[Dịch]Cực Phẩm Cha Con

Chương 25 : Phần giữa: Là nhân duyên hay là nghiệt duyên...​




Có một khoảng thời gian rất lâu trước đây, khi Lăng quốc còn do Nam Cung Thần làm vua, ông từ là một người tin vào tín ngưỡng, và chỉ yêu thương mỗi mình thái tử Nam Cung Thiên mà bỏ qua vị công chúa chưa được một lần chú ý vì từ khi sinh ra nàng đã mang theo một lời nguyền - Nếu nàng có quyền hành, thì tất cả mọi người không ai được sống.

Nàng - Nam Cung Tuệ Mẫn, là nữ nhi duy nhất của hoàng hậu đương triều, còn thái tử Nam Cung Thiên cũng chỉ là con của một vị phi tần bình thường.

Nam Cung Tuệ Mẫn hoàn toàn không giống những công chúa khác, nàng không chỉ cầm kỳ thi họa đều giỏi, đến cả cưỡi ngựa bắn cung, võ nghệ nàng cũng thông thạo không sót thứ gì.

Mười bảy tuổi, bên cạnh nàng còn có một thiếu niên tiểu tướng quân - Phan Bân.

Hai người như kim đồng ngọc nữ, là lương duyên được trời sắp sếp. Chỉ là khi Nam Cung Thần biết được liền giam Phan Bân vào ngục, chờ ngày sử quyết, với lý do chỉ là một tướng quân nhỏ bé lại muốn kết duyên với công chúa.

Trước ngày hành quyết, Phan Bân biến mất cùng với Nam Cung Tuệ Mẫn, chỉ biết có một đám hắc y nhân đưa Phan Bân đi, một người chỉ còn lại nửa cái mạng, thật sự đưa đi cũng chưa chắc đã cứu được.

***

"Tiểu Vương Gia, người làm thế này nếu thật sự lời nguyền kia linh ứng, hai người đó mà ở với nhau..."

"Duệ thúc!"

"Thuộc hạ biết sai rồi!"

Nam Cung Thiên một thân lam y đứng ở cửa phòng trọ nhỏ nhìn hai người đang ngủ kia, miệng bất giác mỉm cười. Tỷ Tỷ của chàng, là chưa một lần hạnh phúc, chỉ cần tỷ ấy cười thì có gì mà không thể đánh đổi.

"Đi thôi, những thứ giúp được ta đều có thể làm rồi, chỉ mong hai người đó hạnh phúc".

Khi cách cửa phòng vừa đóng lại, Nam Cung Tuệ Mẫn đang ngủ bỗng mở mắt ra, nụ cười nửa miệng kia thật lạnh lùng, vô cảm.

"Mẫn nhi, nàng ở đâu?"

Thu lại nụ cười của mình, nhìn Phan Bân bên cạnh không còn chút sức lực, nàng càng thêm kiên định quyết tâm của mình.

Bảy tháng sau.

Phan Bân đứng dựa trước cửa phòng, khuôn mặt nhợt nhạt đến đọa người, lắng nghe âm thanh từ phòng thoát ra mà tim chàng chết lặng. Bảy tháng này chưa từng có ngày nào cho Nam Cung Tuệ Mẫn một ngày hạnh phúc, nói gì đến việc hôm nay nàng lại sinh hài tử cho chàng.

Đến khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ thơ, Phan Bân bước vào phòng nhìn thấy Nam Cung Tuệ Mẫn vô lực nằm đó, nàng đau một chàng lại thấy tim mình như vỡ vụng, là nàng luôn bên cạnh, chăm sóc, bảo vệ, bây giờ chàng phải làm điều đó.

"Là một tiểu cô nương".

Bà đỡ đưa đứa bé cho Phan Bân rồi ra ngoài, chàng đặt nó nằm cạnh nàng, nở một nụ cười hạnh phúc.

"Nó thật giống nàng, cả đôi mắt màu tím kia, thật đẹp phải không? Gọi là Tử Tuyết em thấy có được không?"

Nam Cung Tuệ Mẫn không trả lời, chỉ ôm lấy đứa bé vào lòng, còn cười rất tươi với Phan Bân, đôi mắt nàng cũng là một màu tím nhạt, làm mê động lòng người.

"Nàng nghỉ ngơi một chút, ta đi mua ít đồ ăn về cho hai người".

