[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia

Chương 374 : Cục diện thay đổi(1)




Bích Tú Hinh vẫn còn ở Phượng Thành, hai ngày sau khi Đường Sinh rời khỏi đó hành động mạnh mẽ như sấm sét ở Phượng Thành cơ bản cũng hoàn thành, hai cha con Lý thị đã bị bắt, cậu con trai được đưa vào viện kiểm soát trước, sau đó Phó chủ tịch Lý cũng chính thức được giao cho Viện kiểm soát.

Sáng hôm đó Lục Như Hành đích thân dẫn cán bộ Thành ủy đi khảo sát ở tập đoàn Phượng Khí, đồng thời có phát biểu.

Lúc hắn còn đang hăng hái nói chuyện, cũng đồng thời nhắc đến những chuyện đau lòng xảy ra trong thành phố gần đây, cũng nhân cơ hội này xin lỗi Giám đốc tài vụ Phượng Khí Bích Tông Nguyên người bị cơ quan chấp pháp đánh bị thương, đây cũng là một sự hạ mình đối với Bích Tú Hinh.

Đương nhiên, sự hạ mình này cũng khiến sự oán hận trong lòng Bích Tú Hinh tiêu tán hết, hơn nữa sáng hôm nay tài xế của em trai cô đã báo cho cô tình hình mới nhất của nó, tài xế cũng lặng lẽ nghe theo lời cô ta tìm một người con gái cho Bích Tông Nguyên thử, kết quả không tồi: ‘Tiểu tử này không bị tàn phế, hôm qua còn rất vui vẻ. Nửa đêm còn ra ngoài tìm lạc thú, vì vậy cảm xúc u buồn của Bích Tú Hinh đã hết.

Sau khi thư kí Lục nói xong, Bích Tú Hinh cũng bảo Sở Hùng Đông đại diện cho Phượng Khí phát biểu, sẽ cống hiến hết sức mình về việc xây dựng Phượng Thành trước sau như một.

Sau khi hội đồng quản trị xem xét đồng ý tước bỏ chức vị Giám đốc tài vụ của Bích Tông Nguyên và người lên thay thế là Uông Sở Tình, Bích Tông Nguyên cảm thấy rất mất mặt, đòi về Giang Lăng, gã bảo không còn mặt mũi nào ở lại Phượng Thành nữa, nên Bích Tú Hinh cũng đồng ý cho gã trở về, trong lòng cũng sợ gã suốt ngày gây chuyện trước mặt Đường Sinh, Đường Sinh mặc dù khoan dung độ lượng nhưng em trai cô không phải loại ngươi khoan dung, hai người bọn họ tốt nhất nên ít gặp mặt thì hơn.

Tới buổi chiều Bích Tú Hinh nghĩ một mình cô ở lại Phượng Thành cũng vô nghĩa thà rằng về Giang Lăng cho xong, còn đối với việc đầu tư hạng mục tại Thị trấn Tùng Sơn ở Phượng Thành vẫn chưa có quyết định cuối cùng, chủ yếu tùy vào thành phố Phượng Thành sẽ đưa ra chính sách thế nào, đợi vài ngày nữa mới có kết quả.

Khi mặt trời lặn, Bích Tú Hinh quyết định lên tàu về Giang Lăng thì Đường Sinh gọi điện thoại tới bảo cô ta đến tỉnh một chuyến.

- Cậu bảo tôi đi tôi phải đi sao? Tôi là loại nữ nhân gọi thì đến, đuổi thì đi sao?

Bích Tú Hinh trong lòng vui mừng, nhưng ngoài miệng lại giọng điệu khinh thường

- Sao? Hạng mục mới à? Tham gia vào cổ đông ngân hàng Nam Hối sao? Cậu có nhầm không vậy? Chính quyền tỉnh bên đó thông qua được sao?

- Chị Hinh, việc do người làm, tôi chỉ đề nghị vậy thôi, tham gia vào cổ đông ngân hàng Nam Hối là một hạng mục, ngoài ra tôi còn định thành lập một công ty quản lý quỹ chuyên xử lý thanh khoản cho ngân hàng, gần giống như công ty quản lý quỹ ở Giang Lăng, nhưng khác nhau ở chỗ công ty quản lý quỹ ở Giang Lăng đằng sau là chính quyền Thành phố, còn của tôi là tư nhân hóa, Cần Sinh sẽ đứng sau làm chỗ dựa, chỉ cần tôi có thể đảm bảo được nguồn vốn thì tôi có thể nắm quyền kinh doanh của ngân hàng Nam Hối, vì Chủ tịch ngân hàng Nam Hối là bác hai Liễu Vân Cương của tôi, chị có muốn đầu tư hay không? Một khi triển khai kinh doanh cái này rồi thì sau này sẽ xây dựng được một dòng vốn lớn mạnh hơn, làm hết tất cả nghiệp vụ, xây dựng hệ thống công nông thương, chẳng lẽ cô không muốn tham gia sao?

