[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia

Chương 370 : Cuộc chiến giữa hai nhà Liễu, Uông (1)




Một đêm đầy hãi hùng ở Dương thành, ánh sáng của ngày mới cũng đã lan toả đến thành uỷ Dương thành. Nhưng cũng trong buổi sáng ấy, Uỷ ban chính trị pháp luật nhận được điện thoại của chủ nhiệm sở chính pháp tỉnh-Chung Hoài Nhiệm. Cuộc nói chuyện chủ yếu xoay quanh vụ nổ súng tối qua tại Dương thành.

Cụ thể nói những gì thì không rõ nhưng tóm lại, thành uỷ Dương thành đã cử tổ chuyên án điều tra anh em nhà Tam Cẩu Đản. Còn về cái chết của bọn chúng thì không có điều tra. Người trong thôn cũng không dám hỏi, nhưng ai ai cũng biết rõ, có một số người mà thế lực của họ quá mạnh.

Đáng lẽ thôn đã báo cáo tình hình lên huyện. Trên huyện mới sáng sớm đã chuẩn bị xuống hiện trường xem xét. Ai ngờ đâu thành uỷ đã gọi điện đến chất vấn, chỉ đaọ điều tra lại từ đầu. Như thế, tình hình bỗng chốc thay đổi. Có rất nhiều người vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng người trong thôn đã bắt đầu khua chiêng gõ trống ăn mừng. Tên cường hào ác bá cuối cùng cũng gặp báo ứng. Miêu Miêu và em trai ở nhà cũng gõ nồi gõ chậu vui mừng khôn xiết.

Tiễn đưa Tam Cẩu Đản là những người dân trong thôn rất vui vẻ, hả hê. Nhờ sự giúp đỡ của họ và lời kêu gọi của lão bí thư mấy chiếc xe kẹt cứng trong hố được kéo lên thuận lợi. Con đường cũng được san lấp bằng phẳng tiễn thần hộ mệnh của họ lên đường. Đường Sinh cũng đưa ba mẹ con Trần Tú Liên đi theo.

Lúc điều tra viên từ huyện xuống tới thôn, chiếc X5 đã chạy xa từ lâu. Có vẻ như bọn họ cũng không phải đến để bắt người, vì căn bản không cảnh sát nào hỏi ai đã giết người. Những người dân trong thôn cũng vui vẻ làm ngơ. Nếu có người hỏi đến cũng chỉ nói ba chữ: tôi không biết.

Uông Sở Tình suốt dọc đường cũng không hỏi gì Đường Sinh, lại càng không hỏi chị Trần. Chuyện chị Trần có súng cũng do tình cờ mới biết, ngay cả Bích Tú Hinh cũng không biết chuyện của chị Trần. Không phải là người phụ nữ bên cạnh Đường Sinh, thì không nên biết những bí mật này.

Trần Tú Liên lần đầu tiên ngồi xe kể từ 3 năm trước. Đối với Trần Tú Liên đó là chuyến xe đầy hy vọng. Không cần biết bản thân còn sống nổi hay không, cũng đáng lắm chứ!

Đường Sinh ngồi ở ghế cạnh tài xế, ôm Miêu Miêu trong lòng. Cô bé lần đầu tiên trong đời được ngồi xe ô tô, sung sướng hưng phấn tới nỗi không biết mình đang ở thế giới nào. Về chuyện sắp xếp cho gia đình Trần Tú Liên, Đường Sinh có nghĩ qua. Dự định là sẽ đưa gia đình tới thủ đô, một mặt là để chữa bệnh, mặt khác là đưa Miêu Miêu, Đản Đản vào cơ quan tổ chức bí mật. Từ nhỏ sẽ đào tạo các em. Khi trưởng thành, nếu trở thành lực lượng quân đội cống hiến vì lợi ích quốc gia, các em sẽ là những người trung thành nhất.

Đợi tới khi bọn họ tới Kinh Thành, chú tư Đường Thiên Tứ sẽ lo liệu mọi chuyện. Ở Nam Phong hiện giờ cũng đã có người chuẩn bị đưa bọn họ đi.

Trưởng phòng Liễu không biết chuyện này. Đường Sinh cũng không nói cho mẹ hắn biết chuyện hắn đang làm. Rốt cuộc thì cũng chẳng phải là chuyện gì to tát!

Thế nhưng người ngồi đằng sau hắn Uông Sở Tình lại lo lắng. Trên đường cô cứ ngóng theo mấy chiếc xe cảnh sát chạy ngang qua. Cô trong lòng bồn chồn. Chuyện này rốt cuộc là có người chết cơ mà! Cũng không biết rõ chị Trần là ai. Đối với chuyện giết người chị cũng thờ ơ thản nhiên. Thật khâm phục!

