Phóng viên Vương, chúng ta phải tôn trọng sự thật. Không thể nói là hãm hay không hãm hại, người đàn ông này chính là Lăng Quốc Hoành của Công ty quản lý quỹ Giang Lăng mà.

Vương Tĩnh ồ một tiếng.

- Vậy là tình cảm giữa tôi và Lăng Quốc Hoành à? Đây quả thật là chuyện hiếm thấy. Còn có những chứng cứ gì nữa?

Trưởng phòng Trần sờ mũi.

- Cái này thì cần cô phối hợp một chút, hôm nay gọi cô đến đây là để hỗ trợ điều tra việc này. Tại hiện trường của những tấm hình có tìm thấy giấy vệ sinh dùng để lau tinh dịch nam giới, bên trong còn kẹp một chiếc (lông). Cho nên...Cô hiểu chứ?

Vương Tĩnh đặt mông ngồi xuống, đột nhiên cười ngửa tới ngửa lui. Sau đó nói:

- Lão Trần này, muốn có tóc của tôi để làm xét nghiệm ADN chứ gì?

- Ừ, chính là chuyện này! Cũng không phải là chỉ có mình cô, còn có cả Lăng Quốc Hoành. Xét nghiêm xem rốt cuộc là của ai. Thật ra thì, phóng viên Vương à, có một số chuyện như tôi vừa nói lúc nãy đấy, chúng ta đã quen biết từ lâu, cũng không nhất thiết phải làm to chuyện như thế. Cho dù người phụ nữ trong hình là cô thì tổn thất trong chuyện này đối với cô cũng ko lớn. Là cấp trên muốn điều tra Lăng Quốc Hoành, cô chỉ là một bằng chứng phụ, còn chuyện của Ninh Hân, cô cũng nghe nói rồi chứ?

- Đã nghe nói, chuyện đó thì liên quan quái gì đến tôi? Đừng nói là tôi không biết. Dù tôi có biết tôi cũng sẽ không nói đâu nhé. Tôi quả thật là đã gặp phải một âm mưu hãm hại sao? Nhưng mà lão Trần này, thật là xin lỗi, tôi cũng cống hiến một sợi tóc vậy. Âm mưu mà không có thì tôi cũng rất bức bối tại sao mình lại không có cái đó chứ, Bạch hổ, ông hiểu không? Hay là ta vào trong tôi cởi hết cho ông kiểm tra? Không sao đâu, tôi sẽ không nói là ông giở trò lưu manh đâu!

Trưởng phòng Trần có cảm giác như mình giống như một con khỉ đang bị Vương Tĩnh đùa giỡn. Hắn dùng hết sức hít một hơi điếu thuốc rồi cười khổ sở nói:

- Phóng viên Vương, có chuyện gì từ từ nói!

Khuôn mặt đang tươi cười của Vương Tĩnh bỗng dưng biến lạnh ngắt:

- Họ Trần này, không phải là tôi coi thường ông. Tôi Vương Tĩnh có thể làm cho ông thảm hại gấp 10 lần, còn ông chưa chắc có thể hãm hại tôi được một lần nào đâu. Hôm nay nếu đã nói rõ ràng, tôi sẽ hỏi ông một điều vậy, ông muốn hai chúng ta xé rách mặt nhau sao?

Đáp lại ánh mắt lanh lợi của Vương Tĩnh, trưởng phòng Trần trong lòng run rẩy:

- Tôi, ôi...phóng viên Vương. Chuyện này rất phức tạp!

- Lão Trần, trong lòng ông cái gì cũng hiểu rất rõ. Mục tiêu của người ta không phải là Ninh Hân và Lăng Quốc Hoành mà là Ninh Thiên Hữu và Quan Cẩn Du chứ gì? Ông nói xem ông là cái gì? Mù quáng đi theo chúng? Quan trường là vũng bùn lớn, sâu thế nào hẳn là ông biết rõ. Quan Cẩn Du mới ba mươi ba tuổi mà đã làm Phó chủ tịch thành phố. Ông biết sau lưng cô ấy là những gì chứ? Tôi nói cho ông biết, dù ông có làm cái thây ma chết thay cho người ta thì ông cũng không hay biết đâu. Hiểu chứ?

Trưởng phòng Trần bắt đầu đổ mồ hôi trán. Vương Tĩnh lại hừ một tiếng:

- Quan hệ giữa tôi và Ninh Hân là như thế nào? Chị em thân thiết, những chuyện mà tôi biết thì cô ấy đều biết hết. Ông muốn xử lý cô ấy? Cho dù ông có đạt được mục đích này, ông cũng phải bước chân vào. Tôi chỉ cho ông một con đường, ông có đi theo không?

Trưởng phòng Trần sờ sờ cái trán, nuốt nước miếng, mắt hướng về phía Vương Tĩnh, hơi hơi gật đầu:

- Tôi, tôi có thể nghe một chút!

- Cũng không cần ông làm cái gì. Ông chỉ cần ngồi xem đại cục biến đổi. Ông hiểu ý tôi chứ? Tức là ông đừng có giống như khẩu 2b làm súng cho người ta. Khẩu súng như ông không được, hoả lực quá yếu, đợi tới lúc phat giác tình thế có sự biến đổi, ông hãy tới tìm tôi. Tôi sẽ nói cho ông biết làm thế nào. Tin lời tôi nói thì cái chức trưởng phòng này của ông còn có thể giữ được, còn nếu không tin, ông có khả năng sẽ phải ngồi xổm trong nhà tù đấy!