-Hừ, đừng lừa dối tôi, bây giờ tôi đã phát hiện được, tên tiểu tử như cậu mỗi lần làm gì đều có mục đích chính trị phía sau, chỉ là tôi nhất thời không thấy được mà thôi, được thôi, coi như có chút động lòng, tôi ngồi tàu cũng bảy tám tiếng, đến khuya mới đến Nam Phong

-OK, tôi sẽ tự mình đến ga tàu tiếp đón Tổng giám đốc Bích đại giá.

Đường Sinh tắt máy xoay nhẫn trong tay

-Hừ, viện trợ có hy vọng.

Có thể lừa được Bích Tú Hinh đến đầu tư là một khởi đầu tốt, dựa vào miệng lưỡi ngon ngọt của mình để thuyết phục mụ ta là hoàn toàn có khả năng mà.

Thành lập công ty quản lý quỹ mang tính chất tư nhân không phải không có khả năng nhưng phải có chứng nhận của ngân hàng trung ương và hiệp hội ngân hàng, bởi vì các nghiệp vụ ngân hàng không dễ dàng giao cho các ngân hàng tư nhân xử lý, ngân hàng tư nhân không có sự bảo đảm, nếu càng làm càng tệ thì còn có ai dám đến?

Nhưng bước đầu chỉ cần có khả năng cùng Bích Tú Hinh hợp tác là đã có triển vọng, thực lực kinh tế rất quan trọng, sau đó mới tới mối quan hệ với ngân hàng, bây giờ Liễu Vân Cương vẫn là chủ tịch ngân hàng Nam Hối, ông ấy vẫn có quyền quyết định đối với tất cả các khoản nợ của ngân hàng Nam Hối.

Ba ngày, thời gian ba ngày hình như chỉ còn lại hai ngày nữa, phải nắm chắc được hạng mục này trước khi tổ thị sát của ngân hàng trung ương và hiệp hội ngân hàng đến.

Cho nên Đường Sinh đành phải tranh thủ cả thời gian ban đêm để làm việc này, hắn thật sự không còn cách nữa, vừa nghe xong điện thoại của Bích Tú Hinh liền gọi cho bác hai Liễu Vân Cương bàn về ý tưởng này của hắn

- Đại ý là như vậy, bác hai phải quyết đoán, đem gánh nặng đẩy lại cho cháu, thống kê tất cả những khoản tiền nợ chết của ngân hàng Nam Hối, lấy phương thức gán nợ thấp nhất để xử lý, ngày mai bác làm việc này đi, phát huy hết sức ảnh hưởng của bác ở ngân hàng Nam Hối. Khiến cho cái kế hoạch vừa có thể làm lớn vừa có thể cải tử hoàn sinh này nhanh chóng hình thành.

Liễu Vân Cương rất kinh ngạc, như vậy cũng được sao? Lại nói đây là con đường duy nhất rồi, liệu rằng có thể cải tử hoàn sinh?

Màn đêm buông xuống, Đường Sinh còn đang định ở nhà cùng với mẹ, Đường Cẩn, Trần tỷ và Ninh Hân ăn tối, không ngờ Uông Sở Tình nói muốn hẹn hắn ra ngoài, Đường Sinh liền cầm chìa khóa một mình đến điểm hẹn, Trần tỷ cũng không đòi đi theo.

Vì có mẹ Liễu bên cạnh, Đường Cẩn và Ninh Hân cũng vậy, đều không đòi đi theo hắn, chỉ biết chừng mắt nhìn hắn một mình đi hẹn với mỹ nữ nào đó, hắn nói rất dễ nghe, chuyện của Uông nữ có liên quan đến tranh chấp giữa hai nhàLiễu Uông, là nhân vật quan trọng nhất định phải đi gặp.

Tại một quán ăn nào đó ở Nam Phong, Đường Sinh và Uông Sở Tình cùng gặp mặt, gọi hai phần cơm và hai bình rượu, thắp nến, như cặp tình nhân đang hẹn hò vậy, đây rõ ràng là bữa ăn của tình nhân mà, do bọn họ đi nhầm, muốn thối lui nhưng lại thấy mất mặt.

