[Dịch]Cực Phẩm Cha Con

Chương 7 : Hạnh phúc vô giá​




Trong lúc Tú chưa hoàn toàn bình tĩnh được thì đoạn trường kiếm đã nằm trên cổ bé, Bạch Tình hai mắt sắc lạnh đang nhìn hai đứa bé trước mặt.

Trong phút cuối khi nhìn rõ người đến là ai, Bạch Tình thu kiếm lại, không cẩm thận bị thương, máu từng giọt nhỏ xuống đất.

"Tại sao con lại ở đây, ta nhớ con còn chưa tới giờ nghỉ mà", Bạch Tình quay vào tiểu viện, vừa hỏi:

"Cái đó phải để con hỏi người chứ, tại sao người lại lừa dối con, tại sao..." Chữ tại sao cuối cùng của Tú thật sự rất khó khăn, bé dù hỏi nhưng cũng rất sợ câu trả lời của Bạch Tình nhưng bé cũng rất muốn biết.

Nếu Bạch Tình trả lời chỉ là hiểu nhầm, anh chỉ muốn đùa với bé thì bé có lẽ vẫn sẽ tiếp tục ở bên cạnh làm một tiểu hài tử chăm sóc phụ thân, nhưng bé cũng biết đó là chuyện không thể vì người đó đang đi, còn phụ thân bé thì ...

Những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má Tú, bé từng nghĩ mình sẽ không bao giờ khóc nữa nhưng bây giờ vẫn khóc vì người - phụ thân bé, giọt nước mắt có xót xa, có tuyệt vọng, có mong chờ.

Bạch Tình đang đi cũng dừng lại cước bộ của mình vì tiếng khóc của bé, anh không dám quay đầu lại, anh sợ mình sẽ khóc, chưa bao giờ anh cảm thấy mình rất giống ba anh như lúc này, rất tàn nhẫn, rất thâm độc.

"Con hỏi vì sao ta gạt con ư, vậy ta sẽ nói cho con biết.

Con là chủ nhân Tử Linh Bang, cũng không phải nhi tử ruột của ta, chỉ cần có thể nắm giữ con trong tay không phải ta đã có phân nữa thiên hạ rồi sao, con nghĩ như vậy thì đã đủ chưa".

Nói xong Bạch Tình quay lại nhìn Tú, cặp mắt hiện lên nỗi xót xa nhưng chỉ trong nháy mắt rồi biến mất, chỉ còn lạ nụ cười như ác ma.

"Ông, có bao giờ thương yêu tôi thật lòng chưa", Tú ngước lên hỏi người Bạch Tình một câu đầy thâm ý, trong tâm bé vẫn có một hy vọng rằng những điều vừa nghe chỉ như giấc mơ, nhưng bé đã thực sự tuyệt vọng khi nghe câu tiếp theo của Bạch Tình.

"Không, chưa bao giờ có, một lần cũng không", Bạch Tình khẳng định.

Tú cảm thấy như không thể thở được, cũng không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa nên chạy đi. Tú vừa rời khỏi đó Phan Bân từ một góc đi ra, nhìn thấy bóng dáng nhỏ đó anh rất đau lòng, lúc nghe Bạch Tình muốn ở Hàn Băng viện một ngày anh đã cảm thấy kỳ lạ rồi, đến khi biết Minh Ngọc và Tú cùng biến mất và đến đây thì cũng là quá muộn rồi.

Phan Bân chưa nói gì thì đã nghe thấy Bạch Tình nói :" Câu dẫn Minh Ngọc đi đi, tôi muốn yên tĩnh một ngày, gọi người đưa đơn thuốc và thuốc sang Tịch mịch lâu, thứ nào cũng được".

" Vâng, thuộc hạ biết rồi", nói xong Phan Bân mặt dù không muốn nhưng vẫn dẫn Minh Ngọc rời khỏi đó.

"Có phải tôi đã yêu cầu quá đáng không? Không giúp được cho anh, chỉ mang lại bao nhiêu rắc rối thôi ?". Giọng nói truyền bên tai Bạch Tình làm anh lại nở nụ cười, dù xót xa nhưng cũng làm anh ấm áp hơn.

"Không phải anh là người bạn duy nhất của tôi ở thế giới này sao, còn phải nói những điều đó, mà dù sao tôi và con bé cũng sẽ có ngày lộ ra, thôi thì sớm một ngày cũng tốt, Mộ Tinh anh nói phải không?".

