[Dịch] Cực Phẩm Hôn Quân Đạo

Chương 12 : Thoát Ra




- Uy, nguơi không phải nói có cách cứu chúng ta ra sao? Như thế nào mà bây giờ còn nằm đó ngủ?

Tần Diễm Diễm thấy Đường Huyền nằm vắt chân chữ ngũ ngủ say sưa ở góc tường, miệng còn chảy nước miếng, ghê tởm tới không thể ghê tởm hơn, liền cất tiếng hỏi.

Đường Huyền xoay người một cái, vẫn tiếp tục ngủ, có vẻ không nghe thấy lời cô em vợ.

Bộp!

Tần Diễm Diễm cởi giày ném thẳng vào đầu Đường Huyền, xem hắn còn muốn ngủ tới lúc nào.

Đường Huyền bị đánh thức rất là khó chịu, đang muốn mắng vài câu, chợt thấy bộ dạng Tần Diễm Diễm tức giận tới hai má ửng hồng, đôi môi đỏ mím lại, nhìn đáng yêu không để đâu cho hết, bèn không ngủ nữa mà quay sang nằm ngắm nàng.

- Thì ra tiểu di muội mắt hai mí, trừng lên trông càng thêm xinh đẹp a!

Tần Diễm Diễm khẽ gắt một tiếng, thúc giục:

- Ngươi sao còn chưa cứu chúng ta ra, ta thấy ngươi chẳng qua là giả vờ ngưu bức chứ thực ra chẳng có biện pháp gì cả!

Đường Huyền nới thắt lưng, cười hì hì:

- Có một số việc buổi tối làm mới có khoái cảm, nàng nói có đúng không?!

Tần Diễm Diễm tức tối quay phắt đi không để ý tới hắn nữa.

- Bất quá nếu như tiểu di muội muốn làm trong ban ngày, trẫm cũng nguyện ý bồi tiếp, chỉ là ban ngày dễ bị người ngoài phát hiện, dễ khiến người ta chú ý…

Tần Diễm Diễm thấy hắn vẫn nói cái giọng bỉ ổi đó, liền ném nốt chiếc giày còn lại. Đường Huyền đã phòng bị trước, quơ tay ra bắt lấy chiếc giày.

- Ngươi rốt cuộc khi nào mới hành động?! Còn nằm đó mà phun ra mấy câu hạ lưu!

Đường Huyền bày ra một vẻ mặt vô tội nói:

- Ta nói cái gì hạ lưu? Chuyện vượt ngục đương nhiên để buổi tối làm, ban ngày vượt ngục chẳng phải quá lộ liễu sao? Ta nói này tiểu di muội, nàng còn nhỏ tuổi không nên suốt ngày suy nghĩ mấy thứ đen tối trong đầu a!

- Ngươi…Hừ!

Tần Diễm Diễm muốn chửi Đường Huyền một trận, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng thầm nghĩ: “Ta nhẫn, chờ lúc thoát ra để xem ta chà đạp ngươi thế nào!”

Trời sẩm tối, Đường Huyền đứng dậy, nói với Tần Diễm Diễm:

- Tiểu di muội, nàng lại đây đánh ta mấy quyền!

Tần Diễm Diễm cảnh giác hỏi:

- Ngươi lại nghĩ ra âm mưu gì rồi?

- Ngươi không phải muốn thoát ra sao, cứ làm theo ta bảo…

Cai ngục lúc này đang ung dung uống rượu, chợt nghe tiếng í ới từ trong ngục truyền ra, hắn vội xách cương đao chạy vào.

Bước vào trong, thấy tên câm đang đứng một bên, bèn hỏi:

- Có chuyện gì?

Đường Huyền lắc lắc đầu, tỏ ý không có gì xảy ra. Cai ngục nhìn kỹ thì thấy khóe miệng tên câm có chút máu, bàn tay thì nắm chặt lại giống như giấu cái gì đó, thầm nghĩ: “Hừ, mấy trò hề này mà cũng muốn che mắt lão tử!”

Bộp, cai ngục giật lấy tay Đường Huyền, một mảnh giấy rơi ra, không ngờ là một tấm ngân phiếu năm trăm lượng. Cai ngục trong lòng chấn động, bằng này bạc hắn cả đời cũng kiếm không nổi, vội hỏi:

- Nói, ngân phiếu ở đâu ra?!

Tần Diễm Diễm vội kêu lên:

- Tên câm, không được dẫn hắn đi, nếu không ta giết ngươi!

Cai ngục nghe thế như hiểu ra gì đó, liền nói:

- Thằng câm, dẫn ta tới chỗ nàng giấu ngân phiếu!

Đường Huyền trước hết ra hiệu cho cai ngục thả mình ra đã. Cai ngục thấy tên câm này bệnh tật yếu ớt, cũng chẳng chạy đi đâu được, bèn thả hắn ra. Đường Huyền lại khua tay ra hiệu muốn chia đôi tài sản.

Cai ngục sảng khoái nói:

- Được, theo ý ngươi mỗi người một nửa, mau đưa ta đi!

“Hừ, lấy được ngân phiếu thì cho thằng này một đao, muốn tiền của lão tử sao? Kiếp sau nhé!”

Cai ngục mang Đường Huyền đi. Bên ngoài cũng có người canh gác nhưng ai cũng quen cai ngục nên không hỏi gì chỉ chào vài câu.

Đường Huyền dẫn hắn tới chỗ hẹn Dư lão thái giám từ lúc xuống xe ngựa. Vì không muốn người ta chú ý nên đám Dư lão đều cải trang thành thường dân. Lúc Đường Huyền đến gần liến nháy mắt cho Dư lão. Dư lão đợi tới lúc tên cai ngục tới gần liền hô “Bắt!” Tên cai ngục lập tức bị gô cổ lại.

- Lão Dư, ngươi trong vòng nửa nén hương thời gian lập tức triệu tập năm trăm cấm vệ quân cho trẫm!

Tên cai ngục lúc này mới hoảng sợ kêu:

- Ngươi… ngươi thực sự là hoàng thượng?!

Đường Huyền cười lạnh:

- Ngươi nghĩ sao? Chút nữa về đại lao cho ngươi tự chọn hình thức tra tấn.

Đợi cho cấm quân tới, Đường Huyền dựa vào trí nhớ cho họa sư vẽ lại một số đường đi ngóc ngách trong Thiên Mi phái, sau đó vạch ra kế hoạch tiến vào giải cứu cô em vợ cùng sư phụ nàng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.