[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia

Chương 379 : Cái bẫy cuối cùng




Đợi đến khi Đường Sinh từ toa lét quay về thì đã không thấy Uông Sở Tình đâu, hắn hỏi thì mới biết cô đã đi rồi.

Đường Sinh đành phải nhét khăn lau tay vào trong túi áo mình, đồ của phụ nữ thì nhất định phải bảo quản cẩn thận, nếu không thì sẽ rất mệt. Đôi khi các cô tỏ vẻ rất rộng lượng, kỳ thực trong lòng lại vô cùng nhỏ nhen, đặc biệt là những thứ không dễ đưa cho người khác như là khăn tay thì lại càng phải đặc biệt cẩn thận.

Hai người tính tiền rồi rời khỏi nhà ăn rồi đi thẳng về khách sạn nơi Bích Tú Hinh nghỉ. Bích Tú Hinh đích thân pha cho Đường Sinh một tách trà, sau khi ngồi xuống lại chủ động nói:

- Hạng mục mới này tôi không thể đầu tư hoặc cho vay tiền được, cậu cũng đừng trách tôi, con người tôi rất có nguyên tắc.

Trong khi nói chuyện, Bích Tú Hinh cũng ép sát người vào hắn, bộ ngực căng tròn ép lên người hắn, còn Đường Sinh thì cũng đã đưa tay vòng qua ôm lấy eo cô, bàn tay cách chiếc áo mỏng đã ôm trọn lấy ngực bên trái Bích Tú Hinh.

Bích Tú Hinh thở dồn dập, người mềm nhũn ra, mặt hơi ngẩng lên, đôi mắt đẹp nhìn hắn có chút thê lương:

- Tôi biết cậu trong lòng hận tôi, hận tôi không giúp cậu, cứ bóp mạnh lên đi, bóp cho thoả cơn giận đi. Nhưng việc tôi đã quyết định rồi thì sẽ không thể thay đổi được.

Đường Sinh bỏ tay ra, nâng cằm cô lên, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô:

- Chị tóm lại vẫn chưa tin tưởng ở tôi, có phải không? Cũng chứng tỏ tình cảm của chúng ta chưa đủ sâu nặng. Việc công là việc công, việc tư là việc tư, tôi sao có thể trách chị được. Nhưng mấy người bọn Sắc Sắc, Mai Chước, Ninh Hân thì hoàn toàn tin tưởng tôi, thậm chí còn có thể giao cả tính mạng cho tôi nữa.

Bích Tú Hinh đắng nghẹn nói:

- Lần đó tôi đã giao cả sinh mạng cho cậu rồi, đồ không có lương tâm. Nhưng việc kinh doanh thì tôi vẫn chưa thể hoàn toàn tin cậu được, việc này lại liên quan đến người thân của cậu, chưa chắc cậu đã suy nghĩ một cách lý trí. Căn cứ những điều Uông Cái nói về tình hình Liễu gia hiện nay thì tôi không cho rằng nó có thể sống lại được, tôi cũng tin rằng cậu có năng lực, nhưng cậu vẫn còn trẻ quá.

Kỳ thực lần này Bích Tú Hinh cho rằng Đường Sinh hành động rất không lý trí, để cứu Liễu gia đã đem cả tương lai của hắn ra đánh cược, không những không cứu được mà còn có thể làm cho công ty Cẩn Sinh mới thành lập cũng bị sụp đổ theo. Trong lòng cô thực ra rất muốn Cẩn Sinh bị sụp đổ, sau đó biến Đường Sinh thành cấp dưới của cô, ở mặt kia thì cô phục vụ hắn, nhưng về mặt sự nghiệp thì hắn hoàn toàn phải thần phục cô.

Bích Tú Hinh vẫn không thể từ bỏ tư tưởng phụ nữ cường quyền, đó là quan niệm đã hình thành nhiều năm trong cô, cô xưa nay chưa hề cảm thấy mình kém hơn đàn ông. Có thể nói Đường Sinh là kỳ tài mà cô đã gặp được, nhưng từ hành động lần này mà thấy thì Đường Sinh vẫn có lúc không được lý trí lắm, do vậy mới nói hắn vẫn còn có chút non nớt. Còn về những phương diện khác thì hắn gần như hoàn hảo.

