[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia

Chương 388 : Tình thế thay đổi bất ngờ




Trong ấn tượng của Đường Sinh thì Vương Hummer (Đây là cách Đường Sinh gọi Vương Tĩnh) là có kỹ thuật điêu luyện nhất. Phía trước có nói qua mông của Sắc Sắc, đùi của Ninh Hân, bàn tay nhỏ bé của Đường Cẩn, miệng của Vương Tĩnh, mỗi người có một ưu thế riêng. Nhưng tóm lại, chị Hummer lại có năng lực đặc biệt hơn cả, có lẽ khó có ai có thể vượt qua.

Tuy nhiên lần này ở tỉnh, được tận hưởng sự đối đãi của Bích Tú Hân, mùi vị thật không tệ. So sánh với Vương Hummer thì là 2 phong cách hoàn toàn khác biệt. Phong cách của chị Hummer là cuồng nhiệt, dữ dội, hung mãnh như ngàn dặm dòng Trường Giang bị vỡ đê. Bích Tú Hân thì nhẹ nhàng, da diết như cơn mưa sầu, dịu dàng như dòng nước suối nhỏ chảy trong khe núi. Một nhu một cương, ai cũng có nét riêng.

Nhưng thật ra Đường Sinh lại thích hợp hơn với cái cách tấn công mạnh mẽ của Vương Hummer, lấy mạnh chống mạnh. Chứ ngược lại không thể chống đỡ nổi sự dịu dàng nhẹ nhàng đến cực độ của Bích Tú Hân. Ngắm nhìn cái vẻ nhu mì yểu điệu của cô ta có vẻ như không hề gắng sức, nhưng sự thật đấy lại là việc có tính sát thương cao. Lần nào cũng có cảm giác như đang bị cô hút mất xương tuỷ.

Từ trước đến nay chưa từng bị người đẹp nào rút gân cả, lần đó lại bị Bích Tú Hinh rút gân, cảm giác sung sướng đến cực độ.

Mỗi người một phong cách cũng không ai có thể thay thế cho ai. Khi rảnh rỗi lại có thể từ từ thưởng thức phong cách từng người, xem là thú vui hưởng thụ!

Di động lúc nào cũng đổ chuông không đúng lúc gì cả, Đường Sinh đang túm chặt sau gáy của Vương Hummer thì tiếng chuông điện thoại linh, linh, linh...vang lên.

Hắn dựa lưng vào cửa khẽ nghiêng mình. Vương Tĩnh ngồi xổm phía trước, hai tay túm chặt mông hắn không để hắn né ra, ép người lại, hương thơm từ hơi thở phả ra. Đường Sinh nhìn thì thấy là điện thoại của Quan Cẩn Du, nuốt nước bọt:

- Là thị trưởng Quan.

Vương Tĩnh ngẩng khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp hừ nhẹ một tiếng rồi nói:

- Tôi đâu có che mất miệng cậu chứ.

Nói xong lại tiếp tục cái sự nghiệp hồn siêu phách lạc vĩ đại của mình.

- Chị Hummer miệng chị dù sao cũng nên chừa chút đức chứ. Không thể để tôi tiếp chuyện điện thoại thị trưởng Quan bằng cái giọng run rẩy được.

Vương Tĩnh lại không hề để ý gì đến hắn, lại bắt đầu di chuyển lên xuống mạnh mẽ hơn nữa. Đường Sinh không khỏi trợn tròn mắt.

Nhưng mà điện thoại thì phải nghe chứ, hắn cố gắng trấn tĩnh, kiềm chế lại cảm giác cuồng nhiệt. Đây thực sự là cả một quá trình rèn luyện và chịu đựng.

- Ừ, Dì út à, là cháu, sao dì lại biết cháu về Giang Lăng?

Đường Sinh cố gắng cho giọng nói bình tĩnh trở lại.

- Dì, sao có cảm giác như giọng cháu đang run nhỉ? Thật ra dì không nên gọi vào lúc này làm phiền cháu, thôi ngày mai gọi lại vậy nhé?

- Cái gì, cháu run gì chứ?

Đường Sinh trợn mắt nhìn qua Vương Tĩnh. Cô lại vừa chớp mắt, vừa ra sức khiêu khích. Tay nắn mông hắn để cảm thấy rõ ràng hắn đang run rẩy. Thấy lão nương lợi hại không? Bao nhiêu năm nay ăn không biết bao nhiêu chuối, cậu nghĩ là hoang phí sao? Cô ta đang bực dọc Đường Sinh, muốn làm hắn mất mặt. liền đưa một tay lên bóp, bóp chết này, rồi cô ấy càng ra sức mà gặm.

