[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia

Chương 200 : Kẻ trộm đêm khuya




Bóng đêm đen kìn kịt, gió lạnh thổi vù vù, trăng sao mờ ảo sau những đám mây đen. Thường nói trăng đen gió mạnh là kẻ giết người ban đêm. Đối với Vương Tĩnh mà nói thì đúng là ăn thịt người ban đêm.

Chiếc Mercedes-Benz màu đen được cô lái vào trong công viên Giang Lăng vắng vẻ. Ở đây ban ngày còn không có mấy ai thì nói gì đến buổi tối, làm gì có người nào chứ? Vào mùa hè, còn có thể có vài cảnh sát đi tuần tra, còn mùa đông thì đến ma quỷ cũng không thấy. Từ sau khi công viên dỡ bỏ, thành phố cải cách, từ sáng sớm, người từ mọi ngả đường đều đến đây tập thể dục, nhưng buổi tối thì họ còn tập sao?

Có, có hai kẻ trộm ngu xuẩn mới chui ra từ khu nào đó, ăn trộm bị chó đuổi, chạy bán sống bán chết. Họ chạy vọt vào công viên Giang Lăng, sau đó họ nhìn thấy một chiếc xe đỗ trên con đường nhỏ bên rừng cây khô.

- Này, nhìn kìa, chiếc xe kia rất đẹp phải không? Lạnh như vậy đỗ ở đây làm gì? Bên trong hình như có người đang động đậy thì phải?

- Vậy mà cũng nói! Ai lại lái xe đến đây? Đoán chắc tám phần là đôi nam nữ ra yêu đương vụng trộm? Đi! Qua đó dọa họ một chút!

Hai người này mặc quần áo công nhân thì thầm to nhỏ, một cao một thấp, phối hợp rất chuẩn, cao gầy, thấp béo. Hai người họ theo hàng cây khô mon men tiến đến. Núp vào sau sườn xe, ở góc độ này có thể nhìn thấy tất cả mọi góc độ bên trong xe.

- Khốn nạn, xe có gì đâu? Sao tao không thấy vậy? Chẳng lẽ là chiếc xe hơi lắc trong truyền thuyết?

Tên trộm có dáng người cao phỏng đoán.

Tên trộm dáng thấp hỏi:

- Xe hơi lắc là sao? Tao mới chỉ nghe nói qua về động đất, chưa nghe nói xe lắc bao giờ.

- Khốn nạn, động đất và xe lắc ý cũng như nhau. Bình thường bảo mày lên mạng thì không chịu lên, lên đó có thể biết được nhiều thứ lắm đấy!

- Ồ, lần trước ả mà mày rủ rê là trên mạng hả? Nhưng con đó xấu như heo, sao mày có thể làm được?

Tên trộm lùn vẫn tỏ ra rất hiểu về vấn đề này, sau đó y cũng tưởng tượng lại gương mặt xấu như heo của cô gái đó, ý trong lòng cũng định đứng dậy, thế nhưng cuối cùng dạ dày quằn quại cho nên không đứng dậy nổi, vì vậy trong lòng y vẫn luôn bái phục tên trộm cao, thấy heo mẹ cũng vẫn làm được!

Tên trộm cao bĩu môi, mắng khẽ:

- Ngu như mày thì biết cái gì? Trên mạng có lưu truyền một câu như vậy, nói là: vách tường nào cũng giống nhau, còn dáng thì phân cao thấp, có hiểu không hả? Lúc làm thì dùng áo gối che mặt ả lại, sau đó tưởng tượng ả là một ngôi sao lớn, lập tức có thể làm được thôi. Cái đồ xấu xí đó bị tao làm cho méo mó, ngày hôm sau còn mời tao đi ăn cơm nữa chứ, bảo tao lấy nó!

- Trời, mày hoành tráng thật.

Tên trộm lùn bắt đầu liếm môi, cuối cùng y cũng học được một chút thủ đoạn.

- Mày nói đứa trên xe có xấu hay không?

- Xấu cái đầu mày ấy? Mày nhìn xem đây là xe gì? Người sở hữu chiếc xe như vậy mà xấu được sao? Lấy dao ra đi! Chúng ta đánh phải thật mạnh tay, liên tục, hung ác một chút, chỉ cần có lời nói phát ra là đánh cho thằng con trai choáng váng luôn, còn con kia thì làm.