Uông Sở Tình thật ra là đến đây để an ủi Đường Sinh, cô cũng biết Liễu thị sẽ sụp đổ. Theo tin tình báo mới nhất trong gia tộc, Lão tam nhà Liễu gia đang xích mích với những người tình của ông ấy, thậm chí có thể còn có việc giữ người này bỏ người kia. Lão thu hồi tất cả những chiếc xe đẹp, nhìn bộ dạng có vẻ như muốn định giá rồi.

Với những tình hình như vậy có thể thấy Liễu thị đang giãy giụa lần cuối, nhưng liệu tất cả những điều này có ý nghĩa gì nữa chứ? Đáp án chắc chắn là không có.

Nhưng Đường Sinh vẫn đến điểm hẹn với phong thái ung dung, điều này thật khiến Uông Sở Tình khâm phục, ‘Nam nhân này thật khác người, có lẽ hắn vẫn chưa nghĩ đến tình cảnh sau khi Liễu thị sụp đổ nhỉ? Việc này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới cha hắn Đường Thiên Tắc, ôi.’

Khi bắt đầu bữa cơm, Đường Sinh còn sảng khoái mời rượu Uông Sở Tình, sau cùng Uông Sở Tình chịu không được nên mở lời nói trước…

-Đường Sinh, thật ra, thật ra chị Hinh có cho tôi một ý kiến, bảo tôi nhận một người em trai nuôi, tôi từ trước tới nay vẫn ngại nói…

-À, việc đó rất tốt mà, tôi còn rất muốn có một người chị giỏi giang xinh đẹp như chị Sở Tình quan tâm tới tôi, nhưng…chị Sở Tình phải suy nghĩ cho kỹ nhé, có một số việc sau khi xảy ra rồi, thì tình thế cũng theo đó mà thay đổi. Tôi chỉ sợ đến khi ấy chị lại ghét bỏ tôi.

Hắn càng nói như vậy, Uông Sở Tình càng cảm thấy con người hắn rất thành thật, tự nhiên lại thấy cảm động,

-Tôi nhận cậu làm em trai nuôi, đơn thuần chỉ là chuyện riêng của tôi, không gây bất cứ ảnh hưởng gì đến lợi ích của gia tộc. Giả sử cậu nghèo đến nỗi không xu dính túi, tôi cũng vẫn nhận cậu.

Đường Sinh cười khổ,

-Tôi không đến nỗi nghèo đến như vậy chứ? Nhưng thành ý của chị Sở Tình, tôi đã cảm nhận được, được rồi, uống cạn ly rượu này, chúng ta là chị em nuôi rồi!

Hai người cụng ly, uống xong rượu, Đường Sinh đưa ngón tay út ra,

-Chúng ta cùng ngoéo tay đi.

-Sao vậy, sợ tôi đổi ý sao?

Khuôn mặt thanh tú của Uông Sở Tình ửng đỏ, nhưng cô ta cũng không do dự đưa tay ngoéo tay với Đường Sinh.

- Cũng có ít nhiều cảm thấy không chân thực! Tôi và em trai chị Uông Triệu Quân là kẻ thù, chị đứng ở giữa e là khó xử.

Uông Sở Tình cười thản nhiên,

-Cậu ta là cậu ta, tôi là tôi, không liên quan gì đến nhau. Nhưng làm em trai nuôi của tôi, phải chấp nhận ba điều. Thứ nhất, khi tôi tức giận cậu phải làm cái thùng trút giận cho tôi, bị tôi véo tai hoặc véo mông, cũng không được kháng cự.

- Hả, không phải chứ? Phận làm em lại thiệt thòi như vậy sao?

Đường Sinh nghẹn ngào,

- Sao chị không nói trước cho tôi biết?

-Nói trước cho cậu rồi, cậu còn có thể nhận tôi làm chị nuôi được sao?

Uông Sở Tình bật cười, phong tình vô cùng, lại nói tiếp,

- Bây giờ cậu muốn đổi ý cũng không được nữa, nghe tiếp đây. Thứ hai, phải xem tôi như chị gái ruột của cậu, có chuyện không được giấu tôi. Nếu tôi phát hiện cậu giấu tôi, tôi sẽ trừng phạt cậu thật nặng, lấy roi da đánh vào mông cậu cũng có khả năng, nghe rõ chưa?

- Hả, cái này giống như hiệp định Nữ vương vậy? Xem ra chị đang ở thế mạnh, tôi có hối hận cũng không được nữa, không đồng ý mà được sao?

-Đương nhiên không được nữa!

Uông Sở Tình lại càng đắc ý,

-Thứ ba, không được có ý xấu với tôi, nếu không sẽ cắt cậu nhỏ của cậu…

Khi nói những lời này mặt chợt ửng hồng, nhưng không thể không giao kèo cụ thể được, bởi vì tên Đường Sinh này nữ nhân quá nhiều, có thể thấy tính tình hắn thế nào.