Khi chàng rời đi, Nam Cung Tuệ Mẫn vốn nằm đó, cầm cây tiêu bên cạnh thổi một điệu nhạc, chỉ có người có nội lực cao mới có thể cảm nhận được.

"Công chúa, Tiểu Túc có mặt".

Một nữ nhân khoảng mười lăm tuổi đứng trước mặt nàng cung kính, vẻ ngoài cùng khí chất lạnh lùng.

"Chuẩn bị đến đâu rồi?"

"Tất cả đã xong cả rồi, hai ngày nữa thái tử sẽ cùng Phan đại tướng quân xuất trận, Sử Quốc đã có nhận lệnh của chúng ta, đảm bảo sẽ có đi mà không có về".

Người nữ nhân kia nói xong, nét cười trên mặt Nam Cung Tuệ Mẫn càng rạng rỡ, nàng muốn cho phụ hoàng nàng biết, ai mới là người mà ông ấy nên yêu thương.

Nhưng nàng cũng không biết khi nàng nở nụ cười đó Phan Bân đã chứng kiến tất cả, nàng luôn là thiên sứ trong mắt mọi người cớ sao từ bao giờ thì biến thành một quái vật muốn giết cả đệ đệ của chính mình chứ.

***

Ngày Nam Cung Thiên rời thành, Phan Bân nhìn Tử Tuyết đã thiếp đi trong lòng mình, Nam Cung Tuệ Mẫn có lẽ đã rời đi, chàng biết nàng đi đâu. Người có thể không có ái tình, nhưng không thể không có trung nghĩa, Phan Bân cũng biết Nam Cung Thiên mới là vị vua chân chính được mọi người thừa nhận.

Vừa đến cổng thành nhìn đoàn người từng bước từng bước rời thành, Phan Bân cõng Tử Tuyết trên lưng muốn bước ra cản trở thì một mũi kiếm đã chặn trước ngực chàng, mà người đó lại là Nam Cung Tuệ Mẫn.

"Chàng muốn làm gì?"

"Nàng làm gì ta sẽ cản thứ đó".

"Vậy thì chỉ cần tiến thêm một bước nữa, mũi kiếm này thật sự sẽ xuyên qua tim chàng".

Nàng vừa nói xong, Phan Bân cũng tiến lên một bước, mũi kiếm cũng vì thế đâm vào ngực chàng, trên khuôn mặt chàng vẫn là bình thản, khuôn một chút gợn sóng.

"Tình cảm chúng ta gầy dựng bao nhiêu năm đối với chàng cũng không bằng thứ trung nghĩa mà chàng theo đuổi sao?"

"Nếu không vì thái tử, nàng có nghĩ đến phụ thân ta không, ta vì cái trung nghĩa kia còn nàng lại vì thứ danh phận không rõ ràng kia".

"Phụ thân? Ông ta cũng là thứ cặn bã mà thôi, không phải tại ông ta thì Phụ Hoàng có tin vào lão pháp sư kia không? nếu không phải tại ông ta, Tiểu Túc sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà, muội ấy dù sao cũng là muội muội của chàng, bây giờ xem nàng ấy biến thành bộ dạng gì?"

Phan Bân nhớ đến hình ảnh lạnh lùng kia, tim có chút quặng đau, tiểu túc là muội muội của chàng, nhưng vì một hiểu lầm nàng lại bị đuổi ra khỏi nhà khi còn rất nhỏ, dù có tìm kiếm thế nào cũng không thấy.

"Chàng có thể rời đi, hoặc là sẽ không bao giờ rời khỏi đây được, thiếp nói được sẽ làm được".

"Nàng nhẫn tâm với ta cũng được, nhưng nàng cũng có thể làm thế với Tử Tuyết sao? Nó không có mẫu thân và phụ thân, ai sẽ bảo vệ nó".

"Vậy thì chàng hãy đi cùng nó đi".

Nam Cung Tuệ Mẫn rút thanh kiếm ra rồi nhanh như cắt đâm một lần nữa vào ngực Phan Bân, lần này thanh kiếm đâm rất sâu, xuyên qua ngực chàng, tạo một đường dài trên cổ Tử Tuyết, cô bé đang ngủ vì đau mà khóc òa lên sau đó im bặt.

Phan Bân vì tiếng khóc của Tử Tuyết mà hoảng sợ, chàng dùng sức lực còn lại của mình bẻ gãy cả thanh kiếm rồi rút nó ra, nhưng thật sự đã trễ, Tử Tuyết đã không còn phản ứng gì.