- Chúng ta phải xông lên xe sao? Có thể xông vào sao?

Tên trộm lùn hỏi vì y không tin cửa xe có thể mở từ bên ngoài.

- Đồ ngu! Chắc chắn cửa xe bị khóa bên trong. Chúng ta nấp kỹ, đợi bọn họ làm xong rồi xuống xe, lúc đó mới có cơ hội chứ.

Bên trong xe, Nhị Thế Tổ nằm ngửa hưởng thụ trên ghế sau, một chân gác trên tấm tựa lưng, chân kia thì co lên, giẫm trên tay vịn ở giữa, mông Vương Tĩnh dựa bên trái cửa xe, cúi người xuống, hôm nay đúng là cô ta ăn thịt được hắn rồi. Thật sự thì mấy lần trước đều là rình coi Ninh Hân ăn hắn, trong lòng rất ngứa ngáy, cuối cùng thì cũng đến lượt cô ta. Ninh Hân à, kỹ thuật của cô là do tôi dạy cho, xem tôi làm thế nào để tên nhóc xấu xa này phải mê mệt vì tôi... Cô ta liền kéo khóa quần của tên nhóc xấu xa đó, rồi thể hiện sự quyến rũ của mình.

Chỉ có điều hai người họ không thể ngờ rằng bên ngoài xe đang có hai tên trộm đang đợi họ. Không gian yên tĩnh, bỗng có chiếc xe sáng loáng đỗ ở đó, phần lớn kẻ trộm sẽ đến phá. Một tên trộm nấp sau thân cây thò đầu ra quan sát, qua cửa kính màu đen hình như có hai cái bóng đang động đậy, dường như không phải đang làm, sao xe chấn lại không thể nhìn xuyên qua kính được? Nhìn rồi lại nhìn, nhìn mãi cũng không thấy được gì bên trong.

Mọi thứ đều ở trong miệng Vương Tĩnh chứ đâu, tóc của cô ta phủ xuống, che rất kín, Đường Sinh nhìn không đến nửa.

Đường Sinh cũng cố không nhìn, mắt long lên, thở hổn hển từng hơi:

- Chị Tĩnh, chị thật là mạnh! Chị là vô địch, làm em sao có cảm giác như muốn lên trời vậy?

Toàn bộ đều bị cô ta nuốt mất, thật là khó tin.

Về phương diện này Vương Tĩnh làm rất xuất sắc, Đường Sinh không tin trừ cô ta ra còn có người thứ hai còn nuốt được của hắn. Mà kỹ xảo của cô ta cũng rất tuyệt, không sợ răng của cô ta cào hắn đau, kỹ xảo thành thạo của cô ta có thể nói là đạt đến đỉnh cao.

- Đường Sinh, có thích không? Chẳng trách lần nào Ninh Hân cũng vân vê hai viên ngọc của em, tính nhẫn nại của em cao thật, còn không bộc phát sao?

- Phóng viên Vương à, chị dùng lực mạnh như vậy, phỏng chừng quân của em tan rã hết rồi, chị cũng không cảm thấy mỏi răng chứ?

- Không mới lạ, chưa thấy qua người biến thái như em, song chị lại thích như vậy, lúc này mới có tính khiêu chiến, chị sẽ chờ em bộc phát.

Mười phút tiếp theo là gia đoạn Đường Sinh hưng phấn tiến vào đỉnh cao của quá trình, làm đến sống lưng đều tê dại như có dòng điện chạy qua. Đường Sinh biết hắn muốn đi đến giai đoạn cuối cùng, không kìm nổi liền lấy tay đỡ trán Vương Tĩnh, dường như sợ cô ta chạy trốn, đây cũng là tín hiệu hắn muốn bộc phát, trán của Vương Tĩnh cũng như rộng hơn, sau đó yết hầu bỗng nhô hơn.

Trời đất như sáng lộng lẫy, mắt Đường Sinh toàn là sao, thở dồn dập, ngay cả đầu ngón chân cũng dùng sức tách ra.

Khốn nạn thật, sảng khoái đến muốn chết sao? Sau một lần bị bộc phát ở sâu trong yết hầu, chỉ có Vương Tĩnh là chịu được sao?

