[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia

Chương 253 : Mảnh giấy của Quan Quan




Buổi biểu diễn văn nghệ chào mừng ngày lệ nguyên đán của trường Giang Cao được bắt đầu vào ngày hôm đó.mỗi lớp đều có một tiết mục, lớp 11A là lớp tập hợp tứ đại hoa khôi của trường Giang Cao, nên rất được mọi người mong đợi, mấy ngày trước họ đã bắt đầu tập luyện “Nét đẹp thanh xuân tổ múa lửa nữ”, trên trang internet của trường đã xôn xao cả lên.

Khi chính thức lên biểu diễn, không chỉ có bốn bông hoa đẹp là Đường Cẩn, Quan Quan, Ninh Minh, Tiểu Bàn , mà tất cả có mười hai người, Lục Tú Tú cũng có trong đó. Mười hai thiếu nữ với quần múa màu xanh và áo màu đỏ lửa, những cánh tay trắng nõn nà giơ lên, làm cho các nam sinh trong đội múa đều sưng cả lên.

Mắt của Tiểu Chu sáng rực lên, nhìn sang Đường Sinh đang đứng bên cạnh:

- Mẹ kiếp, tớ chịu không nổi rồi, cậu cũng sưng lên rồi hả?

Đường Sinh chẳng thèm nhìn cậu ta:

- Vừa nhìn thấy cậu là biết chẳng có tí phong độ gì rồi, mới như thế mà đã sưng rồi sao? Tớ nhìn chẳng có cảm giác gì hết.

- Tớ…, những người như tớ đây thì không có cách nào so sánh được với cậu rồi, mỗi ngày đều bên trái ôm Đường Cẩn còn bên phải có Quan Quan, không có cảm giác mới mẻ chứ gì?

- Cậu mới là đồ súc sinh , cậu đã sớm giải quyết Lục Tú Tú rồi, Đường Sinh và Quan Quan vẫn là thiếu nữ trong trắng nhất.

- Ẹc, không thể chứ? Loại cầm thú như cậu mà cũng chịu đựng được ư? Không phải là ”thổi tiêu” mỗi ngày đấy chứ?

Tiểu Chu rất kinh ngạc.

Đường Sinh mặc kệ hắn, ánh mắt lướt lên trên thân hình của Đường Cẩn và Quan Quan trên sân khấu, có lúc cũng nhìn sang Ninh Minh và Tiểu Bàn.

Đêm hôm trước còn bị Đường Cẩn tàn bạo bắn gà, vừa rồi có phản ứng thấy còn hơi đau. , Cô bạn Cẩn Cẩn cũng thật ghê gớm, chỗ mềm mại như thế mà cô cũng ra tay được, cái chính là sờ soạng trong tối nên không nhìn thấy gì hết. Đường Sinh có hét lên, nhưng mỹ nữ Cẩn cứ cho rằng hắn cố ý khoa trương, cô cảm nhận được chỗ đó chỉ toàn thịt chẳng có tí xương nào, mềm mềm bắn một tí thì có vấn đề gì quan trọng?

Nhưng thực tế đã khiến cho Đường Sinh rất thảm, nước mắt của tên xấu xa đều tuôn hết ra, nhưng trong phòng tối tắt đèn nên không nhìn thấy.

Sáng sớm khi cho Đường Cẩn nhìn ở trong phòng vệ sinh, cô mới phát hiện tím bầm hết, nghĩ lại đúng là mình đã quá tàn ác, làm người yêu trở nên bi thảm như thế, khi đó nước mắt hối hận cứ lã chã tuôn, ôm chặt lấy Đường Sinh, còn thề thốt sau này sẽ không bắn gà nữa.

Cho nên Đường Cẩn đã buồn bã hết một buổi sáng, khi lên sân khấu múa không tập trung đượcnhưng giả vờ không có gì rất vui vẻ, múa xong vào hậu trường, Quan Quan mới hỏi cô sao thế, Đường Cẩn vẫn còn đau lòng, vừa nghe hỏi xong thì nước mắt lại rơm rớm, chỉ có điều cố nínkhông cho nước mắt chảy ra, nhìn cô rồi nhỏ giọng nói:

- Tối qua khi bắn gà của hắn, hắn đã kêu lên rất thảm, thực chất còn rơi cả nước mắt, nhưng không có đèn nên mình đã không thấy, cứ cho là hắn đang giả vờ. Khi đó đích thực mình còn nghi ngờ hắn chơi trò quỷ gì, cho nên ra tay hơi mạnh, thấy rất vui nên đã bắn rất mấy lần, nhưng sáng sớm nay khi hắn cho nhìn ở nhà vệ sinh mình mới biết cái ấy của hắn đen thâm lên, mình rất đau lòng, Quan Quan, mình rất rất hối hận muốn chết đây.