Như một cơn gió thoáng qua, Phan Bân chỉ biết có một người nắm lấy anh kéo đi, rồi vô thức ngất đi. Khi tỉnh lại anh chỉ biết mình ở một căn phòng kín, mặc kệ vết thương trên người đau đến không thở nổi, trong tâm trí lúc này chỉ nghĩ tới Tử Tuyết, nữ nhi của anh có thể qua khỏi hay không?

"Nằm xuống đi, nó ở đây!"

Một lão nhân đầu tóc bạc phơi, mắc hõm sâu, trên khuôn mặt hiện liên nét buồn khó nhận ra, trên tay ông ẵm Tử Tuyết, trên cổ được quấn một lớp vải rất dày, Tử Tuyết vẫn cười khúc khích.

"Ta chỉ có thể giữ được tính mạng cô bé này trong vòng một tháng, sau này nếu có duyên sẽ gặp lại".

Nói rồi ông ta đưa Tử Tuyết cho Phan Bân rồi rời đi, dù anh muốn hỏi gì cũng không thể hỏi.

Những ngày tháng tiếp theo Phan Bân dù cố gắng thế nào vẫn không lo đủ cho Tử Tuyết, không có sữa chỉ có thể uống nước cháo, vết thương của hai người đều là chí mạng nên sống đã là một kỳ tích.

Chàng đi một quãng đường dài gần như có thể rời khỏi Sử quốc, rời khỏi Nam Cung Tuệ Mẫn, vậy mà lại gặp được Tiểu Túc, nàng không giống như trước, một thân toàn máu tươi, còn bị một đám người truy sát.

Phan Bân mới thật sự nhìn rõ Mẫn Nhi của chàng, vị công chúa mà mọi người kính phục cũng chỉ là một con quỷ khát máu mà thôi, sau khi hãm hại đệ đệ ruột của mình, đến cả tâm phúc cũng muốn đuổi cùng giết tận.

Trên đường rời khỏi Phan Bân mới biết rõ tình hình của Nam Cung Thiên, chàng thua trận, lại bị thương rất nặng, cộng thêm trúng độc nhiều ngày, cũng không ai dám chắc có qua khỏi không?

Phan Bân ẵm theo Tử Tuyết và tiểu Túc rời khỏi Sử quốc, đến được Thiên quốc cũng gần hết một tháng, càng ngày vết thương trên cổ Tử Tuyết càng không giữ được, một đêm mưa gió đó Tử Tuyết thật sự đã chết, vì sợ ca ca bị tổn thương mà Tiểu Túc đã đưa bé đi mất. Cũng từ đó một Phan Bân đầy nhiệt huyết cũng chỉ sống với nỗi ám ảnh và bi phẫn mà thôi.

Tiểu Túc đã chôn Tử Tuyết, nàng vì hối hận mà quay về Sử Quốc, âm thần làm một cung nữ bên cạnh chăm sóc cho Nam Cung Thiên, xem như chuộc lại những lỗi lầm mà nàng gây ra.

Nhưng Túc cũng không biết Tử Tuyết lúc đó lại được lão nhân kia mang đi, ông ta cho cô bé uống một loại thuốc mà ông ta chế tạo, dù có thể cải tử hồi sinh nhưng đồng nghĩa với việc nàng sẽ mất đi việc lớn lên trong năm năm, dù ý thức vẫn có thể lớn nhưng dáng người thì không thể thay đổi.

Sáu năm, Tử Tuyết như một con rối không biết mình là ai, mình từ đâu đến. Bên cạnh nàng lại là người phụ thân trên danh nghĩa, nàng xem trọng chàng, nàng dành hết tất cả tình cảm cho chàng, mãi mãi không đổi thay.

Tử Tuyết tám tuổi, cơ thể như mới lên ba, nàng cũng không như những hài tử khác, thật ngoan ngoãn, cũng là kiên cường đến mức đáng sợ.

Cùng lúc này Phan Bân gặp lại Tiểu Túc, nàng chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, trên tay bế một đứa trẻ, là hài tử của nàng cùng Nam Cung Thiên rồi ra đi mãi mãi, chàng lại một lần nữa rơi vào ngõ cục của tâm hồn, nếu không có Minh Ngọc lúc đó, Phan Bân thật sự có vượt qua không cũng không dám chắc.

"Đời đừng nói trước điều gì, con người đều không vì những lời nói hay lời hứa mà thay đổi tính cách của họ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.