Vương Tĩnh tỏ ra rất thành thục nhưng vào lúc này mắt cũng ngấn lệ. Cô ta không giống như người ăn phải tiêu ớt, hắn đâm chết cô ta rồi. Cô ta giãy dụa, nhưng trán cô ta vẫn đang bị Đường Sinh ấn chặt, hô hấp cũng gần như tạm dừng, cổ họng cũng thôi không rên rỉ nữa.

Quá trình giằng co này mất bảy, tám giây, thiếu chút nữa làm cho Vương Tĩnh đang mắc nghẹn. Rất sạch sẽ, rất triệt để, trong miệng cũng không có, trực tiếp thẳng xuống bụng. Cô là thiên hạ đệ nhất tiêu nữ vương có phải không? Còn muốn mạnh mẽ hơn cô ta nữa không? Đến lượt tên xấu xa này thử xem?

Thùng thùng thùng, cửa sổ xe rung vang, hai tên trộm một cao, một thấp từ hai bên trái phải xuất hiện. Trời đông giá lạnh, không đợi được, hai tên đó đành ra mặt, tên trộm cao dùng dao găm đập tan cử sổ xe, hầm hầm đi vào nói:

- Cướp đây! Mau ra mở cửa, nếu không tao chọc thủng bánh xe.

Hai kẻ trộm bỗng nhiên xuất hiện thật làm Vương Tĩnh hoảng sợ. Cô ta vừa thu hồi được tiểu bảo bối của tên nhóc xấu xa, còn chưa làm xong thì lại gặp tình huống nguy hiểm như thế này. Cô ta thét lên một tiếng chói tai. Cửa kính xe phía sau bên trái cũng bị đập, bên này là tên trộm thấp.

- Đường Sinh, làm sao đây? Là hai tên trộm.

Vương Tĩnh đúng là hoảng loạn khi gặp phải loại tình huống như thế này.

Đường Sinh chầm chậm kéo khóa quần lên, hắn sao coi hai kẻ tầm thường này ra gì chứ.

- Chị chuyển đến phía trước đi!

Vừa nói Đường Sinh vừa ngồi dậy, nhe hàm răng trắng cười với tên trộm cao đang đứng bên ngoài, sau đó cửa sổ phía sau liền rơi xuống. Tên trộm cao vừa thấy có cơ hội liền vội vàng nắm chặt dao găm mà tiến vào. Đường Sinh đang chờ y.

Một quyền từ phía sau, Đường Sinh bất thình lình đánh làm con dao trên tay y rơi xuống, đánh thẳng vào tay tên trộm cao. Một tiếng răng rắc, chặt đứt cánh tay của tên trộm. Cánh tay còn lại của tên trộm hạ xuống trên cửa xe. Thủy tinh rất sắc, cũng tựa như dao vậy, da thịt bình thường không cự lại được nó. Đường Sinh ra tay rất mạnh, đã trực tiếp làm y liệt một cánh tay.

Một tiếng thét như tiếng quỷ kêu xé tan bầu không khí yên tĩnh giữa đêm khuya, ước chừng có thể vang xa tới hơn một km. Vương Tĩnh tròn mắt, ngẩn người. Má ơi, người tình của cô ta cũng độc ác như vậy sao? Tốc độ ra đòn của Đường Sinh rất mau lẹ, tay trái vừa lật liền hạ được ngay con dao trên tay tên trộm, tay phải thì rất nhanh liền vặn mở mạnh cửa xe, một đòn liền đánh tên trộm cao ngã lăn xuống đất. Hắn lập tức xuống xe theo, động tác vô cùng nhanh nhẹn uyển chuyển.

Tên trộm lùn ở phía bên phải thấy tình hình bất lợi, nhưng y vẫn không sợ, tiến đến định đâm Đường Sinh.

- Khốn nạn, điếc không sợ súng hả?

Tên trộm thấp với vẻ mặt hung ác vẫn không dám lại gần, con dao trong tay Đường Sinh liền được phóng đi. Rầu rĩ thở một hơi ngắn, tuyệt chiêu phi đao cự ly gần với tất cả sức mạnh được thực hiện. Tên trộm lùn vừa rùng mình một cái, vai phải của y liền thấy đau. Cúi đầu nhìn xuống, toàn bộ con dao đã cắm vào vai y.

Trời, y bị trúng dao sao? Là tên nhóc này làm sao? Y, y... Ý thức của y mất dần, sau đó thở phù một tiếng ngắn ngủi rồi bất tỉnh.