Quan Quan vừa đỏ mặt vừa kinh ngạc nói:

- Lúc đó nghe thấy hắn kêu thét lên mình còn nói hắn đang giả vờ, sao lại như thế.

- Ai biết được nó lại yếu đuối như thế chứ, hỏi hắn có đau không, hắn còn nói chẳng đau gì, tớ còn véo nhẹ hắn cái, hắn liền nghiến răng trợn mắt.đủ hiểu hắn nói không đau để dỗ dành tớ. Sau này thì biết rồi, không dám đem cái đó của hắn ra làm trò đùa nữa, tớ rất đau lòng.

- Thôi thôi, được rồi, con trai không thật thà thì đáng bị trừngtrị, tớ cảm thấy không phải là chuyện xấu gì, để trong lòng hắn sợ cậu một chút cũng tốt.

Đường Cẩn lườm cô một cái:

- Cậu cứ đứng đó mà nói không đau, không phải là của cậu, đương nhiên cậu không xót rồi, tớ sẽ không bắn hắn nữa.

Câu nói này rất kích thích rất mạnh đối với Quan Quan, không phải của cậu nên cậu không xót? Thực chất trong lòng Quan Quan rất ghen tuông. Cậu làm sao biết không phải là của tớ? Rút cuộc trong hai chúng ta ai bị hắn tóm lại còn chưa nói được, trong lòng Quan Quan lại nghĩ đến cảnh tượng được Đường Sinh hôn chân , lòng lại rạo rực như lửa đốt.

Nếu nói việc hiểu biết về chuyện ấy giữa nam nữ, Quan Quan tự nhủ còn biết hơn nhiều so với thiếu nữ truyền thống tận trong xương tủy như Đường Cẩn. Cái này phải nói từ mang tính tổng hợp từ các phương diện như môi trường sống, quan niệm cá nhân, thế giới tiếp xúc vv.vv , họ quả nhiên không phải là loại con gái cam tâm đắm mình vào, cũng hiếu kỳ với những việc thần bí có thể hé mở. Mấy ngày Đường Sinh đi Phượng Thành, hai người họ ngoài thời gian rảnh không phải học tập thì lên mạng chat QQ hay gì gì đó, những người kỳ lạ hay việc kỳ lạ mới mẻ đều có trên mạng, Đường Cẩn luôn phải giật mình, nhưng Quan Quan thì không, cô đã nhìn thấy rất nhiều rồi.

Có mấy lần vô tình vào những bức ảnh khỏa thân gì đó, Đường Cẩn nhìn thấy thì mặt đỏ ửng lên, nhưng Quan Quan thì có thể thản nhiên tiếp nhận, tại sao thế? Không phải Quan Quan có kinh nghiệm về việc đó hơn Đường Cẩn, mà là cô đã nhìn thấy nhiều lần rồi, nên không cảm thấy gì hết. Đường Cẩn lại là lần đầu, thậm chí khi xem xong còn có cảm giác tội lỗi, cái này để Đường Sinh biết thì làm sao đây? Hắn cho rằng mình thích chuyện đó, cho nên mỗi lần đều nói với Quan Quan phải giữ bí mật.

Quan Quan miệng thì đáp vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng xót xa, cái này có cái gì đâu? Đường Cẩn liền bị hù dọa thành ra như thế? Cô ấy thực sự rất truyền thống, cũng không có nghi ngờ gì với Quan Quan, mỗi lần xem trộm với Đường Cẩn, còn nói Đường Cẩn, sớm muộn thì chúng ta cũng phải trải qua những chuyện này, bây giờ lén xem một chút cậu sẽ biết là chuyện gì rồi, đến lượt mình mới không sợ hãi và lo lắng quá.

Đường Cẩn miệng cứ nói là không xem nhưng chân thì không chịu đi, chủ yếu là muốn giữ sĩ diện. Thực ra sau khi mở ra việc thần bí nhất, không gọi nó là thần bí nữa thì cũng dễ dàng tiếp thu và thích ứng, cho nên đến bây giờ Đường Cẩn với Đường Sinh cùng hôn hít, vuốt ve nhau cũng rất tự nhiên , trong lòng không quá sợ nữa.

Thực ra trong lòng Quan Quan suy nghĩ rất nhiều so với Đường Cẩn, cũng muốn to gan, đừng có nhìn vẻ ngoài cao ngạo kiêu căng của cô, đó chỉ là chưa có người tâm đầu ý hợp vừa mắt cô thôi, sau khi tiếp xúc với Đường Sinh, rồi dần dần trở nên ấm áp, trong lòng cô đã bắt đầu hy vọng.