- Chủ nhiệm Đường, chuyện này dù sao thì cũng phải nói cho rõ ràng chứ? Tôi cũng không biết rõ thân phận của chị Trần. Nhưng mà cũng nên giải thích chứ?

Ý của Uông Sở Tình là làm sao giải thích với cơ quan pháp luật. Chắc chắn cục cảnh sẽ điều tra cho ra ngọn ngành.

- Cần giải thích à?

Đường Sinh quay nửa đầu lại, đuôi mắt hướng về phía khuôn mặt xinh đẹp của Uông Sở Tình đang ngồi ngay sau băng ghế sát phía sau. Tiếng thở dốc của cô rõ ràng đến nỗi có thể nghe thấy. Nghe nói có những người phụ nữ người có mùi thơm làm người khác không thể cưỡng lại được. Trong chốc lát, Đường Sinh đã bị thu hút.

- Không cần sao?

Nét mặt Uông Sở Tình có chút sợ hãi. Nói thật lòng, mạng người là chuyện trọng đại. Chẳng lẽ không phải giải thích rõ ràng sao?

- Hừ, nếu người là do tôi giết, chắc phải giải thích một chút. Còn chị Trần, tôi nghĩ là không cần. Lý do biện minh của chị ấy nhiều lắm, cơ quan có thể điều tra được chị ấy là rất ít. Không phải là viện cớ bừa bãi thì đều được. Tất cả chỉ là trừ an diệt ác, bảo vệ điều lành.

Thật ra, sau chuyện xảy ra đêm qua, Uông Sở Tình cần phải làm quen lại với Đường Sinh và chị Trần. Đối với Đường Sinh, cô cũng hiểu rõ một phần. Nhưng về phía chị Trần thì không thể hiểu rõ. Trên người chị ta có súng. Có thể tượng tượng ra chị ta đến từ một nơi đặc biệt. Rốt cuộc thì ở đâu?

Câu hỏi này có lẽ sẽ tạm thời bám lấy tâm trí Uông Sở Tình. Nhưng hiện giờ cô đang làm theo cách Bích Tú Hinh nói: kéo gần quan hệ với Đường Sinh. Có lẽ nhận đứa em trai nuôi này sẽ có nhiều lợi ích đây. Chắc sẽ không bị hắn hại đâu?

Vừa nghĩ tới đây, Uông Sở Tình nghe tim đập thình thịch. Nghĩ tới Mai Chước, nghĩ tới La Sắc Sắc, nghĩ tới người cũng có chút quan hệ mờ ám với hắn có Bích Tú Hinh, còn có cả Vương Tĩnh, Ninh Hân ở Giang Lăng, thậm chí là người rất coi trọng hắn Quan Cẩn Du.

Những người phụ nữ kể trên ít nhiều cũng đều có dây dưa rễ má với tên tiểu tử này. Mình, cũng có sao? Nghĩ đến đây cô có chút do dự.

Lại nghĩ về chuyện gia đình phải trở về giải quyết, lòng lại ngổn ngang. Có lẽ sẽ vì chuyện đó sẽ kéo Đường Sinh về phía đối lập với mình. Khi nghĩ tới điều này, trong lòng bỗng có cảm giác tội lỗi mơ hồ. Đó là cảm giác mơ hồ!

Không biết tại sao lại xuất hiện cảm giác kì lạ như vậy. Trong chốc lát, Uông Sở Tình đắm chìm trong dòng suy nghĩ như đang ở một thế giới khác.

Thời gian tiếp xúc với hắn ngắn, không thể nói là có gì sâu sắc. Nhưng những gì để lại trong lòng cô lại sâu sắc đến kì lạ. Hắn quả thật kì lạ! Trải nghiệm trên đời bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ có một người trong quãng thời gian ngắn như vậy mà khiến cô ấn tượng sâu sắc đến như vậy!

Trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng xảy ra trong đêm qua. Chỉ một câu nói ngắn gọn như gió thổi mây bay của hắn là đã kết thúc một mạng người, dù cái mạng đó dính đầy tội ác. Nhưng trông Đường Sinh không giống như nhân vật nắm giữ quyền sinh tử của người khác. Hắn cứ như thế cũng được đấy chứ?