Chỉ khoảng một phút liền hạ được hai tên trộm ngu xuẩn. Vương Tĩnh đã biết sự lợi hại của tên nhóc xấu xa này, nhưng cô ta không ngờ hắn lại lợi hại đến như vậy, huống chi cô ta còn vừa mới hút tinh lực của hắn, không ngờ hắn vẫn có thể dũng mãnh đến thế. Đúng là hắn rất dũng mãnh, cô ta có cảm giác đã được an toàn.

- Đường Sinh, chị có thể nói rằng chị rất yêu em được không?

Vương Tĩnh từ phía sau đứng lên.

Đường Sinh quay người ôm lấy cô ta, gương mặt xinh đẹp vẫn còn chút nóng bỏng, cúi thấp xuống gần đôi môi hồng mịn màng của cô ta.

- Vương Tĩnh, em phải nói thật với chị rằng, chị làm em có cảm giác được lên thiên đường. Nói cho em biết đi, chị có phải là thiên thần không?

Vương Tĩnh thoáng nhìn hai tên trộm còn đang nằm dưới đất, lòng đầy xúc cảm, vòng tây ôm trọn thắt lưng hắn.

- Chị chỉ sống vì em thôi!

Tên trộm cao thê thảm, mồ hôi thi nhau rơi xuống.

- Cậu chủ, tha cho chúng tôi được không? Chúng tôi là dân công nghèo, không đáng tiền đâu.

- Đúng, tôi biết các anh không đáng tiền, nhưng những người có tiền thì lại rất có giá với các anh. Các anh không phải ra tay nghĩa hiệp, cướp của người giàu chia cho người nghèo, mà là những kẻ tham lam xấu xa. Vậy tôi có thể tha cho các anh được sao? Câu trả lời là không. Tôi sẽ gọi xe cứu thương cho các anh, nếu không anh ta sẽ chết, lúc đó tôi sẽ thành kẻ giết người rồi.

Đường Sinh cười nói, mạng người là quan trọng mà, hắn không thể vì yêu đương vụng trộm một hồi mà không quan tâm đến tính mạng của người khác được.

- Đường Sinh, gọi điện cho Lý Vân Phong đến giải quyết đi. Đổi thành là người khác thì sẽ không cần phải phiền hà.

Vương Tĩnh đề nghị.

Đường Sinh véo mặt cô ta.

- Thật là thông minh, rất đúng ý em. Chỉ có điều bây giờ anh Vân Phong đang ôm bà xã anh ta trong chăn ấm, em sao có thể có tàn nhẫn như vậy? Không có cách nào khác, đành vậy, hai tên trộm này nửa đêm cầm dao ra vào, nói đúng ra thì mang tội rất nặng.

Sau ba giờ đêm hôm đó, Vương Tĩnh mới về nhà cùng Đường Sinh. Ninh Hân đã đi ngủ từ sớm, cô ta cũng chưa gọi điện cho Vương Tĩnh, vì cô ta nghĩ rằng Vương Tĩnh đi ra ngoài một mình, không nghĩ là ở cùng với Đường Sinh, nào có ngờ rằng Vương Tĩnh và Đường Sinh cùng nhau trở về. Mặt Ninh Hân tái mét, hỏng rồi.

Vì thế, từ sau ba giờ hai mươi phút, Đường Sinh ở trên giường của Ninh Hân để dỗ dành cô ta. Hắn thề với trời, tuyệt đối không có giao phối gì với Vương Tĩnh. Ninh Hân thì không tin những gì hắn nói, vì cô ta biết Vương Tĩnh thích trò đó. Sau đó cô ta liền kiểm tra Đường Sinh, phát hiện thấy vết sưng.

Sau khi chứng minh Đường Sinh nói dối, đương nhiên hắn thảm rồi. Đầu tiên là bị Ninh Hân chà đạp mười phút, sau đó hắn phải lấy lòng cô ta, nịnh nọt đến tận năm giờ sáng. Cuối cùng sức cùng lực kiệt, hai người họ mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Mọi việc đều xảy ra rất tự nhiên, không gặp trở ngại gì.

Sau nhiều ngày không đi học, khi Đường Sinh lại xuất hiện ở trường học thì cũng đã là ngày gần cuối tháng mười một, cô giáo Trương chủ nhiệm lớp nói với hắn rằng hắn không còn là lớp phó nữa, vì ngày nào hắn cũng trốn học, không khác nào muốn xin cô cho hắn nghỉ học luôn, như vậy thì lại càng tốt.

