[Dịch]Cực Phẩm Cha Con

Chương 24 : Hóa giải hiểu lầm, kết thúc? (2)




"Chúng ta đi thôi!"

Minh Nhật thay xong quần áo cho Bạch Tình một tay đỡ, rồi bế anh lên, bước đi nhẹ nhàng, khuôn mặt anh không còn nét đùa cợt thường ngày mà có phần trần tĩnh, lại có phần suy tư không rõ ràng.

Bên ngoài những thị vệ canh cửa đang nằm trên mặt đất, trên cổ còn có vết súng điện Bạch Tình suy nghĩ xem có nên đánh giá lại lão đại của mình không, cái tên chỉ biết dùng kế vẫn sống tới giờ này đã là kỳ tích trong giới rồi.

Lúc bước xuống đại sảnh Bạch Tình thấy được một nữ bác sĩ đang nhìn mình, cô có làn da trắng sáng, khuôn mặt góc cạnh không tì vết, cũng không phải là đẹp nhất nhưng mỗi người đàn ông đi qua thấy cô đều phải quay lại nhìn.

"Cô ấy đã lớn thế rồi à, thả tôi xuống đi, tôi cũng không muốn làm bia đỡ đạn thay cậu đâu".

Bạch Tình hay quàng qua cổ nói với Minh Nhật, giọng nói của anh khàn khàn vì gần một năm nay không nói gì, mọi người xung quanh không thể nghe thấy anh nói gì, họ chỉ thấy như thể hai người đang ôm nhau và có cử chỉ rất thân mật mà thôi.

Vị nữ bác sĩ kia thấy vậy người run nhẹ rồi rời đi trước ánh mắt của mọi người, có vài vị bác sĩ nữ khác cũng theo cô vào thang máy, trước khi đi còn nhìn Minh Nhật bằng ánh mắt đầy căm phẫn.

"Cô ấy sắp không cần tôi nữa rồi, cũng đã lớn rồi, sẽ có một ngày không còn tôi trên đời này nên cô ấy phải bắt đầu tự lập thôi".

"Nhật!"

"Cậu im lặng ngủ đi, không phải rất mệt sao? hôm nay đừng nói nữa, còn có người đang chờ chúng ta ngoài xe".

Bạch Tình biết không thể khuyên được Minh Nhật, anh chỉ im lặng không nói gì nữa. Trước cửa bệnh viện Vân Phi đang dựa người vào xe, nhìn thấy hai người đi tới anh đưa tay đỡ lấy Bạch Tình từ tay Minh Nhật.

"Tình yêu của tôi, chúc mừng cậu ra viện, lão tam hôm nay trốn viện nên mấy người bọn tôi đến đón cậu, có hạnh phúc không?.

"Hinh, thả tôi xuống, mình lão đại còn chưa đủ sao còn tới cậu, tôi không phải cô dâu của mấy người".

Trần Khang từ trong xe đi ra cũng không nói gì, mở cửa xe giúp Vân Phi thuận tiện đưa Bạch Tình ngồi vào ghế sau, lại mở cửa bên kia giúp Minh Nhật, xong thẳng tiến vào ghế lái phụ ngồi, hoàn toàn không thèm quan tâm đếm ánh mắt mong chờ của Vân Phi.

"Anh Khang hôm nay lạ vậy?"

Bạch Tình thuận miệng hỏi Minh Nhật bên cạnh, anh không trả lời chỉ ra dấu im lặng. Bạch Tình muốn hỏi nữa nhưng khi thấy khuôn mặt sám tro của Vân Phi nên đành im lặng.

"Tôi không phải Hinh, tôi là Vân Phi". Vân Phi chỉ liếc qua Trần Khang một lần rồi trả lời suy đoán của Bạch Tình rồi bắt đầu lái xe đi, cũng không ai nói thêm gì.