Đường Sinh vẫn làm ra vẻ ung dung, liếc nhìn Bích Tú Hinh một cái, nói:

- Tú Hinh, có những thông tin bí mật hiện tại tôi chưa thể nói cho chị biết được, vì sao thế. Cũng giống như chị hiện tại chưa thể tiếp nhận tôi, chúng ta tuy quan hệ đã rất thân mật, nhưng trong lòng vẫn còn có ngăn cách, chúng ta vẫn chưa hoàn toàn sát lại gần nhau. Tôi biết cho dù tôi bây giờ có giành lấy chị thì cũng chỉ có thể giành được thân thể của chị, chứ không phải là trái tim của chị. Nếu tôi chinh phục thân thể chị trước, tôi sẽ vĩnh viễn không có cơ hội chinh phục trái tim chị.

- Sao lại nói như vậy. Rất nhiều người lên tàu rồi mới mua vé, chiếm được thân thể của tôi rồi chiếm trái tim tôi cũng được chứ sao.

- Chị nhầm rồi. Đàn ông và đàn bà không giống nhau. Đại đa số đàn ông đều có dục vọng, có thân thể là có dục vọng. Bọn họ không có quan niệm về trinh tiết, đối diện với những người phụ nữ khác nhau, bọn họ vẫn đều có thể có dục vọng. Nhưng phụ nữ lại khác, bọn họ phải có tình cảm rồi mới có dục vọng, tình yêu phải xuất phát từ trái tim. Chỉ khi trong lòng có tình cảm, về sinh lý bọn họ mới chịu chấp nhận. Bởi trong xã hội do đàn ông làm chủ, phụ nữ phải bảo vệ trinh tiết của mình, họ không muốn mình mang tiếng đồ hư hỏng, gái nạ dòng. Nếu tôi chiếm thân thể chị, trái tim chị sẽ bị lạnh giá, tôi sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội chinh phục trái tim chị nữa, trong tim chúng ta cũng vĩnh viễn sẽ có một ranh giới.

Bích Tú Hinh đột nhiên ôm chặt lấy hắn, chủ động hôn lên môi hắn:

- Ừ, nói đúng lắm, chính là cảm giác đó, Đường Sinh.

Cho tới hiện tại, cảm giác không chắc chắn của Bích Tú Hinh chính là loại cảm giác Đường Sinh vừa nói ra. Cô tin rằng nếu Đường Sinh muốn chiếm đoạt lấy thân thể cô, với sự mạnh mẽ của hắn nhất định sẽ có thể khiến cho cô hồn xiêu phách lạc, từ đó mà đành từ bỏ sự phản kháng của trái tim. Nhưng cũng bởi thế mà ngăn cách của con tim sẽ vĩnh viễn không thể lấp đầy được, sau này mà nghĩ lại việc này sẽ lại thấy không cam lòng, bởi khi đó Đường Sinh chưa hoàn toàn chinh phục được cô, mà chỉ lợi dụng cơ hội chiếm đoạt cô mà thôi.

- Chị lại là loại phụ nữ rất cao ngạo, nếu tôi không thể hoàn toàn chinh phục được chị, để trong lòng chị vẫn còn một ngăn cách, không cẩn thận sau này chị không cam lòng lại phản bội tôi thì chẳng khác nào bôi tro trát trấu vào mặt tôi. Do vậy tôi phải hết sức thận trọng, tuyệt đối không thể cho chị cơ hội đó.

- Thật đáng ghét. Tôi là loại người đó sao?

Bích Tú Hinh hờn dỗi đấm nhẹ hắn.

- Đường Sinh, tôi phát hiện tôi thực sự đã yêu cậu rồi.

Hai tay ôm lấy cổ hắn, ngồi lên đùi hắn chủ động hôn hắn. Lần này hai người hôn đến trời long đất lở, cuối cùng Bích Tú Hinh vẫn là người không chịu nổi trước, ôm lấy mặt hắn tách ra:

- Từ từ đã, thở không ra hơi rồi.

Đường Sinh một tay ôm lấy eo cô, một tay đặt trên mông cô:

- Còn nhiều thời gian, chúng ta từ từ hưởng thụ, bây giờ tôi phải bàn việc chính rồi.