Đường Sinh nhanh tay giữ vào trán của cô ta, trợn to mắt, há hốc mồm, trời ơi! Đồ yêu tinh, muốn làm ta mất mặt à? Hắn cố gắng chịu đựng, miệng đáp:

- Chẳng phải là cháu vừa trở về sao, nói chung cũng hơi mệt, Dì út đừng nghĩ sai, cháu không phải là loại người xấu xa đó đâu.

Mình thật sự đâu có xấu xa đó mà kẻ xấu xa đó là Vương Tĩnh, oan uổng cho tôi quá! Nếu như dì mà chứng kiến cảnh tượng này thì sẽ hiểu được sự trong sạch của tôi.

Quan Cẩn Du cũng cảm thấy mình hơi nhạy cảm quá. Hắn có thế nào đi chăng nữa mà khi nói chuyện điện thoại còn làm chuyện xấu đó được sao? Không thể nào!

Có một số người không chỉ tự tin, mà còn tin người khác một cách mù quáng. Ví dụ như sự tin tưởng của Quan Cẩn Du với Đường Sinh là có hơi mù quáng. Đầu tiên cô không tin Đường Sinh lại có thể sa đoạ tới mức đó, chủ yếu là do cô chưa bao giờ tận mắt chứng kiến thằng nhóc này xấu xa thế nào.

- Có chuyện này muốn nói với cháu. La Kiên và Dì đang đấu nhau, trong hội nghị thường vụ gã đã đem chuyện nắm giữ số cổ phiếu mà trung tâm thương mại của Vương Tĩnh chuyển nhượng lại truy vấn rất kịch liệt, gã nói Công ty quản lý quỹ Giang Lăng không phải công ty tư nhân, mà ưu đãi vốn quá mức đối với một số doanh nhân phải chăng có nội tình gì bên trong không? Cháu nghe thử xem những lời này? Rõ ràng là nói dì nhận hối lộ của trung tâm thương mại, vay giúp trung tâm thương mại 30 triệu giờ thành cổ phần...

- Khoản nợ mấy chục triệu của trung tâm thương mại Vương Tĩnh không phải do một tay phó tổng Lăng làm sao? Tại sao lại liên quan đến dì?

Lăng Quốc Hoành đúng là phó tổng giám đốc Công ty quản lý quỹ Giang Lăng nhưng Dì mới là người kiêm tổng giám đốc, ông ta nhiều nhất cũng chỉ là một tên tiểu tử, không biết đã bị người ta nắm được sơ hở gì, chiều nay Uỷ ban kỉ luật có tiết lộ với dì nói là một hai ngày tới tổ điều tra của Uỷ ban kỉ luật sẽ đến Công ty quản lý quỹ Giang Lăng để điều tra ông ta. Đánh được tiểu quỷ còn sợ Diêm Vương không lộ diện sao? Hội nghị thường vụ đã bắt đầu đồn đại ầm ầm rồi, lần này Chủ tịch Thành Phố Lý cũng phạt tôi.

Chủ tịch Lý- Lý Mậu Tài, Chủ tịch Thành phố, phó bí thư thành uỷ Giang Lăng; cha của công tử nhà quyền quý Lý Thịnh, hắn cũng nã pháo rồi ư?

Cùng lúc đó, tại một phòng VIP nào đó trong câu lạc bộ của những công tử con nhà giàu, vừa kết thúc một bộ phim hành động mà hai nhân vật chính là Giang Lăng đệ nhất công tử Lý Thịnh và tiểu thư ngoại giao của Giang Lăng- La Kha, La Kha chính là em họ của phó chủ tịch La Kiên.

Khi còn ở Phương thành, La Kha và Vương Ngạn Đôn sau một lần gặp gỡ đã tằng tịu với nhau. Vương Ngạn Đôn không phải là kẻ dễ dàng với phụ nữ, nhưng con mắt hắn cực kì tinh xảo, chỉ cần nhìn một cái là thấy rõ La Kha là kiểu phụ nữ lòng lang dạ sói, dám làm chuyện lớn. Ưu thế lớn nhất của cô ta là dám đem bản thân mình ra làm vốn đổ vào cuộc chiến, người đàn bà ngoại tứ tuần này có nhu cầu sinh lý cao, không hề ngại ngùng chuyện hoa bướm và chơi đùa với nhiều loại đàn ông khác nhau, vừa được việc lại vừa thoả mãn nhu cầu của bản thân, quả là lợi cả đôi đường!