Đường Sinh tự nhủ, ít nhất trước mắt, tôi vẫn chưa có ý đồ xấu gì với cô, nhưng cô lại lộ rõ bí mật tâm tư của mình, nếu trong lòng cô không lo lắng về phương diện kia thì sao có thể nói như vậy? Như vậy có thể cô đã có ý đồ khi nhận em trai nuôi rồi? Thú vị đây.

Chị nuôi, em trai nuôi, từ ‘nuôi’ này là một từ nhưng cứ gọi liên tiếp mười lần mà xem sẽ phát hiện ra từ ‘nuôi’ có một từ đó sẽ biến thành một câu có ý nghĩa khác hoàn toàn đó là: ‘chị nuôi, chúng ta làm chuyện đó đi’

Chị Sở Tình đừng trách tôi nghĩ sai, từ lúc bắt đầu chúng ta bắt đầu nhận làm chị em nuôi đã là sai lầm rồi, từ ‘nuôi’ này có thể thay đổi đấy.

Cô cần em trai nuôi, tôi cần chị gái nuôi, cũng là cùng chung chí hướng. Có thể sẽ có một ngày, chúng ta sẽ trở thành thân thiết. Uông Sở Tình cũng không ngờ Đường Sinh hư hỏng đến như vậy, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi,cô liền nói:

- Giữa nhà họ Liễu và nhà họ Uông cũng có khá phức tạp, nhưng nếu phân tích từ góc độ khách quan, tôi lại không cho rằng Uông thị phải chịu trách nhiệm gì. Có một ngày, Đường Sinh cậu sẽ hiểu rõ chân tướng.

-Phải không? Nhưng chị Tình nói gì tôi nghe cũng không hiểu lắm, thôi chúng ta uống rượu đi!

Đường Sinh cũng biết Uông thị chẳng qua cũng chỉ là một trong số những người mà dòng họ Vương lựa chọn để tiếp nhận Liễu thị và khống chế Nam hối. Nhắc đến việc cạnh tranh với Liễu thị cũng có chút miễn cưỡng, vì vậy nên hắn làm bộ như nghe không hiểu.

Uông Sở Tình thở dài trong lòng, tự nói ‘đợi mọi việc xong rồi tôi sẽ giải thích cho cậu đầu đuôi câu chuyện, bây giờ nói sẽ phức tạp, chà!’

Đương nhiên Uông Sở Tình không biết có một số việc đang xuất hiên và thay đổi, thậm chí còn đang phát triển theo hướng mà cô không hề ngờ đến được.

Sau khi từ tiệm ăn đi ra, trong lòng Đường Sinh vẫn còn nghĩ đến những việc đó, nghĩ làm thế nào để có thể hợp tác được với Bích Tú Hinh, làm thế nào để thuyết phục ả, vì vậy vẻ mặt có vẻ ủ dột. Nhưng Uông Sở Tình lại cho rằng hắn đang bị ảnh hưởng bởi suy bại của Liễu thị.

- Đi nhảy đi, chúng ta cùng thả lỏng một chút. Có thể sẽ dứt bỏ được sự phiền muộn.

Uông Sở Tình cũng chỉ là có lòng tốt mà thôi, nhưng không hề biết Đường Sinh cơ bản không sầu muộn như vậy. Thật ra hắn đang tràn đầy tự tin có thể thay đổi được cục diện, chỉ cần xem hắn có thể thuyết phục được Bích Tú Hinh hay không, bác Hai có thể rút được một hạng mục mới nào đó của ngân hàng Nam Hối hay không, còn phải xem phần mộ tổ tiên Liễu gia có thể chuyển sang một hướng phong thủy mới hay không.

Tất cả những điều đó đều là những yếu tố không thể thiếu để thành công, hơn nữa thời gian cũng rất gấp rút, hai việc trước phải hoàn thành xong trong hai ngày.

Áp lực thì tương đối lớn, nên phải đi thả lỏng một chút, Đường Sinh cùng Uông Sở Tình đã vào một phòng nhảy nào đó của Nam Phong. Sở Tình nhận em trai nuôi rồi, với những tình huống xảy ra sau này sẽ đối đãi với Đường Sinh thân thiện như chị em, những gì có thể làm được cô sẽ làm.

Có lẽ cũng đã hết sức, nên muốn thả lỏng một chút, lần đầu tiên Uông Sở Tình để lộ vẻ mê hoặc quyến rũ trước mặt Đường Sinh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.