Đương nhiên, Đường Sinh làm sao có thể cứ như thế được chứ? Gặp thấy lũ súc sinh đang sống trơn trơn, hắn mới thật là nhịn không nổi. Với lại ở nơi hang cùng núi cốc thế này, lửa có bốc lên thì nước xa cũng không cứu nổi. Đổi lại trong thành phố, nơi mà có đầy đủ luật pháp, hắn tự nhiên sẽ biết ứng biến, không manh động đi bắn người như thế. Đó thật ra cũng không phải là chuyện hắn làm. Thỉnh thoảng một lần. Có thể bỏ qua!

Nhị Thế Tổ của chúng ta thế lực hùng mạnh, có thể gánh vác được! Anh em nhà Tam Cẩu Đản mấy cái mạng cỏ rác đó, có so được với Nhị Tế Tổ sao? Tất nhiên là không! Cho nên mới có thể dễ dàng xử lý bọn chúng. Thậm chí còn không phải gánh bất cứ trách nhiệm gì.

Có chút bổn phận gì thì cũng sẽ do chị Trần đảm trách. Ví dụ như cấp trên sẽ xử phạt chị Trần chút gì đó. Nhưng cũng chẳng sao cả!

Như Đường Sinh đã nói hôm qua, thời tiết xấu tới nửa đêm đã chuyển tốt. Sáng sớm lúc mới thức dậy, bầu trời xanh trong vô tận. Mây đen âm u ảm đảm đã bị quét sạch. Lớp băng trên mặt đất cũng dần bốc hơn. Thời tiết thay đổi một cách đột ngột. Thật là thần kì!

Hơn nữa, tối qua lại xảy ra một vụ tai nạn làm bị thương hơn 10 người. Nhưng đa số là bị thương nhẹ, không có ai tử vong.

Vận mệnh vốn đã được ông trời an bài. Ai tin cũng được mà không tin cũng được. Ngẩng đầu 3 thước, thần thánh sẽ ở nơi đó. Nhìn không thấy! Sờ không tới!

Buổi trưa khi trưởng phòng Liễu ăn trưa cùng Đường Cẩn, đột nhiên có điện thoại của con trai:

- Cái gì? Con đã lên tỉnh rồi hả?

Đường Cẩn bỗng giật mình, a, tên khốn lại tới rồi? Ồ, tôi nhớ hắn quá. Sao nhanh thế mà lại xuất hiện rồi. Ái, cũng không nhanh, cũng phải đến 2 tuần rồi còn gì. Có lẽ cuộc đời mình thì khó qua. Khi giờ phút đó đến, cảm giác thời gian như tên bay vậy.

Sau khi cúp máy, Liễu Vân Huệ chăm chăm nói với Đường Cẩn:

- Tiểu Cẩn, xe Đường Sinh vào tỉnh rồi, nói là có chút việc cần phải xử lý, buổi trưa không về ăn cơm. Tối nay chúng ta nấu chút gì đãi bọn họ nhé.

Đường Cẩn gật gật trán

Phía hậu viện của lầu chính uỷ, Chung Hoài Nhiệm đích thân lo liệu mọi thứ. Hai chiếc xe chuẩn bị vào thủ đô là do Chung Hoài Nhiệm đồng ý thông qua. Ông ấy biết là những người trong vụ đấu súng, người là do chị Trần trong Cục cảnh vệ Trung ương bắn. Cho nên cũng chẳng có gì đáng phải nói nữa. Trần Tú Liên mặt đầm đìa nước mắt, không dám tin vào cảnh tượng đang xảy ra trước mắt. Chị chỉ biết người đó là quan, là quan lớn.

Nhưng mà Đường Sinh bắt tay với người đó. Ít nhất thì cũng phải mười mấy cảnh sát đứng sau người đó. Những cảnh sát đó toàn là cảnh đốc trở lên.

Bọn họ không nói chuyện, chỉ lẳng lặng dồn ánh mắt vào Đường Sinh và Chung Hoài Nhiệm. Chị Trần và Uông Sở Tình cũng có mặt.

Đường Sinh đỡ Trần Tú Liên lên xe, vỗ vỗ cánh tay gầy yếu chỉ trơ lại xương của chị, nói:

- Trần đại tỷ đừng suy nghĩ gì nhiều nữa, hãy yên tâm vào thủ đô chữa bệnh. Lũ trẻ sẽ được đưa vào quân đội nuôi dưỡng. Chúng nó sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Mười năm nữa thôi các con chị sẽ trở thành những quân nhân nòng cốt của tổ quốc. Không có cha, việc đó không cần vội. Chính phủ cũng có tình yêu và sự quan tâm, chỉ là nhất thời ở vùng sâu xa, sự quan tâm chưa tới nơi tới chốn. Để mẹ con chị phải chịu khổ rồi! Bọn ác bá nhất thời hoành hành, cũng không thể gây tai ương cả đời. Trời đất không dung tha cho bọn chúng đâu. Đại tỷ, lên đường bình an!