"Vậy hôm nay cậu mặc áo đỏ làm gì, rất dễ hiểu nhầm cậu không biết sao?"

Bạch Tình cũng không chịu ngừng, lúc trước rõ ràng rất yếu bây giờ cứ không chịu yên lặng.

"Lão đại, cậu làm cho cậu ta yên lặng lại đi, rất phiền, không biết cậu ta lấy đâu ra sức nữa".

"Kệ cậu ta đi, tôi muốn ngủ một chút, mấy cậu phiền quá".

"Lão đại, cậu sao vậy?"

Bạch Tình vừa hỏi vừa nắm lấy tay Minh Nhật, sự lạnh toát làm anh nhíu mày, chưa kịp hỏi gì thì Vân Phi đã thắng xe gấp làm anh và Minh Nhật ngã người về phía trước, cả Trần Khang cũng có vẻ không vui.

Trước cửa xe hơn mười chiếc Rolls - Royce Ghost chắn trước đầu xe, Bạch Lang bước từ một chiếc ở giữa, nó không quá nổi bật nếu không phải ông ta đi một đoàn người thế này.

"Hai vị Trần tiên sinh có tiện hay không chúng ta nói chút chuyện, tôi nghĩ cần một lời giải thích rõ ràng, con trai tôi không lý do gì có thể một mình rời khỏi bệnh viện?"

Bạch Lang tiến lên một bước, đám vệ sĩ đi theo ông ta cũng đứng chung quanh như thể có chuyện sẽ xông lên lập tức. Vân Phi và Trần Khang không nói gì, chỉ quay xuống đợi quyết định của Minh Nhật, Bạch Tình nắm chặt tay cũng đang đợi Minh Nhật.

Minh Nhật chỉ nhẹ nhàng nhìn mọi người một cái, nắm lấy tay Bạch Tình kéo ra ngoài, cả hai đứng dựa người vào cửa xe.

"Có phải ngài Bạch tìm con trai không? chỗ tôi có ba chàng trai là tôi và hai người kia, còn lại chỉ có vị tiểu thư này, ngoài ra hình như cũng không có ai quen biết ngài Bạch đây!"

"Cậu...!

Bạch Lang là nghẹn không nói thành lời, lẽ ra ông ta không nên nói ra câu đó. Cũng không muốn quan tâm Minh Nhật nữa, Bạch Tình ông vẫn phải đưa đi, sức khỏe của anh không thể chịu được lâu với thời tiết hay điều kiện bình thường mà không sử dụng máy thở.

"Tình nhi, là ba sai, quay về với ta đi, dù có ghét ta cũng phải thật khỏe mạnh thì mới có thể tiếp tục ghét ta".

Bạch Tình từ lúc đầu tới giờ thủy chung cũng không nhìn ông ta, một tay vịn cửa để không cho chính mình ngã xuống, một tay vẫn nắm chặt thành quyền.

"Xin lỗi tôi không quen biết ngài, giữa chúng ta cũng không có hận thù hay bất cứ lời nào cần tha thứ cả, mong ngài tránh ra, chúng tôi đang có việc gấp cần đi ngay".

Nói rồi anh vào lại xe nhắm mắt lại, cố gắng không thấy ánh mắt thương tâm, bi thương, còn là một chút tuyệt vọng của Bạch Lang. Lần đầu gặp mặt là một người tàn nhẫn đến thế, lạnh lùng đến thế, bây giờ sao lại thành thế này có lẽ hai người cũng không biết.

"Tạm biệt".

Minh Nhật cũng theo sau vào trong, Vân Phi nhìn biểu hiện của hai người mà khởi động xe, Bạch Lang chỉ đành ra lênh để cho họ rời đi trước mắt mình, ông ta từng thấy sự cứng rắn của Bạch Tình, nếu còn cố giữ lại dù anh có chết cũng sẽ không nhìn đến mặt ông.