"Nếu có kiếp sau, tôi sẽ đền đáp cho anh", nói rồi không gian trở nên yên lặng như lúc đầu, Bạch Tình cũng không nói gì nữa mà đứng nhìn trời, tuyết không biết từ lúc nào đã rơi rồi - mùa hạ tuyết rơi.

"Mộ Tinh à, tôi muốn tắm, anh không được cản đâu đó", Bạch Tình nói với không khí, anh cảm nhận được Mộ Tinh đã không còn ở đó nhưng vẫn nói, rồi nhảy xuống hồ nước đang từ từ lạnh đi.

Chỉ có như vậy, anh có lẽ sẽ cảm thấy tốt hơn, Từ khi mang tiếng là một người máu lạnh vô tình thì đây là lần đầu tiên anh thấy tệ nhất.

****

Trở lại Tịch mịch lâu, nửa tháng tiếp theo Tú gần như không ra khỏi cửa, cả ngày khó chịu với mọi người, tính thì thay đổi càng thất thường, bình thường đã khó hầu hạ nay càng thêm quái đản, mọi người ở đó hận không thể lôi được cái tên đã làm tiểu chủ nhân của họ tức giận ra để đánh một trận cho đỡ tức.

"Này, tiểu Lam Tử, lại đây", Tú ngồi trong một góc phòng xem ca hát đã sắp chán đến cực điểm rồi, bé lại có cái cảm giác như muốn vào bếp làm vài món ăn, không biết tự lúc nào nó như là một thói quen rồi, nhưng cái bọn người này từ khi bé quay về đây cho dù có bị bé chửi mắng thế nào cũng không cho vào bếp, nói nào là là người là cao quý, là tiểu công chúa của chúng tôi, ...v..v.thì đừng làm vậy rất mất hình tượng nên thôi.

Bây giờ lại thấy Tiểu Lam Tử - người hầu thân cận nhất mới đi qua không lý nào bé tha cho. Tiểu Lam Tử la cô bé khoảng 15 tuổi, có làm da trắng, không xinh nhưng lại có một nét đặc trưng của thiếu nữ, cô là cô nhi, 4 năm trước được tiểu chủ nhân này nhặt về nuôi, bây giờ cũng là thân cận nhất của Tú.

"Bánh mấy hôm nay ngươi chuẩn bị sao hôm qua không có, hôm nay cũng không à!". Tiểu Lam Tử nghe Tú nói thì hơi cúi người, trầm tư không nói gì.

"Này, bình thường ngươi nói nhiều lắm mà, sao bây giờ im lặng vậy, có hay là không có?

"Dạ, hôm nay cũng không có".

Không có thì đi chuẩn bị cho ta ít điểm tâm khác cũng được". Tú hạ giọng nói, bé nghĩ hình như lại hù cho sợ rồi.

"Tiểu Lam Tử đi đây, tiểu thư người đợi tí sẽ có", nói rồi chạy đi như sợ Tú sẽ gọi lại vậy.

Cái dám người này, cuối cùng là bị gì vậy, cả ngày thần thần bí bí, trước đây có vậy đâu?.

Cứ xem những ca kỹ ở đây hát rồi múa, lúc trước xây dựng ở đây để che giấu thực lực, lúc đầu bé cũng cực thích nhưng về mấy hôm nay thực cảm thấy chán.

"Này, lão Tứ ngươi nghe gì không, ở Bách Thảo đường hình như đóng cửa hai ngày nay rồi, nghe đâu là đường chủ có chuyện gì đó, bây giờ đang rất loạn, đi kiếm chút đỉnh không? Ở đó có cả đống thứ đáng tiền". Hai gã tráng hán đang ngồi một góc uống rượu, vừa nói chuyện, dù rất nhỏ nhưng Tú vẫn nghe được.

'Đường chủ? xảy ra chuyện?phụ thân..'. Tú muốn biết la chuyện gì nên bước về phía đó, âm thanh càng rõ ràng hơn.

"Ta nói này lão nhị, ngươi có óc không? Bách thảo đường mà cũng muốn trộm, có phải không cần mạng nữa rồi". Người gọi là Lão Tứ đang nhìn lão nhị với con mắt khinh miệt rồi nói.