Trong mắt Vương Ngạn Đôn người đàn bà này có thể sẽ trở thành một con dao bén, có thể sẽ là một con rắn độc. Cho ả một mục tiêu ả sẽ phóng dao ngay lập tức hoặc là phun nọc độc ra.‘Chỉ cần cô làm đâu gọn đó thì tôi sẽ bảo vệ được cô.’

Vì những lời này của Vương Ngạn Đôn mà đã có một mạng người đang sống bỗng chết trên đường từ Phượng Thành trở về Giang Lăng, là ai? Một tử sĩ tâm phúc của La Kha, là vệ sĩ của ta vừa là thần dưới váy cô ta và như thế một tử sĩ đã bị cô ta giết chiết.

Cô ta phải cắt bỏ hết tất cả những manh mối có liên quan tới vụ án ở Lô Hồ. Người đó chết đi là đã cắt đứt hết, cho dù có điều tra ra hắn, cũng sẽ chẳng có ai biết giữa hắn và La Kha có liên hệ gì. Bởi vì dựa trên quan hệ xã hội của bọn họ cho thấy, đó là hai loại người mà không thể gắn chung với nhau được.

Nhưng thật ra người đó lại có chút quan hệ với người chồng họ Trịnh đã chết của ả. Thế nhưng đều là người chết cả, muốn cho bọn họ mở miệng là chuyện không thể. Mặc dù còn tồn tại vài điểm khả nghi, muốn kéo tơ lột kén không biết còn phải tốn bao nhiêu sức lực. Trước đây anh họ La Kiên của ả có tiết lộ cho biết Ninh Hân của đội đặc công Giang Lăng không hề bỏ cuộc điều tra vụ án Lô Hồ, có một số người không nên xuất hiện thì nên để họ biến mất hoàn toàn.

Ninh Hân sở dĩ về Giang Lăng sớm hơn là bởi vì Lý Vân Phong đã điều tra được cái người chết giữa đường kia. Đáng tiếc là hắn chết sạch sẽ quá, bị lửa thiêu rụi chỉ còn dư lại chút tro xương tàn lụi. Cũng không thể xác định có phải là người đó hay không, manh mối vì vậy cũng bị cắt đứt.

Cây đinh trong mắt anh em nhà La Thị chính là Ninh Hân. Bọn họ không hiểu tại sao mà Ninh hân cứ theo đuổi vụ án Lô Hồ không dứt.

La Kha trong lòng muốn giết chết nhất chính là Ninh Hân. Hãy đợi mà xem! Lão nương sẽ đem một đống đàn ông biến mày thành con điếm.

Lý Thịnh hiện giờ đã trở thành đối trượng lợi dụng của La Kha. Tất nhiên, đối với gã mà nói thì ai lợi dụng ai cũng chưa thể nói chắc, nhưng sau khi cha gã đã có cuộc họp riêng với Phó chủ tịch La Kiên thì đã có cách nhìn hoàn toàn khác về ả đàn bà này, nên cho con trai đi tiếp cận ả.

Một kẻ có lòng, một kẻ có ý, thật là hợp nhau quá! Trước tiên là quan hệ bạn bè, thêm chút tình cảm, giao lưu bằng xác thịt cũng có thể xoá đi khoảng cách giữa hai người. Tuy không thể nói là hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng khiến cho đôi bên xem đối phương là đồng minh.

- Thịnh công tử danh bất hư truyền, từ sau khi chồng tôi qua đời tôi cũng chưa từng phóng túng đến như vậy, cậu mạnh mẽ quá!

La Kha phấn khích, khuôn mặt phấn chấn sắc xuân. Trông ả chỉ như mới 30 tuổi, không thể nghĩ là đã gẩn 40 tuổi, trông thật lẳng lơ!

Ả làm việc trên giường rất giỏi, khi điên cuồng hoang dã làm người khác mất hồn, lúc lại tận tình làm cho người ta run rẩy. Ít nhất cũng khiến cho Lý Thịnh thấy thú vị hơn rất nhiều người đàn bà đã từng lên giường với hắn. Gừng càng già càng cay! Tục ngữ có nói làm chuyện đó xong thì hạ hoả, câu này không sai chút nào, quả nhiên là hạ hoả!

- Ha ha ha, chị Kha đẫy đà xinh đẹp, quyến rũ tuyệt thế. Tôi đã nói ra những lời này tức là tôi đã phục rồi. Trước đây chưa từng gặp ai nhuần nhuyễn thuần thục thế này. Gái trẻ còn ngây ngô lắm bọn họ đa số chỉ ôm được thôi, đụng một cái là khóc rồi, mất cả hứng, khó trách những kẻ tầm tuổi này đều thích phụ nữ trưởng thành, thành thục rồi thì mới mạnh mẽ dữ dội. Đúng rồi, chị Kha, chị hôm nay đến không phải lại để lợi dụng tôi đấy chứ?