- Cảm ơn tiểu ân công! Miêu Miêu, Đản Đản mau khấu đầu cảm ơn ân công. Anh ấy chính là người cha thứ hai của các con.

Trần Tú Liên khóc nghẹn không thành tiếng.

Miêu Miêu và Đản Đản vừa định quỳ xuống đã được Đường Sinh ngồi xuống ôm trọn vào lòng. Miêu Miêu nói:

- Miêu Miêu không cần cha, mai này cũng cần cha. Vì cha từ lâu đã bỏ mặc mẹ con Miêu Miêu rồi. Anh trai, mãi mãi là anh trai của em!

Cô bé chớp chớp đôi mắt sáng trong. Khi nước mắt lưng tròng, cô bé đưa chiếc miệng nhỏ nhắn in lên khuôn mặt Đường Sinh.

Tiễn hai chiếc xe cảnh sát đi, Đường Sinh bọn họ cũng đi khỏi lầu trụ sở chính pháp tỉnh. Uông Sở Tình bây giờ thì đã hiểu Đường Sinh tại sao lại nói không cần giải thích. Người vừa được gọi là chủ nhiệm Chung lúc nãy rõ ràng là Uỷ viên thường vụ tỉnh, uỷ viên uỷ ban chính trị pháp luật Chung Hoài Nhiệm. Còn phải giải thích gì nữa?

Đúng vậy, có Chung Hoài Nhiệm giải thích với chính quyền địa phương là đủ, căn bản không cần Đường Sinh hay chị Trần xuất đầi lộ liện.

Cũng có tin tức gia đình gửi cho mình, nói là mạng lưới quan hệ của Đường Thiên Tắc ở Giang Lăng trên tỉnh rất rộng. Khi Tần Quang Viễn rớt đài, Đường Thiên Tắc đang ở Khách sạn Trung Hoàn mời không ít người uống rượu. Bây giờ nhìn lại quả không phải là giả, ngay cả Đường Sinh cũng có thể tới đây bắt tay với chủ nhiệm Chung.

Trong lòng Uông Sở Tình có chút áp lực. Chú hai trong nhà muốn tranh giành chức chủ tịch ngân hàng Nam Hối với Liễu Vân Cương. Bất kể có được hay không, cũng đều đem Uông Thị phơi bày triệt để trước mặt Liễu Thị. Liễu Thị là họ hàng bên ngoại với nhà họ Đường. Đường Thiên Tắc lại là con rể nhà họ Liễu. Hắn sẽ khoanh tay đứng nhìn sao? Thế này thì nhà họ Đường không chỉ có máu mặt trên tỉnh, chỉ sợ là ở trên thủ đô cũng có thế lực mạnh tương đương? Haiz!

Điều này có thể đoán ra từ thái độ khiêm tốn và thân thiết mà chủ nhiêm Chung đối với Đường Sinh. Cấp trên không dễ gì lại cúi mình với cấp dưới như thế.

Đưa Uông Sở Tình tới sân lớn nhà họ Uông, từ xa đã dừng xe lại. Là Uông Sở Tình kêu dừng lại, Đường Sinh cũng chẳng có ý kiến gì. Hắn cũng xuống xe theo:

- Tôi tiễn chị Uông thêm một đoạn. Không thể để bọn côn đồ ngoài đường thấy được chỗ trống chứ!

Khuôn mặt xinh đẹp mỏng manh của Uông Sở Tình đỏ ửng, theo thói quen lấy tay che miệng. Cử chỉ ngượng ngùng rất nữ tính này cũng chỉ thực hiện trước mặt Đường Sinh. Đối với người khác, cô tự tin có thể xử sự thản nhiên. Nhưng trước mặt Đường Sinh thì đã không thể kiềm chế được. Cô thầm trách mắng bản thân thật vô dụng.

Cảm giác kì lạ này không biết từ lúc nào vô tình đã hình thành. Khi Uông Sở Tình phát hiện thì nó đã xuất hiện rồi. Cũng vì thế mà cô cảm thấy căng thẳng, cô biết cảm giác đó xuất hiện có nghĩa là gì. Liếc mắt nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mắt lại cảm thấy không bằng lòng. Tại sao mình lại phải sợ hắn? Hắn chẳng phải chỉ là một thằng ranh mới học lớp 11 thôi sao? Không sợ, không sợ!