"Bách Thảo đường bất quá cũng chỉ là một tiệm thuốc mà thôi, Lão Tứ nhà ngươi khi nào lại nhát gan đến thế, không đi thì ta đi một mình". Nói rồi đứng dậy muốn rời khỏi chỗ đó thì một bóng người nhỏ đã đứng trước mặt.

Tú nhìn thấy hai kẻ ngu ngốc này thì cực kỳ chán ghét, bé đấu với Huyệt vị đàm lâu như vây, bách thảo đường chỉ là một phần nhưng vẫn không động chạm được mà cái đám người này lại muốn đi trộm - 'không biết tự lượng sức'. Đó là ý nghĩ duy nhất trong lòng bé lúc này.

"Các vị thúc thúc muốn đến Bách Thảo đường trộm à, có thể cho Tú theo được không? Con cũng muốn đi theo", Giọng nói non nớt, khuôn mặt bé bỏng, đôi mắt nhỏ chớp liên tục, một thân tử y, tóc búi lại thành hai bên, thêm nụ cười làm hai gã tráng hán phải im lặng, chỉ có thể cảm thán một câu - con bé này sao này sẽ rất xinh đẹp.

Gã được gọi là lão Tứ ngồi xuống, nhìn bé một cách trìu mến rồi hỏi: Tiểu cô nương, sao con lại muốn đi theo các thúc thúc, con biết chỗ đó là chỗ nào không? Rất nguy hiểm đó, làm sao con theo được, với lại ta cũng không muốn đi, chỉ có vị thúc thúc kia thôi".

"Con phải đi, phụ thân con bệnh rất nặng, mẫu thân vì lấy tiền cứu phụ thân nên phải bán thân ở đây, nếu bây giờ con có thuốc thì mẫu thân sẽ không phải làm công việc này nữa". Hai mắt Tú ngấm nước như lúc nào cũng có thể khóc.

Nhìn thấy trong mắt Tú ngoài nước mắt còn có chút cương quyết, Lão Tứ không chịu được đành quyết định. "Thôi được rồi, liều thôi, ta dù là trộm nhưng cũng chưa bao giờ trộm thuốc, bây giờ là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng vậy".

Dù biết là mình đã lợi dụng đúng người, Tú vẫn cảm thấy hơi ái náy, Lão Tú đúng thật là vì bé nên mới đồng ý đi.

"Khoan đã Lão Tứ, ngươi đi cũng được nhưng lại muốn dẫn theo một con nhóc con, ngươi điên à!". Lão Nhị nhìn thấy Lão Tứ muốn dẫn Tú theo nên hâm hực nói.

Lão Tứ chưa kịp phản bác thì Tú đã nói trước:" Con hứa chỉ đi theo thôi, nếu có gì hai người có thể chạy trước được mà".

Đôi mắt lại ngấm lệ, Lão Tứ ôm bé vào người, vỗ vỗ lưng nói:" Thúc thúc đưa cháu đi mà, đừng sợ". Lúc này trên khuôn mặt ngây thơ hiện lên một tia sắc bén, nhưng ngay sao đó lại thay bằng khuôn mặt hết sức khả ái.

Dù không muốn nhưng Tú cuối cùng cũng có thể đi theo.

********

" Xin lỗi hai vị thúc thúc nha", Tú tự nói với bản thân, rồi một cái thoát ly với hai người phía trước, ẩn mình trong một dám cây.

Ở một bên Lão Tứ không thấy Tú thì tìm kiếm xung quanh, định quay về tìm lần nữa nhưng lúc đó lại có lính canh nên đành bỏ đi. Tú một mình đi theo trí nhớ, nơi ở của bé và Bạch Tình khi bé chưa rời đi.

Tâm trạng Tú đang rất rối, trên đường đi Lão Tứ có nói với bé Lão Nhị có một người bạn làm việc cho bách thảo đường mới biết được hai hôm nay đường chủ của họ bị bệnh nặng, hầu như tìm không ra khỏi cửa được.

Đứng trước cửa đóng kính, Tú cứ suy nghĩ mãi, bé từng rất giận phụ thân, nhưng khi vừa nghe người bị bệnh thì tim cứ loạn nhịp, bé vẫn rất thương phụ thân, dù là người có thân phận gì, hôm nay bé thực đã nhận ra.