Vì vậy, Đường Sinh dành hẳn một tiết học để viết một lá thư tặng cô giáo Trương xinh đẹp. Hắn viết cái gì vậy? Là những lời dặn dò trong tài liệu của phó chủ nhiệm Lý ở phòng giáo dục và đào tạo. Thì ra người yêu giấu mặt của phó chủ nhiệm Lý chính là cô giáo Trương nổi tiếng cẩn thận và nghiêm túc này. Thật ra Đường Sinh cũng biết, cô giáo Trương là người bị phó chủ nhiệm Lý ép, cô giáo này là người rất truyền thống, mất mặt không dậy nổi, nhưng phải nhẫn nhục sống qua ngày, lại càng sợ chồng cô biết sẽ đòi ly hôn. Trong lòng cô ta rất đau khổ, nhưng cô ta không có cách nào, bởi vì cô ta vẫn muốn được sống!

Sau tiết thứ hai, cô giáo Trương mời Đường Sinh ra ngoài, không phải nói chuyện trong văn phòng mà là ở hành lang. Mặt cô ta tái nhợt, ánh mắt đầy sự cầu xin nhìn Đường Sinh, chăm chú nhìn kẻ có khả năng sẽ phá vỡ tất cả sự nghiệp của cô ta.

- Em muốn thế nào?

Nhìn thấy vẻ mặt như vậy của cô giáo Trương, Đường Sinh cũng thấy buồn theo.

- Cô đừng hiểu lầm. Em không có ác ý gì đâu. Em thừa nhận chuyện của phó chủ nhiệm Lý là do em làm. Em vẫn luôn nghĩ cách giải cứu người bị kẻ xấu xa như ông ta nhắm vào. Chuyện này cũng đã sớm được giải quyết, ông ta cũng đã bị khai trừ. Ông ta không còn mặt mũi nào gặp cô, cũng coi như đã biến mất khỏi cuộc sống của cô, sẽ không ai biết chuyện này. Hôm nay, sở dĩ em nói ra chuyện này, thật ra là vì em muốn nói với cô rằng hãy tin vào phẩm chất cao thượng, thương người của em...

Mặt của cô giáo Trương càng ngày càng đỏ, nhìn xung quanh không thấy ai mới nói nhỏ:

- Đường Sinh, em muốn thế nào cũng được. Tôi chỉ xin em đừng nói chuyện này ra, có được không? Tôi biết tên họ Lý đó không còn mặt mũi nào để nói ra chuyện này. Chỉ là tôi rất sợ sẽ có người biết...

- Đúng vậy, chắc chắn có người biết, và người đó chính là em. Nhưng em sẽ không nói ra, vì cô rất may mắn khi có một người chồng và một đứa con vô cùng yêu thương cô. Chỉ có điều trong những tình huống nguy hiểm, chuyện này sẽ lại tìm đến làm phiền cô, em sẽ mãi mãi giấu kín chuyện này ở sâu trong lòng. Tuy nhiên em có chuyện muốn thương lượng với cô. Em thật sự không thể bị đuổi học, ba em sẽ đánh em chết mất!

- Tôi, tôi không để em bị đuổi học đâu. Tôi chỉ nói dọa em vậy thôi. Sau này nếu em có việc bận thì cứ xin phép là được. Nhưng tôi nói trước rằng chuyện này sớm muộn gì cũng đến tai nhà trường, vì vậy tôi mới khuyên em nên đi học đầy đủ. Em suy nghĩ lại đi.

- Hì. Cô yên tâm. Kỳ thi thử em còn tham gia thi, cũng cam đoan sẽ không để cô bị liên lụy, không phải mời người nhà của em đến.

- Nếu đã như vậy thì không thành vấn đề. Đường Sinh, tôi thật sự rất cảm ơn em. Nếu em cần giúp đỡ gì thì cứ nói với tôi nhé.

- Nhất định rồi. Cô giáo Trương, cô là người tốt, mà người tốt thì cả đời sẽ được bình an, về già sẽ được hạnh phúc. Em chúc phúc cho cô!

Cô giáo Trương chảy nước mắt chạy đi. Đường Sinh than một tiếng, có một số người phụ nữ số thật khổ, chỉ có thể trách phận của họ bạc mà thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.