Cô cũng sớm nhìn ra gan to của Đường Sinh, những hành động mờ ám với La Sắc Sắc thậm chí là với Mai Chước, theo lý mà nói đáng ra cô phải kinh miệt sự không chung tình của hắn, nhưng cô lại không, rất nhiều lần cứ tự hỏi vì sao mình lạithấy hắn vừa mắt? Lại không giải thích nổi, ngoài chuyện nam nữ ra, những việc hắn làm đều rất được, thậm chí trong lòng rất khâm phục, cứ thế bị hắn đùa giỡn mà không hề ghét hắn.

Cuối cùng cô tổng kết, trong lòng tất cả những người con gái yêu phải loại đàn ông xấu đều hy vọng cái xấu đó của họ, chỉ sợ quá vô vị thôi?

Quan Quan chưa bao giờ thừa nhận mình xấu trước mặt người khác, con người luôn cất giữ trong lòng một số thứ về sinh lý, có thể cả đời cũng sẽ không bị người khác phát hiện, chịu ảnh hưởng của xã hội mới, thời đại mới, trào lưu mới, tư tưởng mới, con người đều cho rằng mình thay đổi là chuyện bình thường.

Thực chất Quan Quan là một người con gái rất cá tính, tính tự ý thức rất cao, có khuynh hướng tự tung tự tác khá cực đoan. Có lần bị Dì tát, trong lòng cô rất căm phẫn, dì vốn rất trong sạch, dì không tin cháu, được thôi, cháu nhất định sẽ đểdì thấy.

Mặc dù chuyện đó cứ trôi qua theo thời gian, nhưng sức ảnh hưởng của nó lại không hoàn toàn biến mất, chỉ là giấu giếm ngày càng kín đáohơn.

Một câu nói vô thức của Đường Cẩn ngày hôm nay “ không phải của cậu nên cậu không xót” làm cho Quan Quan thiếu chút nữa là bỏ chạy ra ngoài, nhưng vẻ ngoài của cô lại vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh là vì sao? Là vì trong phút chốc cô đã quyết định phải làm một việc, có lẽ cũng đánh cuộc một lần vậy?

Hội diễn Tết nguyên đán buổi sáng rất thành công, không khí cực kỳ náo nhiệt, tiếng hò reo, tiếng ca múa, tiếng pháo chào đón năm mới hòa lẫn vào nhau.

Buổi chiều trường cho nghỉ, Đường Sinh vẫn còn suy nghĩ sau khi ăn cơm đoàn viên với bố mẹ xong phải đi đâu vui vui chút mới được. Quan Quan lại nhét nhanh mảnh giấy cho hắn, trên đường từ trường về nhà hắn không có cơ hội để mở ra xem, buổi trưa Quan Quan đã về chỗ dì Quan Cẩn Du rồi, hôm nay là ngày ba mươi Tết, cô phải về ăn tết cùng với dì, hơn nữa Đường Cẩn cũng phải về ăn cơm, đều phải đoàn tụ thôi.

Tiễn Đường Cẩn vào tiểu khu, Đường Sinh không muốn lên lầu, vì bố mẹ đang đợi hắn ăn cơm trưa, cho nên nấn ná một hồi với Đường Cẩn ở đường hành lang rồi đi. Đường Cẩn nhìn hắn bước vào đường cầu thang bộ mà rất ít người đi (đều đi cầu thang máy):

- Đường Sinh, chỗ đó còn đau nữa không?

Đường Sinh ôm chặt cô ở góc tường, nhìn ánh mắt đau xót của cô, cười nói:

- Để cậu bắn trong lòng tớ rất vui, đừng tự trách mình nữa.

- Người ta đau lòng chết đi được, hận mình ra tay quá nặng. Đường Sinh, hay là cậu cứ đánh mình mấy cái, lòng mình sẽ dễ chịu hơn, đánh vào mông ấy.

Trong khi nói, Đường Cẩn vòng tay ôm lấy cổ của hắn, hôn hắn dồn dập:

- Đánh tớ đi, mạnh tay một chút mới được.

Đường Sinh đâu nỡ ra tay, hai tay ôm mông cô, ôn tồn nói:

- Không nỡ lòng đánh, buổi tối cho tớ hôn được không?

Trong đầu Đường Cẩn lại hiện ra cảnh hôn trong phim cấp ba của đã xem trộm với Quan Quan, chân cũng mềm nhũn ra, sẽ bị hôn kiểu như thế, cảm thấy hơi bẩn, cứ hôn đi hôn lại nhau. Quan Quan thường nói bọn con trai rất thích được con gái hôn, thật hư quá đi.