Hơi thở yếu ớt, nhịp tim loạn, Tú cảm nhận được. Xung quanh bao trùm của sự im lặng, Tú lại cảm thấy một nhịp thở khác rất giao động, mạnh mẽ của cao thủ nhưng không phải Phan Bân vì trong đó còn có chút sát khí, bé vung tay 5 cây ngân châm độc xuyên qua cửa hướng đến là người đang đứng trong phòng.

Tiếp theo đó Tú nghe thấy tiếng binh khí chạm với ngân châm, nhưng chỉ có 4 tiếng, bé nở một nụ cười quỷ dị, người đó như cũng biết ngân châm có vấn đề nên phá cửa chạy ra ngoài.

Tú không đuổi theo, bé sợ đây là kế điệu hổ ly sơn.

Đẩy cửa bước vào, xung quanh đều tối, gần giường có ánh sáng của ánh trăng, trên giường Bạch Tình một thân bạch y đang ngủ, khuôn mặt có chút tái nhợt, trán đang chảy mồ hôi, Tú bước đến gần anh vẫn không tỉnh, bé thực sự rất đau lòng.

Tú còn nhớ lúc trước chỉ cần bé đến gần là anh sẽ cảm nhận được, bây giờ lại chẳng biết gì, ngay cả lúc nãy nguy hiểm như thế.

Cầm lấy khăn tay nhỏ lau đi những giọt mồ hôi trên trán Bạch Tình, dùng tay chạm vào khuôn mặt đó, cảm nhận thân thể lạnh băng Tú như đang tự trách bản thân mình.

"Sao con lại quay về đây, đã đi sao còn quay lại chứ". Bạch Tình tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt bé nhỏ đang nhìn mình rơi lệ không kìm lòng mà nắm lấy bàn tay bé rồi hỏi.

"Người ... người dậy rồi, con đi đây". Tú muốn về nhưng phát hiện bàn tay bị Bạch Tình nắm lấy không cách nào rút ra được, miệng cũng lắp bắp nói không xong.

"Con ghét ta đến thế sao, một phút cũng không muốn ở lại".

Bạch Tình đang muốn nói gì nữa nhưng ngực đau thắt, hơi thở cũng trở nên dồn dập, anh với lấy một lọ thuốc trong góc giường, trong lúc Tú chưa kịp phản ứng đã nhét vào miệng bé.

Khi xác định Tú đã nuốt viên thuốc, anh mới yên tâm nằm ngửa ra giường, hơi thở càng dồn dập, môi cũng bắt đầu tái đen đến đáng sợ.

Tú vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Phan Bân đã xông vào, nhìn thấy trong phòng ngoài Bạch Tình còn có Tú anh hơi bất ngờ nhưng thay vào đó là một tia cảnh giác.

Phan Bân nhíu mày đưa tay muốn bắt mạch cho Bạch Tình nhưng anh ngăn lại, cố hết sức để nói chuyện.

"Đưa con bé đi đi, độc rất mạnh, rồi đốt cái này ở đây giúp ta". Nói rồi anh lấy từ trong người ra một túi hương đưa cho Phan Bân, Tú lúc này mới hiểu hoàn toàn - trong không khí có độc.

"Con không đi đâu!". Nói rồi Tú nhanh chóng cướp lấy túi hương kia đem đốt đi, xung quanh tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa khắp phòng.

"Là Mê băng vụ, có phải không? Tú bình tĩnh nhìn Bạch Tình đang hồi phục hô hấp, không nhanh không chậm.

Còn Phan Bân khi nghe đến Mê Băng Vụ thì biến sắc hoàn toàn, chỉ cần trúng một ít thì con người khỏe mạnh cũng có thể trở thành một kẻ sống dở chết dở, nói gì trong phòng hiện giờ ngoài anh ra chỉ có Tú và Bạch Tình, hai người hoàn toàn không có sức kháng cự.

Một phần anh không ngờ nữa là Bạch Tình có thể dễ dàng giải độc như thế.

"Con đúng là một bảo bối nhỉ, không đi vậy có muốn lại đây ngủ với ta không?". Dù giọng còn có chút suy yếu nhưng đúng là Bạch Tình đã khỏe hơn thật, Tú cũng thuận theo mà tiếng lên giường nằm vào lòng anh.

Còn Phan Bân thì thật sự bị làm cho khờ rồi, hai cái người này nửa tháng trước còn chiến tranh một trận mà giờ thì ...