Cô cứ động viện bản thân như vậy, cất giấu những cử chỉ hành động nữ tính làm cho đàn ông hay tưởng tượng đi. Không thể để hắn biết được. Nếu không trong lòng hắn sẽ đắc ý lắm đây. Lúc trộm nhìn Đường Sinh, không những không thấy hắn tỏ vẻ đắc ý, ngược lại còn nhíu mày đăm chiêu thâm trầm. Ánh mắt xa xăm nhìn về phía sân lớn ngôi nhà cao của Uông Sở Tình. Đó là tứ hợp viện, không phải là nhà cao tầng!

Mình lại đoán sai rồi. Hắn căn bản chẳng đắc ý cái gì cả. Thằng ranh này làm sao mà nhìn ra chứ? Tức chết đi được!

Khẽ ừ một tiếng rồi đi sóng vai cùng Đường Sinh về phía trước. Đang nghĩ hắn có chuyện gì muốn nói?

- Chị Sở Tình, quan hệ giữa người với người, tình bạn bè hữu nghị thật là đáng quý! Bỏ qua hết những danh danh lợi lợi, trong lòng em xem chị Sở Tình là người bạn. Nam và nữ cũng có thể kết bạn, cũng không phải là vì khoảng cách tuổi tác giữa chúng ta mà không thể kết bạn, cũng có một tình bạn khác biệt với tình yêu giữa nam và nữ chứ! Có người nói tình bạn giữa nam và nữ nếu không phát triễn đến cái giường thì không thể sâu sắc được.

Uông Sở Tình tim đập thình thịch. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong sáng của Đường Sinh thì cảm giác mình đã nghĩ sai.

Đường Sinh lại nói:

- Ý nghĩ đó thật là tục tĩu, nhưng sự tục tĩu cũng có cái lý của nó. Quan niệm và tư duy về phụ nữ truyền thống cũng dừng ở giới hạn này. Nhưng tình bạn chân thật vẫn tồn tại thật sự, chỉ cần chúng ta không nghĩ sai lệch đi là được. Tôi cũng không giấu gì chị, phụ nữ xung quanh em không thiếu, nhưng tôi không phủ nhận sự quý trọng của tôi đối với chị Sở Tình, lại càng không phủ nhận việc rất vui khi quen biết chị. Uhm! Việc quen biết rất đứng đắn, trên quan hệ làm ăn, trong cuộc sống có thêm một người bạn cũng nhiều thêm một con đường, bản thân tôi cũng thật lòng lắm, đúng chứ?

- Ừm, không phủ nhận điểm này. Lúc đầu chỉ nghĩ cậu là tên Nhị Thế Tổ không biết trời cao đất dày, bây giờ tôi mới phát hiện ra con người mới của cậu.

- Tôi chính là Nhị Thế Tổ, không có chí hướng lớn lao gì, ăn no ngủ kĩ kiếm chút tiền. Khi rãnh rỗi lại đi chọc ghẹo những cô gái xinh đẹp như chị Sở Tình đây. Ngoài đường gặp chuyện bất bình thì rút dao. Qua đường thì đỡ cụ ông cụ bà. Gặp người nghèo khổ thì giúp chút tiền bạc, gặp lũ lừa đảo thì bẻ gãy giò chúng nó. Thật ra tôi còn biết giả bộ hơn bọn chúng. Cuộc sống như vậy rất là hạnh phúc đấy!

Phù, Uông Sở Tình bật cười rất xinh đẹp. Ánh nắng của buổi chiều tà dần tắt, mắt Đường Sinh không tránh khỏi phải mở ra to hơn.

Sở Tình ho nhẹ một tiếng, Đường Sinh ngại ngùng vuốt mũi tiếp tục giả bộ ung dung. Thật ra đã thất lễ rồi. Cái này gọi là Uông Sở Tình trong lòng càng thêm đắc ý. Còn tưởng trong lòng hắn thật sự không để tâm. Hoá ra là đang giả vờ. Cô vừa nghĩ đến điều gì đó tích tụ trong lòng, nghiêm mặt nói:

- Nếu như, tôi nói là nếu như, hai nhà Uông Liễu có tranh chấp gì đó chúng ta còn là bạn chứ?

- Vẫn chứ! Con người tôi từ trước tới giờ công tư rõ ràng. Đàn ông phải có quan niệm của mình. Tôi sợ chị Sở Tình sẽ nghĩ lẩn quẩn thôi.

- Không đâu! Chúng ta móc nghéo nhé! Dù gặp chuyện gì, về mặt cá nhân, chúng ta vẫn sẽ là bạn.

Uông Sở Tình đưa ngón tay út nhỏ nhắn ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.