Chính lúc này cô mới biết cái hôn mà Đường Sinh nói là ý gì, nhưng lại không dám từ chối, sợ hắn nhìn ra cô đang nghĩ về chuyện xấu xa đó.

- Bây giờ không phải chúng ta đang hôn nhau sao? Làm sao còn phải đợi đến tối nữa?

Đường Cẩn chột dạ , nhưng vẫn phải giả vờ.

Lưu luyến một hồi rồi lại chia tay, Đường Sinh sau khi lên taxi ra khỏi tiểu khu mới móc mảnh giấy của Quan Quan ra xem, chỉ có một hàng chữ rất đẹp”đêm hôm qua cậu rất xấu, bị bắn đến tím đen cả “đầu gà”, thật đáng đời, cậu dám xấu thêm chút nữa không? Cứ nói cho tớ biết, tớ rất thích con trai xấu.

Đường Sinh thật không ngờ, mảnh giấy này cũng coi như một loại thư tình vậy, làm sao mà Quan Quan thật sự rung động rồi?, Hắn đâu biết là Quan Quan đã bị kích thích rồi, thực ra một câu nói vô tình của Đường Cẩn đã thổi bùng lên khát vọng giấu kín trong lòng lâu nay của Quan Quan. .

Khi ăn cơm trưa, Đường Sinh đều suy nghĩ xem có phải Quan Quan đang đùa mình, không nói câu nào với mẹ, tâm hồn để đâu đâu,.Buổi chiều mẹ nói muốn đưa hắn với Đường Cẩn đi mua sắm, Đường Sinh chẳng có ý kiến gì. Nhưng trên đường đi đón Đường Cẩn thì nhận được điện thoại của Quan Quan, cô nói:

- Không biết trưa nay mình ăn phải gì mà rất đau bụng, chiều nay cậu đến thăm mình được không? Không được phép đưa Đường Cẩn cùng tới.

Đường Sinh liền nói dối với mẹ, nói muốn đi một chuyến đến Lô Hồ, bên đó có chuyện cần bàn, một mình Sắc Sắc không giải quyết nổi, để mẹ đón Đường Cẩn đi được rồi. Liễu Vân Huệ cũng không nghi ngờ gì, giữa đường để Đường Sinh xuống xe, Đường Sinh gọi xe đi thẳng đến khu nhà Thành ủy.

Trước khi gõ cửa nhà của Quan Cẩn Du, Đường Sinh đã gọi cho Sắc Sắc, để cô yểm trợ cho hắn, Sắc Sắc biết rõ tên thối tha muốn đánh đổ một ai đó, nhưng tuyệt đối không ngờ lại là Quan Thế Âm, nói vài câu khinh miệt với hắn rồi cúp máy luôn. Lúc đó Đường sinh mới gõ cửaa nhà Quan Quan.

Cửa mở Đường Sinh liền vào ngay, hỏi dì đâu? Quan Quan nói không có ở đây, buổi chiều còn có việc, gì là phó Chủ tịch thành phố cho nên rất bận.

Nhìn thấy Quan Quan chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng tang lộ racặp tuyết lê, toàn thân tỏa ra mùi sữa tắm, chắc là vừa tắm xong:

- Cậu đau bụng à?

- Cậu nghĩ sao?

Đôi mắt của Quan Quan sáng rực, cô nói ba chữ này lại rất nhỏ, mặt lại đỏ hồng lên, Đường Sinh làm sao không hiểu rõ? Hắn liền ôm Quan Quan vào lòng, Quan Quan giật mình kêu lên, chưa đến một phút hai người đã vào trong phòng của cô quấn quýt lấy nhau lên giường.

Dường như tất cả đã xảy ra, Đường Sinh cũng không phải là loại háo sắc, , cái đẹp thì phải từ từ thưởng thức. Hôn trong nửa tiếng đồng hồ, hôn hết mỗi tấc cơ thể của Quan Quan , nhưng khi hắn đang rạo rực muốn làm việc ấy, thì hắn phát hiện nước mắt của Quan Quan đã đẫm mặt.

- Sao thế Quan Quan?

Thực chất thắt lưng của hắn đều cởi ra hết rồi, nhưng nhìn thấy nước mắt của Quan Quan, thì dục vọng của hắn đã tan đi hơn nửa.

Quan Quan hung hăng đẩy hắn khỏi giường, lấy chăn quấn lấy cơ thể mình, vừa khóc vừa nói:

- Cậu, cậu đi đi, Đường Sinh, mình không làm đượcTrong đầu mình toàn hiện lên nụ cười của Đường Cẩn với tớ, tớ cho rằng có thể khắc phục trở ngại tâm lý này, nhưng mình phát hiện ra mình không thể làm được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.