"Khuya rồi, về ngủ sớm đi, ngày mai còn phải tiếp một vị khách đặc biệt nữa, không nên tổn hao sức lực nhiều". Bạch Tình nói rồi phất tay bảo Phan Bân rời đi.

Dù rất muốn hỏi nhiều thứ nhưng Phan Bân cũng biết thời cơ nào mới thích hợp, với lại đúng là Bạch Tình cần nghỉ ngơi nên anh chỉ đành lui ra mà thôi.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở điều đặn và tiếng thì thầm của Tú và Bạch Tình.

" Tại sao người giải được độc? tại sao người lừa con? bánh là mỗi ngày người đem đến phải không? người không khỏe chỗ nào?". Tú như muốn đem những điều mình nghi ngờ hỏi một lần vậy, bé thật sự không hiểu cảm giác lúc này, nó rất mông lung, xa vời và khó tả.

"Độc là do thử thuốc thôi, ta không muốn lừa con nên mới cho con đi, bây giờ con oán hận ta sao? Bánh ta có bỏ thuốc làm giảm quá trình phát tác độc, con cảm nhận được sao còn hỏi". Bạch Tình ôm Tú vào lòng, nhẹ nhàng trả lời những câu hỏi của bé.

"Còn câu cuối con muốn hỏi là: Người không phải phụ thân con có phải không?" Tú ngước đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Bạch Tình rồi hỏi bằng giọng điệu chắc chắn.

Bạch Tình nhìn thấy ánh mắt bé thì nở một nụ cười, nhưng sao Tú lại thấy cha sót thế, bé cũng biết, không nên hỏi nhưng không thể kìm được, vì bé có thể cảm nhận được Bạch Tình đúng là không phải.

"Phải, ta không phải phụ thân con, ta chỉ là một linh hồn ở nhờ cái xác này mà thôi, con tin không?".

Nước mắt lại rơi, Bạch Tình anh thực khóc, anh cũng không biết mình đan sót cho chính bản thân hay là phụ tử Tú nữa.

Bàn tay ấp ám vuốt lên khuôn mặt anh, lao đi những giọt nước mắt đó.Rồi vùi sâu vào lòng ngực anh nói:

"Người đúng là không phải phụ thân con nhưng người là Sư phụ con, từ khi gặp người, cái lúc người thay đổi, lúc ôm con ngủ, dạy con làm bánh, dạy con nấu ăn, tìm cách giải độc cho con, như vậy là đủ rồi, người đừng khóc có được không?".

"Ta không có khóc, thật đấy". Bạch Tình cười nhìn Tú, bây giờ thì mới biết ai đang an ủi ai, từng là một sát thủ máu lạnh mà anh cũng có ngày để một cô bé dỗ dành.

"Tại sao con không hỏi gì hét, con không muốn biết mọi chuyện sao, chuyện về quá khứ". Bạch Tình hỏi, anh cũng rất sợ, sợ mất đi cô bé nhỏ này, nhưng anh cũng rất sợ nếu mình ít kỷ sẽ làm bé tổn thương, nên một người như anh là đủ rồi.

Tú vùi cả người vào trong chăn, không nói gì, đến một lúc sau khi Bạch Tình nghĩ bé ngủ rồi thì lại nghe thấy bé trả lời, dù là rất nhỏ.

"Không phải con cũng có bí mật sao, nên bí mật của người và phụ thân con cũng không muốn biết, nếu như phụ thân thật sự không còn nữa thì người phải ở bên cạnh con có được không?". Tiếng của bé càng ngày càng nhỏ, kèm theo tiếng khóc nghẹn ngào, Bạch Tình càng ôm chặt bé hơn, bây giờ cứ để bé khóc một lần này nữa thôi.

"Khóc đi con rồi hãy quên hết mọi chuyện, từ nay ta sẽ là người bảo hộ cho con, không ai có thể làm hại bảo bối của ta".

***

Ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp căn phòng qua cửa sổ, Tú ngơ ngác ngồi dậy nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên nét cười, mọi chuyện đã qua đi dù không nhiều nhưng đối với bé là đủ rồi.

"Dậy rồi sao, rửa mặt rồi thay y phục này, phụ thân con cực khổ chuẩn bị đó". Phan Bân bước vào phòng nhìn thấy khuôn mặt còn ngáp ngủ của Tú mà mỉm cười.

