[Dịch] Cực Phẩm Hôn Quân Đạo

Chương 75 : Làm Mối




- Sư phụ?!

Tần Diễm Diễm mở cửa thì thấy người gõ cửa là sư phụ nàng.

Sư thái bước vào, khẽ nhìn gương mặt Tần Diễm Diễm, sau đó ôm nàng vào nhẹ nhàng nói:

- Diễm Nhi, sư phụ vừa thấy con hớt hải chạy từ ngoài về, có chuyện gì à, sao sắc mặt kém như vậy?

Tần Diễm Diễm lập tức lắc đầu nói:

- Không… không có chuyện gì đâu, sư phụ người mau ngồi, để Diễm Nhi châm trà.

Tần Diễm Diễm vội quay người chạy vào trong.

Tần Diễm Diễm bưng trà ra, nhưng tâm hồn giống như treo trên cây, mặt đất bằng phẳng nhưng vẫn vấp ngã. Sư thái vội đưa tay ra đỡ lấy nàng và chén trà.

- Diễm Nhi, con từ nhỏ được lão tướng quân đưa lên núi, sống cùng ta mười mấy năm, còn có chuyện gì có thể giấu được ta nữa, có tâm sự gì chẳng lẽ không thể nói cùng ta sao?

Tần Diễm Diễm làm sao có thể nói nàng đang suy nghĩ về tên hôn quân, chỉ gục đầu chối:

- Không có gì thật mà…

- Có phải là chuyện liên quan tới Hoàng Thượng không?

Sư thái cười mà như không cười nói.

- A! Không! Không phải! Không phải đâu…

Tần Diễm Diễm giật nảy mình, lắc đầu quầy quậy.

- Con đó, còn muốn giấu ta sao, thế con vừa đi tìm ai tính sổ?

Sư thái khẽ cười nói.

Tần Diễm Diễm đỏ mặt ấp úng:

- Ai… ai bảo hắn xấu xa, kêu người ta đi làm cái chuyện vừa xấu hổ vừa đáng giận đó!

Sư thái nhẹ nhàng nói:

- Về chuyện hôm đó, Hoàng Thượng làm như vậy đúng là có lỗi với các con, nhưng thực ra cũng là do hoàn cảnh bắt buộc thôi. Chẳng phải cũng nhờ kế sách đó mà mười vạn quân sĩ có thể đình chiến rất nhanh sao. Nếu các con không xuất hiện ở đó, ai biết họ còn có thể chém giết tới bao giờ? Tuy là chịu ủy khuất một chút, nhưng lại có thể cứu mạng hang ngàn hang vạn người, như vậy có thể coi như công đức vô lượng a! Chẳng phải ngay cả Tần lão tướng quân cùng Ô thái sư cũng đều khen ngợi biện pháp này đó thôi.

Tần Phỉ Phỉ phụng phịu nói:

- Sư phụ, người sao cứ nói tốt cho hắn thế, hắn từ đầu tới cuối cái gì cũng không thấy động vào, toàn là ngồi một chỗ chỉ trỏ lung tung a!

Sư thái hiểu tính cách của đồ đệ mình. Đứa nhỏ này trước nay vẫn luôn ngang bướng không chịu thua kém ai. Nhưng hiện tại nhìn Tần Phỉ Phỉ mỗi ngày đều cãi nhau với Hoàng Thượng, sư thái lại thầm nghĩ tới chuyện gì đó.

- Được rồi, vi sư cũng không khuyên con nữa, vi sư chỉ muốn nói một câu công bằng. Hoàng Thượng dù bề ngoài xấu xí, hành sự không đứng đắn, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, còn con người Hoàng Thượng thực ra rất tốt, nhất là đối nhân xử thế với người thân, Hoàng Thượng là người có tình có nghĩa, đáng để gửi gắm cả đời…

Tần Phỉ Phỉ càng nghe càng thấy không đúng, vội ngắt lời:

- Sư phụ, người nói đi đâu thế! Diễm Nhi cả đời sẽ ở bên hầu hạ người, chuyện chung thân đại sự của con sẽ gửi gắm cho sư phụ, hì hì!

Sư thái cười lắc đầu:

- Vi sư là nói thật lòng, con nghĩ sao thì nghĩ.

- Sư phụ, không nói chuyện này nữa. Diễm Nhi nghĩ kỹ rồi, con muốn ra ngoài cung dạo chơi một thời gian, ở đây lâu thật là bí bức.

Sư thái liền gật đầu nói:

- Cũng được, công phu của con cũng rất tốt rồi, nên ra ngoài lịch lãm một chút. Nhưng ra ngoài không nên tùy tiện gây sự, nơi đây là Hoàng Thành, không phải như dưới chân núi Thiên Mi đâu.

Tần Diễm Diễm vội gật lấy gật để, cũng không biết nghe lọt tai câu nào không.

Đường Huyền lúc này đang ở trong Ngọc Lăng cung, nằm gối đầu lên đùi Tần Phỉ Phỉ, vừa nằm vừa nói chuyện trên trời dưới biển.

- Hoàng Thượng, nô tỳ nghe mọi người trong cung nói, tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng tạo phản, ngài không những không xử họ tội chết mà còn cho họ cơ hội chuộc lỗi, hiện tại ai ai cũng khen ngài là một hoàng đế nhân từ a!

Đường Huyền nghe vậy vô cùng thích chí, cười ha hả nói:

- Chuyện này là tất nhiên rồi, con người trẫm bản tính nhân từ khoan dung độ lượng, từ trước tới nay chưa biết thù hằn ai là gì a! Nhưng cũng phải nói gần đây người hâm mộ trẫm ngày càng nhiều, trẫm chính là muốn khiêm tốn một chút, nên trốn vào Ngọc Lăng cung lánh mặt mọi người, ở đây trò chuyện với nàng.

Tần Phỉ Phỉ khẽ cười:

- Hoàng Thượng lại nói đùa rồi, nếu tiểu muội ở đây nhất định sẽ lại cãi nhau với ngài.

Đường Huyền cười nói:

- Tiểu di muội gần đây có vẻ hiểu chuyện hơn nhiều rồi, biết hai vợ chồng chúng ta cần có không gian riêng nên không tới làm phiền nữa. Nhưng mà nàng có tới thì cũng không sao, trẫm rất thích cãi nhau với nàng.

Tần Phỉ Phỉ trầm ngâm, nghĩ tới điều gì đó. Chợt nói:

- Hoàng Thượng, ngài thấy tiểu muội nàng thế nào?

Đường Huyền không cần suy nghĩ lập tức nói:

- Tốt, rất tốt a… Ái phi, hay là nàng muốn làm mối cho ta cùng tiểu di muội? Thực ra nàng là muội muội của ái phi, trẫm cũng không tiện… nhưng mà nếu ái phi thích, trẫm liền nguyện ý. Ái phi hay là chọn lấy một ngày lành, tốt nhất là sớm một chút, miễn cho nàng mỗi lần thấy chúng ta hai người thân mật lại cảm thấy tủi thân. Ái phi, nàng nói xem, sính lễ bao nhiêu thì thích hợp? Đêm tân hôn nàng nói trẫm nên mặc trang phục gì thì đẹp…

- A… Hoàng Thượng…

Tần Phỉ Phỉ vốn chỉ là tùy ý thăm dò một chút, không ngờ Đường Huyền đã tự biên tự diễn ra phần sau. Nếu để cho hắn nói tiếp, có thể ngay cả tên hài tử sau này hắn cũng đặt luôn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.