***

"Tình, tới nơi rồi"

Bạch Tình nhìn bên ngoài có chút thẫn thờ, căn nhà giữa hồ với toàn hoa xung quanh, vì là buổi xế chiều ở đây lại có chút xương mù.

"Sao lại tới đây?"

"Lão đại nói ở đây tốt hơn bất cứ bệnh viện nào, cậu cũng biết rõ địa hình nên ở đây cũng tốt, phải không lão đại?"

Vân Phi có chút muốn đùa giỡn với Minh Nhật, anh quay xuống phía chỗ Minh Nhật đang ngủn, lay gọi cỡ nào cũng không tỉnh, cả người lạnh như một tản băng".

***

Minh Nhật vừa tỉnh lại, thấy Bạch Tình ngồi trên xe lăn bên cạnh giường của mình ngủ thiết đi, choàng chăn qua dưới thân cho Bạch Tình không ngờ lại làm anh tỉnh giấc.

"Cậu cuối cùng cũng tỉnh lại rồi à?"

"Bao lâu vậy?"

"Bốn ngày, tim không đập, người lạnh như băng, nếu còn không tỉnh lại chúng tôi chắc sẽ chôn cậu thật".

Câu nói như đùa cợt nhưng trong lời nói là ẩn chứa đau lòng, Bạch Tình làm bác sĩ bao nhiêu năm cho Minh Nhật vẫn không thể chữa được bệnh đó.

"Tốt hơn lần trước rồi!"

"Lão đại, chúng ta quen nhau bao lâu rồi? Tại sao cậu lại đối sử với tôi tốt như thế, cậu từng nói một vị tiên mắc đọa thường không bao giờ bận tâm tới xung quanh sao, họ chỉ vì một người, một vị thần nào đó, rồi sẽ có ngày vì người đó mà ra đi, không phải sao?"

Bạch Tình mỉm cười, nụ cười chứa đựng sự sót xa, cô đơn đến tuyệt vọng của anh, anh không muốn lại nhìn thấy người anh quan tâm phải liên lụy vì một kẻ không ra gì như anh.

"Mười bốn năm rồi, cậu cứ ở đó mà ngẫm nghĩ đi, lão già vạn năm như tôi cũng có ngày phải chết, làm việc tốt để sao này có người lo cho cô ấy thôi, cứ mà đợi chờ rước cô ấy về cho tôi".

"Lão đại, từ đầu tới cưới là cậu phải không? Chuyện Bạch Linh, Tú, Phan Bân, Nam Cung Thiên, Minh Ngọc và tất cả thế giới đó chỉ có cậu có đủ khả năm thôi!"

"Vậy, cậu ở lại đây đi, thế giới đó đủ rồi, tôi là kẻ ngu ngốc luôn luôn phạm lỗi, cậu từng nói thế còn gì!"

"Lão đại, có phải cô ấy, mọi thứ ở đấy, không có tôi sẽ ngừng lại, hoặc giả sẽ biến mất hoàn toàn không?"

Minh Nhật dựa người vào lưng giường, cũng không trả lời Bạch Tình liền mà qua một lúc anh mới ngập ngừng nói:

"Không có cậu, nơi đó vẫn vậy mà thôi, họ vẫn có cuộc sống của riêng họ"

"Vậy tôi ở đây thôi, thế giới không có tôi, cô ấy sẽ hạnh phúc, dù sao bên cạnh cô ấy lúc đầu còn một phụ thân, một mẫu thân - thân sinh, sẽ tốt hơn người đã bước sang nửa cửa sinh tử như tôi..."

Bạch Tình nói xong những lời đó, cả hai cũng không ai nói gì nữa, ngoài cửa mưa bất chợt rơi, tiếng chuông điện thoại vang lên trong sự yên lặng, Bạch Linh đầu dây bên kia cũng đang đợi anh trai mình bắt máy, mọi thứ là sự kết thúc hay chỉ là sự khởi đầu...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.