- Một chọi một? Ha ha ha!
Giang Bắc Thiên nghe vậy phá lên cười, giống như lão chưa từng nghe chuyện nào hài hước như vậy.
- Ngươi tự nhìn lại ngươi xem tên hôn quân phế vật, muốn cùng lão phu đấu? Ha ha ha…
Đường Huyền lông mày dựng đứng, bộ dáng hiên ngang nói:
- Thì đã sao, kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục. Hay là Giang minh chủ không dám? Nếu vậy thì ngươi cứ giết trẫm đi, tới suối vàng trẫm sẽ nói với gia đình ngươi Giang Bắc Thiên không dám quang minh chính đại báo thù cho họ, chỉ biết lén lén lút lút như phường trộm cướp!
- Im ngay, lão phu làm sao mà phải lén lút?!
- Không lén lút thì sao phải trói trẫm lại rồi mới giết? À, ba vị đại hiệp kia, các ngươi nên cẩn thận một chút, hôm nay các ngươi chứng kiến chuyện đáng xấu hổ của Giang Bắc Thiên, ngày sau coi chừng hắn giết người giết khẩu đó!
Giang Bắc Thiên tức giận vô cùng, liền chặt đứt dây thừng đang trói Đường Huyền, cả giận nói:
- Lão phu đường đường minh chủ Thánh Võ minh mà phải sợ hôn quân ngươi sao? Được lắm, muốn đấu thế nào lão phu liền chiều ngươi!
Một trong ba người phía sau vội khuyên:
- Giang Minh chủ, đừng để nghe hắn nói nhảm, chúng ta mau giết hắn rồi rời khỏi đây thôi!
- Đúng vậy, Giang minh chủ, làm người có ai mà không sợ chết? Ngươi nếu không giết trẫm nhanh thì cấm vệ quân đổ tới, chỉ e lúc đó muốn chạy cũng không được đâu!
Đường Huyền cười khẩy nói.
- Cẩu hôn quân, ngươi ra chiêu đi, lão phu tiếp ngươi!
Giang Bắc Thiên hỏa khí bùng phát, chỉ vào Đường Huyền gầm lên.
Nói xong lão ném cho Đường Huyền một thanh kiếm.
Đường Huyền cười nói:
- Giang minh chủ biết trẫm không có võ công, còn ném kiếm làm gì? Nếu trẫm cũng ném cho minh chủ một cái bút rồi bảo minh chủ làm thơ thì sao?
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Đã là liên quan tới tính mạng thì tất nhiên phải công bằng, minh chủ cả đời dùng kiếm, vậy cũng phải để trẫm dùng món binh khí quen thuộc của mình.
- Vũ khí của ngươi? Có phải là thứ ám khí dài dài đó?
Đường Huyền xoa cổ tay nói:
- Chính là nó, có nó thì cho dù là Giang minh chủ trẫm cũng không sợ!
Giang Bắc Thiên cũng đã chứng kiến qua uy lực của thứ binh khí này, hôm đó Đường Huyền cứ bắn một nhát thì một người chết. Nhưng Giang Bắc Thiên xưa nay đâu biết sợ là gì.
- Hừ, người khác sợ vũ khí đó của ngươi nhưng Giang Bắc Thiên ta thì không! Chẳng qua cũng chỉ là một loại ám khí thôi, cả đời lão phu đã gặp qua không ít. Được, vũ khí của ngươi ở đâu, lão phu cho người đi lấy.
- Nếu vậy chi bằng Giang minh chủ đi cùng trẫm lấy nó. Thứ vũ khí này trẫm cất ở nơi bí mật, cho dù có nói các ngươi cũng không tìm được!
Ba gã phía sau nghe vậy vội nói:
- Giang minh chủ, hoàng cung là nơi hiểm trở, không nên theo hắn đi lung tung, chúng ta mau giết hắn rồi trở về phục mệnh thôi!
“Thì ra là được người khác phái tới!”
- Hừ, lão phu một đời danh chấn thiên hạ, làm sao có thể bị hắn hủy hoại? Các ngươi đưa hai cô nương kia đi theo, để xem hắn còn có thể giở trò gì?!
- Giang minh chủ…
- Không cần nói nữa, người thân lão phu đều đã chết hết, lão phu đã không còn gì nuối tiếc nữa, chỉ muốn thay họ báo thù một cách thống khoái, các ngươi nếu sợ thì về đi!
Ba người nọ thở dài một hơi, họ cũng không dám bỏ về trước, nếu Giang Bắc Thiên không hoàn thành nhiệm vụ thì họ trở về cũng chịu tội chết.
Ba người điểm vào người Tần Phỉ Phỉ cùng Tần Diễm Diễm một cái, hai người liền tỉnh dậy.
- Đi theo bọn ta!
Hai thiếu nữ tỉnh lại, thấy Đường Huyền bị uy hiếp, cổ còn chảy cả vệt máu dài thì hiểu ra sự tình, Tần Phỉ Phỉ sợ hãi nhỏ giọng khóc nói:
- Hoàng… Hoàng Thượng, ngài có sao không?!
Đường Huyền vội cười nói:
- Trẫm không sao, các nàng yên tâm, Giang minh chủ hôm nay là muốn tới giao lưu võ công một chút thôi, ba vị đây cũng toàn là người tốt, sẽ không làm khó dễ các nàng đâu, có phải không ba vị?
Một trong ba người lạnh giọng nói:
- Người tốt thì không dám, nhưng ngươi yên tâm, nếu ngươi thành thật một chút thì hai cô nương đây sẽ không việc gì.
- Nói xong chưa, xong rồi thì đi thôi!