Mới nửa tháng mà anh cứ ngỡ lâu lắm rồi, anh lại thấy được bé mỗi buổi sáng, nụ cười của Bạch Tình, như vậy là đủ rồi.

Bỏ đồ xuống cạnh giường, anh bước ra còn để lại một câu: "Con thay đi, Minh Ngọc nghe con đến đang chạy quanh sân để đợi kìa".

Tú cầm bộ y phục lên xoay qua xoay lại mấy lần mà đờ người ra, mặt như thế nào đây? Phải một lúc mới nhớ từng thấy Bạch Tình có mấy bộ như thế này, bé mới nhớ ra cách mặc.

***

Trong hậu viện một cô bé nhìn khoảng 8 tuổi, dắt một cậu bé khoảng 5 tuổi vừa đi vừa cười đùa vui vẻ. Cô bé mật một bộ váy liền, ở phía dưới co hai lớp vải, lại là váy xòe, chân đi một đôi giày vải tất cả điều màu tím.

Cậu bé có đôi mắt to tròn, vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện, còn khua tay múa chân, nói mọi thứ trên trời dưới đất.

" Hai đứa đang nói gì thế, kể ta nghe với nào". Bạch Tình đang ngồi trên xe lăn, được Phan Bân đẩy đến, thấy hai đứa bé vui cười mà cảm thấy hạnh phúc.

"Phụ thân/ a di". Minh Ngọc vừa thấy Bạch Tình thì chạy ngay đến, Tú thì bước đi từ từ nhưng ai cũng cảm thấy bé đang rất vui.

Bạch Tình mặt một áo sơ - mi trắng, tay áo dài, thêm một váy xòe mày đen dài tới cổ chân, tóc dài cột thả nửa, trong ánh sáng tinh mơ hết sức xinh đẹp. Tú nhìn thấy cũng phải ngây người, bé không tin được đây là phụ thân bé, nhìn thật sự rất khác biệt.

"Con nhìn gì mà không chớp mắt vậy", Bạch Tình cười nhẹ hỏi Tú.

"Tú hơi lúng túng nhưng rất nhanh khôi phục rồi trả lời.

"Sao phụ thân lại ăn mặc như thế này, bộ y phục rất lạ, con chưa từng thấy".

"Con thích không? Hôm nào ta cho người làm cho con mấy bộ, còn về việc ta mặc như thế này là vì sáng hôm nay có người phát hiện ra một cái xác ở Ngục Trúc viện, chết do trúng độc, tay còn cầm mảnh giấy chưa kịp gửi đi nên hôm nay phải hóa trang thôi". Bạch Tình cười như không cười nhìn bé rồi từ tốn giải thích.

"Là cái người hôm qua phải không?" Tú mặt dù xác định nhưng vẫn muốn hỏi lại, đến khi thấy Bạch Tình gật đầu thì hoàn toàn tin tưởng, bé trầm tư rồi rất nhanh khôi phục, nhìn Bạch Tình nói: " Mình giết người đó nên hôm nay sẽ có trận chiến phải không ạ".

"Không cần mà, chúng ta chắc thắng, bây giờ chúng ta đi ăn chuyện đó từ từ tính cũng được". Nói rồi Bạch Tình không đợi Phan Bân đẩy xe lăn mà từ từ lăn bánh xe đi, Tú, Minh Ngọc và Phan Bân cũng đuổi theo sau.

***

"Há miệng ra nào", Bạch Tình đang cầm muỗng cháo đúc cho Tú ăn, nhìn khuôn mặt không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết chén cháo của Tú làm Bạch Tình rất vui, còn Minh Ngọc lại cười không ngớt được miệng.

"Sao phụ thân không ăn đi, con tự ăn được mà", Tú không thể chịu nổi nên dành mở miệng nói.

"Ta chưa muốn ăn, con ăn đi này", nói rồi vẫn đúc cho Tú ăn tiếp.

Phan bân ở bên cạnh thấy vậy, định nói gì đó nhưng lại thấy ánh mắt như dao của Bạch Tình thì im bặt.

Cùng lúc đó Phương Huyền tiến vào, chưa kịp nói gì thì đã nghe Bạch Tình nói trước.

"Cho người sắp xếp đi, nói mấy người đó đợi chút nữa, tôi sẽ ra ngay".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.