- Thật là giấu không nổi Thịnh công tử, trong thành phố này luôn có một số người rất chướng mắt. Công ty quản lý quỹ Giang Lăng có Lăng Quốc Hoành, đội đặc nhiệm có hoa khôi cảnh sát Ninh Hân.

- Ặc, là chuyện này à, tôi không nhúng tay vào được đâu, chị cũng biết đấy, trong tay tôi không có quyền lực gì lớn, không thể quản những chuyện như thế.

- Thịnh công tử khiêm tốn quá. Ai mà không biết sức mạnh của số người xung quanh công tử chứ? Cậu chỉ cần nói một câu các công tử tiểu thư khác dám không vể nhà nói chuyện với ông già bọn họ sao? Có lúc giết người không cần dao, đó không phải thể hiện chúng ta quá thiếu kiên nhẫn sao?

La Kha miệng nói tay thì ra sức làm cho cậu nhỏ của Lý Thịnh ngóc đầu dậy.

- Thịnh công tử, để tôi hưởng thụ thêm một lần nữa nhé?

Khi bên này lại tiếp tục chiến đấu thì Đường Sinh cũng vừa nói chuyện điện thoại với Quan Cẩn Du xong. Trong quá trình nói chuyện hắn vẫn cố gắng chống cự lại sự tấn công mạnh mẽ của Vương Tĩnh. Khi cúp máy, hắn thở phù:

- Suýt tí nữa thì chết nghẹn rồi. Cái đồ yêu tinh này! Xem ta có tha cho ngươi không?

Vương Tĩnh lại đứng lên, ôm cổ tình nhân rồi hôn một lúc và cười duyên dáng nói:

- Vậy thì đến đây thôi, tôi ra ngoài đánh mạt chược!

- Ái! Cô dám đi sao!

Đường Sinh phát bực, lấy bàn tay to bóp cặp mông tròn xoe của cô.

- Mau ra cho ta!

Vương Tĩnh hét lớn:

- Ninh Hân đến đây một chút, công tử cho gọi này.

Cô lại chớp mắt nói:

- Còn không thu binh về doanh sao?

Đường Sinh hừ một tiếng bỏ cô ra rồi trốn lên giường, thu cái quái gì chứ? Thành ra thế này còn cò thề thu về sao?

Vương Tĩnh cười đến cong cả người:

- Thích thật, để cậu bao lâu nay không để ý tới tôi? Hôm nay thấy lão nương đây lợi lại chứ hả?

Cửa mở ra một tiếng, Ninh Hân bước vào Vương Tĩnh đi ra ngoài, cô ta ăn được một nửa, miệng còn chưa lau sạch thì đã đi mất.

Đường Sinh vừa kịp kéo chăn che, không cần nói thì cũng biết xấu hổ biết chừng nào. Ninh Hân đóng cửa lại liền đến đấm mạnh hắn:

- Không biết xấu hổ à?

- Không liên quan đến tôi. Quan Cẩn Du vừa gọi đến lúc nãy, Tôi nghe điện thoại thì bị người phụ nữ lưu manh kia hại thê thảm thế này đây, Ninh nhi, cô trách tôi sao?

Ninh Hân thật ra cũng biết Vương Tĩnh xấu xa đến mức nào, lúc này, sự chật vật của Đường Sinh đúng là dở khóc dở cười. Đứng cạnh giường ôm khuôn mặt tuấn tú của Đường Sinh vào lòng, trán cúi xuống dịu dàng nói:

- Tình hình trong thành phố gần đây có chút thay đổi, khả năng tôi bị cách chức rất lớn.

Đường Sinh ngửa đầu nước nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô bật cười. Tay đang ôm eo liền trượt xuống dưới chỗ đó của cô ấy và nói,

- Cũng không tệ, chúng ta không phải có một đống thời gian sao? Cái chỗ này của em rất có tính đàn hồi đấy, tôi thích sờ nó.

Ninh Hân bật cười, tát cho hắn một cái:

- Còn lâu nhé! Nếu thân phận kia của tôi bại lộ rồi có thể tôi sẽ bị mời vào ‘phòng cách chức’, nói khó nghe một chút là đồng nghĩa với việc bị bắt giam. Bởi vì trong tài khoản của tôi có một khoản tiền đen cực lớn.

- Ôi, chuyện hãm hại có ở khắp nơi, tội nghiệp Ninh Nhi bé nhỏ của tôi lại phải chịu chút khổ cực rồi. Vậy thì phải tương kế tựu kế dụ rắn ra khỏi hang đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.