Vương Tĩnh đĩnh đạc đứng lên, cầm xấp hình lên rồi xem qua lại một lượt. cười lạnh một tiếng rồi ném xuống bàn, phủi mông rồi nói:

- Thằng chó nào chỉnh mông của lão nương vừa nhỏ vừa lép thế này? Ông tra giùm tôi. Tôi quyết không tha cho hắn!

Trưởng phòng Trần toát mồ hôi. Quả thật ông đã bị Vương Tĩnh doạ cho chết khiếp, đứng dậy cản lại nói:

- Phóng viên Vương, phóng viên Vương, chuyện của tôi... Cô thấy...

- Ha ha, lão Trần, đừng sợ! Tôi tạm thời sẽ không vạch trần ông đâu. Tôi cũng sợ đắc tội với người khác lắm, chúng ta đến bây giờ vẫn là bạn bè mà. Nếu ông đồng ý cải tà quy chính, sau này tôi càng không thể tố giác ông, đúng không? Ông hãy suy nghĩ về việc đó, đừng có phiền tôi nữa!

Và như thế, Vương Hãn Mã đến phòng hình sự đùa giỡn với trưởng phòng Trần đến chóng cả mặt. Tiền hô hậu ủng, chẳng có ai dám hỏi cô ta điều gì!

So với tính khí kiêu ngạo của Vương Tĩnh, Lý Vân Phong và Lăng Quốc Hoành còn kém cỏi hơn nhiều. Bởi vì bọn họ đều có thân phận là công chức nên không thể kiêu ngạo.

Lý Vân Phong đối mặt tài liệu và bằng chứng lại càng trong tình thế dở khóc dở cười. Trong hình quả thật là có một số tấm có chính mình và Ninh Hân ở cùng nhau như tại quán bar, club...Đa phần đều là khi thi hành nhiệm vụ, kết quả là bị người có ý xấu chụp lén.

Quá đáng nhất là một số hình quá mức cho phép. Hai người ôm nhau lăn trên giường, trong hình quả thật đúng là Ninh Hân và Lý Vân Phong. Nhưng cơ thể lại kém vô cùng. Người nghiệp dư cũng nhìn ra hình rất không tự nhiên. Để cho những người chuyên nghiệp xem thì chỉ cần liếc qua cũng có thể phân biệt thật giả.

Ninh Hân vẫn đang chịu đựng, nhẫn nại không để lộ ra thân phận khác. Lý Vân Phong cũng vậy, phải nhẫn nhịn! phía ngoài có Đường thiếu gia trấn thủ, sợ cái gì chứ?

- Lý Vân Phong, anh còn xảo miệng sao? Chứng cứ đã rõ ràng. Những tấm hình này đã chứng minh tất cả, không cho phép anh khống chế!

- Rất xin lỗi, chuyện mà tôi chưa làm qua, tôi sẽ không thừa nhận.

Lý Vân Phong nói một câu như thế, không nói gì khác.

Lăng Quốc Hoành ở phía bên kia cũng thế. Hỏi sống hỏi chêt cũng không thừa nhận bất cứ chuyện gì. Việc không làm qua thì ông không thừa nhận. Điều tra, căn bản là không có tiến triển gì!

Chủ nhiêm Hậu buổi chiều đã đem nhân chứng đến đối chất cùng Ninh Hân. Quả nhiên là 3 nam thanh niên rất đẹp trai. Hỏi bọn họ có quen biết Ninh Hân không thì tất cả đều gật đầu. Hỏi bọn họ có từng phục vụ nhu cầu sinh lý cho Ninh Hân, tất cả đểu gật đầu. Ninh Hân rất ung dung mở miệng nói:

- Tôi có thể hỏi một câu được chứ?

- Đương nhiên, đối chất mà, sao có thể không để cho hỏi chứ?

Chủ nhiệm Hậu rất rộng rãi, trực tiếp đồng ý. Hắn cũng không biết nội tình thế nào.

- Thế, tôi xin hỏi 3 người, khi các anh phục vụ cho tôi chúng ta đều ở trần à?

Khi ba người đều gật đầu thì ánh mắt rất yếu ớt, Ninh Hân lại hỏi:

- Trên đùi tôi có một vết bớt lớn, trong các anh ai nhớ vết bớt đó nằm ở đùi trái hay đùi phải?

Ái? Có bớt sao? Ba người ngơ ngác nhìn nhau. Đoán xem? Xác suât 50 phần trăm. Tất cả chỉ có 2 cái đùi, có lẽ sẽ đoán trúng thôi.

Cuối cùng người ở giữa đáp lớn:

- Ở, ở bên đùi trái.

Nói xong nói hắn thật dài thở phào nhẹ nhõm, đoán đúng rồi sao?

- Bên đùi trái?

Ninh Hân lại hỏi:

- Anh trả lời rất rõ ràng. Như vậy, xin hỏi chính xác ở vị trí nào?

- Ở...

Ở vị trí nào? Chết thật! Ở đâu?

- Tôi...tôi quên mất rồi! Lúc đó không chú ý lắm!

- Vậy cậu chắc chắn là trên đùi tôi có bớt không?

Ninh Hân vòng tới vòng lui, giỡn với 3 thằng nhóc đến chóng cả mặt.

Người đứng ở giữa đáp:

- Chắc chắn, có bớt!

Nói xong hắn thấy Ninh Hân mỉm cười. Ái! Chẳng lẽ không có sẹo?

Ninh Hân quay đầu về phía Hậu Hoa nói:

- Xin lỗi, chủ nhiệm Hậu, thật ra trên người tôi không có bớt nào cả.

Còn cần nói gì khác không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.