Bích Tú Hinh vẫn ôm lấy mặt hắn:

- Đường Sinh, tình cảm của chúng ta đã thăng hoa lên một mức độ mới. Tôi cho cậu vay thêm tiền, thế nào?

- Cùng lắm thêm năm trăm triệu, vẫn không có ý nghĩa gì cả, tôi là kẻ tham lam, muốn một phát ăn no cơ. Nhất định sẽ có cách thôi.

- Đường Sinh, cậu đừng cố chấp nữa. Tôi nhìn bộ dạng đó của cậu sẽ đau lòng đấy. Nếu cậu vì tình thân mà cứu Liễu gia thì thật là không thông minh, không khéo sẽ khiến công ty Cẩn Sinh mà cậu vừa gây dựng nên cũng sẽ lại sụp đổ đó. Tới lúc đó thì cậu lại trở thành nô lệ làm thuê cho tôi thôi.

- Ha ha ha, chị chẳng phải rất mong muốn tôi trắng tay sao. Tôi có thể nhìn ra, chị có tham vọng chinh phục tôi, đúng không?

- Đúng vậy. Tôi chưa từng từ bỏ ý nghĩ này, thậm chí còn ảo tưởng sẽ trói cậu ở chân giường làm nô lệ tình yêu cho tôi, tôi từ trên cao ngắm nhìn một tên nô lệ vô cùng đẹp trai, chứ không phải như hôm qua cuộn tròn lại hầu hạ cậu. Việc đó sẽ tổn hại rất lớn đến sự tự tin của tôi. Tên khốn cậu, tôi muốn mua đứt cậu, nhưng tôi lại không nỡ, tôi biết cậu sẽ thấy ấm ức. Cậu không thể chinh phục được tim tôi, lại bắt tôi hầu hạ cậu, giữa hai chúng ta chỉ có một kết quả, không phải cậu thua tôi thì là tôi thua cậu. Cậu cứ tự cầu trời đi, cậu mà thua thì chỉ có nước liếm chân cho tôi. Tôi mà bực mình thì sẽ tát chết cậu.

- Hì, chị cho rằng tôi sẽ thua sao? Nhưng kỹ thuật phục vụ của chị thật là tuyệt, tôi sẽ cho chị có nhiều cơ hội để hầu hạ tôi như vậy.

- Hừ, đừng khoác lác. Việc lần này cậu cứ làm xong đi rồi nói, nếu không nằm xuống liếm chân cho tôi đi, tôi sẽ cho cậu vay thêm năm trăm triệu.

Bốp! Đường Sinh vỗ mông Bích Tú Hinh.

- Tôi rất thích bàn chân đẹp của phụ nữ, đương nhiên sẽ liếm. Nhưng không phải liếm theo kiểu chị nói. Đến một ngày chị thần phục tôi, tôi sẽ đặt chị lên bàn, từ từ nhấm nháp. Thôi, chúng ta không cãi nhau nữa. Chị đồng ý với tôi, nếu lần này mà tôi giải quyết được việc này, chị đồng ý tham gia góp vốn vào công ty quản lý tài sản Cẩn Sinh chứ. Ít nhất là 10 tỷ.

- Cậu đừng doạ tôi, 10 tỷ thì sao chứ, tôi sợ cậu sao. Nhưng nếu cậu thua thì sao?

- Chẳng phải chị vẫn mơ tưởng tôi trở thành nô lệ tình ái cho chị sao. Nếu tôi thua thì sẽ đến làm công ở nhà chị, chị vừa lòng chứ.

- Ừ ừ, rất hài lòng. Cậu chắc chắn thua rồi, tình yêu ạ, tôi phải chuẩn bị cho cậu một bộ trang phục cho nô lệ mới được. Buồn cười quá.

- Đừng cười sớm quá, vui quá hoá buồn đấy, tôi phải đi thủ đô một chuyến, chị ở lại đây hay đi theo tôi.

- Đi theo để hầu hạ tên khốn kiếp cậu sao? Tôi chẳng đi đâu, tôi sẽ ở đây đợi cậu.

Khi xuống tầng dưới, Đường Sinh gọi điện thoại cho chị Trần, bảo chị ta lập tức đặt vé máy bay đi thủ đô, thời gian gấp gáp, không thể chậm trễ được nữa. Ở tỉnh hiện tại đã không còn ai có thể nhờ cậy được nữa, phải đến thủ đô nhiều đại gia để tìm quan hệ mới được.

Kỳ thật Đường Sinh cuối cùng cũng đã kéo Bích Tú Hinh vào cuộc, buổi đánh cược 10 tỷ kia chính là quân bài chưa lật của hắn, sau này chắc chắn Bích Tú Hinh sẽ hiểu ra. Nhưng lúc đó thì mọi việc cũng đã kết thúc rồi. Bây giờ mình chỉ cần một số tiền để xoay sở, nhưng số lượng khổng lồ quá, không dễ kiếm.

Bốn giờ chiều Đường Sinh lên máy bay bay đến thủ đô, đi cùng ngoài chị Trần còn có Ninh Hân, dù sao cũng coi như đi nghỉ.

Từ Nam Phong bay đến thủ đô chỉ cần bay một tiếng rưỡi, khi xuống máy bay thì đã có xe quân sự đợi sẵn ở đó. Hắn đã gọi điện trước cho chú tư Đường Thiên Tứ, ông ta đương nhiên có cách để cho xe quân sự đi thẳng vào trong sân bay. Việc thế này chỉ cần có quan hệ là có thể làm được.

- Chú, cháu đến rồi, lần này lên thủ đô không quấy rầy ông nữa, chú cũng đừng nói, chú đã tìm giúp cháu đại gia nào chưa?

- Đường Sinh, số tiền cháu cần quá lớn, tuy trong thời gian ngắn cháu có thể trả lại được, nhưng số tiền quá lớn, chú đã hỏi nhưng người ta không nói gì. Công ty của người ta hiện tại cũng có vấn đề. Nhưng ông ta cũng đang cần nhờ chú giúp, nên cũng không từ chối, ngoài ra ông cụ nhà ấy cũng rất mê tín, bảo là đang tìm chỗ dời mộ tổ để xoay chuyển vận xui xẻo hiện tại.

- Như thế thì thật là tốt, chú liên hệ với ông ta đi, cháu hiện tại biết đâu lại có thể chỉ dẫn cho ông ấy chút ít.

- Cháu? Không phải nói đùa đấy chứ? Việc này vô cùng thần bí, ông cụ cũng không phải tin hoàn toàn, cháu không được phép nói bừa đâu.

- Việc này sao có thể nói bừa. Ông cụ nhà ấy mê phong thuỷ, đương nhiên cũng phải hiểu biết chút ít, cháu sao có thể nói bừa được. Chú liên hệ xong thì bảo cháu, đảm bảo không có vấn đề. Cứ thế đi.

Đường Sinh thở phào một cái, từ từ nhắm mắt lại liên tưởng về những kiến thức uyên bác mà ông cụ Ninh để lại cho hắn. Bao nhiên kiến thức về sông núi, địa lý, điển cổ, tất cả lần lượt xuất hiện trong đầu hắn. Tuy là đang tự ép mình phải ngẫm nghĩ về những kiến thức này, nhưng quả thực lợi ích thu được là không ít. Là con người thì phải lấy roi quất vào sau đít thì mới chịu chăm chỉ.

Mặt khác hắn cũng biết việc này không phải một chốc một lát là có thể làm được, trước khi đi hắn cũng đã gọi điện cho cậu hai, dặn rõ phải giữ chân đoàn công tác thị sát mấy ngày, nếu không được thì cứ giả ốm năm ba hôm, sau khi hắn từ thủ đô quay về thì sẽ có quyết định.

Cái này chỉ là một mặt, đồng thời cũng thông qua quan hệ của chú tư ở thủ đô, nói trước một tiếng với người quen ở ngân hàng nhà nước và uỷ ban giám sát ngân hàng. Muốn cứu được cậu hai thì phải tìm người quen ở trên này. Năng lực làm việc của chú tư quả thực ghê gớm, lúc sáu giờ bọn họ gặp mặt, chú tư đã báo cho hắn biết, đoàn công tác thị sát ba bốn ngày sau mới xuống Giang Trung, bởi vì một vị lãnh đạo quan trọng nào đó cần triệu tập một hội nghị tiền tệ vô cùng quan trọng, thật ra đây chỉ là một chút thủ đoạn của Đường Thiên Tứ mà thôi. Đường Sinh nghe thấy vậy mà không khỏi cười lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.